Giống Như Mùa Thu

Chương 7





Lúc từ trong nhà vệ sinh đi ra thì bàn đã kín người. Tôi ngơ ngác nhìn lại chỗ mình vừa nãy, bây giờ đã có hai bạn nữ ngồi thêm vào. Chậc, không khí lúc này thật gượng gạo, giờ ngồi đâu đây?

Ánh Chúc mải nói chuyện cũng không để ý, đến khi quay sang đã thấy hai người lạ hoắc ngồi bên cạnh.

Cả bàn lúc này đều đổ dồn ánh mắt về phía của tôi rồi lại đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như không ai muốn dứng dậy, cũng không ai muốn giúp tôi tìm chỗ.

"Ơ.." Ánh Chúc đột ngột ơ một câu, ngơ ngác nhìn sang hai bạn nữ bên cạnh. Mà hai bạn nữ kia vẻ mặt hoang mang khó xử không kém.

Đột nhiên một bạn nam trong nhóm cười đùa nhìn tôi trêu chọc: "Anh Thy, đùi tớ còn chỗ này."

Câu nói này thành công chọc cười tất cả mọi người. À không, trừ tôi.

Hoàng Phúc lúc này bất ngờ đứng lên: "Bên cạnh tớ vẫn còn chỗ này, Thy vào đây ngồi đi."

Mạnh Quân ngồi bên cạnh uống một ngụm coca hạ thấp giọng hỏi: "Rồi nó ngồi đấy thì mày ngồi vào lòng tao à?"

Tôi nghe thấy nhé, bé nhưng vẫn nghe thấy.

"Mày cút ra chỗ khác." Hoàng Phúc dùng khẩu hình miệng mắng.

"Mày được lắm." Mạnh Quân nói thế nhưng vẫn vui vẻ xích vào một chút, đây là ghế dài nên không thể kê thêm ghế được. Nhìn trông vậy nhưng mọi người ngồi cũng khá thoải mái.

* * *

Tôi ngồi ngoài cùng, bên cạnh là Hoàng Phúc, bên cạnh Hoàng Phúc là Mạnh Quân.

"Hoàng Anh Thy, mày ăn thịt đi, còn đợi cái gì? Hay muốn bạn Phúc tao đút tận miệng?" Dương Ánh Chúc khẽ nhíu mày, nữa đùa nửa thật nhìn về phía tôi, nói thế nhưng nó không quên gắp vào bát bạn miếng thịt to.

Tôi nghe xong miếng rau cuộn thịt đang nhai trong miệng suýt sặc, trợn to mắt khoa tay chân lung tung, dưới gầm bàn đạp con bạn một cái.

Dương Ánh Chúc, mày giết tao luôn đi. Mày không biết ngồi ở đây áp lực thế nào đâu, tao bị lườm đến nuốt cũng không trôi.

"Anh Thy ăn tôm nhé." Hoàng Phúc miệng nói tay bóc, là hỏi ý kiến tự nguyện trên tinh thần bắt buộc.

"Cậu ăn đi, để tự tớ." Tôi không kịp từ chối luôn đấy.

Lâm Phương Chi ngồi đối diện với tôi, thấy Hoàng Phúc nhiệt tình như thế liền ngẩng đầu ngước nhìn, ánh mắt mong chờ nhìn con tôm đang bóc dở trên tay Hoàng Phúc: "Tớ cũng muốn."

"Để tớ bóc cho Chi nhé." Mạnh Quân bình thường rất báo bạn nhưng lần này cậu ta được việc phết, thực ra là do Vũ Hoàng Phúc khẽ niệm chú "cứu tao, cứu tao".

Phương Chi khẽ liếc qua bát tôm đã bóc được đặt trên bàn, cười nói: "Thy không ăn à?"

Câu nói này khiến tôi bất chợt nhìn vào trong bát, ba bốn năm con gì đấy. Tôi hơi hoảng, nếu không dừng thì chắc cậu ta định bóc cho đẫy không mất. Khổ nỗi tôi không có thích tôm, tôi thích thịt thôi.

Nghe Phương Chi nói thế tôi rất ngại với mọi người, tuy vậy vẫn vui vẻ nói: "Chi thích tôm à?"

"Ừ." Phương Chi cười, gật đầu đáp.

"Phúc, mày bóc ít thôi cho người ta còn ăn với. Nhà Hoàng Anh Thy mở khách sạn ở biển, nó ăn chắc ngấy đến cổ rồi." Chúc hơi khó chịu nói, mà Phương Chi ngồi bên cạnh mặt cũng chẳng vui vẻ gì.

Dương Ánh Chúc, bạn đã nói hộ nỗi lòng tôi. Tôi rất sợ hải sản.

Rút khăn ướt đưa cho cậu bạn bóc tôm của mình, nghiêng đầu vui vẻ cười với cậu ta: "Cậu lau tay đi."

Lúc đĩa tôm tiếp theo được phục vụ bê lên tôi cẩn thận bóc hai con, sau đó bỏ vào bát của Lâm Phương Chi, cười tươi nhìn cô bạn: "Chi ăn đi, chiều nay dọn rác ở sân bóng Chi bị đứt tay mà."

"Cảm ơn nhé."

Mấy bạn nam ăn uống cũng ghê gớm lắm, còn các bạn nữ ngồi một lúc đã buông đũa. Đồ nướng khá nhanh no, chẳng mấy chốc cả bàn chỉ còn đám con trai có thêm tôi vừa ăn vừa nói. Bọn họ đang nói về chủ đề học tập, chưa cái thêm chủ đề đá bóng, thuyền trưởng Mạnh Quân hay quá lại đá sang đề tài yêu đương.

"Ê chúng mày, Mai Minh Việt vừa nhắn tin hẹn chiều tuần sau làm kèo bóng, thấy sao?"

"Lâu lắm rồi không thấy Mai Minh Việt đá kèo, dạo này nó làm sao thế, từ khi có người yêu là mất hút thôi." Người vừa nói là Dũng, tiền đạo của lớp Tin. Thằng bé đá bóng khá hay, tỉ lệ thuận với tốc độ lật mặt người yêu cũ.

"Mấy hôm trước thấy lớp Lí truyền miệng Mai Minh Việt đánh nhau vì gái, xong không đi đá mấy tuần nay rồi." Mạnh Quân đang ngồi ăn cũng phụ đạo vào.

"Ai? Gia Hân Bùi á, ui con đấy xinh nhưng hãm, một lúc tán hai ba thằng, Mai Minh Việt lần này dẫm phải đá rồi."

"Mày thì biết cái đéo gì, Mai Minh Việt yêu Diệu Thương lớp Văn mấy hôm nay rồi, vụ của Gia Hân Bùi liên quan? Hôm trước Gia Hân Bùi kéo người đến muốn oánh hội đồng Diệu Thương, thằng Việt ra cản, còn gọi thêm cả Phúc mà." Gia Huy ngồi cuối không thấy Phúc hồi âm, liền đứng dậy gọi to: "Vũ Hoàng Phúc, mày chỉ mải nói chuyện với gái thôi à."

Gia Huy nói xong cả tôi lẫn Phúc đều ngẩng đầu nhìn, thực ra Vũ Hoàng Phúc đang mải chăm chú gắp thịt vào bát tôi, cậu ta nghe nhưng không thèm để tâm. Cảm giác gần đây Phúc nhiệt tình hơn bình thường, chúng tôi thân thiết hơn rõ ràng. Chuyện là của Mai Minh Việt, đây là vấn đề nhạy cảm nói nơi đông người nói kiểu gì.

"Minh Việt ngã xe, đánh nhau ở đâu chúng mày chỉ có vớ vẩn." Phúc trả lời qua loa, dường như không muốn bị kéo vào câu chuyện của đám nam sinh, nhưng lại giống muốn trốn tránh không để tôi nghe thấy.

"Ơ, hình như trước hồi cấp hai nó học ở LNQ, bọn bạn tao bảo thằng đấy cũng gì và này nọ phết."

Dương Ánh Chúc cả câu chuyện chẳng thèm nghe, lại nghe được ba chữ "LNQ", nó liền nhìn tôi ngây thơ hỏi: "Trường cấp hai của mày đúng không Thy".

"Thế là cùng trường à?" Một đứa trong đám con trai lên tiếng.

Không chỉ cùng trường, nó còn là bạn cùng bàn của tao.

Thế là công cuộc giả điếc của tôi tan thành mây khói, tất cả đều là công của con báo thủ Dương Ánh Chúc. Tôi sượng trân "ừ" một cái, sau đó lại cúi đầu ăn như thể không liên quan đến mình.

Mai Minh Việt, Mai Minh Việt, Mai Minh Việt, đây là cái tên tôi gọi nhiều nhất mấy năm cấp hai, cũng là cái tên tôi chửi nhiều nhất. Thực ra câu chuyện bọn nó nói tôi có nghe được hết, nhưng mà tôi không muốn quan tâm.

"Học cùng Anh Thy hả, lúc đấy Mai Minh Việt nghe đồn sát gái lắm."

"Đẹp trai, nhưng không phải gu của tớ." Tôi trả lời buột miệng theo thói quen. Nói xong mới thấy đúng ra không nên mở miệng.

Bình thường Dương Ánh Chúc hay khen trai đẹp trước mặt, nên đây chỉ là phản xạ tự nhiên thôi. Tôi thề.

"Thế gu của Thy thế nào?" Gia Huy được đà hùa theo trêu chọc, có điều mặt của tôi vẫn tỉnh bơ.

"Nó không biết ngại đâu, mày trêu ít thôi." Dương Ánh Chúc liếc Gia Huy, thằng bé thấy vậy không nói nữa.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy không biết đỏ mặt lại có ưu thế như vậy. Ngô Gia Huy, lần sau đừng mong chép bài tập về nhà nữa, tôi cho bạn liệt luôn. Bạn với chả bè, chỉ thế là nhanh.