*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Chương 252 Đến rồi
Phàn Dục Nam về rồi sao?
Tim tôi lặng lẽ đập như trống trận.
Chẳng lẽ chuyện kiện cáo của chồng cũ cô ta đã xử lý xong rồi à? Cô ta lựa chọn quay về lúc này chắc không phải là lại có mục đích gì chứ?
Đường Kiêu lại còn muốn đến sân bay đón cô ta nữa, xem ra khả năng hai người quay lại với nhau cũng không phải là không thể?
Xí! Tên khốn này tối qua còn nói chỉ yêu mình tôi, thế mà sáng nay lại xông xáo chạy ra sân bay đón Phàn Dục Nam rồi, trong lòng anh ta thì làm gì có chuyện chân tình gì với tôi cơ chứ.
Có khi anh ta lại dùng những chiêu thức với người phụ nữ khác áp dụng cho tôi đấy, cuối cùng thì chỉ có mình tôi là ngốc nghếch thôi, tối qua khi nghe nói anh bị mắc ung thư dạ dày, tôi còn khóc hết nước mắt nữa chứ.
Ừm, không sai, chắc chắn là não tôi không bình thường rồi nên mới đi tin những lời nói của anh ta!
Tôi chán nản quay về ghế sô pha, bởi vì tối qua bị anh giày vò rồi sáng nay lại dậy sớm nên nghĩ ngợi một lát thì đã ngủ thiếp đi.
Tôi có cảm giác xung quanh hình như có người đi qua đi lại, người đó đang ngồi bên cạnh đọc sách hay gì đó mà phát ra một vài âm thanh nhỏ vụn vặt.
Tôi mở mắt ra thì phát hiện Đào Cẩn đang ngồi cách tôi không xa lắm, anh đang ngồi đó đọc báo kinh tế trong ngày, thím Dư thì đang bận rộn trong bếp, lâu lâu mùi thơm thoang thoảng của mùi thức ăn lại bay đến.
Sau khi ngồi dậy, tôi phát hiện trên người mình đang đắp một tấm chăn mỏng, thảo nào mà ấm áp vậy.
Tôi vừa thấy Đào Cẩn thì cảm giác mình có lỗi với anh lắm, sau khi ngập ngừng vài giây, tôi mới từ từ mở miệng nói: “Đào Cẩn, anh về rồi à?”
Đào Cần hướng ánh mắt từ tờ báo về phía tôi và cười nói: “Đúng vậy, anh vừa về khoảng một tiếng thì thấy em đang ngủ rất ngon trên ghế sô pha nên không dám gọi em dậy, anh lấy tấm chăn đắp cho em đỡ lạnh”
Tôi cúi đầu xuống, cảm giác áy náy trong lòng càng dâng cao.
Cũng may là tôi đã có chuẩn bị nên trước đó đã đem bộ quần áo dính máu mang đi giặt và thay một bộ áo len cổ cao và quần dài.
Mặc dù ở trong nhà với cái nhiệt độ này thì khá nóng nhưng nếu như mà để Đào Cẩn nhìn thấy dấu vết tình tứ đêm qua thì chắc chắn sẽ sụp đổ mất thôi.
Ôi, tôi thật là có lỗi với anh nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không thể nói ra, sau khi nói ra thì rất khó đảm bảo anh ấy sẽ làm ra chuyện gì đó.
Bữa cơm tối tôi chỉ ăn qua loa rồi đi ngủ, trước khi ngủ tôi còn chuẩn bị nước tắm cho
Đào Cẩn, sau khi tôi lên lầu thì anh đã đi tắm. Lẽ ra tôi còn đang lo lắng sau khi Đào Cẩn quay về thì Đường Kiêu sẽ làm ra những chuyện gây hại cho Đào Cần nữa, vì vậy mà tôi đã gửi cho Đường Kiêu một tin nhắn đại loại như nếu anh dám nói ra chuyện đêm qua của chúng tôi thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Thế nhưng anh không hề hồi âm lại, điều này khiến tôi không biết anh ta có thấy tin nhắn của tôi không nên trong lòng đã bồn chồn rất lâu.
Tôi muốn gọi điện thoại cho anh ta nhưng lại sợ bị hiểu lầm nên suy qua nghĩ lại thì đã bỏ ý nghĩ đó đi.
Thôi đi, chuyện tới đâu hay tới đó vậy, nếu như Đường Kiêu dám làm chuyện gì đó quá khích thì tôi muốn cản cũng cản không được, chỉ còn cách nghe theo ý trời thôi.
Bồn chồn mất vài hôm nhưng cửa nhà đối diện vẫn không mở, tôi nghĩ là anh ta đang bận giãi bày tâm sự với Phàn Dục Nam rồi nên làm gì còn thời gian mà lo cho người bạn giường bị bỏ rơi này chứ?
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, câu này quả là không có sai mà.
Lúc nghĩ đến Đường Kiêu thì tinh thần của tôi có chút hoang mang, điều này khiến tôi không có tâm trạng nào mà dịch hồ sơ, cứ thế mà mơ mơ hồ hồ trải qua cả buổi chiều.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đào Cần gửi tin nhắn đến hỏi tôi: “Ngày hôm sau có một buổi tiệc từ thiện, họ mời các nhà kinh doanh lớn và bạn đôi của họ đến dự, em có muốn đi không?”
Tôi đó giờ đều không thích những buổi tiệc này nhưng đột nhiên nghĩ Đường Kiêu bọn họ cũng có khả năng tham gia, nếu tôi không đi mà Đường Kiêu lại ở đó rồi nói gì đó với Đào Cẩn thì tôi chết chắc.
Vì vậy mà tôi đã đồng ý, đi thì đi, tôi cũng rất muốn xem Đường Kiêu muốn làm gì chúng tôi.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, tôi bây giờ đã huấn luyện bản thân có thể vừa mặc váy vừa mang giày cao gót dưới cái lạnh âm mười mấy độ rồi, mặc dù rất là lạnh nhưng tôi đã biết cách làm thế nào để lạnh một cách tao nhã nhất.
À đại khái là như thế đấy.
Thật ra thì tôi phát hiện đàn ông mới là người không sợ lạnh nhất, ví dụ như Đào Cẩn, mùa đông lạnh muốn chết nhưng anh chỉ mặc bộ vest mà trên môi vẫn có thể nở ra nụ cười tao nhã hơn cả tôi.
Chiếc xe của anh từ từ ngừng lại trước cửa nhà hát, đây chính là địa điểm cử hành buổi tiệc từ thiện. Từ xa tôi thấy trước cửa nhà hát đã có rất nhiều chiếc siêu xe nên để tìm được chỗ đậu xe cũng khá khó khăn.
Thế nhưng chúng tôi cũng khá là may mắn khi tìm được một vị trí đậu xe phù hợp, sau khi anh đậu xe xong thì nắm lấy tay tôi đi về phía nhà hát.
Tôi có một phát hiện rất quan trọng là từ khi có sự xuất hiện của tôi thì Đào Cẩn lại rất ít khi dẫn Tiểu Tuyết đi tham gia những hội nghị lớn nữa.
Có lẽ là sau khi có tôi thì Đào Cần cảm giác như mình lại có thêm một cô con gái, tôi cứ luôn gây rắc rối cho anh thôi, anh mà dẫn thêm một Tiểu Tuyết thì chắc sẽ mệt đến chết mất thôi.
Tôi khoác lấy tay Đào Cẩn từ từ bước vào trong hội trường, bên trong tiệc tùng linh đình, đông đúc khách quý, vừa bước vào, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Đường Kiêu.
Phàn Dục Nam khoác lấy tay anh, nam thanh nữ tú quả là một cặp xứng đôi.
Xung quanh có rất nhiều đến chúc rượu bọn họ, cả cái buổi tiệc từ thiện như mở ra vì bọn họ vậy, quả là có chút cảm giác khách đoạt ngôi chủ đó.
Thế nhưng hiện tượng này đã thay đổi sau khi Đào Cần bước vào, đây là hai tay to trong giới điện tử, một doanh nghiệp trọng tâm ở Đức, một thì ở trong nước, hai người họ ở chung với nhau nên đã thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người.
Tôi có chút hối hận khi đến đây bởi vì có nhiều người đến tìm Đào Cẩn kính rượu, vừa nhìn thấy tôi thì lại suy đoán về thân phận của tôi, Đào Cần thì mỉm cười nói tôi là vị hôn thê của anh.
Có lẽ đây là lần đầu tôi lộ diện với mọi người trong giới nên có nhiều người thấy rất hiếu kỳ.
Có người còn hỏi này hỏi kia nhưng Đào Cẩn đã thay tôi trả lời các câu hỏi, tôi chỉ phụ trách đứng cười, gật đầu, cứ y như là con ngốc vậy.
Không thể phủ nhận là đối với những trường hợp như thế thì tôi có chút bất an lo lắng, nguyên nhân đầu tiên là bởi vì tôi không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, lý do tiếp theo là sợ Đường Kiêu sẽ làm trò gì đó khiến tôi bị mất mặt trước mọi người thì khổ.
Thế nhưng may mắn là họ không hề qua đây mà chỉ đứng trò chuyện với những người trong giới thượng lưu về chuyện kinh doanh gì đó.
Hôm nay Phàn Dục Nam rất biết cách nổi bật, cô ta mặc bộ váy màu đỏ càng làm tôn lên nước da trắng ngần của mình, còn chiếc váy đỏ thì chiếm hết tâm điểm, giơ tay nhấc chân làm gì cũng hệt như nữ hoàng vậy.