Giọng Ai Ngọt Ngào

Chương 18




Tô Nhược rốt cuộc cũng hoàn thành xong công việc trước khi Tết đến. Hình Dương cuối cùng cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của mẹ hắn, dẫn theo bạn gái về nhà ăn Tết Âm Lịch.

Nhà Tô Nhược cũng ở tại địa phương này, bị Hình Dương quấn lấy liên tục cho nên không có cách nào, chỉ có thể về nhà chào hỏi một lúc, rồi thông báo rằng năm nay mình không ở nhà. Mẹ cô thì lại nghe nói đến nhà bạn trai, chẳng những không oán giận, ngược lại còn cho cô một khoản tiền lớn để dành mua quà và các thứ linh tinh tu chỉnh bề ngoài. Tô Nhược cảm thấy buồn cười, làm gì có người mẹ nào lại vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ con gái mình như vậy.

Nhưng còn Hình Dương thì đặc biệt vui vẻ, lúc đón Tô Nhược còn cười hì hì, “Lần này mẹ anh nhất định rất thích...” Tô Nhược nghe vậy liền trừng hắn một cái, quen biết một thời gian quả thực có thể xác định tên này không phải là người đứng đắn gì.

Hai người túi lớn túi nhỏ, không, là một mình Hình Dương túi lớn túi nhỏ, lại còn dắt tay Tô Nhược, về nhà mình. Tô Nhược vừa vào cửa, thì đã được người nhà hắn nghênh đón nhiệt tình.

Phải biết rằng, Hình Dương cũng đã có thể gọi là “trai già”, mà vẫn còn chưa có được một mảnh tình vắt vai, mẹ hắn cứ luôn phải than thở với chồng, hết sức lo sợ con trai mình lại là đồng tính luyến ái.

Mấy hôm trước nghe thấy hắn gọi điện thoại, nói sẽ dẫn bạn gái về nhà ăn Tết, bà thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu lỡ thằng ranh này dẫn theo một cậu trai về nhà ra mắt thì mình phải xử lý thế nào... chia rẽ bọn chúng thế nào...

Cứ rối rắm trong lòng như thế mấy hôm, kết quả nhìn thấy con trai dẫn theo một cô bé ngoan ngoãn xinh xắn trắng trẻo sạch sẽ trở về, giá trị cao hơn so với sự mong đợi rất nhiều, sao bà có thể không phấn khởi được.

Bởi thế cho nên càng nhìn càng cảm thấy rất hài lòng về Tô Nhược, sắp sửa xem cô như con gái ruột của mình, mua sắm đồ Tết, đi thăm bạn bè, tóm lại bất cứ đi chỗ nào cũng phải dẫn theo Tô Nhược mà khoe khoang. Trái lại Hình Dương, thì bà lại không thèm quan tâm, đáng thương vô cùng, đành phải chui rút trong nhà bếp nấu cơm cùng với ba hắn.

Hôm giao thừa, Tô Nhược bị một đám các bà các cô nhà Hình Dương bao vây đến không biết làm thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ở phía sau Hình Dương, làm một nàng dâu yên phận. Còn Hình Dương thì trái lại, mặt mày xuân phong đắc ý, hết sức vui vẻ cười nói với đám nhóc tì luôn miệng gọi Tô Nhược là “thím”, bao lì xì cũng cho không ít, khiến cho khuôn mặt Tô Nhược đỏ ửng hết cả lên.

Trong bữa tiệc, mẹ Hình Dương đột nhiên nhớ tới thời niên thiếu của hắn, kể lại một số chuyện thú vị của hắn lúc đến tỉnh thành học cao trung.



Tô Nhược kinh ngạc phát hiện, hóa ra hai người bọn họ là học chung một trường.

“Thời điểm kia em chỉ học một năm ở đó,” Tô Nhược bẻ ngón tay tính toán, “Sau đó lên sơ nhị thì em chuyển trường.” Lúc đó ba mẹ cô thuyên chuyển công tác cho nên phải dọn nhà lên tỉnh thành, sau này khi cô học đại học mới quay trở lại.

Hình Dương nghe vậy rất ngạc nhiên, ngay sau đó ôm lấy eo Tô Nhược, chôn đầu cười khúc khích trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô.

Thì ra, cô bé khiến hắn biết rung động lần đầu tiên, chính là Tô Nhược.

Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc hắn cũng tìm được cô.

Hình Dương âm thầm cảm thấy may mắn và vô cùng sung sướng trong lòng.

Cả nhà vui vẻ hạnh phúc cùng ăn bữa cơm tất niên, sau đó Hình Dương kéo Tô Nhược ra sân.

Nhà hắn ở lầu một, phòng bên ngoài có một ban công nhỏ, ngày thường mẹ Hình cũng trồng một chút hoa cỏ ở đó. Lúc này trên khoảng đất trống đã bày sẵn vài thùng pháo, đây là hắn đã nhờ một số anh em bạn bè chuẩn bị để tối nay đốt pháo hoa.

Hắn bảo Tô Nhược đứng một bên, còn mình thì móc bật lửa ra, chọn một quả lớn nhất trong đó, bậc lửa kíp nổ.

“Đùng...”

Pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm ba mươi Tết, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt Tô Nhược.



Cô cũng không sợ âm thanh này, nhưng lỗ tai cũng đã được hai bàn tay to che lại, tiếng nổ lớn cách một bàn tay cũng trở nên xa xôi hơn nhiều.

Tô Nhược ôm khuôn mặt hắn, dưới ánh sáng lộng lẫy của pháo hoa trong đêm, nhón chân, ngửa đầu hôn lên môi Hình Dương.

“Anh Hình.”

“Năm mới vui vẻ.”

Giọng cô mềm mại lại ngọt ngào, ấm áp vào tận trong lòng Hình Dương.

Hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, cười rồi hôn đáp lại.

“Tô Tô.”

“Năm mới vui vẻ.”

Có thể ở trong biển người mênh mông gặp được em chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này.

- ------ hoàn --------