Tám tháng sau, bụng bầu của Thiên Thanh đã lớn rõ. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, cảm nhận những cú đạp nhè nhẹ của sinh linh bé nhỏ bên trong. Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, nhưng đối với cô, mỗi ngày đều chứa đựng niềm hy vọng và mong mỏi. Mặc dù cuộc sống của cô không còn được như trước, và nhiều việc phải tự mình làm, nhưng cô luôn cố gắng giữ cho tâm trạng của mình được bình yên.
Kể từ khi mang thai, Thiên Thanh đã trở nên trầm ổn hơn nhiều. Những lo âu và căng thẳng của cuộc sống trước đây như đã nhạt dần, thay vào đó là một sự bình tĩnh và kiên nhẫn mà trước đây cô không có. Cô bắt đầu chú ý nhiều hơn đến những điều nhỏ nhặt, và mỗi hành động đều trở nên đầy ý nghĩa với cô.
Thiên Thanh một mình đi siêu thị, như thường lệ, cô tự tay chọn mua những món đồ cần thiết, nhưng ánh mắt lại thường xuyên dừng lại ở những món đồ trẻ em.
Hôm nay, như thường lệ, Thiên Thanh tự mình đi mua sắm những món đồ cần thiết cho gia đình và chuẩn bị cho sự ra đời của đứa bé. Cô luôn muốn làm mọi thứ tốt nhất cho con mình, dù là những việc nhỏ nhất. Siêu thị dường như đã trở thành một điểm đến quen thuộc, nơi cô cảm thấy dễ chịu và thư giãn.
Bước vào siêu thị, cô kéo một chiếc giỏ nhỏ theo bên cạnh, trong khi tay còn lại khẽ vuốt ve bụng bầu. Mặc dù đi lại có phần khó khăn hơn vì kích thước của bụng, nhưng Thiên Thanh vẫn giữ cho bước đi của mình nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Khi Thiên Thanh đang tìm kiếm các mặt hàng cần thiết, bỗng nhiên có người gọi tên cô. Cô quay lại, và khuôn mặt tươi cười của Tâm Di hiện ra trước mắt. Cô bạn thân thiết vội vàng tiến đến.
"Thiên Thiên bảo bối!" Tâm Di thốt lên, giọng nói lấp lánh sự vui mừng.
Thiên Thanh nở nụ cười hạnh phúc khi thấy bạn mình. "Tâm Di, lại mua sắm à ?"
Tâm Di không kìm được sự vui mừng, cô vội vàng bỏ giỏ hàng của mình và chạy đến ôm lấy Thiên Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng tròn trịa của cô. "Mẹ con lại dắt con đi siêu thị nữa hả đứa nhóc này?" Tâm Di cười nói, vừa ôm vừa nói chuyện với bụng bầu của Thiên Thanh.
Thiên Thanh khẽ mỉm cười và gật đầu. "Mình vừa mua thêm vài vật dụng cần thiết và đồ ăn cho nhà. Gần sinh rồi, không tiện đi lại nhiều."
Tâm Di liếc quanh siêu thị, hỏi cô với vẻ lo lắng, "Lại đi một mình sao?"
Thiên Thanh trả lời một cách tự tin. "Tài xế đưa mình đi. Mình cũng muốn tranh thủ đi dạo một chút."
Hai người vừa trò chuyện vừa di chuyển đến quầy trái cây. Thiên Thanh chọn mấy túi xoài non và cho vào giỏ. Tâm Di nhìn thấy, rùng mình nói, "Chưa thấy ai nghén mà ăn xoài non đến mức này."
Thiên Thanh cười nhẹ, đáp lại "Đúng là vậy"
Khi về đến nhà, vì mua quá nhiều đồ, tài xế đã giúp Thiên Thanh mang vào tận phòng khách. Cô vừa đặt túi đồ xuống thì bỗng nghe thấy tiếng nôn mửa từ phòng tắm, xen lẫn với tiếng nhấn nút xả nước.
Hạ Ngôn Hy bước ra từ nhà vệ sinh, khuôn mặt xanh xao. Thiên Thanh lo lắng hỏi, "Chỉ ăn cháo trắng thôi sao mà vẫn nôn ra hết vậy?"
Hạ Ngôn Hy nhìn cô với vẻ cấp bách, "Em có mua xoài cho anh không?"
Thiên Thanh chỉ tay về phía chiếc túi ni lông trên bàn. "Có đấy, trong giỏ hàng"
Ngay lập tức, Hạ Ngôn Hy tiến lại gần, vội vã lấy quả xoài nhỏ từ trong túi ra và bắt đầu chấm với muối ớt. Khuôn mặt anh ánh lên vẻ thỏa mãn.
Thiên Thanh không nhịn được, cười khẽ, "Còn chưa gọt vỏ, mà anh đã ăn ngay được rồi sao? Lần trước là chanh, hôm nay lại xoài. Anh thèm toàn thứ kỳ lạ vậy."
Thiên Thanh tiến lại gần ghế sofa, ngồi vào lòng Hạ Ngôn Hy. Anh ôm cô, vẻ mặt thể hiện sự uất ức.
“Vợ ơi, anh đã nghén suốt 5 tháng rồi. Liệu khi em sinh xong thì nó có hết không?”
Thiên Thanh nhẹ nhàng cầm tay anh vuốt ve, cô trêu chọc
“Có thể là sinh xong vẫn tiếp tục nghén đấy.”
Hạ Ngôn Hy ngước lên, nét mặt đau khổ. “Thật à?”
Chuyện là sau khi Hạ Ngôn Hy phẫu thuật thành công, anh phải nằm lại bệnh viện để theo dõi. Khi ra viện, cả hai đến một ngôi chùa để tạ lễ. Lúc đó, Thiên Thanh đã mang thai 3 tháng. Hạ Ngôn Hy nghe nói giai đoạn này phụ nữ ốm nghén rất khổ sở, nên anh đã khấn nguyện, muốn thay cô chịu đựng tất cả khó khăn trong quá trình mang thai.
Thiên Thanh tận hưởng từng khoảnh khắc của thai kỳ, chỉ có bụng hơi nặng một chút, còn lại mọi thứ đều rất ổn. Ngược lại, Hạ Ngôn Hy lại phải chịu đựng toàn bộ cơn ốm nghén của cô, từ việc ăn gì cũng nôn mửa đến việc thèm chua. Mặc dù Thiên Thanh Không mệt mỏi vì đứa nhỏ trong bụng, nhưng lại phải lo lắng cho anh, khiến cô cảm thấy rất đau đầu.
Hạ Ngôn Hy đang ngủ trưa, cảm giác nhột nhạt làm anh vô cùng khó chịu.
Khi mở mắt ra, anh thấy đứa trẻ má phính đáng yêu đang cầm bút lông vẽ bậy lên mặt mình. Anh tức giận ngồi dậy, hỏi
"Đặng Thiên Ân, cái thằng nhóc này con làm gì thế hả?"
Thiên Ân chỉ mới 3 tuổi, che miệng cười khúc khích. "Ba ơi, nhìn ba giống hệt con mèo trong nhà trẻ của con đấy!"
Nói xong, Thiên Ân liền vứt chiếc bút lông và nhanh chóng chạy khỏi phòng bằng đôi chân nhỏ xíu. Hạ Ngôn Hy không khỏi cảm thấy tức giận và bất lực, tự trách bản thân vì đã ốm nghén suốt mấy tháng mà giờ Đây cả ngày chỉ toàn bị thằng nhóc nghịch ngợm này chọc phá.
Buổi tối, cả gia đình quây quần bên mâm cơm. Hạ Ngôn Hy sau một ngày vất vả, đã đặc biệt xuống bếp chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt. Anh muốn tự tay nấu những món ăn mới học được để cho Thiên Thanh thưởng thức. Đồ ăn của Thiên Ân sẽ được bảo mẫu chuẩn bị riêng.
Thiên Ân ngồi ngoan ngoãn trên ghế ăn dành cho trẻ em, ánh mắt ngây thơ và tò mò. Bình thường, đứa nhóc không dám làm ồn hay phá phách gì khi mẹ ở bên cạnh. Đứa nhóc mới 3 tuổi tò mò rất nhiều thứ
"Ba à, tại sao mấy bạn trong nhà trẻ đều mang họ ba, còn con thì lại mang họ Đặng? Lẽ ra con phải tên là Hạ Thiên Ân rồi mới đúng chứ."
Hạ Ngôn Hy, đang gặm một miếng rau, đáp với vẻ hời hợt. "Họ Hạ toàn là người tài giỏi. Con ngốc như vậy, con không xứng đáng"
Thiên Thanh nghe xong không khỏi bật cười, sao cô lại không biết họ Hạ quá lớn trách nhiệm nặng nề, chính Hạ Ngôn Hy đã từng nhiều lần vật lộn với gánh nặng đó và không muốn con mình phải trải qua những áp lực tương tự. Vì vậy, anh quyết định để Thiên Ân mang họ mẹ, nhằm giúp đứa trẻ lớn lên trong một môi trường nhẹ nhàng và thoải mái hơn.
Thiên Thanh nhẹ nhàng gắp miếng cá và cho vào miệng, nhưng đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó cứng cứng. Cô nhanh chóng nhận ra mình đã cắn phải xương cá. Cô cảm thấy hơi khó chịu và định đứng dậy để tìm sọt rác để bỏ xương, nhưng chưa kịp hành động thì Hạ Ngôn Hy đã nhanh chóng đưa tay ra, nhẹ nhàng lấy xương cá từ miệng cô. Anh dùng khăn giấy gói xương lại và đặt sang một bên, rồi tiếp tục ăn cơm như bình thường. Đứa trẻ ba tuổi ngồi ở bàn ăn không bỏ lỡ khoảnh khắc này. Thiên Ân mắt sáng lên, quan sát hành động của ba và tỏ ra rất chú ý.
Một lần khác, trong khi Thiên Thanh đang thưởng thức những miếng dưa hấu mát lạnh, cô cảm thấy cần phải nhả hạt dưa ra thì Hạ Ngôn Hy lại nhanh chóng giơ tay ra để giúp cô, như thể đã thành thói quen.
Lúc này, một bàn tay nhỏ khác cũng xuất hiện bên cạnh bàn tay của Hạ Ngôn Hy, đứa trẻ ba tuổi, đang cố gắng làm giống ba để chăm sóc mẹ. Nhìn thấy hành động này, Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy không khỏi bật cười.
Thiên Ân vô cùng hào hứng và mong chờ buổi học bơi đầu tiên. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng với chiếc phao bơi màu sắc rực rỡ, đầy kỳ vọng và sự háo hức. Tuy nhiên, khi bắt đầu buổi học, cậu nhóc nhận thấy rằng ba mình chỉ đưa cho mình chiếc phao bơi để làm quen với nước ở khu vực cạn, trong khi ba lại ở phía xa tập bơi cho mẹ.
Hạ Ngôn Hy, trong khi hướng dẫn Thiên Thanh thì lại vô cùng tận tâm. “Em không thể chỉ thả nổi mãi như vậy được. Phải học cách bơi chứ, nếu không khi đi biển anh không an tâm chút nào” anh nhấn mạnh, cố gắng dạy cô những động tác cơ bản.
Thiên Thanh không có ý định học bơi, cô cảm thấy hứng thú với cơ bắp của chồng mình hơn. Cô giả vờ như sợ hãi và ôm chặt anh, cố tình bám vào cơ thể vững chắc của anh không buông tay.
Hạ Ngôn Hy cố gắng giữ sự nghiêm túc trong khi hướng dẫn cô, nhưng việc bị ôm chặt làm anh cảm thấy vừa buồn cười vừa xao lãng. “Ông trời con, em có đang nghiêm túc học bơi học không vậy?” anh hỏi với nụ cười thể giấu được
Thiên Thanh chỉ mỉm cười, mắt lấp lánh niềm vui. Cô tiếp tục ôm chặt lấy Hạ Ngôn Hy, giọng nói nũng nịu
“Mẹ chỉ thấy an tâm khi ba ôm mẹ như thế này thôi”
Hạ Ngôn Hy không thể không bật cười trước sự tinh nghịch của cô vợ. Anh cố gắng tiếp tục dạy cô các động tác bơi cơ bản, nhưng mỗi lần Thiên Thanh ôm chặt lấy anh, anh lại cảm thấy sự tập trung của mình bị phân tán. “Em có biết rằng những cử chỉ này sẽ không giúp em học bơi nhanh hơn không?” anh hỏi, cố gắng giữ giọng điệu nghiêm túc nhưng không thể che giấu nụ cười trên môi.
Thiên Thanh lắc đầu nhẹ nhàng, vờ như không hiểu. “Mẹ thấy vậy là rất tốt rồi. Ba đừng lo, mẹ vẫn cảm thấy rất vui.”
Đặng Thiên Ân từ xa vẫn luôn quan sát, cậu nhóc nhìn ra dù mẹ có bao nhiêu lớn trong mắt ba cũng vẫn là một đứa trẻ cần sự nuông chiều. Cậu từng hỏi vì sao ba lại yêu mẹ nhiều đến thế, Hạ Ngôn Hy khi ấy trả lời: "Bởi vì mẹ là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời của ba.