Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 7




Editor: demcodon

Sau khi về đến nhà đã tháng 9, ngày hôm sau Mạnh Vi Nghiên lập tức trở lại trường học đi học; vừa mới về trở lại cậu còn có chút không thích ứng, bởi vì các bạn học cho cậu quá nhiều chú ý. Trước kia người chú ý cậu có thể chỉ là bởi vì dáng vẻ cậu đẹp trai, thành tích học tập tốt. Nhưng hiện tại bởi vì mà cậu nổi tiếng, tất cả mọi chuyện đều bị truyền thông và cư dân mạng đào ra. Các bạn học càng thêm hiểu biết nhiều về cậu, cậu dường như trở thành nhân vật nam thần trong trường học. Đương nhiên, chờ mọi người sau khi tập thành thói quen sẽ tốt, nhưng ít ra hiện tại cậu không có cách nào ở lại ký túc xá, chỉ có mỗi ngày có giờ học mới có thể đến trường.

Một ngày học xong tiết học Mạnh Vi Nghiên lái xe về nhà, may mà gần đây ba không ở nhà làm cho cậu còn có thể dùng xe. Sau khi nấu một nồi cháo gạo kê đơn giản, một trái dưa leo ướp muối, hơn nữa thêm mua bánh bao mua về, một bữa cơm cứ giải quyết như vậy. Cậu tính đi luyện giọng, ban ngày không có thời gian chỉ có thể luyện tập buổi tối.

Cậu lấy điện thoại di động đặt ở một bên, tính khoác lên một bộ trang phục diễn đơn giản thì di động lại vang lên tiếng tin nhắn, vừa mở ra nhìn thấy quả nhiên lại là Sở Chiêu. Gần đây Sở Chiêu mỗi ngày đều sẽ gửi ít nhất một tin cho cậu, thường xuyên chỉ là một câu hỏi thăm ngắn gọn hoặc là hắn nhìn thấy điều gì thú vị, hay hoặc là châm chọc cấp dưới, nhìn xem còn rất thú vị.

"Bây giờ có rảnh nghe điện thoại không?" Mạnh Vi Nghiên trực tiếp lấy điện thoại nhắn tin gửi cho hắn. 

"Vi Nghiên." Sở Chiêu lập tức gọi điện thoại.

"Chào buổi tối. Ăn cơm chiều chưa?" 

"Còn chưa có, vừa mới xuống máy bay. Còn cậu?" 

"Tôi ngược lại đã ăn rồi, bất quá anh là lại muốn đi đâu à?" 

Sở Chiêu ở bên kia nở nụ cười: "Không, tôi rốt cục đã trở lại, vừa mới đến Bắc Kinh. Gần đây có thể ở Bắc Kinh mấy ngày." 

"Nhưng anh trở lại Bắc Kinh vẫn là phải bận rộn công việc, không phải sao?" Mạnh Vi Nghiên gần đây đối trình độ bận rộn của hắn cũng là có hiểu rõ khắc sâu, thỉnh thoảng gửi cho cậu một tin khi đó còn đang ở một thành phố này, một tin tiếp theo cũng đã đổi đến một thành phố khác.

"Đúng vậy, nhưng tôi quyết định cho mình một ngày nghỉ, nhưng cụ thể nghỉ ngày nào đó thì quyết định là do cậu, hy vọng gần đây cậu có xuất diễn." Sở Chiêu mặc dù cảm thấy mỏi mệt nhưng nhận được điện thoại của cậu vẫn là thật vui vẻ.

"Vậy chúc mừng anh, ngày kia thứ 7 vừa lúc đoàn kịch có buổi biểu diễn dành riêng cho Dương Ngọc Hoàn. Tôi phải hát đoạn ngắn kinh điển và một đoạn ngắn <Ngoại truyện quá thật>, hoan nghênh anh tới." 

"Vận khí của tôi cũng thật không tệ." 

"Buổi sáng ngày kia 9 giờ bắt đầu, anh đến rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi ra ngoài dẫn anh vào." 

"Được, tôi nhất định đến đúng giờ." 

Mạnh Vi Nghiên muốn đi luyện hí kịch cho nên Sở Chiêu mặc dù vô cùng nghĩ muốn cứ nói chuyện như vậy nhưng cũng không thể không kết thúc trò chuyện. Sở Chiêu cúp điện thoại tâm tình cũng rất tốt. Từ Bằng Huy ngồi ở vị trí kế bên tài xế yên lặng nhắc nhở mình nhất định phải sắp xếp trống cả ngày ngày kia.

* * *

Quả nhiên sau khi Sở Chiêu trở lại Bắc Kinh ngoại trừ về nhà ăn cơm đi ngủ thì thời gian khác đều bận rộn đến xoay quanh. Cũng chỉ có như vậy hắn mới kiên quyết thứ 7 rãnh rỗi ra ngoài.

Buổi sáng thứ 7 thức dậy Sở Chiêu thay một cái áo sơ mi thoải mái màu lam và quần jean bó sát người màu đen đi xuống lầu.

"Hôm nay sao không mặc một bộ tây trang kia của con, là đi chỗ nào chơi hả?" Mẹ Sở cũng biết tính cách con trai của mình làm công việc điên cuồng, hiện tại một bộ trang phục này thật ra hiếm lạ.

"Dạ, hôm nay hẹn với bạn bè." 

"Ôi, gần đây đã làm cho con trai mệt muốn chết rồi, gầy không ít, hôm nay đi chơi một chút đi." 

"Vậy con có khả năng mời ba mẹ trở về giúp con không?" Sở Chiêu cố ý trêu đùa mẹ mình.

"Ha ha, khả năng này không được, mẹ và ba con tính qua mấy ngày nữa đi du lịch, đã đặt xong vé máy bay. Con trai cố lên." 

Sở Chiêu nhìn mẹ bất đắc dĩ cười cười.

Sau khi ăn sáng với người nhà Sở Chiêu lập tức xuất phát. Buổi sáng 8 giờ ở thành phố Bắc Kinh có phần kẹt xe, nhưng rất nhanh vẫn là trước 9 giờ đến bên ngoài rạp hát lớn nhà họ Mạnh.

"Vi Nghiên, tôi đã đến bên ngoài rạp hát." 

"Được, tôi ra ngoài dẫn anh vào." 

Một lát sau Sở Chiêu nhìn đến Mạnh Vi Nghiên đã trang điểm đi ra: "Đã trang điểm xong?" 

"Đúng vậy, chờ lát nữa đeo đồ trang sức, thay quần áo là được, anh đi với tôi đến đây đi, tôi dẫn anh đi tìm chỗ ngồi." 

Đến chỗ biểu diễn trong đại sảnh, Sở Chiêu được sắp xếp ngồi ở chính giữa hàng thứ hai.

"Hai vị tiên sinh cũng cùng ngồi đi, tôi xin chỗ cũng đủ." Nhìn thấy hai người vệ sĩ tính đứng ở bên ngoài Mạnh Vi Nghiên vội vàng kêu hai người ngồi xuống, hai người được cho phép lúc này mới ngồi xuống.

"Cậu vất vả rồi, hôm nay cậu lên sân khấu xếp thứ mấy." 

"Thứ hai, và thứ hai đếm ngược." 

"Vậy cậu nhanh đi chuẩn bị đi, tôi không làm phiền cậu nữa. Đúng rồi, sau khi xuất diễn kết thúc tôi mời cậu ăn cơm, lúc trước đã đồng ý với cậu rồi tôi cũng sẽ không nuốt lời." 

"Vậy thì cảm ơn Sở tổng, tôi đi chuẩn bị trước." Mạnh Vi Nghiên cố ý muốn làm khác thường ôm quyền cảm ơn chọc cho Sở Chiêu cười. Thời gian gấp rút Mạnh Vi Nghiên cũng chạy nhanh về hậu trường chuẩn bị.

Khán giả liên tục ngồi đầy dưới sân khấu cũng từ từ yên lặng lại, sau một lát buổi biểu diễn chính thức bắt đầu. Người đầu tiên biểu diễn cái gì Sở Chiêu hoàn toàn không có chú ý, trong lòng hắn chỉ chờ mong Mạnh Vi Nghiên lên sân khấu. Màn sân khấu vừa kéo âm nhạc lập tức thay đổi, Sở Chiêu lập tức xốc lại tinh thần lấy máy ảnh ra sớm đã chuẩn bị xong, đây chính là lần đầu tiên hắn đến rạp hát xem Mạnh Vi Nghiên biểu diễn.

Mạnh Vi Nghiên biểu diễn chính là vở kịch kinh điển tên. Mặc dù vóc dáng cậu cao cũng không kém bao nhiêu với Cao Lực Sĩ bên cạnh, nhưng khung xương gầy, diện mạo suất khí lại có chút giống nữ. Lúc này đầu đội mũ phượng, mặc váy Quý phi hoa lệ, tay cầm quạt xếp thật giống như cô gái xinh đẹp, âm thanh hát ra lời hát thanh thúy êm tai, mang từ nội tâm nén lại, tình yêu và thù hậu oán giận ghen tị biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn, vũ đạo nặng nề cũng nâng vật nặng như nâng vật nhẹ, cầm ly nâng lên, chân nọ đá chân kia, đoạn múa quạt ngang độ khó rất cao, động tác diễn cũng giãn ra tự nhiên, đường cong và luật vận động để lại thật đẹp. Trong lúc không biết Sở Chiêu cũng say mê vào trong hí kịch, không khỏi suy nghĩ đến nếu mình là Đường Minh Hoàng kia chắc chắn một lòng đợi cậu, làm sao có thể nay Tần mai Sở chứ.

Một khúc biểu diễn xong Mạnh Vi Nghiên lui xuống sân khấu, Sở Chiêu mới từ trong hí kịch thoát khỏi tỉnh lại, vừa thấy máy ảnh quay video trước còn rõ ràng phía sau quay cũng đã mơ hồ hoàn toàn không thể nhìn. Sở Chiêu nghĩ đến vừa rồi mình say mê đầu tập trung sâu, tâm lý cũng rất phức tạp. Vốn còn muốn tìm hiểu hẹn hò với Mạnh Vi Nghiên một thời gian mới nói, lại không nghĩ rằng mình cứ như vậy lún vào, chuyện tình cảm thật sự không thể nói trước được. Hắn vui rạo rực mang video lưu lại, về sau cũng là một đoạn hồi ức tốt đẹp.

Màn biểu diễn sau cũng đều vô cùng tốt, Sở Chiêu cũng thật sự thưởng thức các diễn viên biểu diễn. Đến Mạnh Vi Nghiên lại lên sân khấu biểu diễn <Ngoại truyện quá thật> từ "Lộc Sơn cầu chức" đến một tiết mục "Thúy Bàn múa tươi đẹp". Sở Chiêu mang máy ảnh giao cho vệ sĩ quay còn mình chuyên tâm thưởng thức Mạnh Vi Nghiên diễn xuất. Buổi buổi diễn giằng co hơn 3 tiếng, sau khi buổi biểu diễn kết thúc đã 12 giờ 30. Khán giả từ từ ra về, bởi vì kinh kịch hoá trang tháo trang sức vẫn tương đối chậm. Sở Chiêu cũng không có sốt ruột, trực tiếp ngồi ở trên ghế chờ Mạnh Vi Nghiên.

"Có phải chờ lâu lắm hay không, chúng ta đi thôi." 

"Không lâu, khán giả cũng vừa mới đi, hiện tại ra ngoài vừa lúc ít người." 

Mạnh Vi Nghiên mặc đơn giản một áo sơ mi màu trắng ngắn tay, quần jean màu lam và giày thể thao màu trắng, cả người hơi thở trẻ tuổi.

"Nhìn dáng vẻ cậu bây giờ thật khó tưởng tượng cùng Dương quý phi vừa mới ở trên sân khấu là một người." 

"Phải không? Hôm nay tôi biểu diễn thế nào?" 

"Công lực thâm hậu, hoàn toàn làm tôi kinh ngạc vì sắc đẹp, mà còn biểu diễn sân khấu so với trong video càng thêm đánh động lòng người." 

Mạnh Vi Nghiên được khen cũng rất vui vẻ, cười đến mắt híp lại: "Cám ơn khích lệ. Hôm nay chúng ta ăn cái gì?" 

"Tôi từ nhỏ cùng lớn lên với hai người bạn tốt mở nhà hàng dược thiện tư nhân của nhà họ Liễu, mời chính là đại sư nổi danh dược thiện, vừa có dinh dưỡng, khẩu vị thức ăn cũng không nặng, thích hợp cho cậu ăn, mang cậu đi nếm thử một chút." 

"Nghe qua thật tốt, tôi cực kỳ chờ mong." 

Vệ sĩ mở cửa xe cho hai người, hai người cùng tiến lên xên đi thẳng đến nhà hàng.

--- ---

Ngôi nhà hàng này ở trong khu phố xá sầm uất, là một tòa 5 tầng phong cách nhà lầu nhỏ cổ điển. Mạnh Vi Nghiên vừa xuống xe thì thấy được tên nhà hàng: "Nhà hàng Lộc Minh, hẳn là lấy chữ trong <Kinh Thi>." 

"Đúng vậy, là lấy chữ trong <Kinh Thi>, nhưng không có chứa ý nghĩa thâm sâu gì, chỉ do hai tên nhóc kia giả vờ cách điệu mà thôi. Về sau cậu quen bọn họ sẽ biết. Vào thôi." 

Nhà hàng là Viên Cương và Cao Trí Bác trước kia cùng nhau bỏ vốn mở ra, chỉ là sau này Cao Trí Bác có công chức thì chuyển cho một mình Viên Cương.

Sau khi đi vào trong tầng 1 tầng 2 đều là đại sảnh, tầng 3 tầng 4 tầng 5 đều là phòng riêng, toàn bộ trang trí cao nhã tự nhiên, không có cố tình hùa theo phong cách cổ đại Trung Quốc, cũng không có cảm giác thổ hào nhà giàu mới nổi. Mạnh Vi Nghiên cảm thấy được vẫn là rất thuận mắt. Hai người theo người phục vụ dẫn đường trực tiếp đi lên tầng 5, nhìn ra được Sở Chiêu thường tới nơi này, nhân viên phục vụ cũng đều biết hắn, cũng không có hỏi đã dẫn bọn họ đến một căn phòng riêng.

Sở Chiêu kêu người phục vụ dùng bình phong ngăn cách phòng riêng để cho hai vệ sĩ gọi món trước mới cùng Mạnh Vi Nghiên cùng ngồi vào chỗ của mình: "Nhìn xem cậu muốn ăn cái gì?" 

Người phục vụ thuận thế mang thực đơn đưa cho Mạnh Vi Nghiên. Cậu cũng không khách khí nhận thực đơn gọi món ăn, trên thực đơn viết tỉ mỉ công dụng mỗi loại dược thiện, cho nên gọi món ăn cũng chậm một chút.

"Gọi một phần nước tuyết lê được không?" 

"Tôi không thành vấn đề, tôi không kiêng ăn." 

"Ừhm, vậy thì lấy hai ly nước tuyết lê, món chính gọi thử cơm táo, gọi một phần đậu tây cuốn, món chính gọi thử cánh gà xé canh bí đao và măng tươi trộn rau cần. Tôi gọi những món này, cậu xem cậu ăn cái gì?" Sở Chiêu nhận thực đơn đại khái lật qua lật lại gọi một phần đậu hủ lạnh và một phần cây râm tử chưng cá hố.

"Tôi ăn tương đối ít, anh gọi đủ ăn rồi." 

"Vậy là đủ rồi, sao vậy, cận còn giảm béo sao?" Sở Chiêu nghe cậu nói như vậy trái lại có chút lo lắng thân thể cậu, Mạnh Vi Nghiên quả thật có chút gầy.

"Cũng không tính giảm béo, chỉ là muốn giữ nguyên thân hình." 

"Vậy nhất định phải chú ý dinh dưỡng ẩm thực toàn diện." Mạnh Vi Nghiên là vì hí kịch, Sở Chiêu tự nhiên không thể khuyên cậu ăn nhiều một chút, nhưng là phải giúp cậu chú ý vấn đề bổ sung dinh dưỡng.

"Ừhm, không tệ, người nhà của chúng tôi đều tương đối chú trọng." 

"Cũng đúng, Mạnh lão tiên sinh cũng là trường thọ có phúc. Mà còn bữa tiệc nhà họ Mạnh cũng là có tiếng dưỡng sinh, về sau nhất định phải thử một chút." 

"Vậy khẳng định là không thành vấn đề, về sau có cơ hội là có thể đến nếm thử." 

"Nếu thật thì tốt quá, không biết Vi Nghiên cậu có thể hay không, cũng không biết thực đơn nhà họ Mạnh có thể truyền ra ngoài hay không. Tôi là muốn học tập một chút, thân thể ông nội của tôi vẫn không tốt, trở về có thể làm cho ông ăn." 

"Truyền ra ngoài ngược lại không có gì, chỉ là tôi kỳ thật cũng không biết làm, tối đa chỉ biết xào rau xanh khoai tây, lại phức tạp thì không am hiểu." 

Kỳ thật ý Sở Chiêu là nếm thử thức ăn cậu tự mình làm, hoặc là có thể tiến vào cửa nhà họ Mạnh. Thật sự là tên nhóc ngu ngốc: "Vậy chỉ có thể chờ có cơ hội tôi mới có thể có lộc ăn." 

Chờ thức ăn mang lên hai người bắt đầu ăn cơm, thức ăn nhà hàng này quả nhiên không phải uổng công có hư danh, Mạnh Vi Nghiên khó có được khẩu vị mở rộng ra. Chờ cơm nước xong cũng đã gần 2 giờ chiều.

"Buổi chiều cậu có chuyện gì phải làm không?" 

"Vậy thì thật không có." 

"Vậy tôi dẫn cậu đi đến chỗ này." Vì ngày hẹn hò này Sở Chiêu đã sớm sắp xếp xong hoạt động một ngày.

"Chỗ nào?" 

"Một nơi thanh tịnh giữa phố xá sầm uất, cậu khẳng định sẽ thích." 

Mạnh Vi Nghiên cũng rất tò mò nên không có từ chối đi theo hắn lên xe.