Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Fan Có Độc

Chương 11




Đi cùng anh từ lúc vô danh, cho đến những vùng đất đầy sao

“Cậu còn nhớ không, lúc đó vì cậu mà tớ bị bạn tớ mắng cho một trận đấy.”

“Sao mà quên được chứ? Chị gái kia đáng sợ thật đấy, nhìn đẹp thế mà miệng lưỡi suýt nữa dọa tớ sợ chết khiếp.” Tử Dữu vẫn còn sợ hãi khi nhắc lại chuyện này.

Lúc ấy bởi vì Lục Anh quay lại không thấy Tô Điềm đâu, gọi điện thì không nghe máy làm cô ấy sốt ruột một trận, sợ Tô Điềm bị người ta bắt cóc ngay trên đường phố Seoul, đợi khi tìm thấy Tô Điềm thì dạy dỗ một trận, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn thì bao che cho người mình rồi giận chó đánh mèo với Tử Dữu.

Lục Anh luôn có một khí chất mạnh mẽ, hơn nữa cách nói chuyện cũng rất mạnh mẽ, Tử Dữu nhất thời không quen với phong cách của Lục Anh, lần chạm mặt ngắn ngủi 5 năm trước đến giờ vẫn để lại bóng ma trong lòng cô ấy.

“Ha ha ha, lần sau nếu có cơ hội tớ sẽ bảo cô ấy xin lỗi cậu.”

Tử Dữu liên tục xua tay, “Đừng đừng đừng, tha cho em đi chị, em còn muốn sống thêm hai năm nữa.”

Tô Điềm có chút hoảng hốt khi nghe thấy cái xưng hô “Chị” này, đa số mọi người trong giới fan đều gọi nhau bằng nick name, không phân biệt tuổi tác hay bối phận, có đôi khi nhìn thấy một số fan trung học hay cao trung xin vào tổ công tác, Tô Điềm cũng sẽ lơ đãng ngẩn người, chỉ mới đó thôi, cô đã lớn như vậy rồi ư.

“Đúng rồi, lần trước cậu nói với tớ là cậu muốn yêu đương, thế đã có đối tượng chưa?” Tử Dữu chống tay lên má hóng hớt, làm rỗi loại suy nghĩ của Tô Điềm.

Tô Điềm đang định phủ nhận, nhưng trong đầu đột nhiên nảy ra một ý, thế là cô mỉm cười gật đầu, click mở màn hình di động, đẩy tới trước mặt Tử Dữu.

“Ôi trời ơi, sao mà đẹp trai thế, khuôn mặt này hoàn toàn có thể kiếm cơm trong giới giải trí đó, nhưng mà nhìn có hơi non nớt, thành thật mà nói, nhìn rất giống chó con.”

Tô Điềm cười không nói, thầm đếm 1, 2, 3——

“A, sao tớ cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi ấy, không phải là nghệ sĩ đấy chứ?”

Quả nhiên, cảm giác nhạy bén của Tử Dữu đối với các sự kiện của giới giải trí vẫn còn tại.

“Nhìn cái này xem cậu có hiểu rõ hơn không.” Tô Điềm thuận tay gạt qua bức ảnh tiếp theo.

Vào 8 giờ tối, weibo chính thứ của《pick98》đã phát thông báo, tuần trước có một thực tập sinh của một công ty đã rút khỏi chương trình, để cho đủ 98 thực tập sinh, chương trình đã khẩn cấp liên hệ với các công ty lớn để tiến hành tuyển chọn lần thứ hai, cuối cùng chọn ra thực tập sinh Lục Tử Lâm của công ty giải trí Ngân Thần, trở thành thực tập sinh cuối cùng của 《pick98》.

“Lục Tử Lâm? Tô Điềm, cậu yêu đương với nghệ sĩ dự bị thật à? Cậu ở trong giới fan lâu vậy rồi, chuyện này nguy hiểm thế nào chẳng lẽ cậu không biết ư?”

Vừa rồi đi trên đường Tử Dữu có lướt Weibo, ban đầu cô ấy theo dõi chương trình này là vì Phó Diệc, lúc Weibo của chương trình này nhảy ra Tử Dữu còn chưa phản ứng lại, nhìn qua hai lần rồi ấn bỏ theo dõi.

Cô ấy không muốn dính dáng gì tới Phó Diệc nữa, nhưng ai mà ngờ Tô Điềm lại đi yêu đương với thực tập sinh của chương trình này?

“Chắc cậu không cần tớ nhắc đâu nhỉ, cậu cũng biết người đại diện cho nhà sản xuất quốc dân của show này là Phó Diệc, đúng không?” Giọng nói luôn hoạt bát của Tử Dữu trầm xuống, cô ấy không thể hiểu được, làm sao mà người luôn xử lý mọi việc một cách bình tĩnh và dứt khoát như Tô Điềm lại phạm phải sai lầm  như vậy?

Vừa rồi cô ấy thuận miệng hỏi xem có đối tượng chưa chỉ là nói đùa để dời lực chú ý của cô thôi, nhưng khi Tô Điềm thật sự thừa nhận có người này thì không hiểu sao Tử Dữu lại cảm thấy chua xót.

Mới đóng trạm được năm ngày thôi mà.

Mới vừa rồi Tô Điềm còn nói với mình bị tổn thương, thế mà quay đầu đã…… Không phải là không thể, nhưng Tô Điềm không phải là người như vậy……

Tô Điềm thấy bầu không khí không ổn, vội vàng dừng lại, “Tớ đùa với cậu thôi, cậu không biết 5 năm qua tớ bận như thế nào à? Chỉnh sửa ảnh rồi liên hệ với xưởng để làm đồ tiếp ứng, hầu như các concert với lịch trình khác tớ đều không vắng mặt, mới đóng trạm có năm ngày tớ đi đâu để kiếm bạn trai nhanh thế được chứ?”

“Trừ khi Lục Tử Lâm và tớ là thanh mai trúc mã.” Tô Điềm sợ Tử Dữu lại kéo dài vấn đề này vì thuận miệng nhắc tới “Thanh mai trúc mã”, nên phải cô phải dời đi, “Công việc của tớ gần đây có liên quan tới anh ta.”

“Hử, việc gì thế? Cậu làm ở đài truyền hình à?” Tử Dữu là người Hàn Quốc, hiện đang theo học ngành Thương mại quốc tế tại một trường đứng đầu trong nước, cho nên tạm thời cô ấy không cần lo lắng về vấn đề việc làm, việc đóng trạm cũng không ảnh hưởng mấy tới cô ấy.

Tô Điềm lắc đầu, suy nghĩ xem nên kể lại đầu đuôi câu chuyện thế nào cho hợp lý, cho dù Tử Dữu chơi với cô 5 năm, nhưng vì đây là chuyện quan trọng nên cô không thể kể từng chi tiết ra được, “Tớ nhận được một dự án hợp tác, là phải làm cho Lục Tử Lâm nổi tiếng, nếu cậu đồng ý thì chúng ta sẽ thành lập một trạm mới và tớ sẽ trả lương cho cậu, còn nếu cậu không muốn, ừm ——.” Tô Điềm thay đổi giọng, “Ừm, vậy tí nữa cậu trả tiền cà phê nhé.”

“Sao tớ phải trả tiền cà phê chứ, Tô Điềm cậu lớn hơn tớ đấy, thế mà 5 năm qua đến một cốc cà phê cậu cũng chưa mời tớ uống đâu? Thật vô nhân đạo, thật bi thảm.” Vẻ mặt Tử Dữu không tốt tí nào.

“Tử Dữu, cậu không thấy cắn rứt lương tâm khi nói lời này sao? Đứa bé lanh lợi cậu đây mỗi lần Trạm tụ họp đều la hét đòi ăn Hadilao, có lần nào mà tớ không trả tiền không? Cậu thử nghĩ lại xem, có lễ tết nào mà cậu không nhận được quà của tớ không? Ngay cả ngày quốc tế thiếu nhi cũng có!”

Tử Dữu bóp ống hút, uống thêm một ngụm cà phê, “Lương tâm là cái gì? Tiên nữ bọn tớ không có lương tâm.”

Tô Điềm biết Tử Dữu cố ý làm nũng, bèn dịu dàng dỗ dành, “Được rồi, sao có thể để cậu trả tiền chứ, còn không phải tớ sợ cậu có gánh nặng khi từ chối tớ ư, cho nên mới cho cậu một cơ hội, kết quả cậu còn không cảm kích nữa chứ.”

“Sao tớ phải có gánh nặng? Ai nói tớ sẽ từ chối? Không phải cậu vừa nói mở một trạm cho Lục Tử Lâm khai à? Mở đi! 5 năm trước tớ đã cùng cậu mở một trạm cho Phó Diệc rồi, đến bây giờ tớ vẫn chưa cảm thấy hối hận đâu, hiện tại tớ vẫn tin tưởng có thể cùng cậu mở trạm cho Lục Tử Lâm.” Tử Dữu đầu cũng chưa ngẩng lên, tiếp tục loay hoay với mấy viên đá ở đáy cốc, cuối cùng mở nắp ra, trực tiếp đổ đá vào miệng nhai cồm cộp.

Tử Dữu chưa bao giờ nói với Tô Điềm, mặc dù hai người cách nhau vài tuổi, nhưng 5 năm này cô vừa là thầy, vừa là bạn, là cả thanh xuân của cô ấy. Cho nên, dù bây giờ Tô Điềm muốn cô ấy làm gì, cô ấy nhất định sẽ làm.

Ôi, cô ấy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lời này buồn nôn quá, vừa đến miệng đã đổi lại tức thì, “Tớ sẽ không hỏi thêm gì cả, cậu có thể nói khi nào cậu muốn, dù sao cậu cũng hiểu rõ tớ rồi, sau khi mở trạm cậu cứ trực tiếp lập kế hoạch đi rồi tớ sẽ làm theo.”

“Nhưng mà nói trước, đến chị em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, chúng ta là mối quan hệ plastic, cậu nhận được bao nhiêu tiền thì trích tớ 20% là được.” Theo truyền thống, fan mở trạm đều là tự nguyện, nhưng vừa rồi nghe Tô Điềm nói thì những gì họ làm có lẽ là vì lợi nhuận. Tử Dữu là người nhàn rỗi lại không thiếu tiền, thuận miệng nói 20% với hy vọng Tô Điềm sẽ không có gánh nặng trong lòng.

Suy cho cùng, bất cứ thứ gì đo được bằng tiền đều tốt hơn cảm tính.

Chỉ là Tô Điềm cũng bướng bỉnh, kiên trì muốn chia đôi, Tử Dữu đẩy qua đẩy lại vẫn không lay chuyển được Tô Điềm nên đành đồng ý, cho nên sau này khi cô ấy nhận được thông báo chuyển khoản của Tô Điềm thì hối hận không thôi, nếu sớm biết nhiều tiền như vậy thì có đánh chết cô ấy cũng không đồng ý.

“Đúng rồi, còn một việc nữa, nếu sau này Lục Tử Lâm phải đến địa điểm thu âm, để tớ đi thôi, tớ ——” Tử Dữu ấp úng, muốn nói lại thôi.

Bộ dáng của Tử Dữu rơi vào đáy mắt Tô Điềm, Tô Điềm ngầm hiểu, “Không sao đâu, đừng lo lắng, tớ muốn từ từ học cách đối mặt, trên đường thấy nhiều poster quảng cáo của Phó Diệc như vậy, tớ cũng không thể nào mỗi lần nhìn thấy đều đi đường vòng được.”

Cô thật sự đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa có rất nhiều việc phải làm tiếp theo, sợ là cô không có thời gian để quan tâm tới những cảm xúc đó ấy chứ.

Tử Dữu biết có một số việc chỉ có thể dựa vào mình nên cũng không nói nhiều nữa, cô tám với Tô Điềm về mấy tin tức trong giới giải trí, lại nói một chút về cái nhìn của Lục Tử Lâm đối với chương trình này, sau đó là hướng đi chung của bọ trong tương lai rồi kết thúc cuộc gặp mặt này.

Tô Điềm đứng dậy thanh toán, Tử Dữu đi theo cô, trên mặt còn tràn ngập “Tớ vẫn còn là sinh viên, tớ nghèo lắm, đừng trông cậy vào tớ.”

Đường phố mùa đông lạnh thấu xương, người đi đường vội vàng khoanh tay trước ngực cho ấm.

Tô Điềm và Tử Dữu chậm rãi đi tới đường cái để bắt xe, bước chân dừng lại, cô nghiêng người tháo khăn quàng cổ xuống rồi đưa cho Tử Dữu, “Cậu nhìn cậu kìa, hiếm khi mặc được cái áo khoác lông mà còn để hở cổ, tớ biết cậu thích đẹp, cũng không bắt cậu kéo khóa lên, nhưng cậu không được gỡ khăn xuống đâu, khăn quàng cổ này của tớ rất hợp với quần áo của cậu đấy.”

Lúc ở cạnh Tử Dữu cô không thể không quan tâm, có lẽ cô ấy đã nghe những thứ vụn vặt này tới phiền rồi.

Tử Dữu cúi đầu nhìn chằm chằm túi nilon bị dẫm ở dưới chân mình, di tới di lui khiến túi nilon kêu sột soạt, “Tớ vẫn luôn quên không hỏi cậu, năm đó Phó Diệc đưa tờ giấy cho cậu, rốt cuộc trên đó viết gì mà khiến cậu kiên trì nhiều năm như vậy thế?” Chiếc khăn này là chiếc khăn mà Tô Điềm đeo khi cô nhìn thấy Phó Diệc lần đầu tiên, 5 năm trôi qua vẫn mới như cũ.

Tô Điềm sửng sốt, không hiểu sao đột nhiên Tử Dữu lại tò mò vấn đề này.

Năm đó sau khi buổi diễn kết thúc, Tô Điềm định cùng Tử Dữu đi tìm nhà vệ sinh, không ngờ lại bị chàng trai mặc áo hoodie số 0 ngăn lại, vội vàng đưa cho cô một tờ giấy.

Tô Điềm nắm chặt trong tay suốt quãng đường, giữa mùa đông giá rét nhưng tờ giấy lại suýt nữa bị ướt vì mồ hôi tay của cô, sau khi xử lý xong mọi việc, Tô Điềm mới đi đến một nơi không người rồi mở tờ giấy kia ra.

Hiện tại xem ra, mấy chữ kia không đáng nữa rồi.

—— “Xin hãy trở thành fan của tôi, xin hãy luôn sát cánh bên tôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Mấy chữ này giống con giun đang nằm trên giấy, có thể thấy được viết rất vội.

Nhưng chính mấy chữ này đã khiến Tô Điềm cảm động ngay lập tức, khiến cô quyết định đi cùng anh từ lúc vô danh, cho đến những vùng đất đầy sao.

Cô nghĩ,

Có lẽ,

Cô đã nhìn thấy chính mình rồi.