Giữ Trọn Trái Tim Em

Chương 57: Tuyệt tình






Thế Phong vừa chạy đến chiếc xe đã chạy đi hắn liền quay vào nhà lái xe đuổi theo. Đến nơi cơ thể Nhược Hy vô cùng tồi tệ quần áo đã dơ bẩn tay chân lại đầy vết thương cô vội vàng chạy vào bệnh viện, Nhược Hy nhìn thấy mẹ đang khóc nức nở Tuyết Vân và Lan Anh đứng đó an ủi bà cô vội vàng đi đến hỏi.

" Mẹ ba sao rồi ?"

Mẹ cô chỉ biết khóc gương mặt đã đẫm lệ.

" Đứa con hư hỏng này ba mẹ đã dạy dỗ con đàng hoàng tại sao con lại như vậy."

Nhược Hy không có tâm trạng nghe mẹ trách móc cô vội vàng hỏi lại.

" Ba con sao mẹ ?"

Mẹ cô nghẹn ngào nói.

"ba con đã đi rồi."

Nhược Hy nghe xong cô đứng đó chết lặng gương mặt thẩn thờ đôi mắt đã ngấn lệ cô không thể nào tin đây là sự thật cô cứ lẩm bẩm nói chuyện một mình.

" Đây không phải là sự thật đúng không mẹ, ba vừa gọi điện cho con hôm qua bảo con về ăn cơm mà."

Cô cười nhưng mất trí nói.

" Để con vào thăm ba nha mẹ, mẹ đừng khóc nữa.".

Cô lê bước đi vào lúc nãy vì quá vội vàng Nhược Hy đã không mang giày đôi chân cô đã trầy xước nhưng những nỗi đau đó sao có thể bằng nỗi đau cô mất đi người ba của mình.

Nhược Hy bước vào trong phòng chiếc giường lạnh lẽo người đàn ông đang được trùm chiếc khăn trắng cô đau khổ đưa bàn tay run rẩy lấy chiếc khăn ra gương mặt của ba cô đã lạnh tanh cơ thể đã nằm yên, Nhược Hy như hoá điên cô gào khóc.

" Ba mau tỉnh dậy đi ba con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba con xin ba đó."

Cô ôm lấy thi thể của ba mình khóc nấc lên bao nhiêu nỗi tuyệt vọng cứ trút lên đôi vai của cô gái nhỏ làm sao cô có thể vượt qua đây, Nhược Hy ngồi bệt xuống sàn cô nhìn người ba mình yêu thương đã rời xa cô và mẹ mãi mãi, Nhược Hy không thể nào chấp nhận được cô cứ lẩm bẩm nói.

" Ba thương côn nhất mà ba ngồi dậy cùng con và mẹ về nhà thôi ba đi mà ba."

Tuyết Vân và Lan Anh cũng không kiềm được nước mắt họ nhìn Nhược Hy vô cùng thương cảm cho cô.

" Cậu đừng như thế nữa được không bác ấy đã đi rồi."

Họ đến ôm lấy Nhược Hy cô liền oà khóc tức tưởi.

" Tại sao chứ tại sao cuộc đời lại đối xử với tôi như vậy."

Thế Phong nhìn thấy cô đau rất đau khổ hắn liền cảm thấy áy náy cơ thể Nhược Hy đã bị trầy xước rất nhiều vì sự bảo thủ chiếm hữu điên cuồng của hắn đây sẽ là vết thương lòng cô mang theo đến cuối đời.

Tang lễ của ba cô diễn ra trong sự tẻ nhạt không một người nào đến viếng chỉ có bạn bè thân thiết của ông đến họ hàng cho rằng Nhược Hy sự sỉ nhục của nhà họ Lâm lúc cần gì thì đến mau quà nịnh hót đến lúc gia đình cô gặp chuyện lại quay lưng lại kể cả người trong dòng họ, cả đời ba cô đã sống trong sạch luôn đối xử tốt với người xung quanh đến cuối cùng nhận được gì ngoài sự ghẻ lạnh của mọi người.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy có lỗi với ba mình Nhược Hy tức giận nói.

" Con thề con sẽ điều tra tận cùng người đã hãm hại con để ba có thể yên lòng."

Mẹ cô ngất đi hết lần này đến lần khác bà không tin là chồng mình đã ra đi mãi mãi hai mẹ con cô đã khóc rất nhiều, nhưng chỉ khóc có thể thay đổi được gì chứ ba cô nói rất đúng chỉ có ba mẹ mới tin cô còn người ngoài thì không bao giờ họ sẽ dìm chết cô xuống vực sâu của xã hội.

Ông bà Mạc cũng đã đến viếng nhưng thái độ của họ hoàn toàn khác Nhược Hy cũng đã đoán trước được đều này.

" Hôm nay chúng tôi đến đây một phần để viếng anh nhà một phần là muốn cắt đứt quan hệ với gia đình họ Lâm chúng tôi không để những chuyện như thế này làm vấy bẩn thanh danh của gia đình được."

Khăn tang còn đeo trên trán vậy mà họ lại đến đây để nói ra những lời đó Nhược Hy cũng không muốn đôi co cô muốn tan lễ của ba mình diễn ra suôn sẻ.

" Được thôi con chấp nhận ba mẹ hãy....à không ông bà cứ yên tâm tôi sẽ làm đơn xin ly hôn với Thế Phong chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ ngay hôm nay."

Ông Mạc cũng không ngượng miệng nói.

" Chúng tôi cũng xin rút về hết cổ phần của mình."

Giọt nước đã tràn ly còn gì để nói cho sự tuyệt tình của họ Nhược Hy nuốt nước mắt vào trong nghẹn ngào nói.

" Được thôi tui xin chấp nhận hết mời ông bà về cho."

Bỗng bên ngoài có tiếng nói vọng vào.

" Ai bảo là tôi muốn ly hôn."