Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 34





Thầy Toán học cười nói: "Không cần căng thẳng như vậy, em muốn nói gì thì nói cái đó."
"Vậy thầy ơi, em muốn hỏi thầy một vài vấn đề được không?"
"Được, em đến văn phòng của thầy đi."
Ký túc xá của giáo viên là tòa nhà gần với tòa nhà dạy học nhất, mỗi giáo viên đều có một phòng làm việc riêng, có thể cải tạo thành phong cách mà mình thích.
Ví dụ như phòng làm việc của thầy giáo Toán học này, trên kệ treo đầy ngọc giản, đều là những tài liệu liên quan đến nghiên cứu Toán học.

Có một số pháp khí rải rác, cũng là để nghiên cứu.

Ngoài ra, trong văn phòng gọn gàng sạch sẽ.
"Mời ngồi, em muốn thầy vấn đề gì?"

"Thầy, em nói thật được không?"
"Đương nhiên."
"Thưa thầy, những điều mà hôm nay thầy giảng em đều không hiểu.

Em muốn tu tiên, không muốn học cái này, em không hiểu tại sao phải học Toán."
Tống Nhất quan sát sắc mặt của thầy giáo.
Cô không chắc mình có thể nói những lời này hay không.
Dường như trường học rất khoan dung với trẻ em: Trẻ em được cho thời gian ngủ dài, không để bọn chúng làm việc vặt, muốn nói gì thì nói đó, giáo viên sẽ không ra tay với trẻ em...
Nhưng Tống Nhất không chắc mức độ đến đâu, cô cần thăm dò thử.
Nếu như ông ấy chuẩn bị ra tay, cô sẽ nhanh chóng ngậm miệng, sau đó cố gắng bỏ chạy.
Cũng may tuy thầy giáo Toán học có thay đổi sắc mặt nhưng không nổi giận, sự ưu ái mà ông ấy dành cho Tống Nhất cuối cùng lại là trao nhầm.
"Tống Nhất, em có chí tiến thủ là chuyện tốt.

Em có biết tu tiên là gì không?"
Tống Nhất tự tin đáp: "Hiểu rõ công pháp, dẫn linh khí tiến hành tu luyện."
"Đúng vậy, nhưng nếu như ngay cả Toán học cơ sở nhất mà em cũng không biết thì em làm sao hiểu được?"
Suýt nữa Tống Nhất đã bị quấn theo: "Cái này có liên quan gì đến Toán học?"
"Đương nhiên có liên quan.


Toán học là nguyên lý của vạn vật, có thể giúp em giải mã quy luật của trời đất, tìm kiếm nguồn gốc của công pháp.

Nói trắng ra là không có Toán học thì sẽ không có tu sĩ.

Những ngành học như Đan dược học, Pháp trận học, Bùa chú học mà em có thể lựa chọn học trong tương lai, về cơ bản đều là những suy luận Toán học."
Nếu như kiếp trước Tống Nhất không phải là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, có thực lực sắp phi thăng, suýt chút nữa đã tin lời ông ấy.
Cô không biết Toán thì đã sao, chẳng lẽ lại không được tính là người tu tiên chắc?
"Thưa thầy, tuy em không hiểu những lời mà thầy nói, nhưng em nghe nói có người dù không học Toán vẫn suýt phi thăng được mà.

Thầy, tu vi của thầy là gì?"
Loại vấn đề này, đương nhiên là người có tu vi càng cao càng có quyền lên tiếng.
Thầy giáo Toán học cười ha ha, lưng thẳng tắp đầy kiêu ngạo: "Không ngờ đã tới kỷ nguyên tu tiên mới mà còn có người áp dụng cách tu luyện mù chữ của kỷ nguyên cũ."
"Mù chữ?" Cô biết chữ đấy nhé!
Lúc làm ăn mày, Tống Nhất đã cảm thấy biết chữ rất lợi hại nên cô thường lén đi học ké ở thư đường.


Nhưng phải cẩn thận một chút, bị phát hiện sẽ không có quả ngon để ăn.
Sau đó trở thành người tu tiên, việc biết chữ lại càng đơn giản, trí nhớ của tu sĩ rất tốt.
Đương nhiên, tu luyện pháp quyết không chỉ là học thuộc lòng, nói cách khác, lời văn của pháp quyết khác với lời văn bình thường.

Nếu bạn tu luyện được môn công pháp này, vậy thì pháp quyết sẽ khắc sâu trong đầu bạn, nhưng nếu bạn không tu luyện được, vậy thì có thể bạn biết những chữ trong pháp quyết, nhưng xem xong là quên, giống như sách trời vậy, không thể hình thành ký ức hoặc khái niệm.
Người thiên phú không tốt, biết nhiều chữ đến mấy cũng vô ích.
Người có thiên phú dị bẩm, không cần biết chữ, công pháp kia cũng vẫn có thể hình thành khái niệm, nói cách khác, người đó vẫn biết nên tu luyện như thế nào.
Suy cho cùng phải dựa vào linh căn và thiên phú, nếu linh căn thiên phú tốt thì khả năng tương thích với quy luật trời đất và linh khí sẽ cao, tu luyện sẽ rất dễ dàng.