Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa thu vàng tháng Mười, thời tiết dễ chịu, trời trong, mây trắng, cỏ xanh, chốc chốc một vài con chim sẻ bay ngang, đúng là quá đẹp để ăn dã ngoại.

Nhóm học sinh lớp 1 sau khi phân chia công việc cho nhau xong đều hăng hái bắt tay vào làm. Có bạn mặc áo khoác đồng phục xanh nóng quá nên cởi hẳn ra thắt ngang hông, chỉ mặc áo đồng phục trắng bên trong, khiến lũ bạn đám thì rú lên hưởng ứng, đám lại ố á sợ hãi, từ đầu đến cuối rất náo nhiệt.

Dương Khiết nhóm một, được bạn cùng ký túc đặt cho biệt danh là “mẹ Dương”, có thể là vì có em trai nên cô bạn này rất giỏi chăm sóc người khác.

Người nấu chính lần này của nhóm tất nhiên là Dương Khiết; Lương Tề Sơn, Thẩm Đàm và mấy tên con trai khác chỉ phải lo nhặt rau…

Tên Thẩm Đàm lạnh lùng đứng ở đó, cho dù chỉ đang nhặt rau thì vẫn khiến người ta vui mắt. Lưng cậu ta thẳng tắp, dưới ánh mặt trời càng trở nên đẹp đẽ.

Tần Phương nhóm ba thì cố gắng bắt chước theo những gì mẹ hay làm trong bếp, trông có vẻ cũng ra ngô ra khoai lắm.

Văn Thù nhóm bốn mới bắt đầu nấu đã làm đổ hai lọ gia vị, suýt nữa thái cả vào tay nên tụi con trai cho cô bạn được dạt ra làm chân chạy vặt.

Chỉ có nhóm năm, cậu con trai tên là Bạch Tân chịu trách nhiệm nấu chính, động tác thành thạo, kỹ năng dùng dao gọn gàng, khiến cho lũ con trai còn lại đứng xem hả lòng hả dạ, Mai Hâm thậm chí còn nịnh bợ đứng cạnh dùng giấy quạt cho cậu ta nữa. Quan Doanh thì rảnh rang rửa rau cùng với Du Du.

Ngô Du Du nhìn khắp một vòng rồi thở dài, sao thấy mọi người đều có vẻ thuận lợi cả vậy.

Ngô Du Du quay sang nhìn người đang loay hoay bếp núc của nhóm mình, giật thót tim, vội nhắc to: “Trong nồi có nước đấy!!!!!!!”

Thế nhưng vẫn không kịp, nồi vang lên mấy tiếng nổ “lục bục”, nước và dầu bắn tung tóe tứ phía. Lục Hạo Thiên nhanh tay vớ được một cái vung nồi che. Ngô Du Du đứng cạnh không may mắn thoát nạn, thấy cánh tay đau rát, nước mắt Ngô Du Du ứa ra.

Bỗng nhiên một bàn tay kéo Ngô Du Du lùi ra xa, Lục Hạo Thiên bặm môi, đứng chắn đằng trước. Đôi mắt cậu ta trong suốt, lóng lánh, nhìn Ngô Du Du đầy hối lỗi: “Xin lỗi, tớ không để ý trong nồi có nước.”

Cũng giống như cậu sơ suất tính toán sai phải không… Ngô Du Du thầm nghĩ, đúng là vua sơ ý! Môi Ngô Du Du nhếch lên như sắp chửi người đến nơi. Trong lòng đã mắng cậu ta cả ngàn lần nhưng ngoài miệng lại làm vẻ rộng lượng.

“Không sao, đâu phải cậu cố ý!”

Người bình thường đều có thể nghe ra sự bất mãn qua giọng nói của Ngô Du Du nhưng thiếu gia họ Lục đây chẳng phải người bình thường.

Lục Hạo Thiên nhìn bạn nữ ngay trước mặt với đôi mắt to tròn ửng đỏ, nghe người ta đáp vậy xong liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, cảm ơn nhé.”

Ngô Du Du: …

Thù này không nhỏ đâu nhé!

Cụm từ “oan gia ngõ hẹp” chắc chắn là dùng để tả hai người họ, sau sự kiện bắn dầu tung tóe, hai người lại tiếp tục đụng độ nhau trong vụ tranh cãi bỏ trứng trước hay cà chua trước.

“Đương nhiên là đập trứng vào trước rồi, đảo chín rồi cho cà chua vào, cà chua mau mềm lắm!” Ngô Du Du nói.

“Cho cà chua vào trước chứ, cà chua sẽ ra được nhiều nước hơn, sau đó mới cho trứng gà vào, trứng gà sẽ bao lấy cà chua, vậy mới ngon.” Lục Hạo Thiên cãi.

“Trứng gà bọc cà chua có ăn được không…” Ngô Du Du nghi ngờ.

“Đương nhiên là có.” Lục Hạo Thiên nói chắc như đinh đóng cột.

Mười phút sau, trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ: “Lục Hạo Thiên là đồ siêu lừa đảo…”

Bữa cơm trưa hôm đó, nhóm hai và nhóm bốn phải đi ăn chực khắp các nơi, cả bàn nguyên liệu thực phẩm đều bị họ làm hỏng hết, thật quá đáng sợ.

Món được mọi người yêu thích nhất là sườn xào chua ngọt của nhóm một, đúng là ngon tuyệt cú mèo! Đến nước xốt cũng có thể trộn ăn với cơm!

“Mẹ Dương à, đồ cậu nấu ngon quá đi!” Văn Thù vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm.

Mai Hâm cũng chạy lại hóng: “Cho tớ một miếng sườn đi! Nghe nói ăn ngon lắm!”

“Nhanh lên! Không nhanh là hết đấy!” Quan Doanh vừa gặm một miếng sườn vừa ú ớ đáp.

“Mẹ Dương ơi, nếu tớ là con trai, nhất định sẽ gả cho cậu.” Ngô Du Du hí hửng nói.

“Ấy chớ, món này có một nửa công của Lương Tề Sơn đấy, cậu gả cho ông ấy đi!” Dương Khiết trêu.

Lương Tề Sơn ngồi ăn cơm đằng sau lập tức bị sặc: “Khụ khụ… Đừng… Khụ đừng có đùa! Cơm có thể ăn bừa, nói thì không thể nói lung tung được đâu!”

Dương Khiết giờ mới biết chính chủ đang ở ngay đằng sau, xấu hổ lè lưỡi không nói nhiều nữa.

Ngô Du Du thấy Thẩm Đàm cũng đang nhìn sang đây, mặt đỏ lên, đảo mắt nhìn sang chỗ khác, thật là xấu hổ quá…

Hoạt động buổi chiều khá thoải mái, cả lớp cùng nhau xếp các quân đô-mi-nô thành chữ 12-1* rồi đẩy ngã chúng và cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

*12-1: Gốc là dòng chữ “cao tam nhất ban” 高三一班 (như hình), nghĩa là lớp nhất khối mười hai.

12-1

Lương Tề Sơn đi nhận quân đô-mi-nô về rồi chia cả lớp thành ba nhóm.

Cứ tưởng là quân đô-mi-nô chỉ bằng trang giấy, không ngờ lại khá là cao, khuân vác cũng mất công, chứ đừng nói xếp chữ.

Tần Phương làm bí thư lớp đứng trên tầng quan sát chỉ huy, Lương Tề Sơn làm lớp trưởng ở dưới cùng mọi người xếp các quân đô-mi-nô.

“Không thể xếp dầy như vậy được,” Thẩm Đàm đưa ý kiến, “Ở đây chỉ có mười tám quân, xếp dầy không đủ đâu”.

“Ờ nhỉ, vậy phải làm sao?” Cậu con trai đang di chuyển quân gãi đầu gãi tai.

“Lát nữa xô đổ, những quân này sẽ nằm ra đất, bọn mình cần phải tính toán trước xem sao đã”. Thẩm Đàm đáp.

Lương Tề Sơn đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, vừa rồi thử xếp mấy quân trước, đúng là không ổn, quả thực cần phải tính toán trước.

Thế là Lương Tề Sơn chạy lại chỗ thầy quản lý hỏi muộn giấy bút, kéo tay áo Thẩm Đàm bảo: “Đại thần, mau vẽ thử coi.”

Thẩm Đàm nhìn lại: “Ông là lớp trưởng mà.”

“Ông là đại thần đấy!” Lương Tề Sơn nghiêm túc đáp trả.

“Vẽ thế nào đây?” Lũ con trai bối rối.

“Chữ “cao” đầu tiên làm sao nối nét một với nét hai được? Xếp như viết chữ được không, đưa xuống rồi chéo qua đưa ngang?”

“Không cần,” Lục Hạo Thiên đứng bên cạnh thả quân đô-mi-nô trong tay ra, đứng thẳng lưng lên nói, “Đi xuống rồi vừa hay sẽ dừng ở giữa hai quân đô-mi-nô này, hai quân đấy sẽ bị rung theo rồi tự đổ, vậy là đã vẽ được nét hoành.”

“Sau đó xếp dưới nó một quân, nó sẽ tự đổ theo hai hướng tạo thành bộ khẩu.” Ngô Du Du suy nghĩ một chút rồi tiếp lời.

Thẩm Đàm ngẩng đầu nhìn Ngô Du Du, lấy giấy bút trong tay Lương Tề Sơn vẽ mấy nét rồi nói: “Không cần phức tạp như vậy, viết nét “khẩu” thành hình thoi đi, đỉnh hình thoi chung với hai quân của nét hoành, khi đổ quân đầu tiên tạo thành nét hoành thì đồng thời cũng xô đổ luôn hai cạnh của hình thoi. Vậy là một lần xô đổ bốn quân.”

*bộ khẩu: là hình chữ nhật bốn cạnh dưới nét phẩy và hoành của chữ “Cao” mình dẫn hình ở trên.

“Hay! Thông minh!” Lương Tề Sơn ủng hộ.

Tiếp đó dựa trên tư duy này, mọi người cùng nhau mỗi người góp một ý.

Bản vẽ trong tay Thẩm Đàm chẳng mấy chốc đã vẽ hoàn chỉnh bốn chữ: “Có mười tám quân đô-mi-nô, chấm 1 quân, hoành 2 quân, khẩu 4 quân, khung 4 quân, câu và đề mỗi thứ 1 quân, khẩu 4 quân, cộng lại là 17 quân, quân còn dư để xếp những chữ còn lại.”

Lục Hạo Thiên nghe vậy bổ sung một câu “Trước hình thoi xếp thêm hai quân thì góc ngã sẽ chuẩn và đủ lực hơn.”

Ngô Du Du nghe xong rất phấn khởi, đúng là làm vậy chữ xếp được sẽ đẹp hơn hẳn.

Tốc độ tư duy của học sinh lớp nhất rất linh hoạt, nói một chút là hiểu hết. Một người bắt đầu gợi mở ý tưởng, phần việc còn lại lập tức rất nhẹ nhàng. Không cần phải bàn thêm nhiều nữa, lớp nhất khối mười hai nhanh chóng trở thành lớp đầu tiên hoàn thành trò chơi.

Lương Tề Sơn và mấy tên con trai đứng trước nét chấm đầu tiên, cùng nhau hô 1, 2, 3 rồi dùng sức đồng thời xô đổ quân đô-mi-nô, rầm rập rầm rập, những quân đô-mi-nô va vào nhau nối đuôi ngã xuống mặt đất, hết sức ấn tượng. Lũ học sinh vây quanh xem phải trầm trồ khen ngợi.

Cuối cùng, cả lớp đứng trước dòng chữ “Cao tam nhất ban”, cùng nhau ngẩng đầu cười nhìn lên tâng hai để thợ ảnh trên đấy chụp ảnh lưu niệm cho họ.

Màn trập nháy một phát, bức ảnh ấy đã lưu giữ lại khoảnh khắc vui vẻ đẹp đẽ của tình bạn trong sáng.