Tim cô như ngừng đập trong khoảnh khắc. Hạ Ngôn Hy, người mà cô đã chờ đợi suốt sáu tháng qua, người mà cô đã nghĩ rằng có lẽ sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa, giờ đây lại đang ngồi trước mặt cô, ngay trong ngôi nhà mà cô đã gọi là "nhà tù" suốt thời gian qua.
Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân của cô. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng nhưng trong đó chứa đựng cả nỗi buồn và sự hối tiếc.
"Thiên Thiên..." Anh gọi tên cô, giọng nói của anh trầm thấp và khàn đặc, như thể đã nén lại quá lâu.
Thiên Thanh đứng đó, không nói nên lời. Cảm xúc trong lòng cô đan xen lẫn lộn, giữa sự giận dữ vì anh thất hứa, sự nhẹ nhõm khi thấy anh trở lại, và nỗi đau đớn khi phải đối mặt với thực tế rằng anh đã bỏ rơi cô trong suốt thời gian qua.
Adrien nhanh chóng níu tay Thiên Thanh lại. Ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn, như thể anh đang đối diện với một mối đe dọa thực sự. Hạ Ngôn Hy cũng cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, và anh không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.
Người đàn ông này là gì của em ?
“Who’s he?” Adrien nhếch môi, giọng anh đầy mỉa mai và thách thức.
Không chờ câu trả lời, Adrien tiếp tục nói bằng tiếng Pháp, “Người trong lòng em?” Những lời này khiến Thiên Thanh cảm thấy như rào chắn mà bản thân dựng lên cho bản thân như xé toạc ra.
Thiên Thanh không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ đứng yên, ánh mắt chưa từng rời khỏi người trước mặt. Từng cảm xúc đan xen trong lòng cô, như những cơn sóng dữ dội đang đánh vào bờ. Adrien nhìn cô chờ đợi, trong khi Hạ Ngôn Hy cũng không rời ánh mắt khỏi cô.
Cuối cùng, cô mở miệng, từng từ ngữ thốt ra như những nhát dao cắt vào lòng người đối diện.
“He is my brother.” Cô nói, giọng nói khẽ nhưng đủ rõ ràng để cả hai người đàn ông đều nghe thấy.
Khoảnh khắc đó như một mũi dao sắc nhọn khoét sâu vào tim Hạ Ngôn Hy. Anh đứng lặng người, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Người mà anh đã yêu thương và bảo vệ suốt bao năm qua, giờ đây chính miệng thừa nhận anh là "anh trai". Cảm giác đắng ngắt tràn ngập trong lòng anh, như thể mọi thứ đều sụp đổ ngay trước mắt.
“Brother, huh?” Adrien khẽ cười khi nghe Thiên Thanh giới thiệu Hạ Ngôn Hy là anh trai mình, vẻ mặt thoáng chút bất mãn nhưng anh không nói gì thêm. Anh quay sang nhìn Hạ Ngôn Hy, ánh mắt đầy cảnh giác và thách thức. Anh không phải là kẻ ngốc, và rõ ràng anh cảm nhận được có điều gì đó phức tạp hơn giữa hai người họ, dù cho cô có gọi Hạ Ngôn Hy là anh trai đi chăng nữa.
"Anh về trước đi, tôi có chút chuyện phải giải quyết." Thiên Thanh nói, giọng nhẹ nhưng rõ ràng vẫn có chút gì đó bất mãn. Dường như anh không muốn rời đi, nhưng cũng không muốn làm Thiên Thanh khó xử trong hoàn cảnh này.
Trước khi rời đi, Adrien quay lại vỗ vai Thiên Thanh, giữ tay cô trong một khoảnh khắc lâu hơn bình thường, như thể anh muốn khẳng định điều gì đó.
"Ngày mai tôi sẽ đến đón em đến trường" anh nói, nụ cười trên môi anh vẫn ấm áp, nhưng ẩn chứa sự cảnh cáo nhẹ nhàng.
Thiên Thanh gật đầu, mỉm cười đáp lại, dù trong lòng cô đang ngổn ngang cảm xúc. Adrien cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà, để lại không gian cho cô và Hạ Ngôn Hy.
“Thiên Thiên.” Hạ Ngôn Hy lên tiếng trước, giọng anh trầm ấm nhưng mang theo sự lắng lo, đau đớn. “Sáu tháng rồi... "
Thiên Thanh chầm chậm bước đến bên ghế sofa, cô ngồi xuống với vẻ dửng dưng, như thể cố gắng che giấu những cảm xúc vừa trải Qua. Cô nhìn Hạ Ngôn Hy với ánh mắt điềm tĩnh, nhưng bên trong, tâm hồn cô vẫn đang dậy sóng sau cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Anh đến để trả lại giấy tờ tùy thân cho tôi?” Thiên Thanh hỏi, giọng điệu bình thản, nhưng ẩn sau đó là một chút đắng cay.
Hạ Ngôn Hy không trả lời ngay, anh nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt chất chứa nỗi đau và sự thất vọng. Anh không biết phải đối mặt với cô thế nào sau những lời nói vừa rồi. Cả hai đã từng là tất cả đối với nhau, vậy mà bây giờ, giữa họ chỉ còn lại những khoảng cách và sự im lặng khó xử.
"Giấy tờ...vẫn chưa được"
Cô thừa biết mà, Dương Mẫn Quân sao có thể dễ dàng buông tha cho vô, Hạ Ngôn Hy vẫn chưa kết hôn bà ta làm sao cô thể yên tâm để cô về nước chứ.
"Vậy thì anh đến đây làm gì?" Thiên Thanh hỏi, giọng cô sắc bén hơn. Cô không thể kiềm chế được sự thất vọng trong lòng mình. Cô đã mong đợi điều gì?
"Em sống có tốt không ? Giúp việc trong nhà không làm khó em chứ ?"
"Liên quan gì đến anh?" Thiên Thanh bật cười, nụ cười của cô chứa đầy sự mia mai
Hạ Ngôn Hy không dám tin nửa năm không gặp lại khoảng cách của cả hai đã lớn đến như thế, liệu có phải Thiên Thanh đã tìm được một người khác đối với cô tốt hơn cách anh đã làm hay không ?
" Gã lúc nãy là..."
'Một người đã thất hứa như anh có tư cách gì tra hỏi tôi? Anh nên mãi mãi biến mất trước mặt tôi mới phải"
Hạ Ngôn Hy khựng lại trước những lời nói cay nghiệt của Thiên Thanh. Anh không có gì để phản bác lại. Anh hiểu rằng những lời trách móc của cô đều có lý. Anh đã làm cô tổn thương, và không thể tìm cách bao biện cho chuyện đó.
Anh nhìn gương mặt cô gái mà mình hằng đêm nhớ thương, chỉ trách số trời trớ trêu trao cho họ danh phận mà cả hai không hề muốn.
Anh muốn ôm lấy cô, muốn nói với cô nửa năm qua bản thân khổ sở thế nào, đã khó khăn thế nào để ngày hôm nay có thể xuất hiện ở đây. Cảnh tượng này như một bản án không lời phán quyết, nơi cả hai đều bị mắc kẹt trong chính những sai lầm và sự nhẫn tâm của số phận.
“Thiên Thiên” anh khẽ nói, giọng anh tràn đầy sự hối hận. “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã không ở bên em khi em cần anh nhất."
"Đó không phải điều anh nên xin lỗi, cái sai của anh là đã làm trái lời hứa của mình. Tôi đã từng nói, tôi không sợ điều gì cả, chỉ cần anh đừng phản bội mà thôi."
Nhưng chỉ mới 3 tháng anh đã đính hôn với người khác, anh bảo em làm sao tha thứ đây ?
Hạ Ngôn Hy cúi đầu, không thể tìm được lời lẽ để bào chữa cho việc làm của mình. Lời xin lỗi của anh chỉ như một hạt cát giữa đại dương, không đủ sức để xóa nhòa những tổn thương và sự thất vọng trong lòng cô. Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ánh mắt của cô, sự vỡ vụn của niềm tin mà anh đã làm hỏng.
Thiên Thanh nhìn anh một lúc, rồi cô đứng dậy. "Anh nên quay về" cô nói lạnh lùng. "Đừng đến đây nữa. "
“Em đừng... anh khẽ nói, giọng nghẹn ngào, nhưng không thể nào tiếp tục.
Hạ Ngôn Hy đứng lặng một lúc lâu sau khi Thiên Thanh quay lưng và bắt đầu bước lên cầu thang. Mỗi giây trôi qua đều kéo theo cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng, khi những ký ức về quá khứ và sự đau khổ hiện tại quấn quýt lấy nhau.
Mỗi bước chân của cô đều nặng nề, như đang gánh trên mình cả thế giới. Những âm thanh của cuộc trò chuyện giữa cô và Hạ Ngôn Hy vang vọng trong đầu cô, không thể nào xua đi được. Cô cố gắng không để cảm xúc chi phối mình, nhưng thực sự rất khó để giữ được sự bình tĩnh.
Khi Thiên Thanh lên đến tầng trên, cô đi đến phòng của mình và đóng cửa lại. Căn phòng nhỏ, với ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ, tạo ra một không gian tĩnh lặng và cô đơn. Cô ngồi xuống giường, cảm giác như tất cả sức lực và niềm tin đã bị rút cạn. Ánh mắt cô mờ đục, và những giọt nước mắt không thể ngăn lại nữa. Cô ôm lấy gối, vùi mặt vào đó để không ai thấy được nỗi đau mà cô đang trải qua.