Gió Xuân Rực Lửa

Chương 5




Lâm Sơ Thịnh bị điện thoại đập vào mặt, rồi từ từ ngồi dậy, xem lại tin nhắn trên WeChat một lần nữa.

Đầu óc cô trống rỗng, mông lung.

Rốt cuộc anh ấy lấy được WeChat của cô từ chỗ nào? Vì sao lại muốn kết bạn với cô? Cô nên nói cái gì đây?

Điện thoại lại rung lên, Quý Bắc Chu lại gửi tin nhắn đến, nhưng là ghi âm giọng nói, Lâm Sơ Thịnh cẩn thận click mở ra, đặt điện thoại ở bên tai.

Chất giọng khàn khàn, trầm thấp bộc trực vang lên: “Lâm Sơ Thịnh?”

Điện thoại đang để sát vào lỗ tai, tựa như giấy ráp ma sát vào khiến tai cô dần dần nóng lên, ngay cả trái tim cũng đập thình thịch, mãnh liệt va chạm ở trong lồng ngực, hơn nữa trong phòng cũng đang mở máy sưởi, ngay cả hơi thở tỏa ra từ chóp mũi cũng mang theo hơi nóng.

Lâm Sơ Thịnh cầm điện thoại, đắn đo mãi, cũng gửi tin nhắn lại: 【 Chào anh Quý. 】

Quý Bắc Chu trả lời rất nhanh, vẫn là voice chat: “Đã gặp nhau hai lần, sao vẫn còn khách sáo thế?”

Lâm Sơ Thịnh cảm thấy cô sắp phát điên rồi, không biết nên nhắn gì nữa, bèn thử dò hỏi nghi vấn ở trong lòng: 【 Sao anh lại có WeChat của tôi? 】

“Nhìn thấy ở chỗ Tiểu Úc.”

Quý Thành Úc? Lâm Sơ Thịnh cắn chặt răng, rốt cuộc thì hai anh em này muốn làm gì!

Quý Thành Úc còn hay nói anh trai là đồ đáng ghét đáng nhận ngàn đao, nhưng cô thấy cậu ta mới đúng là cái tên ngốc, cho dù anh ấy muốn lấy cách liên lạc của cô, thì ít nhất cũng phải nói cho cô một tiếng chứ.

【 Vậy anh tìm tôi có chuyện gì không? 】 Lâm Sơ Thịnh vẫn nói chuyện với anh bằng giọng điệu khách sáo đó.

Lần này anh lại gửi ghi âm giọng nói tiếp, cô ấn vào nút phát tiếng, ghé điện thoại vào bên tai.

Anh khẽ hỏi nói câu:

“Chỉ muốn tìm em…, có tính là có việc hay không?”

Giọng nói từ tính dễ nghe, còn xen lẫn cả tiếng cười ngắn ngủi, vì đang ghé điện thoại sát vào bên tai nên cô càng nghe rõ ràng hơn.

Tiếng cười kia ngắn, nhưng lại lưu lại ở trong lòng cô một lúc lâu.

Thật sự khiến người khác băn khoăn mà!

Hơi thở cô nóng rực, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Đúng lúc này mẹ cô lại gõ cửa gọi cô rời giường, cô bèn dứt khoát trả lời một câu: 【 Tôi bận chuyện mất rồi, chờ lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp. 】

Quý Bắc Chu gửi một chữ được, sau đó không có đoạn sau nữa.

**

Nhà họ Quý ở một bên khác

Quý Thành Úc thu dọn được vài túi đồ từ trong phòng ngủ, chuẩn bị chuyển đến nhà mới, còn phải trang trí phòng mới nữa, nếu một người làm thì sẽ bận đến mức đầu tắt mặt tối, hắn bèn gõ cửa phòng anh, xoay tay nắm cửa, nhưng cửa lại bị khóa trái từ bên trong!

Anh hắn ở nhà, gần như không bao giờ khóa trái cửa.

“Có việc gì à?” Cửa được mở ra từ bên trong.

“Anh, giúp em một lát.” Quý Thành Úc chỉ vào mấy túi đồ đanh để ở gần cửa, cười nịnh hót.

Quý Bắc Chu giúp hắn chuyển đồ đạc vào cốp xe, rồi lại đi cùng đến nhà mới.

Quý Thành Úc cầm tay lái, ánh mắt vẫn luôn quan sát Quý Bắc Chu ở ghế phụ bên cạnh, từ lúc lên xe đến giờ, anh vẫn ôm khư khư cái điện thoại, không giống phong cách của bình thường chút nào.

“Anh, anh cầm điện thoại suốt thế, đang đợi điện thoại à?”

Quý Bắc Chu vuốt ve chiếc điện thoại, nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngày thường em và Triệu Thiến nói chuyện phiếm với nhau như thế nào?”

Quý Thành Úc vừa nghe được những lời này đã cảm thấy hứng thú, hắn vẫn luôn tò mò anh đang để ý đến ai.

“Anh muốn nói chuyện với em gái nào tối hôm qua rồi đúng không, anh nói cho em anh đang nhắm trúng ai rồi, chắc em có cách liên lạc đấy, nếu như anh cần, em còn có thể hẹn người ta ra ngoài giúp anh để cho hai người gặp mặt riêng.”

“Anh có nick WeChat rồi.”

“…”

“Nhưng không biết nên nói chuyện với cô ấy như thế nào.”

Quý Thành Úc cảm thấy choáng váng lần thứ hai, Quý Bắc Chu cầm điện thoại, khẽ cười, “Lúc nãy hình như anh hơi vội vàng, dọa cô ấy sợ rồi.”

Tính tình Quý Bắc Chu vốn rất thẳng thắn, anh cũng không ở lại Giang Đô quá lâu, đúng là có hơi vội vàng thật.

Quý Thành Úc suýt nữa đã phải thốt lên một câu “Vãi, ghê thế!”

Chuyện gì đây?

Dọa người ta sợ? Rốt cuộc anh đã làm gì với cô gái kia rồi?

Mẹ cứ nói anh là khúc gỗ, nhưng giờ mới gặp người ta lần đầu đã xin được nick WeChat rồi, anh mà là khúc gỗ mới lạ ý!

Quý Thành Úc tò mò cả đường đi, nhưng anh lại kín miệng, cạy không ra một chữ, suýt chút nữa đã khiến hắn bị nghẹn chết.

Tới nhà mới, hắn vội vàng trang trí phòng tân hôn, kiểm tra tiến trình của công ty tổ chức hôn lễ, rồi tiếp đón bạn bè người thân đến tham gia tiệc cưới nữa, cũng không rảnh quan tâm đến chuyện của anh nữa.



Hôn lễ của Quý Thành Úc diễn ra vào thứ bảy.

Lâm Sơ Thịnh đến khá sớm giống như hôm trước, trong tiệc cưới, khách quý đến chật nhà, tiếng người ồn ào ầm ĩ, nhà họ Quý cũng rất có tiếng tăm ở Giang Đô, có rất nhiều người đến để chúc mừng, cô nhìn xung quanh bốn phía, vẫn chưa thấy một gương mặt quen thuộc nào.

“Sơ Thịnh, con tới rồi à!”

Lâm Sơ Thịnh nhìn theo giọng nói vừa rồi, là mẹ của Quý Thành Úc — Chu Tô Hồng, bà mặc một bộ quần áo mới màu đỏ, mặt mày rạng rỡ.

“Chào dì ạ, chúc mừng dì.”

Năm đó Quý Thành Úc theo đuổi cô, hai bên gia đình đều biết, đương nhiên cũng đã gặp mặt nhau.

“Cảm ơn con.” Chu Tô Hồng cười cười quan sát cô.

Bà vẫn luôn rất thích Lâm Sơ Thịnh, đáng tiếc thằng con nhà mình để ý lâu vậy rồi, mà vẫn không nhổ được búp cải trắng này, cô gái xinh đẹp như vậy, cũng không biết nhà ai có được may mắn đó, “Hôm nay có nhiều người đến, chắc là dì không thể đón tiếp con được rồi.”

“Không sao đâu ạ.”

Chu Tô Hồng ngó nghiêng trái phải, bỗng nhiên nâng cao giọng, “Bắc Chu –”

Lâm Sơ Thịnh nhìn về phía đó, ánh đèn trong tiệc cưới chuyển động, anh đứng ở trong đám người, mặc bộ vest đen, không khuy hai nút áo, để hở ra cổ áo, đường cong xương quai xanh rõ ràng, một tay đút túi, nhìn sạch sẽ chỉnh tề.

Nghe được tiếng gọi, anh đi chậm tới.

“Sơ Thịnh, để dì giới thiệu một chút, đây là anh trai của Tiểu Úc, lát nữa con đi theo nó nhé.” Chu Tô Hồng cười nói, “Bắc Chu, thay mẹ để ý Sơ Thịnh đấy.”

“Dì ơi, không cần phải làm phiền anh Quý đâu, con…” Lâm Sơ Thịnh muốn từ chối.

“Không phiền không phiền, đúng không Bắc Chu!”

Năm đó Quý Thành Úc theo đuổi Lâm Sơ Thịnh, gây ra không ít phiền toái cho cô, cấp ba lại là thời kì học tập quan trong nhất, trong lòng Chu Tô Hồng vẫn cảm thấy áy náy, luôn muốn quan tâm để ý đến Lâm Sơ Thịnh.

Nhưng hôm nay lại rất bận rộn, chỉ đành bảo Quý Bắc Chu để ý đến cô mà thôi.

Chu Tô Hồng nói xong còn nháy mắt ra hiệu với con trai, Quý Bắc Chu hơi nhướng mày, gật đầu, rồi nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh:

“Không phiền thật, mẹ yên tâm, con sẽ để ý đến cô ấy.”

Lâm Sơ Thịnh cắn răng, nhà họ Quý này đúng là xung khắc với cô mà!

Hết chương 5.

Lời của tác giả:

Anh Bắc: Người trong nhà đều muốn tạo cơ hội cho tôi, nên làm gì bây giờ?

Quý Thành Úc: Quá đáng ghét!