Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Fan Có Độc

Chương 20




Editor: Cẩm Hi

Em yêu nói đúng

Thật ra, đu idol không phải là chuyện dễ dàng gì, nếu nói nó đơn giản, vậy chứng tỏ là không nghiêm túc đu idol rồi.

Đu idol Hàn Quốc tốn rất nhiều công sức, không ngừng kêu gọi ủng hộ, khống chế bình luận rồi vote, nếu muốn idol nổi tiếng thì fan phải ghi nhớ những điều ấy.

Đu idol Nhật Bản thì cần phải tiêu tốn rất nhiều tiền, một đĩa đơn được phát hành, ver ABCEDFG, chân lý cuộc sống đã cho ta thấy, dù có cạp đất ăn cũng phải bổ sung thóc lúa.

Fan bình thường còn như thế, huống chi là quản lý của một fan club, thường được biết đến với cái tên “Trạm tỷ”, đằng sau đó càng khó mà tưởng tượng nổi.

Nói tới Trạm fan đầu tiên của Tô Điềm, bởi vì Phó Diệc đã debut ở Hàn Quốc, mà Tô Điềm lại không ở Hàn, dưới tình huống này cần phải có người chụp ảnh độc quyền, trực ở sân bay, gửi quà cho công ty được gọi là tiền tuyến, Trạm còn có một tổ phiên dịch viên, nhưng sẽ không chỉ giới hạn trong tiếng Hàn, nếu nghệ sĩ trở nên nổi tiếng khắp thế giới thì ắt hẳn không thể thiếu những thành viên dịch tiếng Anh, Nhật, Thái được.

Trừ cái này ra còn có

Tổ nghệ thuật —— phụ trách vẽ tranh tuyên truyền và thiết kế goods

Tổ video —— thành thạo phần mềm PR, chèn phụ đề là chuyện nhỏ

Tổ Weibo —— thay phiên nhau quản lý Weibo

Tổ tài nguyên —— theo dõi các tài nguyên mới nhất của thần tượng trong và ngoài nước

Tổ content —— viết content, nơi dành cho các cao thủ tâng bốc

Tổ vote —— Duy trì thứ hạng đầu, nếu bị tụt hạng bạn sẽ cảm thấy chính mình không xứng để đu idol nữa

Tổ kiểm soát bình luận —— Vào các tài khoản blog lớn để lại bình luận, biến khu bình luận thành chốn bồng lai

………………

Khi bắt đầu tuyển người mới, Tô Điềm không khỏi nghĩ tới cái năm mà cô hàng đêm đi chầu trực ở show âm nhạc, lạnh đến run bần bật không cầm nổi máy ảnh, chân tê cứng không dịch nổi một bước, mà mấy trạm tỷ (master-nim) bên Hàn rất hung hăng, họ luôn cố gắng chen vào vị trí của cô.

Tiếng Hàn của cô không được tốt lắm, tuy có thể nghe hiểu phần lớn nhưng lại nói không được tốt, cho nên khi fan Hàn chen vào vị trí của cô, cô chỉ có thể run rẩy nói bằng tiếng Anh “Đây là chỗ của tôi”, kế tiếp chính là những lời lẽ chửi thề thô tục, Tô Điềm ấm ức phát khóc nhưng không có cách nào chống chả, vì tự phụ và xấu hổ mà cô muốn trốn khỏi đấy để không phải chịu sự sỉ nhục này nữa, nhưngcuối cùng cô vẫn lùi một bước.

Giờ nghĩ lại, chính cô cũng không biết năm đó mình đã lấy dũng khí và nhiệt huyết từ đâu ra nữa.

Cho nên, Tô Điềm chắc chắn sẽ đưa ra một yêu cầu quan trọng khi tuyển người —— fan only, chỉ được thích một mình Lục Tử Lâm.

Trên thực tế, ngoài cái tên fandom gắn trên người ra, các fan còn âm thầm đu nhiều người khác nữa, hôm nay thích người này mai lại thích người kia, thực ra nếu chỉ là fan bình thường hoặc người qua đường thì không có gì đáng chỉ trích, nhưng nếu đã là một thành viên của Trạm, thì chuyện trung thành với một người là phẩm chất cơ bản nhất phải có.

Rất nhiều thứ lúc đầu không biết, nhưng vì thích nên mới học hỏi dần dần.

Ngay sau khi thông báo tuyển người được đăng lên, quả nhiên rất nhanh đã có người bình luận, chẳng qua rất nhiều tình huống như sau

Ưu Tử Tương thật đáng yêu: Tui không biết gì cả, nhưng tui có thể kiếm tiền.

Tôi trông thấy thời gian: Oa Trạm bắt đầu tuyển người rồi đó hả, nhanh thật đất, Tô Điềm không hổ là người có kinh nghiệm.

Mê muội Lục Tử Lâm: Người đầu tiên quyết khô máu mong trạm mở donate, sau này chắc chắn sẽ phải đập tiền để bỏ phiếu đấy.

121 người【 câu trả lời 】 

Người thứ hai quyết khô máu

Người thứ ba quyết khô máu

Người thứ tư quyết khô máu

Tô Điềm rất vui vì điều này, những bình luận tiêu cực về cô đã giảm đi rất nhiều, fan của Lục Tử Lâm cũng đang tăng lên từng ngày, hơn nữa fan của Lục Tử Lâm còn rất nhiệt tình trong việc chi tiền và bình chọn cho thần tượng, đây là một khởi đầu tương đối tốt.

“Tử Dữu, cậu để ý tin nhắn Weibo nhiều một chút nhé, nếu có người thích hợp xin vào thì cứ thử một chút, quá trình giống như chúng ta từng làm trước kia ấy, vì cậu cũng có kinh nghiệm rồi nên tớ không nói thêm nữa, nếu tổ vote làm không tốt thì chúng ta cứ để tạm đó đã, chờ các fan khác tự phát động là được, quản lý tổ vote rất dễ xảy ra chuyện.”

“Đã hiểu. À đúng rồi, ngày mai nhóm thực tập sinh được nghỉ rồi, tớ sẽ gặp Lục Tử Lâm được không?” Tử Dữu đã hưng phấn mấy ngày liền vì nghĩ đến việc sắp được gặp Lục Tử Lâm.

“Để tớ nói với Ninh tổng một tiếng đã, chắc là được thôi.”

Lục Tử Lâm còn chưa được trả lại điện thoại, giờ Tô Điềm không thể liên lạc với Lục Tử Lâm được, mà cho dù Tô Điềm có thông tin liên lạc của Lục Tử Lâm đi nữa, thì với tư cách là một fan mà chủ động liên lạc với Lục Tử Lâm là không thích hợp, mọi việc đều phải thông qua Ninh Trạch Ngôn mới là quy trình hợp lý, bằng không Tô Điềm sẽ vô tình trở thành sasaeng fan [1], xâm phạm đến cuộc sống cá nhân của Lục Tử Lâm.

[1] Sasaeng fan: Hiểu nôm na là fan cuồng, họ săn đuổi và xâm nhập sự riêng tư của thần tượng với nhiều cách thức đáng ngờ, ví dụ như họ đột nhập vào nhà (căn hộ) của thần tượng, họ có ảnh hộ chiếu của thần tượng, số điện thoại di động của họ và thậm chí là số điện thoại di động của các thành viên trong gia đình thần tượng.

Sasaeng fan là kiểu fan có hành vi cực đoan, có những hành động điên cuồng. Vì để thỏa mãn dục vọng của bản thân mà bọn họ thích theo dõi, rình rập, chụp lén minh tinh cùng với lịch trình và công việc chưa được công khai, quấy rầy minh tinh mà bọn họ yêu thích, ảnh hưởng tới cuộc sống riêng tư họ ( cùng với gia đình nghệ sĩ). Hành vi của sasaeng fan sẽ quấy nhiễu tới thần tượng của chính họ, đồng thời cũng gây rối trật tự công cộng, tiềm ẩn những nguy cơ mất an toàn công cộng, thường sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của thần tượng.

Suy xét từ điểm này, Tô Điềm thận trọng gọi cho Ninh Trạch Ngôn.

“Alo.” Dường như Ninh Trạch Ngôn luôn nhận điện thoại của Tô Điềm trong thời gian ngắn nhất có thể, âm thanh kết nối mới chỉ vang lên một tiếng, giọng Ninh Trạch Ngôn đã truyền tới.

“Ninh tổng, tôi là Tô Điềm.”

“Tôi biết, tôi có lưu tên mà. Có vẻ như cô rất thích gọi điện nhỉ, không phải mấy cô gái ở tầm tuổi cô đều thích nhắn tin sao?” Thật ra không phải Ninh Trạch Ngôn dựa vào tên trong danh bạ để biết là Tô Điềm gọi tới, mà là anh đã cài một nhạc chuông riêng cho cô, cho nên mới luôn phân biệt được điện thoại của Tô Điềm.

Tô Điềm hơi giật mình, không nghĩ tới Ninh Trạch Ngôn sẽ hỏi cô câu này, có chút ngượng ngùng nói ra nguyên nhân: “Bởi vì tôi không thể nắm bắt được cảm xúc khi gửi tin nhắn, có khả năng sẽ phải suy nghĩ thật lâu mới trả lời được, xóa rồi sửa, sửa rồi lại xóa mà vẫn chưa vừa ý, nhưng nếu gọi điện thoại, đặc biệt là khi hợp tác với đối phương, hoặc là như Ninh tổng chẳng hạn, sẽ có một loại cảm giác áp lực.”

“Ví dụ như nếu có một chuyện mà bạn không muốn làm, bạn có thể có nhiều lý do để từ chối nếu gửi tin nhắn, nhưng khi gọi điện thoại thì có lẽ bạn sẽ không biết xấu hổ mà từ chối nữa, hoặc là như chuyện tỏ tình chẳng hạn, nếu mà gửi tin nhắn thì không tiện lắm, bày tỏ tình cảm thì vẫn nên gọi điện thoại sẽ tốt hơn, làm vậy thì đối phương sẽ không dễ dàng nói lời từ chối được. Thực tế thì làm vậy cũng không tốt lắm, nó là một loại gánh nặng đối với người khác, nhưng đối tôi mà nói, cái này rất hữu dụng.” Tô Điềm nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm, “Tuy nhiên, tôi cảm thấy gặp mặt mới là cách tốt nhất để truyền đạt cảm xúc, chỉ là khi không có cách nào gặp mặt thì việc truyền tải qua điện thoại sẽ trực tiếp và hiệu quả hơn.”

Ninh Trạch Ngôn im lặng một lúc, cũng không bình luận gì về điểm này: “Tìm tôi có chuyện gì không?”

“Ngài biết đấy, Tử Dữu, phó trạm, rất muốn gặp Lục Tử Lâm, vừa vặn ngày mai Lục Tử Lâm được nghỉ, không biết ngày mai có tiện để Tử Dữu gặp Lục Tử Lâm không? Chỉ một lát là được rồi.”

Có vẻ Ninh Trạch Ngôn bị lời nói của Tô Điềm chọc cười, ngậm ý cười hỏi: “Cho nên đây là cảm giác áp lực khi gọi điện mà cô nói? Người khác không dễ dàng từ chối cô? Ngại quá, tôi không có tí cảm giác áp lực nào cả, hơn nữa còn cảm thấy sảng khoái khi từ chối cô nữa.”

Tô Điềm lập tức xấu hổ, đáng nhẽ vừa rồi không nên bắt đầu cái chủ đề vì sao muốn gọi điện thoại này, cứ ậm ờ cho qua có phải hơn không, cứ tưởng Ninh Trạch Ngôn không để trong lòng, ai mà ngờ người này lại còn đặt bẫy để cô nhảy vào.

“Vậy cảm giác áp lực trong tưởng tượng của ngài là gì hả Ninh tổng? Ngài nói cho tôi biết đi.”

“Ha, chuyện này thật bực bội, tôi nghe nói trước kia cô luôn treo từ ‘ Anh yêu ‘ ở trên miệng nhỉ? Sao đến lượt tôi thì lại đối xử khác như vậy hả?”

Trước kia, nhân viên công tác bên cạnh Phó Diệc đa số đều là nữ, mà fan Phó Diệc phần lớn cũng là nữ, vì muốn kéo gần quan hệ nên Tô Điềm da mặt mỏng mới luôn miệng gọi “Anh yêu” “Bé yêu” “Cục cưng”, không biết làm sao mà Ninh Trạch Ngôn lại biết được cái chuyện cỏn con này.

Lại nhớ tới tài liệu về Lục Tử Lâm, từ mấy cái chuyện nhỏ bằng hạt mè hạt đậu cho đến mấy chuyện lớn đều bị ghi chép lại thì cô không khỏi dựng hết cả lông tơ, cảm thán mạng lưới thông  tin của Ninh Trạch Ngôn quả thật lớn không thể tưởng tượng nổi.

“Ninh tổng muốn tôi diễn lại có phải không? Chuyện này rất thú vị à?” Tô Điềm không tức giận, cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười, không biết Ninh Trạch Ngôn cả ngày suy nghĩ cái gì nữa, luôn có những cái hứng thú kỳ lạ.

“Tôi cảm thấy rất thú vị.”

“Anh ——” Tô Điềm nuốt nước bọt, nghĩ tới đối phương là Ninh Trạch Ngôn, cái từ mà trước kia nói lưu loát lắm thì giờ lại mắc kẹt nửa ngày, sau khi hít sâu một hơi mới nói liền mạch, “Anh yêu, anh xem những gì chúng ta đang làm cũng coi như là một dự án, Tử Dữu cũng là một trong những người chủ chốt thực hiện dự án, thật ra việc cô ấy yêu cầu được gặp Lục Tử Lâm cũng không có gì là quá đáng cả, hy vọng cục cưng có thể cho Lục Tử Lâm bớt chút thời gian, bọn em chỉ đơn giản gặp nhau một chút, trong thời gian uống tách cà phê, cũng có thể nói về kế hoạch tiếp theo, như vậy cũng giúp cho Lục Tử Lâm tự tin hơn một chút, cục cưng nói có phải hay không?”

Trầm mặc…… Lại trầm mặc…… Rồi lại trầm mặc……

“Ninh tổng?”

“Em yêu nói đúng.”

Tô Điềm cảm thấy may mắn vì không uống nước, bằng không thể nào cũng chết vì sặc.

“Vậy, Ninh tổng ——”

“Ngày mai tôi còn có việc nên sẽ không tới, tôi sẽ nói chuyện này với Lục Tử Lâm, cô nhớ chú ý về thời gian, chắc không cần tôi nhắc cô rõ ràng rồi, quan trọng nhất là phải cẩn thận.” Ninh Trạch Ngôn trở nên nghiêm túc khi nói về công việc, dùng hình tượng tổng tài đứng đắn biến hình tượng hài hước vừa rồi thành hư không.

Đương nhiên, nếu anh ta không nói thêm câu cuối cùng, Tô Điềm nhất định sẽ càng cảm kích anh ta hơn.

“Em yêu đã nhớ chưa?”

……