Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 15





Nhưng Tống Nhất đã quen với việc có một ngọn núi riêng vẫn cảm thấy hoàn cảnh chật chội, hơn nữa cô không thích có người khác ở chung phòng với cô.
Quy tắc cũ: Nhịn.
"Hai em nghỉ ngơi sớm đi, nếu không ngày mai lên lớp lại không có tinh thần." Sau khi xác nhận Tống Nhất đã được thu xếp ổn thỏa, cô giáo bèn rời đi.
Trên mặt Lý Văn Văn đã không còn nước mắt, đang vui vẻ ăn hạt dẻ cười.
Nếu như không phải Tống Nhất tận mắt nhìn thấy cô bé gào khóc, có lẽ sẽ không thể nào liên hệ hai người lại với nhau.
"Cậu, không buồn nữa à?"
"Buồn gì chứ?"
"Lúc nãy..."
"À, đó là khóc cho bọn họ xem thôi.

Tớ khóc thì mới có người dỗ tớ, mới được ăn quả vui vẻ.

Không khóc thì chẳng có gì hết.

Bây giờ cũng chẳng có ai nhìn thấy, tớ khóc làm gì chứ."
"Tống Nhất: ???

"Không phải cậu gặp chuyện đáng sợ gì à? Còn bảo tớ mau chạy..."
Lý Văn Văn xụ mặt: "Tu tiên là chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này.

Trường học là bể khổ, bao giờ tớ mới có thể lên bờ? Cha mẹ tớ quá đáng lắm, thế mà lại ném tớ ở trường học, còn chặn luôn tớ..."
Quan hệ ruột thịt ở giới tu tiên mờ nhạt, điều này phù hợp với nhận biết của Tống Nhất.
Nhưng nghe giọng điệu của Lý Văn Văn, cô lại cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Cô còn chưa kịp an ủi cô bé hai câu, Lý Văn Văn đã sáp lại gần cô và nói: "Không cầm cảm ơn tớ, cái này ngon lắm, nhưng chỉ có những trường hợp quan trọng như lễ nhập học thì nhà trường mới phát một quả, chỉ có một bí cảnh nhỏ thuộc Bộ Giáo dục sản xuất được, bên ngoài không có bán.

Cậu đã bỏ lỡ lễ nhập học, không biết bao mới có cơ hội được ăn."
Đây là linh quả mà kiếp trước Tống Nhất chưa từng thấy, cô cẩn thận nghiên cứu một phen.
Phía trên ẩn chứa linh khí nhàn nhạt khá tốt, nhưng hàm lượng linh khí cực ít, chỉ được tính là chất lượng bình thường, có trợ giúp rất nhỏ trong việc tu tiên.
Từ sau khi bước vào con đường tu tiên, cô chưa bao giờ thiếu những thứ này, thái độ của Lý Văn Văn lại giống như có được báu vật của trời đất.
Giới tu tiên hiện tại rất thiếu linh quả ư?
Cũng không đến mức này chứ, chỉ cần không phải là nơi cạn kiệt linh khí thì linh thực vẫn có thể sinh tồn.
Tuy vẫn chưa dẫn khí nhập thể nhưng cô có thể cảm nhận được, nồng độ linh khí ở thế giới này rất bình thường mà, không nên như vậy mới phải...
Vừa nghĩ, Tống Nhất vừa cầm quả vui vẻ bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Có một điểm Lý Văn Văn không hề nói sai, linh quả này rất ngon, chua chua ngọt ngọt, mọng nước.

Không biết có phải là do bây giờ cơ thể này vẫn chưa ích cốc hay không, cô ăn gì cũng cảm thấy rất ngon.
Ăn quả xong, chỉ còn lại hột, Lý Văn Văn lại nhắc nhở cô: "Đừng vứt! Đây mới là cái quan trọng nhất!"
Tống Nhất nhìn cô bé với vẻ khó hiểu.
Cô không nhìn ra hạt này có gì khác thường.
Cảm giác tiền bối dẫn dắt người mới này khiến cho Lý Văn Văn rất vui vẻ, cô bé nhiệt tình chia sẻ: "Ngâm h ột của quả vui vẻ trong nước, uống vào có thể khiến người ta cười to mười phút.

Thế nên nó mới gọi là quả vui vẻ đó.

Ngày mai chúng ta đi trêu đùa mọi người đi."
Tới rồi tới rồi, kịch bản ngáng chân nhau quen thuộc.
"Sau đó thì sao?" Tống Nhất khiêm tốn hỏi.
"Sau đó gì?" Lý Văn Văn hoang mang hỏi lại.
"Sau khi để người khác cười to mười phút á, chắc còn có hiệu quả khác hoặc là hậu chiêu đúng không?"
Ví dụ như khiến người ta rơi vào ảo cảnh không ra được, khiến người ta cào nát mặt mình, khiến người ta cảm thấy như kiến đốt khắp người...!Có nhiều cách lắm.
Không thể nào chỉ vì muốn nhìn người khác cười to mười phút được, đây mà gọi là trêu đùa người khác ư?
Lý Văn Văn mê mang chớp mắt: "Không có, như vậy đã vui lắm rồi.

Hoặc là cậu có ý tưởng nào hay hơn?"