[Giới Giải Trí] Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng

Chương 68: Phiên ngoại 7




Editor: Đường Đường

Chưa beta

......o0o......

Trong ấn tượng của Tang Noãn thì một nửa thời gian đầu trong những năm tháng cấp ba của cô trôi qua vô cùng bình thường giống như bao học sinh cấp ba khác, học tập, luyện đề, làm bài kiểm tra, phần lớn thời gian một ngày đều trôi qua trong lớp học. Thế nhưng nửa thời gian sau thì lại là ở phim trường, thứ luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt, tầm với của cô lúc này lại là kịch bản, đạo diễn, cùng với rất nhiều nhân viên công tác. Đây là thế giới mà cô chưa từng tiếp xúc qua, cũng không hề thân thiện với cô chút nào.

Chu Toàn nhận một bộ phim điện ảnh cho cô, sở hữu đội ngũ sản xuất chuyên nghiệp, đạo diễn và biên kịch đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới điện ảnh trong nước. Tang Noãn thực sự cảm thấy rất khó hiểu, đối với một người mới như cô mà nói thì tại sao anh ta lại nhận một bộ phim có khởi điểm cao hơn cô ấy nhiều như vậy làm bộ phim đầu tiên của cô. Dù sao thì cô cũng chỉ là một người mới không hề có chút kinh nghiệm diễn xuất nào mà thôi.

Lúc đó Chu Toàn nói với cô rằng khởi đầu sẽ quyết định tương lai. Nếu như ban đầu nhận các bộ phim chiếu mạng có kinh phí sản xuất thấp thì hình tượng của cô sẽ trở nên rẻ tiền, trong khi anh ta muốn xây dựng hình tượng của cô gắn liền với các thương hiệu cao cấp.

Kế hoạch của Chu Toàn tương đối hợp lý, anh ta đã trải sẵn cho cô lộ tuyến nghề nghiệp tốt nhất. Khi ấy Tang Noãn ngây thơ nghĩ, cô tưởng rằng anh ta hao tâm tổn sức lót đường cho cô như vậy là vì hy vọng rằng sau này cô có thể trở nên nổi tiếng, có thể giúp anh ta đội thêm một chiếc vương miện cho cái danh người đại diện vàng của chính mình.

Cô không biết rằng cho dù có muốn nâng đỡ người mới đi chăng nữa thì Chu Toàn cũng biết chọn người có tiềm năng lớn nhất, chứ không phải người không có nền tảng, không có ngoại hình xinh đẹp như cô.

Bộ phim điện ảnh đầu tiên mà cô nhận có tên là "Ngọn đèn", chủ yếu nói về quá trình trưởng thành của một cô gái vũ công múa ballet. Tang Noãn diễn vai thời niên thiếu của nữ chính, gần như chiếm một nửa thời lượng của bộ phim. Lần đầu tiên đi thử vai, Tang Noãn ngây ngô không biết gì, nhận được đoạn kịch bản thử vai thì lập tức biểu diễn, cô cũng không biết mình diễn có tốt hay không, thế nhưng đạo diễn đã quyết định sẽ chọn cô.

"Diễn xuất của em rất chân thật, rất linh hoạt." Sau khi cô thử vai xong, đạo diễn nói với nhà sản xuất ngồi bên cạnh, "Quả nhiên nhân vật trẻ tuổi vẫn nên để người trẻ tuổi diễn mới được."

Chỉ một câu nói như vậy đã quyết định vai diễn của Tang Noãn rồi.

Thế nhưng quay phim không giống như lúc thử vai, lần đầu tiên Tang Noãn đứng trước camera đã quên lời kịch. Cô không phải là diễn viên có xuất thân chính quy, thậm chí xét tuổi tác cũng là người nhỏ tuổi nhất đoàn phim, số lần bị NG cũng nhiều nhất.

Đạo diễn tốt tính nên cũng không có thói quen mắng chửi người khác, thế nhưng Tang Noãn nhìn thấy ánh mắt của nhân viên công tác cùng với nét mặt của diễn viên đối diễn với cô mỗi một lần cô bị NG lại làm cô cảm giác được áp lực đè nặng trên vai mình trở nên lớn đến vô hạn, gần như không thể thở nổi. Khi đó cô thậm chí còn sợ thời điểm bình minh mỗi ngày, bởi vì khi ấy đồng nghĩa với việc cô lại phải bắt đầu công việc quay phim.

Lần đầu tiên cô trải qua cảm giác mất ngủ triền miên, hết đêm này tới đêm khác cô đều mở to mắt đến tận hừng đông. Rất nhiều lần cô nghĩ rằng cô không muốn diễn nữa, hay là bỏ về cho xong. Nhưng suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong nháy mắt đã lại bị cô đè ép xuống. Nhớ tới giá trị bản hợp đồng mà cô đã ký với Chu Toàn, cô lại cảm thấy chuyện này cũng không khó khăn đến vậy.

Một ngày tháng mười một, cô xin đoàn làm phim nghỉ phép một hôm quay về trường học để tham gia kỳ thi. Khoảnh khắc bước vào phòng học, Tang Noãn thậm chí có một loại ảo giác như thể đã mấy đời trôi qua, dường như việc học tập đã là một chuyện cách cô rất xa rất xa.

Trên thực tế mặc dù cô đang đóng phim nhưng cũng không hề xao nhãng việc học hành. Bằng cấp rất quan trọng, đây là quan niệm đã khắc sâu trong tiềm thức của Tang Noãn. Chu Toàn dĩ nhiên cũng rất ủng hộ cô, anh ta còn mời gia sư đến dạy kèm cho cô, cô thường tranh thủ thời gian rảnh rỗi lúc quay phim để theo học với gia sư mà Chu Toàn mời tới.

Cho nên sau khi thi xong Tang Noãn cũng thấy chính mình làm bài khá ổn, ít nhất thì cô cũng làm được phần lớn các câu hỏi mà đề thi đưa ra.

Sau khi thi xong cô liền thu dọn lại bàn học, sách vở chất đống bên trong hộc bàn gần như vẫn còn mới tinh. Tang Noãn vừa thu dọn vừa cảm thấy trong ngăn bàn hình như thiếu thiếu thứ gì đó, thu dọn được một nửa cô mới nhận ra, là thiếu thư tình. Trước đây cho dù chỉ trở về vào cuối tuần thì trong ngăn bàn của cô vẫn sẽ có một hai lá thư tình, huống hồ lần này cô đã đi thật lâu, theo kinh nghiệm khi xưa, ngăn bàn của cô hẳn là nên có một hai phong thư mới đúng.

Cho nên khi có người hỏi cô đang tìm cái gì, Tang Noãn không chút suy nghĩ mà trả lời một câu thư tình.

Sau khi cô trả lời xong mới ngẩng đầu, nhìn thấy Giải Yến đang đứng trước bàn học của cô. Nhiệt độ mùa đông ở Ô thành không quá thấp, Tang Noãn vẫn nhớ nhiệt độ thấp nhất mà cô từng chứng kiến những năm tháng đó là khoảng âm ba độ. Nhưng chỉ dựa vào nhiệt độ thì không thể nói lên cái lạnh mùa đông ở phương nam được, nó thấm nhập vào trong xương cốt, khiến cho bạn cảm nhận được cái lạnh từ trong ra ngoài.

Giải Yến chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, bên ngoài vẫn là áo khoác đồng phục học sinh, còn Tang Noãn đã mặc một chiếc áo khoác bông rồi.

Cô nhận ra lời cô nói không quá thích hợp, nhưng cũng chỉ cười một cái, không giải thích gì thêm.

Tang Noãn cho rằng đây là lần đầu tiên cô gặp Giải Yến kể từ sau hôm cô mời Giải Yến ăn hải sản nướng. Nhưng đối với Giải Yến mà nói thì anh đã gặp Tang Noãn ở đoàn phim "Ngọn đèn" từ ba ngày trước rồi.

Anh thường xuyên đến xem Tang Noãn quay phim, đứng ở một góc khuất nhìn cô gái anh thích giơ tay nhấc chân, diễn ra cuộc đời của một người khác.

Giải Yến cho rằng đó là những buổi hẹn cùng với Tang Noãn, buổi hẹn mà chỉ một mình anh biết. Mỗi lần trước khi Tang Noãn nhìn thấy anh, anh đều đã lặng lẽ rời đi.

Anh biết cô gái anh thích rất xinh đẹp, có rất nhiều người cũng thích cô ấy.

Đó là một ngày trời nắng đẹp, bàn học của Tang Noãn ở bên cạnh cửa sổ, cửa sổ không kéo rèm, ánh mặt trời cứ như vậy chiếu lên bàn học của cô, chiếc bàn màu vàng nhạt dưới ánh nắng mặt trời có vẻ càng thêm ấm áp. Tiết đó là tiết thể dục, trong phòng học không có ai, ngày hôm đó Giải Yến trùng hợp từ phim trường của Tang Noãn quay trở lại trường học, vì vậy anh nhìn thấy một cậu bạn mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, nét mặt tràn đầy vẻ ngây ngô và lo lắng.

Dáng vẻ cậu bạn như thể tên trộm, đặt một phong thư màu xanh nhạt vào trong ngăn bàn của Tang Noãn.

Sau khi để lá thư lại, cậu bạn thở dài nhẹ nhõm như thể đã hoàn thành xong một chuyện lớn vậy. Lúc cậu bạn rời đi, nụ cười trên mặt trong rất chói mắt.

Vô cùng chói mắt.

Giải Yến mở ngăn bàn Tang Noãn ra. Những ngày này cô không đến trường, số phong thư trong ngăn bàn cô đã chất thành đống. Giải Yến rũ mắt nhìn những lá thư này, mỗi một lá thư đều giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim anh.

Anh là người lạnh lùng ích kỷ, cũng lại là một kẻ điên không thể hiểu được. Cho nên Giải Yến chẳng hề do dự mà lấy hết toàn bộ thư đi không để sót bất kỳ cái nào, ném hết vào thùng rác.

Làm sao mà anh có thể để xảy ra một chút khả năng nào khiến cho Tang Noãn không thuộc về anh cho được.

Giải Yến ngồi ở bàn học của Tang Noãn, khuôn mặt dán trên mặt bàn của cô. Anh nhắm mắt lại, bên dưới mí mắt phủ một tầng bóng mờ. Nơi đó chỉ có mùi vị của ánh mặt trời, không có mùi vị của Tang Noãn, một chút cũng không có.

Anh cảm thấy đau lòng.

Giải Yến bắt đầu hối hận, tại sao anh lại để cô đi đóng phim, khiến cho anh giờ đây chỉ có thể nghĩ về cô để xoa dịu cảm xúc nhớ nhung trong lòng. Anh ngồi xuống, xắn một bên ống tay áo lên, những vết thương trên đó đã rất cạn rồi, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì cũng sẽ không nhận ra chỗ đó đã từng bị thương.

Anh lại bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, chỗ ấy rõ ràng hẳn là nên máu me đầm đìa, vết thương thật sâu mới đúng. Giải Yến chạm tay lên cánh tay kia, cuối cùng vẫn là trống rỗng mà rũ tay xuống.

Cho dù có bị thương sâu hơn nữa thì thế nào, cũng sẽ không có người vụng về xử lý miệng vết thương giúp anh. Khi đó cho dù băng gạc có quấn chặt đến mấy đi chăng nữa, chặt đến độ miệng vết thương có vỡ ra rồi chảy máu, anh cũng đều vui vẻ chịu đựng.

Con người chỉ cần một ngày nếm được trái ngọt thì sẽ không thể tiếp tục chịu khổ được nữa.

Đợi Tang Noãn thu dọn bàn học xong, cất hết những quyển sách cô cần vào trong cặp, Giải Yến hỏi cô có phải cô định đến bệnh viện hay không.

Tang Noãn có chút ngạc nhiên, cô không hiểu tại sao Giải Yến lại biết cô muốn đi đâu.

Thiếu niên cúi đầu, tiện tay đưa đồ dùng văn phòng phẩm đã thu dọn xong cho cô: "Mình nhìn thấy cậu ở bệnh viện rất nhiều lần."

Cô hiểu ra, sau đó liền nói: "Ông nội mình bị bệnh, cho nên mình thường đến bệnh viện chăm sóc ông nội."

Giải Yến ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Tang Noãn: "Mình đưa cậu đi nhé?"

Tang Noãn vốn không nên đồng ý, bởi vì chỉ cần cô đồng ý một lần thì loại cảm giác ái muội nói không rõ tả không rõ kia sẽ lại phảng phất như thể gần trong gang tấc, cô nắm lấy quai đeo cặp sách. Nhưng nếu như không đồng ý, vậy tại sao cô lại có cảm giác tiếc nuối như vậy.

Giải Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông trời tối nhanh hơn, mới thi xong không bao lâu trời đã sắp tối rồi.

Anh nói: "Tầm này không dễ bắt xe buýt."

Câu nói này của anh đã cho Tang Noãn một lý do. Cô gật đầu, nói vậy đành làm phiền cậu.

Bên ngoài có gió, cho nên vừa bước ra khỏi phòng học Tang Noãn đã đội mũ của chiếc áo khoác lông lên đầu. Cô nhìn dáng vẻ hiện giờ của chính mình từ ô cửa sổ thủy tinh của phòng học, bộ đồ bông rộng thùng thình bao trùm lấy cô trông như một trái bóng. Giải Yến quay đầu nhìn cô, bật cười.

Tang Noãn hỏi anh, cậu cười cái gì.

Giải Yến nói: "Cười cậu."

Tang Noãn trừng mắt, giả bộ vung nắm đấm lên, nói không được cười.

Ý cười trong mắt Giải Yến còn chưa tan, anh nói: "Nghe cậu."

Chỉ vỏn vẹn hai chữ này lại làm cho trái tim Tang Noãn bỗng nhiên hẫng đi một nhịp.

Càng là những lời nói vô ý nhất lại càng khiến cho người ta động lòng nhất.

Khoảng cách giữa trường học và bệnh viện khá xa, tự lái xe đi cũng phải mất hơn mười phút, còn nếu đạp xe thì có lẽ sẽ phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, Tang Noãn nghĩ như vậy. Đến cửa trường học cô mới phát hiện Giải Yến không đi lấy xe đạp, anh đi về phía một chiếc xe ô tô màu đen, anh thấy Tang Noãn không đi theo anh nên bèn quay đầu lại, dùng ánh mắt ý bảo cô lên xe.

Thì ra không phải là đi xe đạp tới đó, Tang Noãn cảm thấy có chút tiếc nuối. Tại sao lại như vậy chứ, có lẽ là vì cô không được ngồi ở yên sau xe đạp của Giải Yến, có thể nắm lấy quần áo sau lưng anh như thể điều đương nhiên.

Tựa hồ chỉ trong chốc lát, cánh cổng bệnh viện đã xuất hiện trước mặt cô.

Tang Noãn xuống xe, lại lần nữa nói lời cảm ơn Giải Yến.

Giải Yến gật đầu, nhìn Tang Noãn bước vào bệnh viện. Trước cửa bệnh viện mọi người đi tới đi lui, nhưng tầm mắt Giải Yến nhìn theo bóng lưng của cô lại chưa từng bị dòng người che lấp.

Sau đó anh nhìn thấy bóng dáng mặc chiếc áo bông màu trắng kia bỗng dưng dừng lại, sau đó đột nhiên quay đầu chạy từng bước nhỏ đến trước mặt anh.

"Thì ra cậu vẫn chưa đi." Nét mặt Tang Noãn tràn đầy ý cười, cô nói, "May mà cậu vẫn ở đây, nếu không thì mình không biết phải tìm cậu thế nào."

Tay cô giấu trong ống tay áo của áo khoác bông, móng tay gọn gàng vẫn luôn vẽ vẽ trong lòng bàn tay, đây là biểu hiện mỗi khi Tang Noãn cảm thấy bất an.

Cô suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định hỏi.

"Cậu có muốn đi xem cảnh tượng lúc người ta quay phim không."

Cậu có muốn đi xem mình quay phim không.

Lúc ấy trời đã rất tối rồi, lúc bọn họ bước ra khỏi cổng trường là lúc trời sắp tối, đi đến bệnh viện mất khoảng mười mấy hai mươi phút mà trời đã hoàn toàn tối đen. Đèn đường được bật lên từ sớm để chiếu sáng nơi này.

Tang Noãn đang đợi Giải Yến trả lời, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng giày vò.

Mà Giải Yến lại cười rộ lên, gương mặt anh vô cùng sắc nét, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt như thể thu hút toàn bộ ánh sáng từ ngọn đèn đường, hiện lên vẻ rạng ngời rực rỡ đến vậy, chỉ nhìn thoáng qua cũng đều cảm thấy chói mắt.

Anh nói được.

Ngày hôm nay quá đỗi tươi đẹp, có phải là ông trời đang chiếu cố anh hay không.

HẾT PHIÊN NGOẠI 7.