Giữ Chặt Tay Anh

Chương 68: Phu nhân còn chưa trả đồ Cho tôi




Phu nhân tổng thống nhìn thấy Lisa thì rất vui mừng. Bà hỏi tại sao không mặc bộ đầm đỏ bà tặng, Lisa nhoẻn cười.

- Phu nhân là nổi bật nhất hôm nay ạ.

Hiểu ý nhau, hai người đều cười vui vẻ. Phu nhân tổng thống rất thích tính cách biết trên dưới không xu nịnh của Lisa.

- Hai người đang nói gì mà vui vẻ thế?

Ngài tổng thống cùng Dylan bước đến. Phu nhân cười chuẩn mực.

- Không có gì. Chỉ nói Dylan rất khéo chọn vợ.

- Có được cô ấy là báu vật ạ.

Tình cảm đong đầy trong mắt Dylan. Nhìn Lisa trước mắt, anh rất muốn được ôm vào lòng nhưng người trước mắt lại phớt lờ ánh mắt của anh và xem như không có gì xảy ra.

Đến giờ ăn tiệc, tất cả mọi người ngồi vào bàn. Dylan và Lisa được vinh dự ngồi cạnh phu nhân tổng thống. Không khí bữa ăn có người gượng gạo, có người vui vẻ. Giới quý tộc không hào nhoáng như vẻ bề ngoài.

Bữa tiệc kết thúc, những chiếc xe thương vụ đen dài chở tất cả những vị khách quý ra về. Dylan và Tô Diễn đứng cạnh nhau cùng chờ xe của mình. Dylan vừa chỉnh lại vạt áo, vừa nói với Tô Diễn.

- Chú ý tới vợ của người khác là điều không tốt. Đừng để tôi khiến anh rồng đuôi đã không thấy lại còn không thấy đầu.

Sự ghen tuông bốc mùi dấm chua từ Dylan. Tô Diễn cũng khá ngạc nhiên vì Dylan chú ý tới điều này. Anh đáp hờ hững.

- Bên cạnh phu nhân của ngài còn có phu nhân tổng thống.

Chiếc xe của Tô Diễn cũng vừa đến. Anh lên xe bỏ Dylan mặt khó coi đằng sau. Trợ lý của ngài tổng thống đến bên ghé vào tai của Dylan, Dylan gật đầu rồi đi theo. Andrew đánh xe tới đưa Lisa về nhà. Nhìn Lisa có vẻ mệt, nên anh ta chỉ báo qua tình hình hiện tại của Dylan rồi im lặng. Anh chỉnh ánh sáng phù hợp để cô có thể nghỉ ngơi. Rèm cửa xe tự động mở để chắn ánh sáng từ những bóng đèn led hai bên đường.

- Ầm.

Một tiếng va quệt mạnh vào bên hông xe làm cho Lisa tỉnh giấc. Tưởng chừng như chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng chiếc xe kia lại va mạnh thêm một lần nữa.

- Có chuyện gì xảy ra.

Lisa hỏi Andrew.

- Phu nhân đừng lo. Chắc lại lũ tép tôm muốn gây chuyện thôi.

- Ừm. Cho xử lý gọn gàng đi để còn về nhà. Tilo đang chờ.

Andrew chỉnh xe lách sang bên khác vọt lên trên. Hai chiếc xe bảo vệ đằng sau nhanh chóng áp chế chiếc xe hummer kia, giữ chân chúng lại. Chiếc xe của Lisa phóng thẳng về phía trước.

- Đoàng.

Bên đường, hai chiếc xe màu đen xông đến, người trong xe thò đầu súng bắn vào kính xe. Nhưng đây là một chiếc xe thương vụ được nâng cấp thành xe chống đạn, do vậy bạn bắn không xuyên.

- Chúng ta mắc mưu rồi.

Andrew kêu lên. Thì ra chúng cố tình nhử người để hai chiếc xe bảo vệ đằng sau dừng lại. Lisa nói với anh.

- Bình tĩnh lái xe.

Lisa nhân lúc cánh cửa của chiếc xe kế bên mở ra để thò đầu súng bắn, cô rút chiếc mini Gunter của mình nhắm chuẩn xác vào ngay cánh tay của tên xạ thủ. Andrew cố tình va mạnh vào đầu xe của tên bị bắn, chiếc xe hummer bị cú va mạnh mẽ làm chệch đầu đâm vào cây cột nước.

Chiếc xe bên cạnh bắn vào một bên bánh của chiếc xe Lisa. Chiếc xe bị nghiêng hẳn sang một bên. Lại một tiếng nổ lốp xe nữa. Chiếc xe lần này đã phải giảm bớt tốc độ để tránh nguy hiểm.

- Phu nhân cẩn thận.

- Cứ lái xe đi. Nhanh. Không được dừng lại.

Chiếc xe kia đâm thẳng vào xe của Lisa. Cánh cửa sổ mở ra đủ cho đầu súng của Lisa, cô nhắm vào chỗ bình xăng của chiếc xe, khi nắp xe bị tung ra do quá trình va chạm. Đầu chiếc xe bốc cháy dữ dội nhưng nó vẫn cố gắng lao đến xe của cô. Đúng là được trả tiền, mạng sống cũng không cần. Lisa thầm than trong lòng. Chiếc xe nghiêng hẳn sang một bên làm cho mọi thứ bị đảo lộn. Chiếc xe kia đến nơi đâm vào đuôi xe của Lisa làm nó chệch hướng, tưởng chừng sắp tông vào xe một lần nữa thì một chiếc xe khác đâm thẳng vào thân xe kia, làm chiếc xe bị cô lùi vào đầu phun nước. Bốn chiếc xe đen quây lại, những cảnh vệ rút súng bắn vào trong xe. Đến khi không có dấu hiệu của sự sống nữa mới thôi.

Một chiếc xe sang dừng ngay bên cạnh xe của Lisa. Một thân âu phục thẳng thớm, cùng đôi giày da bóng loáng càng tôn lên vẻ đẹp của người đàn ông đó. Tô Diễn đứng giữa đống hoang tàn. Andrew mở cửa xe ra với khẩu súng trong tay. Anh chỉa súng về Tô Diễn thì một loạt đội cảnh vệ của Tô Diễn cũng chỉa súng vào Andrew. Chiếc xe cảnh vệ của Lisa cũng vừa tới, họ chạy ra, rút súng cùng ngắm vào Tô Diễn. Tư thế không ai thua ai đậm mùi thuốc súng. Lisa mở cửa xe bước ra, nhìn thấy Tô Diễn, cô kêu mọi người bỏ súng xuống. Tô Diễn nhìn thấy An Kỳ chật vật bước ra, chiếc váy đã bị rách một mảng lớn, đôi chân trần trắng noãn, không hiểu sao cảm giác bi thương cứ trào ra trong anh. Không nói hai lời, anh tiến đến, cởi áo vest bên ngoài choàng lên người cô, rồi bế xốc cô lên trước sự ngỡ ngàng của đội cảnh vệ.

- Mạo phạm rồi. Tôi đưa phu nhân đi kiểm tra sức khỏe.

Lisa tỏ vẻ không thích, muốn bước xuống, Tô Diễn ghé sát tai cô nói.

- Nếu phu nhân muốn khoe thân trước mặt cảnh vệ thì tôi sẽ không ngại đáp ứng.

Nghĩ lại hoàn cảnh của mình lúc này, cô cũng đành im lặng để anh bế lên xe. Chiếc xe lao vút trên đường.

Sau khi anh biết đêm anh bị bỏ thuốc, Lisa cũng ở đó và bị thất lạc mấy tiếng đồng hồ. Camera quay lại cảnh lưng của một cô gái mặc chiếc áo sơ mi của anh leo lên xe thương vụ của Dylan thì anh càng chắc chắn người hôm đó ở cùng anh là cô. Anh cũng không hiểu, anh bị ám ảnh bởi người phụ nữ này.

Trên đường về khách sạn, anh được tin báo chiếc xe của cô đang bị ám sát. Anh đã không suy nghĩ cho quay đầu xe hướng về phía xe của cô đang gặp nguy hiểm.

Cảm xúc bên cô cứ mơn trớn trong tâm trí đến nổi anh không lí giải nổi. Lisa cuộn mình trong chiếc áo của Tô Diễn, mùi đàn hương thoang thoảng khiến tâm trí cô mơ hồ. Hình ảnh một người đàn ông cứ ẩn cứ hiện trong đầu cô. Cảm giác đau đầu ập đến, cô phải rít lên vì đau. Tô Diễn quay sang lo lắng, liền ôm chặt cô vào lòng. Kêu lái xe đi nhanh hơn chút nữa. Tay Lisa rịn mồ hôi, níu chặt lấy cổ áo của Tô Diễn. Cảm giác như được ôm An Kỳ, khiến anh không muốn buông tay. Giờ đây chính anh cũng không hiểu nữa rồi, anh bị người con gái này thu hút. Mỗi cử chỉ, mỗi điệu cười, đều là hấp dẫn với anh.

Tại bệnh viện AK, Lisa được kiểm tra tổng thể. Kết quả, cô chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần bôi thuốc đều đặn sẽ nhanh khỏi. Anh đưa đến cho cô một cốc nước, nhẹ nhàng nói với cô.

- Phu nhân bị va chạm đầu rất nặng, tối nay cần phải ở đây để kiểm tra thật kĩ và theo dõi.

Bác sĩ đứng bên cạnh ngỡ ngàng, nhìn theo Tô Diễn và nuốt lại câu định nói khi ánh mắt của anh hướng về.

- Cô cần theo dõi hết đêm nay.

Bác sĩ chạy chối biến mất. Lisa trợn mắt nhìn Tô Diễn.

- Tôi không sao. Tôi cũng là bác sĩ. Tôi biết tình hình của mình.

Tô Diễn điều chỉnh lại giọng nói.

- Ồ. Chẳng lẽ phu nhân sợ bệnh viện. Cầm súng bắn nổ xe kẻ thù phu nhân không sợ, chiếc xe nổ bánh chạy nguy hiểm phu nhân không sợ. Mà lại sợ bệnh viện. Hay là…

Tô Diễn ghé sát vào tai Lisa, bộ đồ bệnh nhân rộng thênh thang lấp ló cảnh như ẩn như hiện trước mắt anh.

- Hay phu nhân sợ tôi. Mà tính ra, tôi phải sợ phu nhân chứ nhỉ. Đồ của tôi phu nhân chưa trả.

Giọng nói câu hồn, cách nói chuyện mập mờ làm tai Lisa nóng bừng lên. Cô xô mạnh Tô Diễn ra.

- Lưu manh. Ở thì ở. Việc gì mà anh đứng gần tôi như thế.

Sau đó cô trùm chăn phủ kín mặt, xem như mình đã ngủ. Chẳng lẽ anh ta đã biết người hôm đó là mình.

Tô Diễn nhìn người con gái đang xù lông nhím lên thì cảm thấy vui vẻ trong lòng. Một thoáng lạnh lẽo, anh bước vội ra khỏi phòng. Anh lao vào nhà vệ sinh vả thật nhiều nước vào mặt.

- Tỉnh táo lại đi Tô Diễn. Mày nhìn cho kĩ. Đó không phải An Kỳ. Sao mày lại có cái suy nghĩ vớ vẩn như vậy.

Tô Diễn châm thuốc hút nghi ngút trong phòng. Ánh mắt anh nheo lại nhìn ra cửa sổ. Chẳng lẽ tim anh lại rung động, rung động với một người đã có gia đình.