Mùa mai vàng mưa phùn rơi, đến tháng này, mưa rơi càng gay gắt, liên miên một trận, không thể ngừng lại!
Bội Gia đứng phía trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn mưa không ngừng theo gió thổi đập vào cửa thủy tinh, róc rách một mảnh dài hẹp, cực kỳ giống nước mắt tình nhân, sầu triền miên.
Còn có hai ngày, hai ngày sau dự án quảng trường Thế Kỷ sẽ mở thầu .
Kết quả sẽ như thế nào đây? Chỉ sợ sẽ vượt qua mong muốn của mọi người đi!
———————–
Một tiếng chuông điện thoại quen thuộc khiến suy nghĩ của cô trở lại, cô xoay người nhận điện , thanh âm yêu chiều rõ ràng của Kiều Gia Hiên xuyên qua ống nghe chất lượng cao truyền tới: “Đang bận cái gì vậy?”
“Anh đoán!”
“Đang nhớ anh!”
Bội Gia thản nhiên cười, nói : “Em không có rảnh rỗi như vậy. Ta đang giúp anh bán mạng!”
“Thương tâm muốn chết! Anh thà rằng em nhớ anh!” Ngữ khí làm nũng truyền tới. Có một số thời điểm, Kiều Gia Hiên tựa như một đứa bé, không hề phòng bị.
Sắc mặt Bội Gia tối xuống.
Sau một lúc lâu, Kiều Gia Hiên còn nói chuyện ở đầu dây bên kia, nhưng Bội Gia một chữ cũng không nghe lọt.
“Được không?”
“Hả?” Không biết phải trả lời như thế nào.
“Anh đang hỏi em bữa tối mang Ba ra ngoài dùng cơm nhé?”
“Không cần, chúng ta về nhà ăn đi!” Một ý niệm trào vào trong đầu cô.
Cô cúp điện thoại, cầm túi lên, chạy ra khỏi văn phòng.
Ở ngoài cửa thư kí Lâm chưa bao giờ gặp bộ dáng cô như thế, giật mình đứng lên, chuẩn bị nghe cô dặn dò.
Cô ở trước mặt nhân viên luôn luôn thể hiện sự giỏi giang, bình tĩnh , giờ phút này lại có vẻ lo lắng khác thường.
Bội Gia thế này mới ý thức được mình thất thố, vội ngừng lại, dặn dò Lâm thư kí: “Một giờ sau, gọi điện thoại cho thư ký của Kiều tổng, nói tôi có chuyện, về nhà trước.”
Kiều Gia Hiên nhất định sẽ tới trước nửa tiếng đón cô, cho nên không cần để hắn phải đi một chuyến .
**********************
Kiều Gia Hiên vội vàng đẩy cửa lớn, vào phòng khách, liền nghe được âm thanh Bội Gia cùng con trai vui cười. Trong lòng cuối cùng cũng yên tâm.
Lúc tan việc, thư ký nói lại với hắn Bội Gia đã về trước rồi, không cần hắn đi đón. Hắn thực sự hoảng sợ, còn tưởng rằng Bội Gia xảy ra chuyện gì .
Trên đường ngay cả gọi mấy cuộc di động cũng không có ai tiếp, trong lòng thật sự sốt ruột không cách nào hình dung.
Ba vừa thấy hắn, lập tức chạy tới: “Cha, con với mẹ chờ thật lâu!”
Kiều Gia Hiên ôm lấy cậu, chờ con trai môi thơm đưa về, lúc này mới mở miệng: “Chờ cha làm gì?”
Ba khoe khoang chỉ vào hướng nhà ăn cùng phòng bếp: “Con cùng mẹ làm đồ ăn, chờ cha trở về ăn cơm!”
Kiều Gia Hiên chấn động, dòng nước ấm theo ngực vọt tới đầu ngón tay.
Gần một năm qua, Bội Gia chưa bao giờ biểu hiện như thế. Hắn cố hết sức, hao hết tâm tư lấy lòng cô, cô vẫn chẳng thèm ngó tới.
Hắn biết hành động của hắn năm đó thương tổn cô thật sâu. Theo cá tính cao ngạo của cô, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Nhưng hôm nay cô lại chịu làm cơm —-
Trong lòng Kiều Gia Hiên vừa mừng vừa sợ lại cảm động, tư vị nói không nên lời , nhất thời đứng trơ ra, không thể lên tiếng.
Bội Gia bưng đồ ăn ra, dọn xong mọi thứ. Ngẩng đầu trách nói : “Còn không mau vào đây, ăn cơm!”
Kiều Gia Hiên lúc này mới ôm Ba vào trong phòng bếp.
Tuy là bữa ăn nho nhỏ cực bình thường, nhưng ở trong miệng Kiều Gia Hiên, so với đầu bếp khách sạn năm sao làm còn không biết ngon hơn gấp bao nhiêu lần.
Bội Gia tuy rằng chỉ gắp rau cho con trai, cũng không có phần của hắn, nhưng tuyệt không ảnh hưởng thèm ăn của hắn.
Càng làm cho hắn vui sướng là, Bội Gia bảo hôm nay muốn nấu cho hắn ăn ——– vốn dĩ cô có ý tứ là muốn nấu cho con trai, nhưng nấu cho con trai ăn, không phải là cùng là một ý tứ nấu cho hắn ăn đấy sao?
Cho nên tâm tình Kiều Gia Hiên vô cùng khoan khoái, cả một ngày khóe miệng đều mỉm cười. Khiến cho trợ lý Viên Nhân nhìn thấy, không thể không dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
Thiết kế quảng trường Thế Kỷ đều đã hoàn thành, bao gồm dự toán tài chính, giá thầu cùng biểu đồ văn án, đều đã mã hóa lưu trữ .
Chỉ chờ ngày mai mở thầu thôi!
Hắn lần này đã nắm chắc chiến thắng! Trừ bỏ tập đoàn Kim Kiến của đổng sự Hoàng, sợ là không ai có thể tranh giành cao thấp cùng hắn.
Tâm tư hắn cả một ngày cũng không đặt ở việc này, trái chờ phải đợi, thật vất vả mới gần đến bốn giờ, vội vàng cuống quít cầm cái chìa khóa về nhà.
Vừa về tới nhà, Bội Gia cũng mới mua đồ ăn, vừa về nhà, mặc tạp dề vào phòng bếp làm việc.
Ba ngoan ngoãn ngồi trên mặt thảm ở đại sảnh , chơi đồ chơi một mình.
Vừa thấy hắn tiến vào, đã bổ nhào tới: “Cha, mau chơi với con.”
Kiều Gia Hiên bỏ áo khoác sang một bên, cũng ngồi trên mặt đất, chơi cùng Ba. Theo khe hở ở bên trong, không ngừng ngẩng đầu nhìn lén thân ảnh bận rộn của Bội Gia.
Tuy là ban ngày, bởi vì mưa vẫn không ngừng, bên trong tối tăm. Tại phòng bếp đèn sáng, ngọn đèn kia chiếu lên trên người Bội Gia, giống như một vòng ánh sáng, nhìn như giống như một bức họa xinh đẹp.
Ngọn đèn kia cũng giống như chiếu vào ngực, ấm áp vô cùng.
***********************
Hôm nay là ngày quảng trường Thế Kỷ mở thầu .
Vô luận là Kiều thị tổng bộ hay là Phó thị, nhân viên liên quan đều vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Nhưng thư kí Lâm lại vô cùng kinh ngạc, bình thường Phó tổng giám đốc vô luận gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh tự nhiên, hôm nay tới trưa đã gọi bảy tám cuộc điện thoại, hỏi cô tình hình mở thầu.
Thư kí Lâm biết Phó tổng giám đốc ngồi ở vị trí này tới nay, quả thật có một số người không phục cô, đặc biệt là nhân viên Kiều thị, kết quả hôm nay đối Phó tổng giám đốc thật là một trận đánh ác liệt a.
Nếu như thành công, chắc chắn sẽ bịt miệng được nhiều người. Cô cũng theo nước thì thuyền lên a.
Trong văn phòng Bội Gia cực kỳ bất an, tìm hiểu nguyên nhân, sợ là không người nào có thể biết được a!
Ngoài cửa sổ mưa đã rơi mấy ngày rồi, nhưng vẫn không chịu ngừng lại! Tí tách đập vào cửa thủy tinh, lại theo thủy tinh không ngừng rơi xuống, rơi vào chỗ sâu kín không thể biết được.