Vừa bước ra khỏi cửa, Thiên Thanh bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hạ Ngôn Hy nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như không còn chút sinh khí nào. Cô cảm thấy tim mình thắt lại, vội vàng chạy đến bên anh.
"Ngôn Hy!" Cô gọi tên anh, giọng đầy lo lắng và sợ hãi. Cô quỳ xuống bên cạnh anh, đôi tay run rẩy chạm vào gương mặt anh, cảm nhận sự lạnh lẽo lan tỏa từ cơ thể anh.
Adrien đứng bên cạnh, nét mặt anh tràn ngập vẻ bất an, không còn chút dấu vết của sự kiêu ngạo ban nãy. Anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Thiên Thanh hốt hoảng hỏi, ánh mắt đầy lo lắng
nhìn Adrien.
"Tôi không biết!" Adrien đáp, giọng anh cũng không giấu nổi sự hoảng sợ. "Tôi không làm gì cả, anh ta tự nhiên ngất xỉu.
"Mau, gọi cấp cứu ngay!" Thiên Thanh vội vàng ra lệnh, giọng cô khẩn thiết. Thời gian như ngừng lại, từng giây trôi qua đều mang theo nỗi sợ hãi khôn nguôi.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên xé toạc bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng sớm Paris. Các nhân viên y tế nhanh chóng chạy đến, họ bắt đầu sơ cứu cho Hạ Ngôn Hy ngay tại chỗ. Gương mặt anh trắng bệch, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, hơi thở yếu ớt và nông. Thiên Thanh đứng bên cạnh, lòng dạ rối bời, mắt cô không rời khỏi anh, cảm giác bất lực và lo sợ cuộn trào trong ngực.
"Anh ấy có tiền sử bệnh gì không?" một nhân viên y tế hỏi, cố gắng thu thập thông tin khi họ tiếp tục công việc của mình.
"Chưa từng nghe nói" Thiên Thanh nói, giọng lạc đi vì lo lắng.
Nghe vậy, các nhân viên y tế càng trở nên khẩn trương hơn. Họ nhanh chóng đưa Hạ Ngôn Hy lên cáng và đẩy anh vào trong xe cấp cứu. Thiên Thanh ngay lập tức muốn theo lên xe, nhưng một trong số họ ngăn lại.
"Chúng tôi sẽ làm hết sức để ổn định tình trạng của anh ấy, cô nên đến bệnh viện ngay sau đó" nhân viên y tế nói, giọng đầy trách nhiệm.
Adrien, đứng lặng bên cạnh, không nói nên lời. Dù trong lòng anh có chút bất mãn với Hạ Ngôn Hy, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, anh cũng không thể không cảm thấy lo lắng. Adrien nhìn sang Thiên Thanh, ánh mắt phức tạp.
Khi xe cấp cứu lăn bánh rời đi, Thiên Thanh nhanh chóng quay lại với Adrien, giọng cô đầy khẩn trương: "Anh đưa tôi đến bệnh viện ngay!"
Adrien gật đầu, không một lời phản đối. Anh biết rằng, trong lúc này, mọi mẫu thuẫn đều phải tạm gác lại. Cả hai nhanh chóng bước lên xe của Adrien và lao về phía bệnh viện. Trên đường đi, Thiên Thanh không ngừng nhìn ra cửa sổ, tâm trí cô hỗn loạn với hàng ngàn suy nghĩ.
Khi xe của Adrien dừng lại trước cổng bệnh viện, Thiên Thanh vội vã mở cửa, lao ra ngoài như một cơn gió. Cô không kịp nói lời nào với Adrien, chỉ biết chạy thật nhanh vào bên trong, tim đập loạn nhịp vì lo lắng. Mọi suy nghĩ trong đầu cô đều xoay quanh anh, hình ảnh anh nằm bất động trên mặt đất không ngừng ám ảnh cô.
Bước chân cô vang lên dồn dập trên nền gạch của hành lang bệnh viện, dẫn cô đến quầy tiếp nhận. Một y tá đứng đó, đang bận rộn với công việc, nhưng khi thấy sự khẩn trương của Thiên Thanh, cô ấy lập tức dừng lại.
"Cho hỏi khoa cấp cứu nằm ở đâu? " Thiên Thanh nói, giọng cô run rẩy.
"Phòng cấp cứu số 3 đi thẳng rẽ trái, cô có thể đến đó ngay bây giờ"
Không cần nói thêm lời nào, Thiên Thanh gật đầu cảm ơn rồi lập tức chạy về phía phòng cấp cứu. Cánh cửa phòng đóng kín, phía ngoài là một bác sĩ trẻ đang đứng đợi, cô lập tức chạy đến.
"Tôi là người nhà của bệnh nhân, cho hỏi tình hình anh ấy thế nào rồi?"
Vị bác sĩ lộ vẻ do dự, như thể đang cân nhắc cách tốt nhất để truyền đạt thông tin. Cuối cùng, ông quyết định không vòng vo.
"Bệnh nhân được đưa vào tình trạng khẩn cấp do cơn co giật và mất ý thức. Qua kiểm tra sơ bộ, chúng tôi nhận thấy khối u trong não của anh ấy đã phát triển lớn hơn và đang chèn ép vào các vùng quan trọng, gây ra cơn co giật. Chúng tôi sẽ phải tiến hành chụp cộng hưởng từ (MRI) ngay lập tức để xác định kích thước và vị trí cụ thể của khối u, sau đó mới có thể đưa ra phương án điều trị tiếp theo."
Mỗi lời bác sĩ nói như một nhát dao cắt vào lòng Thiên Thanh. Cô đứng lặng, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đang sụp đổ, cô chưa từng nghe nói Hạ Ngôn Hy có căn bệnh đó, anh là đang giấu cô sao ?
"Liệu anh ấy có nguy hiểm đến tính mạng không, thưa bác sĩ?" Thiên Thanh hỏi, giọng cô khản đặc, gần như không thể phát ra thành tiếng.
Bác sĩ khẽ thở dài, nhìn vào mắt cô bằng một ánh mắt đầy sự đồng cảm và lo lắng. "Tôi không thể đưa ra câu trả lời chính xác vào lúc này. Chúng tôi cần kết quả chụp MRI và hội chẩn với đội ngũ chuyên gia để đưa ra phương án điều trị tốt nhất. Nhưng tôi phải thành thật với cô rằng tình hình hiện tại không hề khả quan. Khối u này rất nguy hiểm, và nếu không được xử lý kịp thời, nó có thể gây ra những biến chứng nghiêm trọng."
Lời của bác sĩ như một cú đánh mạnh vào tâm trí Thiên Thanh. Cô cảm thấy đôi chân mình như muốn khuỵu xuống, phải cố gắng lắm mới giữ được thăng bằng. "Tôi... tôi muốn ở bên anh ấy" cô nói, giọng gần như van xin. "Làm ơn, cho tôi vào với anh ấy."
Bác sĩ gật đầu, nhận thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt cô. "Chúng tôi sẽ cho cô vào thăm anh ấy sau khi hoàn tất chụp MRI và ổn định tình trạng của bệnh
nhân. Cô có thể chờ ở đây hoặc quay lại phòng chờ, tôi sẽ báo ngay khi có thể."
Thiên Thanh cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng, cô bước lùi lại vài bước, rồi quay người tìm một ghế trống ở gần đó ngồi xuống. Mọi thứ trong đầu cô rối bời, những hình ảnh của Hạ Ngôn Hy lúc khỏe mạnh, rồi hình ảnh anh nằm bất động trên nền đất không ngừng quay cuồng trong tâm trí cô.
"Anh ấy sẽ không sao đâu... không sao đâu.." Thiên Thanh tự nhủ với chính mình, nhưng lời nói ấy chẳng thể xua đi nỗi sợ hãi đang ngự trị trong lòng cô. Cô tự trách mình đã không chăm sóc anh tốt hơn, đã không phát hiện ra sớm hơn. Bây giờ mọi thứ dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng giây từng phút kéo dài như vô tận. Mỗi khi cánh cửa phòng cấp cứu khẽ động, Thiên Thanh đều giật mình, mong chờ một tin tức tốt lành. Nhưng rồi lại là sự im lặng kéo dài, khiến cô càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian mà đối với Thiên Thanh là vô tận, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ bước ra ngoài, đi về phía cô. Thiên Thanh đứng bật dậy, đôi mắt cô tràn đầy hy vọng nhưng cũng đầy nỗi lo sợ.
"Chúng tôi đã hoàn thành chụp MRI và đang đợi kết quả phân tích. Bệnh nhân hiện tại đã ổn định nhưng vẫn cần theo dõi chặt chẽ. Cô có thể vào thăm anh ấy, nhưng hãy cố gắng giữ bình tĩnh và đừng làm anh ấy lo lắng thêm.
Thiên Thanh gật đầu, cảm thấy trái tim mình nhói lên với mỗi bước chân tiến về phía phòng bệnh. Cô mở cửa nhẹ nhàng, bước vào trong căn phòng trắng toát. Trên giường, Hạ Ngôn Hy nằm đó, gương mặt nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Máy móc xung quanh anh phát ra những tiếng bíp đều đặn, chỉ dấu rằng anh vẫn còn ở đây, vẫn còn sống.
Thiên Thanh tiến lại gần, ngồi xuống bên giường và nắm lấy tay anh. Bàn tay anh lạnh và yếu ớt trong tay cô, cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn anh đi mất.
"Ngôn Hy, anh phải mạnh mẽ lên, phải chiến đấu... vì em, vì chính anh... Cô thì thầm, giọng lạc đi trong nỗi đau đang siết chặt tim cô.
Thiên Thanh ngồi đó, lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng rằng tình yêu của cô có thể đủ mạnh để giữ anh lại, để vượt qua cơn bão tố này cùng nhau.