Giọt Máu Đầu Tim

Chương 35: Đối đầu




Hạ Ngôn Hy cả kinh nhưng ngay sau đó liền lấy lại được bình tĩnh, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra, anh đã muốn làm điểm tựa cả đời cho Thiên Thanh vậy thì phải đối diện thẳng thừng với nó.

" Nếu mọi người đã biết vậy thì con cũng xin nói thẳng, chuyện con hủy hôn đã là chắc chắn rồi. Con không muốn lấy ai khác, con chỉ muốn...ở cạnh Thiên Thiên cả đời "

Hạ Quang Minh sớm đã nghe Dương Mẫn Quân nói về chuyện này, ông suýt lên cơn đay tim mà chết. Nay lại nghe lời đó đó từ chính miệng con trai mình thốt ra, ông thật sự không có cách nào chấp nhận được

Con trai và con gái của mình chúng nó...

Hạ Quang Minh xăm xăm bước tới phía trước giáng một cái tát thật mạnh vào anh, Hạ Ngôn Hy bị tác động cho thụt lùi mấy bước.Hạ Ngôn Hy cố gắng giữ thăng bằng sau cái tát mạnh mẽ của ba mình, cả căn phòng chìm vào sự im lặng ngột ngạt. Ánh mắt ông Hạ đầy giận dữ, đau đớn, không chỉ vì lời nói của con trai mà còn vì thực tế phũ phàng mà ông không thể tránh né. Cả đời ông đã đặt hết hy vọng và kỳ vọng vào Ngôn Hy, người con trai xuất sắc của mình. Nhưng giờ đây, mọi thứ như sụp đổ trước mắt.

"Con biết mình đang nói gì không?" Hạ Quang Minh gắn giọng, đôi mắt ông long lên, nửa vì tức giận, nửa vì không tin nổi điều mình vừa nghe.

"Con và Thiên Thanh... nó là em gái của con. Con có hiểu điều đó không? Cả xã hội sẽ nghĩ sao khi nghe thấy chuyện này?"

Hạ Ngôn Hy đưa tay lên má, nơi cái tát vẫn còn in dấu, nhưng ánh mắt anh vẫn không nao núng. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc này từ lâu, anh biết rằng mọi chuyện không thể dễ dàng. Dù có đau đớn, nhưng đây là con đường mà anh chọn đi cùng Thiên Thanh, và anh sẽ không lùi bước." Con chưa từng xem Thiên Thiên là em gái, chỉ có ba muốn xem cô ấy như con ruột mà thôi. Cô ấy không mang họ Hạ "

Chẳng trách 2 đứa nằng nặc không muốn đổi họ, là vì muốn làm ra loại

chuyện đáng xấu hổ này. Con với Thiên Thiên đều điên hết rồi, còn muốn bức cái nhà này điên theo hai đứa ? "



Ông nói dường như hét lên, giọng ông đầy phẫn nộ và thất vọng. Cả căn phòng như bị cuốn vào cơn bão cảm xúc mạnh mẽ

Ngôn Hy đứng yên, gương mặt anh bình tĩnh nhưng đôi mắt chứa đựng một nỗi đau không thể che giấu. Anh không quan tâm rằng quyết định của mình sẽ gây ra những hậu quả lớn lao như thế nào, nhưng anh không thể quay đầu. Anh yêu Thiên Thanh, và tình yêu đó không thể bị bóp nghẹt bởi bất kỳ lý do nào, dù cho đó là gia đình hay xã hội.

"Ba, bà nội " Ngôn Hy nói với giọng kiên định

"Con hiểu rằng điều này rất khó chấp nhận đối với mọi ngườ. Nhưng đây là cuộc đời của con, là quyết định của con. Con yêu Thiên Thiên, chúng con không làm gì sai trái cả, chỉ là yêu nhau thôi."

Dương Mẫn Quân ngồi đấy, bàn tay run lên nhẹ khi nghe cháu trai mình nói. Bà những tưởng bản thân đã giải quyết xong chuyện này êm đẹp nhưng không ngờ mọi thứ đang ngày một bị đẩy xa hơn, bà đã làm mọi thứ có thể để ngăn cản tình cảm này mà không dùng đến biện pháp mạnh, nhưng rõ ràng sự nhúng nhưởng của bà không có tác dụng. Bọn trẻ này không hiểu rằng trên đời có những thứ không phải cứ muốn là được. Càng nhượng bộ, chúng nó lại chống đối lại một cách mạnh mẽ, lúc này bà mới nhận ra rằng sự nhượng bộ của mình đã khiến mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn.

"Ngôn Hy, ba không bao giờ chấp nhận điều này " Hạ Quang Minh gần như gào lên

"Con và Thiên Thanh không thể đến với nhau. Cả đời ba đã đấu tranh để xây dựng Hạ gia, để mang lại tương lai tốt đẹp cho con. Và giờ đây, con lại muốn đạp đổ tất cả vì một tình yêu bất chấp đạo lý sao?"

"Con không đạp đổ gì cả " Ngôn Hy đáp lại, giọng anh trầm xuống nhưng vẫn kiên quyết.

"Con chỉ muốn sống theo cách con tin là đúng. Con không quan tâm đến danh dự hay truyền thống nếu nó đồng nghĩa với việc phải từ bỏ người mình yêu. Ba, bà nội, con xin lỗi nếu điều này làm mọi người đau lòng, nhưng con không thể lùi bước"

Dương Mẫn Quân ngồi im một lúc lâu, ánh mắt bà dần trở nên sắc bén hơn. Bà hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng mình.

"Ngôn Hy" bà bắt đầu, giọng nói vẫn giữ được sự điềm tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ nghiêm khắc.



"Con phải hiểu rằng tình yêu không phải là tất cả. Có những thứ trên đời này quan trọng hơn nhiều, như trách nhiệm, đạo lý và danh dự. Nếu con tiếp tục đi theo con đường này, con sẽ phải trả giá rất đắt. Ta không muốn con phải hối hận về sau."

"Con đã suy nghĩ rất kỹ về điều này rồi" Ngôn Hy đáp, không một chút do dự.

Đây là con đường con muốn đi, dù có khó khăn hay đau khổ con cũng phải bước tiếp. Cũng sẽ quyết tâm bảo vệ người mình thương đến cùng."

"Được rồi" bà nói sau một hồi lâu im lặng, giọng bà trở nên lạnh lùng hơn.

"Nếu con đã quyết tâm như vậy, Ta cũng không nói nhiều nữa. Nhưng con phải nhớ, mọi hành động đều có hậu quả. Con quyết định đi theo con đường này, con sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả của nó, tuyệt đối đừng hối hận. "Hạ Ngôn Hy cảm nhận được áp lực từ bà nội, từng câu từng chữ của bà như những lưỡi dao sắc bén chém vào lòng anh. Nhưng anh không thể lùi bước, anh còn phải bảo vệ bé con của anh.

" Nếu phải gánh chịu hậu quả thì để Hạ Ngôn Hy này gánh, mọi người tuyệt đối đừng làm tổn thương Thiên Thiên

Ngôn Hy biết bản thân là người kế thừa Hạ Thị, Dương Mẫn Quân có tức giận thế nào cũng tuyệt đối không để anh bị chút tổn hại, nhưng Thiên Thanh thì khác, cô không phải con cháu ruột thịt của Hạ gia, nếu không còn Hạ gia che chở chỉ e là...

Con đã nuốt lời, không còn tư cách bàn điệu kiện với ta nữa.

Dương Mẫn Quân giữ lấy chiếc gậy gỗ mà đứng dậy, Hạ Quang Minh đỡ lấy tay bà ấy. Khi cánh cửa phòng đóng lại, không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng.

Ngôn Hy vẫn đứng đó, anh siết chặt nắm tay, ánh nhìn trở nên xa xăm. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất bây giờ, anh đã nói ra quyết định của mình một cách rõ ràng, rằng anh muốn dùng cả đời để bảo vệ, chăm sóc và yêu thương cô.