Giọt Máu Đầu Tim

Chương 37: Tháng ngày hạnh phúc




Hạ Ngôn Hy không cho cô trở về nhà đề thu dọn đồ đạc, tất cả đều mua mới lại toàn bộ, anh biết bà nội cài người vào nơi đó để giám sát cô nên anh sẽ không để Thiên Thanh trở về đó nữa. Đồng thời khoảng thời gian này cho thêm nhiều vệ sĩ một chút âm thầm bảo vệ cô, không để Thiên Thanh biết kẻo cô lại lo lắng.

Buổi tối Hạ Ngôn Hy ngồi trên sofa thận trọng giải quyết công việc, anh chăm chú vào màn hình laptop, ánh mắt lướt qua từng dòng số liệu trong báo cáo tài chính. Tiếng lách cách của bàn phím vang lên đều đặn trong không gian yên tĩnh.

Một cách bất ngờ, anh cảm thấy một thân hình mềm mại áp sát vào người mình. Ngước mắt lên, anh thấy Thiên Thanh đã chui vào lòng anh tự lúc nào, tay ôm lấy cổ, hai chân cô siết chặt hông anh, tựa cắm lên vai trông giống như một chú mèo nhỏ đang tìm kiếm sự ấm áp.

"Hôm nay anh phải xem rất nhiều báo cáo, có thể sẽ đến khuya" Ngôn Hy nói khế, Cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng. "Em ngủ trước đi, đừng đợi anh."

Thiên Thanh khẽ nhíu mày, không chịu buông tay ra mà còn siết chặt hơn. "Không muốn" cô thì thầm, giọng có chút bướng bỉnh. "Anh cứ làm việc của mình, em chỉ ngồi ở đây thôi."

Ngôn Hy thở dài, nhưng không thể không mỉm cười trước sự tinh nghịch của cô. Anh biết rõ rằng cô luôn có cách khiến anh cảm thấy khó lòng từ chối.

"Được rồi, nhưng nếu em cảm thấy buồn ngủ, thì nhớ tự đi ngủ trước, được không?"Thiên Thanh khẽ gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại. Cô ngồi yên trong lòng anh, tựa đầu lên vai anh, cảm nhận tiếng tim đập đều đặn của anh phập phồng bên ngực như thể đó là nhịp điệu ru ngủ.

Ngôn Hy tiếp tục làm việc, nhưng sự hiện diện của Thiên Thanh bên cạnh khiến mọi thứ dường như trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Bàn tay cô khẽ chạm vào vai anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại như một thói quen vô thức, tạo nên cảm giác ấm áp và gần gũi.

Thời gian trôi qua, bầu không khí trong căn phòng trở nên tĩnh lặng. Tiếng gõ bàn phím, tiếng lật trang giấy và tiếng thở đều đặn của cả hai là những âm thanh duy nhất vang lên.

Đến gần nửa đêm, Thiên Thanh bắt đầu cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu. Dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể thắng nổi cơn buồn ngủ đang kéo đến. Nhưng cô vẫn không chịu rời khỏi lòng Ngôn Hy. Thiên Thanh cố tìm chủ đề để nói chuyện cho bản thân tỉnh táo

"Ngôn Hy à, anh giỏi quá, chuyện gì cũng biết làm" cô thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng có chút ngái ngủ.

Ngón tay Ngôn Hy đang lướt trên bàn phím chợt dừng lại, anh quay sang nhìn cô. "Sao tự nhiên lại nói vậy?"



Thiên Thanh thở dài, dụi Nhẹ đầu vào ngực anh.

"Vì em chẳng biết làm gì cả. Em không biết nấu ăn, không biết rửa chén, không biết dọn nhà... Em chẳng biết gì cả chỉ biết yêu anh thôi."

Ngôn Hy thoáng giật mình trước lời nói của cô, rồi anh mỉm cười, bàn tay khế vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Thiên Thanh.

"Vậy là em đã biết điều quan trọng nhất rồi," anh nói khẽ, giọng anh tràn đầy yêu thương. "Chỉ cần yêu anh thôi là đủ. Bởi vì anh không thể nào thay em yêu anh được."

Thiên Thanh nghe những lời ấy, trái tim cô như được sưởi ấm, mi mắt nặng trĩu cuối cùng cũng nhắm lại hoàn toàn. Cô ngủ say, trong một tư thế chẳng thoải mái chút nào, nhưng lại mang đến cho cô sự yên bình lạ Kỳ. Cắm cô tựa lên vai anh, hai tay ôm chặt lấy cổ, còn đôi chân vẫn quàng qua hông anh, cứ thế mà cô chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc mềm của cô, rồi thì thầm vào tai " Em đã là người giỏi nhất trong việc khiến anh không thể dứt ra khỏi em rồi "

Công việc vẫn đang dang dở, Ngôn Hy đóng chiếc laptop lại. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, bước lên cầu thang đi về phía giường. Thiên Thanh vẫn ngủ say, không hề hay biết. Đặt cô nằm xuống giường, anh lấy con cừu đen yêu quý của Thiên Thanh đặt vào lòng cô, Ngôn Hy kéo chăn đắp cho cô cẩn thận, rồi mới tự mình nằm xuống bên cạnh, quàng tay ôm lấy cô vào lòng.

Trong giấc mơ, Thiên Thanh khẽ mỉm cười, như thể cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay Ngôn Hy. Anh nhìn cô, lòng đầy yên bình và mãn nguyện. Bên ngoài, đêm đã tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió khẽ thổi qua khung cửa sổ. Trong căn phòng nhỏ, hai người họ nằm bên nhau, một đêm dài đầy ấm áp và hạnh phúc.

Ngôn Hy nhắm mắt lại, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vẫn không quên thì thầm một câu cuối cùng, chỉ dành cho cô.

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, Thiên Thiên... Mãi mãi"

...



Thiên Thanh nhập học cũng được một khoảng thời gian dài, chuyện học hành đối với cô không mấy áp lực, Thiên Thanh chưa từng đặt nặng vấn đề bản thân phải trở nên thật xuất sắc tuy nhiên bản thân vẫn luôn nằm trong danh sách top học sinh tiêu biểu của lớp, đó không phải là vì giảng viên nể mặt Hạ gia đâu, hoàn toàn là nhờ năng lực đấy.Sau khi buổi thi cuối kỳ kết thúc Thiên Thanh và Tâm Di quyết định tự thưởng cho mình một ngày dạo chơi ở trung tâm thương mại. Thời tiết hôm nay vô cùng dễ chịu, nắng vàng nhẹ nhàng rọi xuống mặt đường, không khí trong lành và mát mẻ. Tâm Di khoác trên mình một chiếc váy liền màu trắng đơn giản nhưng tinh tế, trong khi Thiên Thanh chọn một bộ trang phục cá tính với áo thun oversized và quần jeans rách gối.

Vừa bước vào trung tâm thương mại, cả hai ngay lập tức bị cuốn vào không khí nhộn nhịp. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ các cửa hàng thời trang, xen lẫn với tiếng nói cười của khách hàng tạo nên một không gian vừa sôi động vừa thư giãn.

“Lâu lắm rồi mới được thả lỏng như thế này, Tâm Di thở dài thoải mái. “Kỳ thi vừa rồi làm mình căng thẳng quá trời.

Thiên Thanh cười tươi

“Mình không cảm thấy vậy, cứ thoải mái là được, đều tại cậu căng thẳng quá"

"Cậu nghĩ ai không học cũng được như cậu chắc"

Thiên Thanh nhún vai, cô nghĩ Tâm Di nói đúng, cô mỗi ngày ở bên cạnh Ngôn Hy, anh giỏi như vậy cô ít nhiều cũng nên có ảnh hưởng tốt chứ.

Sau khi đã mua sắm thỏa thích, cả hai quyết định dừng lại ở một quán cà phê trong khu vực trung tâm thương mại để nghỉ ngơi. Thiên Thanh gọi một ly trà đào mát lạnh, còn Tâm Di chọn cà phê đá. Họ ngồi ở góc bàn gần cửa kính, vừa nhâm nhi đồ uống vừa ngắm nhìn mọi người qua lại bên ngoài.

“Dạo này cậu không về Hạ gia sao? Cứ thấy cậu ở ngoài miết ấy, ngày nghỉ cũng không về, lão phu nhân nhà cậu không nổi giận hả ?" Tâm Di bất chợt hỏi, ánh mắt tò mò.

Thiên Thanh nghe câu hỏi của Tâm Di, ánh mắt cô hơi lảng đi một chút, như đang suy nghĩ về điều đó trước khi trả lời. Mặc dù ngày hôm nay cô tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời nhưng có một chút lo lắng vẫn luôn len lỏi trong tâm trí cô. Rốt cuộc Ngôn Hy đã giải quyết chuyện này như thế nào ? Dương Mẫn Quân sao có thể dễ dàng cho qua chuyện này chứ. Nghĩ tới đây Thiên Thanh thở dài một hơi.

"Ngôn Hy bận không về được, nên mình cũng vậy"

Cô tìm đại một cái lý do để né tránh, cũng chẳng muốn nói rõ hơn về những vấn đề xảy ra gần đây, cô không muốn hại thêm một người phải vì mình mà đau đầu.