Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Mà khiến Nhan Thanh kinh ngạc hơn không chỉ có chuyện này. Ngoại trừ cô gái trẻ vừa mới đi về phía Mục Thành ra, đứng bên cạnh hắn còn có một người nữa. Không phải ai khác, mà chính là… Trần Hân Uyển.
Đây cuối cùng là cảnh tượng kỳ lạ và giàu tính nghệ thuật biết bao nhiêu!
Một người đàn ông, hai người phụ nữ. Một người là tình mới, còn lại là tình cũ. À… Không đúng, nếu tính luôn cả cô thì hẳn là hai người tình cũ. Chẳng là nói tình cũ như cô đây nếu xuất hiện một cách quang minh chính đại, e rằng tình huống sẽ không êm dịu tốt đẹp như bây giờ!
Nhan Thanh lạnh lùng cười giễu một tiếng, xoay người muốn đi. Nhưng cô gái trẻ bị cô đụng vào bỗng nhiên quay đầu lại, thấy cô còn đứng đó, hình như có chút mỉm cười vui vẻ.
Cũng đâu có chuyện gì bất ngờ lắm đâu, cô rõ ràng cảm nhận được khi hai người còn lại nhìn thấy cô, trong mắt bắn ra một thứ tình cảm mãnh liệt. Một thì vô cùng vui vẻ, một lại vô cùng kinh ngạc.
Cô cũng không thể vờ như chưa thấy gì, mà ngoảnh đầu bỏ đi như vậy được phải không nhỉ?
Đáp án đương nhiên là có thể, chỉ tiếc cô còn chưa kịp nhúc nhích, ba người đối diện đã cùng nhau cất bước đi về phía cô.
Sau đó, Nhan Thanh kinh ngạc phát hiện ra, bên trong chiếc áo khoát đen mà Mục Thành mặc kia lại chính là bộ đồ bệnh nhân.
“Tiểu Thanh… Thật trùng hợp! Em không khỏe ở đâu à? Sao lại ở đây?” Hắn nhìn cô, nụ cười vẫn nhẹ nhàng ấm áp như thế.
“Chào.” Nhan Thanh gật đầu. Rõ ràng cô cố hết sức xem nhẹ sắc mặt tái nhợt cùng dáng vẻ suy yếu của hắn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, thuận miệng hỏi vài câu, “Anh nằm viện à? Nghiêm trọng lắm không?”
“Không sao mà, chỉ là cảm mạo thông thường thôi!” Trong mắt hắn hình như hiện lên ý cười, sau đó túm lấy cô gái trẻ lúc nãy bị Nhan Thanh đụng phải, “Tiểu Thanh, đây là bà xã của anh… Phùng Hinh!”
“Tiểu Tứ, đây là…”
“Xin chào, tôi tên là Nhan Thanh!” Cướp lời hắn trước, Nhan Thanh mỉm cười và nói, “Là bạn học của anh Mục đây!”
Thật ra từ trung học, Nhan Thanh đã học cùng trường với Mục Thành. Chỉ tiếc là hai người kém nhau ba tuổi, lúc cô nhập học, hắn đã tốt nghiệp rồi. Khi học đại học, nếu không phải Mục Thành đọc diễn văn ở trường, chắc là hai người cũng không có cơ hội gặp nhau.
Nhưng bây giờ vật đổi sao dời, khi quay đầu nhìn lại, có lẽ hai người ngay từ đầu đã định sẵn là sẽ đánh mất nhau!
“Bạn học của Mục Thành à?! Không ngờ lại đụng phải người quen!” Phùng Hinh rõ ràng rất vui vẻ, quay đầu lại nhìn Trần Hân Uyển, “Vậy chắc hẳn cô cũng quen biết cô Trần chứ!”
Trong mắt Trần Hân Uyển luôn có chút ý tứ gì đó khó nắm bắt được, ra vẻ gượng gạo, rồi lại như cất giấu ý nghĩ sâu xa nào đó. Cô ta chỉ đứng sang một bên, một mực im lặng không lên tiếng, cho đến khi Phùng Hinh nhắc đến mình mới cười nhạt, “Tôi và Tiểu Thanh cũng xem như là bạn thân thiết. Đại học là học cùng một chuyên ngành!”
“Đây thật đúng là có duyên!” Bỗng nhiên, mắt Phùng Hinh sáng lên như phát hiện ra điều gì, “A? Cô tên là Nhan Thanh, tốt nghiệp đại học A! Không phải tôi nên gọi cô một tiếng chị hai sao!”
Chị hai?! Nhan Thanh cảm thấy ớn lạnh… tự nhiên lại nhận mặt bà con, cuối cùng là đang quậy cái gì đây?!
Phùng Hinh nhìn vẻ mặt cô thì không nhịn được bật cười, “Chúng tôi đều phải gọi Cố Trạch Vũ là anh hai!”
Nhan Thanh giật mình. Mục Thành là con rể nhà họ Phùng có danh tiếng ở thành phố T, cô chưa từng gặp Phùng Hinh, chẳng qua anh trai cô ấy là Phùng Triết, cô từng gặp qua vài lần. Sao lại quên mất cái tên xấu xa đó chứ! Nhưng mà… ngay cả một cô gái nhà giàu chưa từng gặp mặt bao giờ cũng biết cô, chẳng lẽ trong giới của họ, cô lại nổi tiếng như thế sao!
“Vẫn luôn muốn gặp chị, đáng tiếc là chưa có cơ hội. Không thể tưởng tượng được hôm nay lại có thể gặp nhau ở chỗ này!” Lần này, Phùng Hinh dứt khoát vứt hết đồ đang xách trong tay xuống đất, trực tiếp nắm lấy tay cô.
“Ơ…” Sự nhiệt tình bất ngờ của đối phương khiến Nhan Thanh nhất thời không đỡ nổi, cô mỉm cười rút tay trở về, “Cô khách sáo quá, tôi cũng có nghe Cố Trạch Vũ kể chuyện lúc nhỏ của mọi người!”
“Phải không! Tôi đoán nhất định anh hai không nói tốt gì tôi đâu!” Phùng Hinh còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Mục Thành phất tay cắt ngang…
“Tiểu Tứ, anh vừa mới thấy trong nhà ăn bệnh viện có trà sữa mà em thích đó!”
Đây là ngại cô ấy nói nhiều nên kêu cô ấy ngậm miệng lại chứ gì!
“Biết rồi! Lát nữa em sẽ đi mua!” Phùng Hinh bực bội liếc hắn một cái. Nhưng sự mờ ám thân mật này khi rơi vào mắt của Nhan Thanh lại khiến cô cảm thấy có hơi… buồn nôn.
“Cô Phùng…” Nhan Thanh chậm rãi hít vào, thở ra cảm thấy nụ cười của chính mình thật giả tạo, “Hôm nay gặp được cô tôi cũng rất vui! Nhưng giờ tôi còn có việc phải đi trước, khi nào về thành phố T sẽ gặp lại!” Nói xong, cũng không thèm liếc mắt tới hai người còn lại, thuận tiện chào một cái rồi xoay người rời đi.
***
“Anh định gạt cô ấy mãi sao?” Cho đến khi người đi xa rồi, Trần Hân Uyển nhìn theo hướng Nhan Thanh rời đi, lên tiếng.
“Anh và cô ấy đã chia tay mấy năm trước rồi, chuyện của anh không liên quan đến cô ấy. Không thể nói là gạt cô ấy cái gì được!”
“Lừa mình dối người!”
“Coi như là vậy đi! Hân Uyển…” Mục Thành nghiêng người, ánh mắt nhìn cô vô cùng nghiêm túc, hơn nữa trong đó có ngụ ý cảnh cáo, “Rất cám ơn em hôm nay đã đến thăm anh! Có lẽ em nói đúng, anh là đang lừa mình dối người. Có vài chuyện, vẫn nên tiếp tục đến cùng là được rồi!”
Sắc mặt Trần Hân Uyển tái đi, “Yên tâm đi. Ngay cả đương sự là anh đây cũng thờ ơ, em sẽ không bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác đâu!” Nói xong mỉm cười tự giễu cũng quay người đi khỏi.
Mục Thành khẽ thở dài, quay đầu nhìn Phùng Hinh, phát hiện thấy cô cũng đang nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt còn ẩn chứa sự nghiền ngẫm kỳ lạ.
“Em sao vậy?” Hắn hoài nghi hỏi.
“Còn đi uống trà sữa không?”
“Em nói xem?” Vẻ mặt Mục Thành rất vui, “Em muốn uống sao? Muốn thì cùng đi nào.”
Phùng Hinh lườm anh một cái, nhặt lấy mấy cái túi trên đất, đi về hướng thang máy. Kết quả chưa đi được hai bước đã bị hắn ngăn lại, sau đó trong tay nhẹ tênh.
“Anh xách giúp em nhé!”
“Anh đi được không đó?” Cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn hắn.
Mục Thành hừ một tiếng, “Yên tâm đi! Anh vẫn chưa bị tàn phế mà!”
***
Từ sau khi nghỉ hè năm ba đại học, Nhan Thanh liền mắc một loại bệnh. Là di chứng của một loại bệnh có tên là Mục Thành.
Người ta nói thời gian là liều thuốc hay chữa lành mọi đau đớn. Nhưng nhiều lúc, những lời này cũng cần có một điều kiện tiên quyết… đó chính là trong lúc thời gian trôi đi, không được đụng vào chỗ đau đớn ấy vì sẽ khơi gợi lại nó. Mà Mục Thành, vĩnh viễn chính là chỗ có thể khiến bệnh tình của Nhan Thanh tái phát.
Không hẳn là vì lúc trước yêu quá sâu đậm, nên không thể dứt bỏ.
Nhưng mà một chút cũng không thể nghi ngờ… Mỗi lần Nhan Thanh nhìn thấy hắn, thậm chí khi đêm khuya vắng người ngẫu nhiên nghĩ đến hắn, chuyện cũ thống khổ, trăm cay ngàn đắng này của cô mới lắng đọng lại chút ít, sẽ không thể khống chế được mà tuôn trào ra. Rõ ràng hiện ra trước mắt, phảng phất như chuyện mới hôm qua.
Sau khi tình cảm của cô và Cố Trạch Vũ dần dần nồng đậm thì tình trạng này đã được cải thiện không ít. Chỉ là hôm nay… cảnh tượng Mục Thành và Trần Hân Uyển xuất hiện, thật sự đã kích thích đến cô.
Rõ ràng biết đó là thứ đạo đức giả, thứ không có ý nghĩa gì. Nhưng Nhan Thanh cảm thấy cô không khống chế nổi cảm xúc của chính mình.
Có phải lúc cô đang tràn ngập hạnh phúc, vẽ nên tương lai của hai người, thì hắn và người bạn thân của cô đang cùng nhau lập kế hoạch làm thế nào để phản bội cô hay không?! Có phải lúc cô và Tả Sa đang ở lằn ranh giữa sống và chết, thì hai người họ đang cùng nhau làm chuyện thân mật gì đó hay không?! Lúc cô được cứu sống nằm viện, hắn không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, thậm chí ngay cả một cú điện thoại hỏi thăm cũng không có. Khi ấy, có phải trong lòng hắn đang hả hê, cảm thấy tốt hơn là cô nên chết đi, cô chết rồi hắn mới được yên ổn! Có phải vậy không…
Cô cũng không đáng để hắn đến giả vờ giả vịt phải không!
Cô kiềm nén đến nghẹt thở, hiện tại cô cần giải tỏa cảm xúc một chút. Nếu không, cô sẽ điên lên mất!
“Thanh Thanh? Em sao vậy?” Nhan Hoành thoáng thấy sắc mặt tái nhợt, lờ mờ run rẩy của cô, vội vàng tấp xe vào lề đường.
“Em không sao.” Nhan Thanh khoát tay, đẩy cửa xuống xe, ngồi xuống băng ghế ở ven đường, bắt đầu hít thở thật sâu.
Nhan Hoành đứng tại chỗ nhìn cô, lúc quay đầu lại nhìn thoáng thấy ở cách đó không xa có một xe đẩy bán mứt quả, liền đi qua đó mua hai xâu mứt dâu tây về.
“Nè, thứ em thích nhất nè. Nhớ hồi trước một lần em có thể ăn bốn năm xâu không! Ăn xong rồi mới nhớ đến anh!”
Nhan Thanh cầm lấy, liếm từ đầu đến cuối một lần, sau đó cắn cái to nhất ở trên, vừa nhai vừa hỏi, “Bây giờ bao nhiêu tiền một xâu?”
“Tám tệ.”
“Mắc vậy hả! Hồi đó đủ mua ba xâu!” Nhan Thanh nuốt miếng mứt, nhịn không được cảm thán, “Lâu lắm rồi không được ăn hương vị này. Từ sau lớp mười năm đó em bị que mứt cắt một đường trên mặt, mẹ mà thấy là không cho em ăn nữa!”
“Năm đó em cũng thật là đủ dọa người mà!” Nhan Hoành nở nụ cười, giọng điệu bỗng nhiên trầm thấp, “Thanh Thanh…”
“Dạ?”
“Lúc nãy rốt cuộc em bị sao vậy?”
“Em nhìn thấy Mục Thành và Trần Hân Uyển ở bệnh viện, còn có bà xã của Mục Thành ở đó nữa!”
“Mối quan hệ này khá phức tạp nhỉ!” Nhan Hoành nhịn không được nhíu mày, “Họ thấy em không?”
“Cũng đâu có phức tạp lắm! Nhà vợ của Mục Thành là bạn bè lâu năm với gia đình của Cố Trạch Vũ, em còn gặp anh vợ hắn mấy lần! Bà xã của Mục Thành cũng biết em, cuối cùng em cũng không thể che giấu thể diện của Cố Trạch Vũ.”
“Chính xác!” Nhan Hoành gật đầu, “Thật ra mấy hôm trước anh cũng gặp tên Mục Thành đó. Ở một khách sạn mà quân nhân hay đến, đi cùng một đám cấp cao, phải gọi là sao vây quanh trăng sáng! Sợ nhắc tới sẽ khiến em vướng bận, không ngờ hôm nay hai đứa lại gặp phải nhau.”
“Em cũng không ngờ!” Nhan Thanh đã lấy lại tinh thần không ít, nhìn anh ba cô thở dài một tiếng, nhưng vẫn có tâm trạng nói đùa, “Nghiệt duyên mà… nghiệp duyên!” Nói xong lại nuốt miếng mứt xuống, “Em không sao rồi. Ăn nhanh đi, ăn xong thì về nhà!”