Gió Xuân Rực Lửa

Chương 84: 84: Nhà Họ Quý Anh Bắc Nhân Cách Phân Liệt




Lâm Sơ Thịnh đi đến nhà họ Quý vào buổi tối.

Nhưng mà ngay từ sáng sớm, người nhà họ Quý đã bắt đầu bận rộn, lúc chạng vạng, khi Quý Bắc Chu đón cô lên xe, anh cũng hứa hẹn với bố mẹ Lâm rằng sẽ để ý đến cô.

Dọc đường đi, Lâm Sơ Thịnh không tránh được vẻ thấp thỏm, tuy nói rằng cô đã từng gặp người nhà họ Quý rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đi đến nhà họ.

Quý Vĩnh Chính là một trong những người đi đầu khai thác giá trị của Giang Đô, nhà họ Quý ở biệt thự được xây theo phong cách phương Tây, tường trắng lát ngói đen, phần sân được chia làm hai phần, một bên trồng rau, một bên trồng hoa.

Xe vừa mới dừng lại, Triệu Thiến đã bọc áo lông vũ đẩy cửa ra ngoài, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, vì bữa cơm này mà tớ phải xin sếp nghỉ đấy, còn về sớm hơn giờ tan tầm một giờ, đợi cậu lâu lắm rồi, mau đi vào đi.”

Người nhà họ Quý cũng lần lượt ra cửa đón tiếp.

Lâm Sơ Thịnh cũng quen biết hai vợ chồng Quý Vĩnh Chính từ trước rồi, cô ngoan ngoãn gọi chú dì, nhìn thấy cô mang không ít đồ tới đây, hai người lại nói khách sáo một phen.

Chu Tô Hồng kéo cô vào nhà, lại quay qua vẫy vẫy Quý Thành Úc:

“Cái thằng này, sao chẳng nhanh nhẹn gì thế, mau đi lấy đồ giúp anh đi còn gì.”

“Anh Thành, anh mau đi đi.” Triệu Thiến cũng thúc giục hắn.

Quý Thành Úc: “…”

Sao mà vô tình vậy? Ai cũng coi tôi là người khuân vác hả?

Không chỉ như vậy, Lâm Sơ Thịnh đến nhà họ Quý, Chu Tô Hồng và Triệu Thiến thì ngồi nói chuyện với cô, Quý Bắc Chu đương nhiên cũng ở cạnh luôn.

Bữa cơm tối này do Quý Vĩnh Chính phụ trách, Quý Thành Úc đứng cạnh giúp đỡ, nhưng bố thì lại chê tay chân hắn vụng về, không cho hắn chạm vào nồi, hắn chỉ đành phải phụ giúp việc nhặt rau bóc tỏi, không hiểu sao bản thân lại lưu lạc đến mức này.

“Lúc con còn đi học, dì vừa nhìn thấy con đã thích rồi, người đâu mà dịu dàng ngoan ngoãn như thế.”

Chu Tô Hồng không có con gái, Triệu Thiến gả vào nhà họ cũng được bà đối đãi như con gái ruột, lúc này nhìn thấy Lâm Sơ Thịnh, bà càng cười vui không ngớt lời.

Ai mà ngờ, cô gái mà bà thích vòng đi vòng lại vẫn là con dâu nhà bà.

Nhất là khi nhìn thấy cô và con trai ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng lại dựa gần nói gì đó với nhau, trên mặt bà lại nở nụ cười mẹ hiền.

Rải đường* vui vẻ quá.

Rải đường*: từ ngữ mạng, bắt nguồn từ fans. Ví dụ, một cặp ngôi sao nam và nữ nào đó, hoặc một cặp đôi rất ngọt ngào với nhau, fans sẽ cảm thấy họ ở cạnh nhau rất ngọt ngào, vì thế gọi là rải đường.

Triệu Thiến thì thừa dịp Quý Bắc Chu hơi cách ra, vội vàng kéo Lâm Sơ Thịnh hỏi thầm:

“Thứ lần trước tớ đưa cho cậu có tác dụng gì không?”

“Đừng nói nữa.”

Lâm Sơ Thịnh nhớ tới chuyện bị Quý Bắc Chu lừa gạt chiếm hết, cô vừa bực vừa tức.

“Hay là bị anh cả phát hiện rồi, cậu chẳng cẩn thận gì thế.”

“Suýt chút nữa đã bị cậu hại chết rồi.”

Triệu Thiến bỗng nhiên cười, “Anh cả đỉnh quá vậy.”

“…”

Lâm Sơ Thịnh vừa xấu hổ vừa tức giận, cô cảm thấy Triệu Thiến thay đổi rồi, trong lúc nhất thời còn nghĩ muốn đưa cô ấy đi đua xe cao tốc.



Lúc ngồi vào bàn ăn, Lâm Sơ Thịnh lại nhận được đãi ngộ cấp quốc gia.

Nhắc đến chuyện cũ, bố mẹ Quý lại kể về mấy chuyện khốn nạn mà hồi xưa Quý Thành Úc từng gây ra.

Quý Thành Úc vốn định ngắt lời họ, bởi vợ hắn đang ở đây, bố mẹ cứ nhắc đến chuyện cũ làm gì, kết quả hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Thiến, cô ấy cười vui vẻ hơn bất kì ai khác.

Ôi đây là vợ hắn thật hả?

“À Tiểu Úc, khoảng thời gian trước nghe con kể công ty muốn đề bạt con, cho con một dự án mới mà, tiến độ như thế nào rồi?” Quý Vĩnh Chính chuyển sang nói chuyện công việc.

“Cũng được, nhưng mà tiến độ thì khá chậm.”

“Công việc là công việc, nhưng mà vẫn phải dành thời gian cho Tiểu Thiến.” Chu Tô Hồng dặn dò.

Quý Thành Úc cười, “Con biết rồi, nhưng mà gần đây cũng bận thật, phải tăng ca suốt, có lẽ giai đoạn sau còn phải thường xuyên đi công tác, con đang nghĩ hay là để Tiểu Thiến dọn về đây ở với bố mẹ một khoảng thời gian, cô ấy ở nhà một mình con cũng không yên tâm, chắc cô ấy còn lười nấu cơm, cứ qua loa cho qua.”

“Em qua loa cho qua lúc nào.” Triệu Thiến nghe xong lời này cũng thấy hơi ngại.

“Được đấy, cứ dọn về đây một khoảng thời gian, để lát nữa mẹ dọn dẹp phòng lại cho.” Chu Tô Hồng có vẻ vui thích, “Đợi Tiểu Úc hết bận rồi hai đứa lại dọn về nhà mới.”

Ban đầu Lâm Sơ Thịnh còn thấy hơi cẩn trọng, thân phận giờ khác rồi, mặc dù đối mặt với toàn người quen, cô vẫn thấy hơi mất tự nhiên, nhưng mà không khí ở nhà họ Quý ấm áp, cả người cô cũng dần thả lỏng.

Cô thấy nhẹ nhõm rồi, còn bữa cơm này người nhà họ Quý lại thấy đủ loại mùi vị.

Quý Bắc Chu nào là gắp đồ ăn, nào là quan tâm, sợ cô không thoải mái, đủ kiểu dịu dàng.

Khiến cho bố mẹ Quý còn tưởng con trai mình có nhân cách phân liệt.

Rời khi rời đi, Chu Tô Hồng lại đưa cho Lâm Sơ Thịnh một bao lì xì.

“Dì ơi, con không nhận được đâu.”

“Đang dịp Tết mà, sao lại không nhận được, con đừng khách sáo với dì.”

Lâm Sơ Thịnh khó mà từ chối, bao lì xì bị bà nhét vào trong túi, khi về nhà lấy ra mới kinh ngạc phát hiện bao lì xì này quá dày, cô kể lại chuyện này với Quý Bắc Chu, anh chỉ cười, “Mẹ anh cho thì em cứ cầm thôi.”

“Nhiều lắm, em thấy ngại.”

“Tiểu Úc kết hôn rồi, mà về nhà ăn Tết, bố mẹ vẫn lì xì cho, nó kết hôn rồi mà còn chẳng ngại thì em sợ gì nào.”

Ở Giang Đô, người đã kết hôn rồi thì bố mẹ không bao giờ lì xì cho, ý ngoài lời là:

Da mặt Quý Thành Úc dày.

Lâm Sơ Thịnh bị anh chọc cười, cô cũng kể lại chuyện này cho bố mẹ cô nghe.

Nghe nói người nhà họ Quý đối xử tốt với cô, hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp tất nhiên rất vui, nhưng mà nghĩ đến chuyện lì xì, lại bảo Quý Bắc Chu đến nhà cô ăn bữa cơm, rồi cũng đưa bao lì xì cho anh.

**

Còn chưa tới ngày rằm tháng giêng mà Quý Bắc Chu đã phải đi rồi, lại không cho Lâm Sơ Thịnh đi tiễn.

Anh lo thấy cô rồi, sẽ không nỡ đi, không đi được nữa.

Hai người còn đang trong thời gian yêu nhau nồng nhiệt, bỗng nhiên phải chia xa, khó mà tránh được mất mát, nhất là khi sắp đến ngày valentine, ai cũng có đôi có cặp, cô thấy càng buồn hơn.

Nhưng mà không ngờ đến sáng ngày valentine ấy, cô lại nhận được điện thoại của Quý Bắc Chu.

“Xuống lầu đi.”

Lâm Sơ Thịnh ngay lập tức vui vẻ, còn tưởng rằng Quý Bắc Chu chưa đi, nên vội vàng thay quần áo rồi chạy ra cửa, kết quả lại nhìn thấy Quý Thành Úc ôm một bó hoa hồng đang đợi cô.

“Sao lại là cậu?” Vẻ mặt kia của Lâm Sơ Thịnh không che giấu được vẻ mất mát và ghét bỏ.

“Cậu tưởng tôi muốn đến là.”

Hôm nay là lễ tình nhân, đáng lý là hắn phải được ôm vợ âu yếm anh anh em em.

Bây giờ lại phải chạy đi đưa hoa cho chị dâu, chuyện quái gì vậy.

“Đây là hoa hồng anh tôi tặng câu, trong xe còn có quà nữa, để tôi mang vào cho cậu.”

Hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp thấy Quý Thành Úc mang quà vào, vừa định bảo hắn ngồi xuống uống nước, nhưng không ngờ Quý Thành Úc lại lượn đi lượn lại mấy vòng, mang quà chất đầy cả ghế sô pha rồi bàn trà nhà họ Lâm.

“Nhiều thế, cậu nhầm rồi hả?” Lâm Sơ Thịnh kinh ngạc.

“Không nhầm, mấy thứ này đều là đồ anh tôi mua trước khi đi, nói là muốn bổ sung quà những ngày lễ trước valentine, cậu có thể mở từ từ.”

Tuy rằng Lâm Sơ Thịnh thấy cảm động, nhưng cũng cảm thấy nhiều đồ quá, cô gọi điện cho Quý Bắc Chu, bảo anh về sau đừng làm thế nữa.

“Em đừng nghĩ nhiều, cũng đừng cảm thấy có gánh nặng gì cả…” Giọng nói của Quý Bắc Chu vẫn khàn như thường.

“Anh chỉ muốn đối tốt với em.”

“Có lẽ rất nhiều ngày lễ sau anh không thể ở bên em được, nhưng anh vẫn mong em hạnh phúc vui vẻ.”

“Thực ra không ở cùng ngày lễ cũng không sao cả, em không để bụng đâu.” Lâm Sơ Thịnh đã chọn anh rồi, nghĩa là cô đã nghĩ đến những chuyện này.

Quý Bắc Chu lại nói thẳng:

“Tuy rằng không thể ở cạnh em, nhưng thứ những cô gái khác có, em cũng phải có.”

Ngày hôm đó còn là lần đầu tiên Lâm Sơ Thịnh chụp lại ảnh đăng lên newsfeed, khiến cho mấy người xem được mà ghen tỵ.



Quý Thành Úc nhìn hai người này nấu cháo điện thoại, chỉ có thể xúc động:

Tôi đúng chỉ là kẻ khuân vác không được gì mà.

Đi đưa quà giúp anh xong, Quý Thành Úc vội vàng về nhà với vợ, rồi bỗng lại bị sếp gọi về tăng ca, chờ hắn vội vàng làm việc rồi mua một bó hoa hồng về, thì Triệu Thiến đã ngủ rồi.

Lễ tình nhân này của hắn…

Trôi qua một cách cô đơn!