*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tham gia tiệc thượng lưu làm gì?”
Tôi vĩnh viễn kế thừa đức tính truyền thống hiếu kỳ, thích hỏi nhiều.
Đường Kiêu nghiêm túc suy tư hai giây, sau đó nghiêng đầu nói: "Có lẽ là tuyên bố với bên ngoài cô ta là vợ anh chăng? Phụ nữ mà lòng hạm chiếm hữu với đồ của mình cực kỳ mạnh
Tôi bừng tỉnh: "Vậy sau này em dân anh đi cửa hàng xăm làm hình xăm mãi mãi, viết nam súng riêng của Lý Nhã Hàm anh có chịu không?
Đường Kiêu không hề sợ hãi, bình thản nói: “Được, có điều nghĩ đến con dấu trên thịt heo, cảm giác ông đây như món hàng vậy
Tôi bĩu môi. "Đúng thì sao, anh là của em, không ai cướp đi được!"
Đường Kiểu khinh bỉ tôi: "Em còn nói sao, bây giờ Phần Dục Nam cướp anh với em, em sợ không?”
Tôi lạp tức sợ "Sợ chứ, em không trị chết được có tà đầu óc cũng không linh hoạt bang có ta.
Ai, được rồi, em nhường anh đi vậy.”
Vừa mới dứt lời, đầu đã bị cốc một cái.
"Nhường cái đầu em, tình yêu có thể nhường đi tùy tiên sao? Có phải em lạnh nhạt với ông đây quá rồi không?"
Tôi cười hì hì: “Giỡn với anh chút thôi mà? Anh yên tâm, nếu như cô ta muốn cướp anh, dù em có vung dao phay em cũng phải đầu với cô ta.
Đường Kiểu nhéo mặt tôi: "Anh không tin, trừ phi em lấy dao phay ra cho anh nhìn "
Tôi im lặng nhìn trận nhà, sau đó nói sâu xa. “Đương nhiên, sau này khi anh lăng nhăng sau lưng em, em cũng sẽ rút dao phay xử anh, anh tin không?"
Anh run một cái, như lên cơn động kinh
“Anh tin
Tôi thỏa mãn gật đầu "Vậy là tốt rồi
Đũa nhau một hồi, Đường Kiệu hỏi tôi: "Đúng rồi, em cũng đi buổi tiệc thượng lưu đó chứ?”
"Anh nói đùa à?"
Tôi đắp kín chăn, nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ mà ngẩn người, qua mấy giây mới quay đầu nhìn anh.
“Em cùng làm chỉ là người thường, liên quan gì đến thượng lưu?
“Lại nói, lấy bửa một bộ quần áo của các anh cũng bằng mấy tháng tiền lương của em, bây giờ còn lỗi em vào thượng lưu, đua xuyên lục dia à?"
Hiển nhiên Đường Kiệu rất không hài lòng với cách nói này của tôi: "Người thường thì sao? Nhất định phải là người có tiền mới là thượng lưu a? Hơn nữa anh cho em đi vào, ai dám nói không?"
Cuối cùng tôi vẫn bị cầu nói cuối của anh lay động, đồng ý yêu cầu của anh.
Nhưng mãi đến lúc đến hội trường, tôi mới hối hần xanh cả ruột
Bởi vì Đào Cẩn cũng ở buổi tiệc thượng lưu đáng chết này.
Mà điều khiến tôi lo nhất là còn phải nhìn Đường Kiêu và Phản Dục Nam tay nắm tay, ngọt ngào vuốt ve đi lại giữa mọi người
Đúng là... Tại sao lại để tôi gặp phải bạn trai cũ ở đây, đồng thời còn phải đối mặt với bạn trai bây giờ của tôi và người tình của anh show ân ái trước mặt tôi?
Thật muốn thất cổ tự sát cho xong, ba thước máu tươi mới có thể biểu đạt được nối phần uất và oán hận trong nội tâm tôi
Nhưng ảnh mát giết người của tôi không hề ảnh hưởng đến Đường Kiêu, anh van mặt mày hớn hở dẫn Phần Dục Nam đi khắp hội trường, tay thân mật đặt lên hông cô ta còn thân thiết hơn cả mấy cặp đôi đang yêu.
"Gian phu dam phu
Tôi tức giận bất binh oan trách, đồng thời cảm một cái nữa cam pháp vào miếng bánh ngọt trước mặt cạn từng miệng, tưởng tượng chiếc bánh thành đầu của Đường Kiểu và Phân Dục
Nam.
"Nhã Hàm, sao em lại ở đây một mình? Đường Kiêu đầu? Anh ta vẫn ở bên Phàn Dục Nam sao?"
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, tôi đang phân uất bất bình, Đào Cần lại đi tới, nhìn thấy tôi ăn bánh ngọt ở đây một mình, bèn hỏi một câu kích thích trái tim như vậy.
"Không đâu, anh ấy đang diễn kịch với người phụ nữ kia, anh xem, em chờ anh ấy diễn xong, không trị chết anh ấy mới là lạ
Đào Cần có phần khó hiểu, giọng điệu lạnh lùng trái ngược thường ngày. Chẳng phải anh ta ở bên em rồi sao? Sao còn dây dưa với người phụ nữ đó?
Tôi cảm thấy dăm ba câu cũng không thể giải thích rõ ràng với anh được, dù sao chuyện này còn rất phức tạp, Đào Căn cũng không tiền bị kéo vào, dù sao... nói nhiều cũng toàn là nước mat
"ÀI, Đảo Can, anh không rõ chân tường trong này đầu em nói với anh cũng khó. Nói như thế nào đây, bây giờ Đường Kiêu đang tiến hành một kế hoạch lớn, chờ đến lúc đó sẽ đánh bại Phần Dục Nam một lần duy nhất
"Kế hoạch lớn? Chỉ sợ anh ta muốn bắt cá hai tay thôi đấy?"
Ách... Anh đã nói như vậy, tôi cũng bất lực.
“Nhã Hàm, em vẫn quá ngây ngô, cái gì cũng tin anh ta, có điều anh phải nhắc em một câu, đừng yêu cho đi hết, mọi chuyện đều phải để lại cho mình con đường lùi, nếu không em sẽ chịu thiệt đấy...
Tôi
Thấy tôi không nói gì, anh cho rằng hành vi của mình đường đột quá, bèn dịu lại "Xin lỗi, anh biết có lẽ lời anh nói khó nghe, nhưng anh thật long hi vong em song tot..."
Tôi với gật đầu lia lịa. "Không sao, anh nói đúng
mà."
Anh mìm cười ôn hòa với tôi: "Ai, sao nghe câu này của em lại có cảm giác trạch toi vay?
Đào Cần nói xong, thân mật nhéo mũi tôi, tôi hơi xấu hổ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ảnh mắt sắc bén vàng ròng 24K của Đường Kiêu nhìn thấu tôi từ đầu đến cuối
Tôi bất giác tỏ ra sợ chiến tranh lạnh, nhưng lại nghĩ đến một biện pháp khác trả thủ Đường Kiêu.
Cho nên tôi cười xấu xa sản lại gần, sở mặt Đào Cần, cười hì hì nói chuyện với anh.
"Đào Cẩn à, anh hãy diễn cùng em được không?"
Đào Cần to mo ra mặt. "Diễn gì vậy? Có phải muốn anh và em cùng kích thích Dương Kiêu không?
Hì, tên này nhận ra nhanh vậy.
Nói xong câu nói này, anh nam lấy tay toi...
Lúc này, tôi ngẩng đầu lần nữa nhìn Đường Kiểu cách đó không xã thấy sắc mặt của anh đen như đây nổi, sap bang Bao Công rồi.
Dang doi!
Ai bảo anh thân mật với Phàn Dục Nam?
Nhưng bên kia dĩ nhiên Đường Kiêu không biết suy nghĩ của tôi, anh dùng mất hung hăng khoét tôi, ánh mắt đó rõ ràng có ý "Đêm về nhà anh sẽ khiến em đẹp mặt".
Tôi không để ý tới anh, tiếp tục chơi với Đào Cẩn quên cả trời đất, nói chuyện phiếm, cười đùa, thỉnh thoảng tiếng cười từ cho hai chúng tôi bay đến khiến anh tức không chịu nổi.
Thật ra bề ngoài tôi vẫn là vợ chưa cưới của Đào Cần, những người thượng lưu trong rạp hát lần trước nhận ra tôi, bây giờ tôi và Đào Cần liếc mắt dưa tình ở đây, những người này cũng coi như bình thường.
Dù sao vẫn chưa ai biết tôi và Đào Cẩn đã chia tay.
Khi Đào Cần nhìn về phía tôi trong mat mang theo nét cười không giấu được như trước đây, nhưng tôi không còn thái độ thân nhiên đón nhân như trước nữa.
Tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ, sơm biệt vay đã không chơi rồi nhớ đầu đạn lửa thiều thán