Ngôn Hy theo cô trở về khách sạn trong im lặng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng. Anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cơn hoảng loạn, nhưng sự hiện diện của Thiên Thanh ở bên cạnh đã phần nào làm dịu đi nỗi lo lắng trong anh. Trái tim anh vẫn còn đang đập nhanh...
Khi họ bước vào phòng khách sạn, Hạ Ngôn Hy mở cửa cho cô vào trước. Căn phòng im ắng, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ đèn đường lọt qua rèm cửa. Thiên Thanh tháo áo khoác, treo lên móc rồi quay sang nhìn anh. Anh đang đứng giữa phòng, ánh mắt mờ mịt như thể vẫn còn lạc vào cơn ác mộng ban nãy.
"Anh vào phòng tắm thay đồ ướt ra trước đi, em nhờ khách sạn chuẩn bị đồ khác cho anh"
Hạ Ngôn Hy gật đầu, đôi mắt vẫn đượm vẻ mệt mỏi. Anh bước chầm chậm vào phòng tắm, những giọt nước biển còn vương trên tóc vẫn chưa khô hoàn toàn. Cánh cửa phòng tắm khép lại, Thiên Thanh đứng đó nhìn theo...
Cô lặng lẽ nhấc điện thoại lên, gọi xuống lễ tân để nhờ chuẩn bị quần áo và đồ dùng mới cho Hạ Ngôn Hy. Trong lúc chờ đợi, cô ngồi xuống ghế, tâm trạng rối bời.
Chỉ một lát sau, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Thiên Thanh đứng dậy, mở cửa và nhận lấy bộ quần áo sạch sẽ từ nhân viên khách sạn. Cô cảm ơn và đóng cửa. Khi Thiên Thanh vừa xoay người lại, cô bất ngờ bắt gặp Hạ Ngôn Hy bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, nước vẫn còn đọng lại trên làn da. Không khí giữa họ đột nhiên trở nên ngột ngạt, đầy căng thẳng mà cả hai đều cảm nhận được.
Thiên Thanh cố giữ vẻ bình tĩnh, cô cầm bộ quần áo mới đưa về phía anh, ánh mắt tránh không nhìn thẳng vào anh. Hạ Ngôn Hy tiến đến gần, chậm chạp đưa tay ra đón nhận. Nhưng khi tay anh chuẩn bị chạm vào, Thiên Thanh đột nhiên buông lỏng tay, khiến bộ quần áo rơi xuống sàn nhà, tiếng rơi vang lên như phá vỡ sự im lặng đầy căng thẳng giữa hai người.
Cả hai đứng đó, không gian giữa họ như ngưng đọng lại. Ánh mắt họ giao
nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng trong đôi mắt ấy, có bao nhiêu điều không thể nói thành lời. Một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy trong Hạ Ngôn Hy, anh không thể kìm nén nữa. Bằng một động tác nhanh gọn, anh kéo tay Thiên Thanh, ôm chặt cô vào lòng, khiến cô không kịp phản ứng.
Trước khi Thiên Thanh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, môi anh đã phủ lên môi cô, trao cô một nụ hôn cuồng nhiệt, không kiềm chế. Nụ hôn đó chứa đựng tất cả những nỗi nhớ nhung, đau khổ và khát khao mà anh đã chôn giấu suốt thời gian qua. Anh hôn cô với tất cả sự mãnh liệt của một trái tim bị dồn nén, như thể sợ rằng nếu dừng lại, cô sẽ tan biến mất khỏi anh mãi mãi.
Ban đầu, Thiên Thanh còn ngỡ ngàng, nhưng chẳng mấy chốc, cô cảm nhận được sự chân thành và mãnh liệt trong nụ hôn của anh. Tất cả những rào cản, những do dự trong lòng cô dường như tan biến trong giây phút ấy. Cô buông xuôi mọi suy nghĩ, mọi băn khoăn, và để bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào này. Thiên Thanh vòng tay qua cổ anh, đáp trả nụ hôn ấy bằng tất cả những cảm xúc dồn nén trong lòng.
Thiên Thanh không thể kìm nén được nữa, cô để bàn tay mình lần xuống, chạm vào mép chiếc khăn tắm quấn ngang hông Hạ Ngôn Hy. Trong một động tác đầy táo bạo, cô kéo phăng chiếc khăn, khiến nó rơi xuống sàn. Ánh mắt anh thoáng chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức, một nụ cười thoáng hiện trên môi anh.
Không chịu thua kém, Hạ Ngôn Hy đưa tay lướt nhẹ dọc theo đường cong của cơ thể cô, tìm đến những nút áo đang giữ lấy lớp vải mỏng manh trên người cô. Anh nhẹ nhàng tháo từng nút một, cảm nhận làn da mềm mại ẩn hiện dưới lớp áo. Mỗi động tác của anh đều chậm rãi, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này, khắc sâu vào trí nhớ.
Lớp áo rơi xuống, để lộ làn da trần trụi, trắng ngần dưới ánh đèn dịu nhẹ. Ánh mắt họ gặp nhau, không cần nói lời nào, họ hiểu rõ tình cảm và khát khao của đối phương. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, nồng nàn và mãnh liệt. Những vật cản cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn lại hai con người hòa quyện, sẵn sàng trao cho nhau tất cả trong đêm dài này.
Anh nhẹ nhàng bế Thiên Thanh lên, rồi từ từ đặt cô xuống chiếc ghế mềm mại. Hạ Ngôn Hy quỳ gối trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn cô không kém phần cháy bỏng.
Với từng cử chỉ chậm rãi, anh đặt tay lên đôi chân mảnh mai của cô, nhẹ nhàng tách chúng ra. Cô khẽ kẹp chặt lấy anh giữa hai chân, cơ thể cô phản ứng một cách tự nhiên với những cử chỉ dịu dàng của Hạ Ngôn Hy. Anh tiếp tục khám phá, từng động tác của anh như một trò đùa tinh tế, khơi gợi cảm giác kích thích và hạnh phúc trong cô.
Hạ Ngôn Hy, lên giường "cô thì thầm, không thể che giấu được mong cầu
Hạ Ngôn Hy ngẩng lên, ánh mắt anh lấp lánh với một niềm khát khao mãnh liệt.
'Được "
Anh nhẹ nhàng bế Thiên Thanh lên giường, tiếp cận cô với từng bước di chuyển đầy sự quyến rũ.
Cả hai cùng hòa quyện trong nhau, cảm xúc mãnh liệt và đắm chìm bao phủ lấy họ. Hạ Ngôn Hy không ngừng khẽ hôn lên cơ thể Thiên Thanh, tay anh lướt nhẹ nhàng trên làn da mềm mại của cô. Thiên Thanh đáp lại bằng sự yêu thương và đam mê, cô ôm chặt lấy anh, kéo anh gần hơn nữa.
Khi những khoảnh khắc đam mê dần lắng xuống, cả hai vẫn còn đủ tỉnh táo để tận hưởng sự gần gũi và yêu thương mà họ vừa chia sẻ. Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy bước vào bồn tắm lớn, nơi dòng nước ấm áp bao phủ lấy cơ thể họ.
Cô dựa lưng vào thành bồn, cảm nhận sự êm ái của nước len lỏi qua từng đường nét trên cơ thể mình. Hạ Ngôn Hy ngồi cạnh, tay anh dịu dàng vuốt ve mái tóc ướt của cô.
Thiên Thanh mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo của đèn bồn tắm. Cô nghiêng đầu dựa vào vai Hạ Ngôn Hy, cảm nhận sự vững chãi và ấm áp từ anh. Đôi tay anh lần mò trên cơ thể cô, xoa dịu những dấu vết mà bản thân để lại.
Hạ Ngôn Hy cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, giọng anh ấm áp và chân thành
" Em chịu khó đợi anh một thời gian nữa, anh nhất định mang em trở về "
Thiên Thanh nét mặt bình thản dường như chẳng để tâm lắm đến chuyện bản thân có thể về hay không
Anh không kết hôn với Âu Mạn nữa?"
Hạ Ngôn Hy nhìn Thiên Thanh, ánh mắt anh ngập tràn sự chân thành và hối hận. Nước từ bồn tắm tiếp tục xối lên cơ thể họ, như thể làn sóng đang dội vào những tổn thương và lo lắng trong lòng anh.
' Không kết hôn nữa " anh đáp, giọng nói đầy kiên quyết. " Bọn họ đã không thể áp đặt anh nữa rồi "
Không còn cơ hội áp đặt nữa
“Em không biết anh có nói thật hay không, cô nói, giọng điệu bình thản. “Dù có vui vẻ được lúc nào hay lúc này, em cũng không còn dám hy vọng nhiều. Nhưng hãy nhớ điều này: nếu anh kết hôn với người khác, em không thể tiếp tục ở bên anh. Em không muốn trở thành tình nhân của anh. "
“Em yên tâm” anh nói, giọng anh lộ rõ sự nghiêm túc. “ Lần này anh vô cùng chắc chắn, nếu anh không thể giữ lời hứa anh sẽ không bao giờ bắt em phải chờ đợi nữa."
Cả hai tiếp tục ngồi bên nhau, trong sự ấm áp của nước và sự gần gũi mà tình yêu có thể mang lại, dù vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, chẳng hạn như...vì sao Hạ Ngôn Hy lại dám chắc như vậy? Có rất nhiều ẩn tình mà cô không thể giải đáp.