Gió Xuân Rực Lửa

Chương 7




Lâm Sơ Thịnh bị những tiếng chị dâu mà nhóm bạn của Quý Bắc Chu kia gọi chọc cho đỏ cả mặt, sau khi quay về ngồi vào bàn với nhóm bạn học, có người còn trêu ghẹo, hỏi sao mặt cô lại đỏ như mông khỉ thế kia.

“Chắc do trong phòng nóng quá.” Lâm Sơ Thịnh nói xong rồi cởi áo khoác ra, ngồi xuống bên cạnh một bạn nữ cô quen biết.

Hôn lễ của Quý Thành Úc mời rất nhiều khách khứa, Quý Bắc Chu lại là anh trai, không thể ngồi nói chuyện phiếm với nhóm bạn kia mãi được, anh cũng bận bịu tiếp đón bạn bè người quen, hai người đương nhiên cũng không có trao đổi gì với nhau.

Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, cô dâu chú rể tiến lại để kính rượu, Quý Bắc Chu mới xách theo một bình rượu trắng đi theo sau lưng hai người.

Vẫn bộ vest giày da, lúc này anh đã khuy nút áo sơ mi lại đến tận hàng trên cùng một cách tỉ mỉ, thắt cà vạt màu xám tro, dáng người khỏe khoắn cũng hiện ra.

“Anh Thành, đêm nay chính là đêm quan trọng của cậu, sao có thể chỉ uống một ly được, ít nhất cũng phải uống thêm vài ly nữa.” Mấy cậu bạn kia không chịu buông tha.

“Để tôi uống thay.” Quý Bắc Chu cười nói.

Đám bạn này cũng phải nể mặt anh.

Lâm Sơ Thịnh không uống rượu, chỉ yên lặng nhìn anh uống liên tiếp ba ly rượu.

Cô thầm nghĩ, nếu như anh ấy uống rượu, chắc chắn không thể lái xe được, chờ lát nữa lấy cái lý do này để anh ấy không đưa cô về là được, đến lúc khách khứa cơm no rượu say lần lượt ra về, cô vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Quý Bắc Chu đâu.

Mấy cậu bạn ngồi cùng bàn kia chuẩn bị nán lại để “nháo động phòng”, Lâm Sơ Thịnh và mấy bạn nữ rời đi trước.

Cô vốn không định để Quý Bắc Chu đưa mình về, nghĩ thầm sẽ gọi xe về trước, sau đó nhắn tin lại cho anh.

“Hôn lễ của anh Thành náo nhiệt thật đấy, khiến tớ cũng có suy nghĩ kết hôn rồi.”

“Cậu và bạn trai vẫn yêu xa à? Có tính toán gì chưa, cũng không thể thế này mãi được.”

“Đến đâu rồi tính đến đấy.” Cô bạn kia nở nụ cười bất đắc dĩ, rồi xoay người nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh ở bên cạnh, “Sơ Thịnh, cậu vẫn chưa tìm bạn trai à, anh Thành cũng kết hôn rồi, cậu phải nhanh tìm đi, nhìn người khác mặc váy cưới mà cậu không có suy nghĩ đó hả?”

“Tớ còn chưa có bạn trai, có nghĩ đến cũng đâu thực hiện được.” Lâm Sơ Thịnh cười.

“Thế là cậu vẫn muốn kết hôn rồi.”

“Tớ không phải nói ý đó.”

“Cậu có!” Mấy bạn nữ kia cho rằng cô có ý kết hôn, “Sau khi tốt nghiệp cậu định làm ở chỗ nào? Tớ có quen một anh làm ở ngân hàng, cũng cùng quê với mình, là bạn của bạn trai tớ, nếu cậu có hứng thú thì để tớ giới thiệu cho.”



Lâm Sơ Thịnh cũng không ngờ đề tài câu chuyện lại thành giới thiệu bạn trai cho cô, mấy người vẫn trò chuyện rôm rả cả đường cho đến cửa khách sạn, sau đó cô lại nhìn thấy Quý Bắc Chu.

Ánh đèn đường bao phủ lấy bóng dáng anh, khiến thân hình anh càng thêm thon dài, ánh đèn neon rực rỡ ở cửa khách sạn cũng chiếu lên mặt anh.

Anh dựa người vào thân xe, ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay đút túi quần, người bên cạnh giơ tay bật lửa châm thuốc cho anh, mấy người đàn ông tụ tập nói cười.

Nụ cười của anh vừa ấm áp vừa phong lưu, trêu trọc trái tim của người khác, khiến cho mấy bạn nữ bên cạnh Lâm Sơ Thịnh đều ghé mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Thấy cô đã đi ra, Quý Bắc Chu nói hai câu với mấy người bên cạnh, lúc này mới đi đến chỗ cô, “Ra rồi à?”

“Vâng.” Lâm Sơ Thịnh gật đầu.

“Lên xe đi, tôi đưa em về nhà.”

Mấy bạn học đều biết quan hệ giữa Lâm Sơ Thịnh và Quý Thành Úc rất tốt, để anh trai Quý Thành Úc đưa về cũng là điều bình thường.

Lúc tạm biệt cô, một bạn nữ còn không quên dặn dò, “Trở về nhà tớ sẽ nói chuyện với bạn trai, giới thiệu anh kia cho cậu, cho dù không yêu đương được thì kết bạn cũng tốt mà.”

“Tớ sắp phải trở về trường rồi, chắc không có thời gian gặp mặt được đâu.” Lâm Sơ Thịnh nói lời từ chối một cách uyển chuyển.

“Vậy thì hẹn gặp ăn một bữa cơm, cậu muốn có người yêu thì không thể suốt ngày ru rú ở trong nhà được, quyết định như vậy đi, về nhà rồi bọn mình nói chuyện tiếp.”

Mấy bạn nữ lại chào hỏi Quý Bắc Chu rồi mới rời đi.

Lâm Sơ Thịnh không ngờ nhóm bạn cấp ba lại nhiệt tình như vậy, cô đang muốn nói chuyện với Quý Bắc Chu, bảo anh không cần đưa cô về nữa, người nào đó lại hút điếu thuốc lần cuối, ngón tay bóp chặt, dập tắt điếu thuốc, lộ ra vẻ hơi hung hãn khó mà giải thích được.

Lâm Sơ Thịnh chưa kịp nói gì, Quý Bắc Chu đã mở cửa ghế sau, ý bảo cô nhanh chóng lên xe.

“Người đẹp, mau lên xe đi, đợi lâu như vậy tôi sắp chết cóng luôn rồi.” Người đang nói chuyện chính là thanh niên ăn mì gói trên xe lửa, hắn mở cửa ghế trước, rồi ngồi vào trong xe.

Lâm Sơ Thịnh nhận ra Quý Bắc Chu có vẻ không vui, lại nghe người kia nói đã đợi rất lâu, lúc này từ chối cũng không tốt lắm, bèn căng da đầu ngồi lên xe, Quý Bắc Chu ngồi bên cạnh cô.

**

Dọc đường đi, Quý Bắc Chu không nói chuyện, Lâm Sơ Thịnh lại ngửi được mùi rượu và mùi thuốc lá đan xen trên người anh.

Trái ngược lại thì người ngồi ghế lái lại nói rất nhiều.

“Người đẹp, cô làm việc ở đâu?”

“Tôi vẫn còn là sinh viên.”

“Nghiên cứu sinh à?”

“Vâng.”

“Vậy cũng tốt, hiện tại sinh viên khoa chính quy ra trường đều khó tìm được công việc tốt, cô học chuyên ngành gì? Sau này muốn làm nghề gì…”

Người kia còn chưa nói xong, đã nghe thấy giọng nói nặng nề của Quý Bắc Chu, “Chú ý lái xe.”

Dường như người kia rất sợ Quý Bắc Chu, phát hiện cảm xúc của anh khác ngày thường, cũng không dám nói cái gì nữa, cho đến khi xe đến gần nhà nghỉ nhà họ Lâm, hắn mới cười nói xuống xe để đi mua thuốc lá, rồi để hai người lại.

Bên trong xe không có ánh sáng, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài chiếu rọi vào mới sáng thêm một chút, Lâm Sơ Thịnh cầm lấy túi xách bằng một tay, tay kia mở cửa xe, rồi xoay người nói lời cảm ơn với Quý Bắc Chu.

“Anh Quý, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Tuy rằng hai người ngồi sánh vai với nhau, nhưng dáng người anh cao hơn, anh rủ mắt nhìn cô, gọi tên cô bằng giọng nói khàn khàn:

“Lâm Sơ Thịnh.”

Giọng nói như gãi ngứa, giày vò người khác.

“Vâng?” Lâm Sơ Thịnh trả lời một tiếng.

Quý Bắc Chu gục đầu xuống, động tác cực chậm, anh sát lại gần cô.

Cửa xe bên chỗ Lâm Sơ Thịnh đã được mở một nửa, cơn gió thổi tan sự ấm áp của máy sưởi, thổi hơi lạnh vào sau cổ cô, mùi rượu mùi thuốc lá trên người anh lại dần dần tràn ngập, tiến vào trong hơi thở, trêu ghẹo trái tim cô.

“Muốn yêu đương à?”

Không khí xung quanh cực kì yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, hơi nóng tràn ngập khắp nơi.

Giongj nói của anh vừa khàn vừa trầm, Lâm Sơ Thịnh không ngờ anh bỗng nhiên hỏi câu này, cô sững người hai giây, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy anh nói tiếp, “Em…… thấy tôi thế nào?”

Bốn bề tối đen, anh lại dựa sát đến lần nữa, hơi nóng truyền đến bên tai cô.

Hơi thở của anh nóng bỏng, cũng thiêu đốt vành tai cô.

Nhưng lời nói sau đó của anh, còn trêu chọc cả trái tim cô nữa.

Anh nói:

“Em có muốn theo tôi không?”

Trái tim Lâm Sơ Thịnh đập mạnh, giống như bị cái gì đó mạnh mẽ cọ xát.

Trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.

Lúc này, thanh niên ở cách đó không xa, đang run bần bật trong cơn gió lạnh.

Vãi thật chứ, hắn ra ngoài nhanh quá, còn không kịp mặc áo khoác, mong hai ngươi nói mau mau còn ra ngoài! Vì đội trưởng, hắn thật sự phải hy sinh quá nhiều mà.

Lời của tác giả:

Em gái Lâm: Tôi nên làm gì bây giờ? Em trai anh ấy không như thế, sao anh ấy lại…

Anh Bắc: Vậy em có muốn theo tôi không?

Em gái Lâm:…

Quý Thành Úc: Tôi không thấy gì cả, tôi chết luôn mất! Quá đáng ghét, sao lại có người theo đuổi con gái như thế chứ.

Anh Bắc: Vậy nên em mới không theo đuổi được, chỉ có thể bị chó đuổi.