Gió Xuân Rực Lửa

Chương 43: 43: Thuê Trọ Ở Trong Nhà Của Cô Ấy




Đèn đường chiếu một vòng sáng ấm áp lên người anh, dưới cảnh tuyết rơi đầy trời, cả người Quý Bắc Chu đều mang vẻ dịu dàng, anh còn ôm một bó hoa hồng lớn trong ngực, và đang bước chậm từng bước tới bên cạnh cô.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Sơ Thịnh được người khác tặng hoa, trước đây Quý Thành Úc theo đuổi cô cũng từng tặng rồi.

Nhưng đều không giống như lúc này, tim cô đang đập rất nhanh.

Trong lòng như có con nai con đang ở dùng gạc nai liên tục va chạm vào cô.

“Tặng em.” Quý Bắc Chu đến gần, đưa bó hoa cho cô.

“Bó hoa này…”

Trên đường đi Lâm Sơ Thịnh luôn nghĩ phải an ủi anh như thế nào, còn tưởng rằng những ngày gần đây anh không được vui, nào nghĩ rằng anh đến lại còn ôm bó hoa này theo.

“Chuyện lần trước tôi lừa em, tôi xin lỗi, bó hoa này là quà xin lỗi của tôi, em không nhận, tức là vẫn còn đang giận hả?”

Anh đã nói như thế, Lâm Sơ Thịnh chỉ có thể nói lời cảm ơn rồi nhận hoa.

“Chúng ta đi ăn gì được?” Quý Bắc Chu dò hỏi.

“Lần trước muốn đi ăn lẩu nhưng đông người quá không ăn được, lần này tôi đã đặt chỗ ở trên mạng rồi.”

Hai người đi cùng với nhau đã rất thu hút ánh mắt người khác, hơn nữa lúc này Lâm Sơ Thịnh còn ôm một bó hoa hồng lớn, Giang Đô lại là một nơi không thể so được với những thành phố lớn, ôm bó hoa hồng đi khắp nơi như vậy vô cùng chói mắt, Lâm Sơ Thịnh ước gì có thể vùi đầu mình vào trong bó hoa.

**

Tới quán lẩu rồi, gọi đồ ăn rồi chọn nước chấm, khi dùng cơm, tuy rằng hai người không nói nhiều lắm, nhưng Quý Bắc Chu cũng tinh tế chu đáo, rót thêm nước trà rồi gắp đồ ăn giúp cô, phải nói là rất săn sóc cô.

“Anh nói mấy ngày phải đi à? Là trở về khu bảo hộ?” Lâm Sơ Thịnh dò hỏi.

“Ừm, mấy ngày nữa sẽ đi.”

“Lúc này đi, thế anh có về ăn tết nữa không?” Giữa tháng 2 là khoảng thời điểm tết âm lịch, tính từ bây giờ cũng chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.

“Cũng không chắc, phải xem tình hình.”

Lâm Sơ Thịnh cũng đã tiếp xúc với anh trong khoảng thời gian không tính là ngắn, khi ở Vân Nam còn cùng sống chung một nhà, nên cũng coi là khá hiểu tính cách anh.

Đặc biệt là khi hai người ở chung một chỗ, miệng anh toàn là những lời trêu chọc cợt nhả, nhưng hôm nay thái độ anh rất khác thường, ăn cơm xong đã nói muốn đưa cô về nhà sớm vì trời lạnh quá, xem ra quan hệ giữa anh với bố mẹ đang rất căng thẳng, khiến anh cảm thấy buồn phiền.

Nhưng Quý Bắc Chu không nhắc tới, Lâm Sơ Thịnh cũng không tiện nói gì thêm.

Trên đường đưa cô về nhà, điện thoại của Quý Bắc Chu vang lên hai lần, nhưng anh mặc kệ, mãi đến lần thứ ba, anh mới nghe máy với vẻ cam chịu, “Bố?”

“Anh lại chạy đi rồi đúng không!”

Quý Bắc Chu khẽ ho một tiếng, thoáng nghiêng người sang một bên, “Bố, không phải đâu.”

“Chẳng lẽ không phải là do anh không muốn nhìn thấy tôi, nên lén chạy rồi?”

“Không phải mà, con ra ngoài ăn cơm với bạn.”

“Anh bớt nói đi, tôi quen hết mấy đứa bạn của anh rồi, Quý Bắc Chu, tôi nói cho anh biết, nếu anh còn không nghe lời tôi, thì đừng có về nhà nữa!”

Tuy rằng khi nghe điện thoại Quý Bắc Chu đã nghiêng người để Lâm Sơ Thịnh không nghe được, thế nhưng Quý Vĩnh Chính hét to quá, vậy nên cô cũng nghe được câu đừng có về nhà nữa.

Cúp điện thoại xong, Quý Bắc Chu cười xin lỗi với cô, “Điện thoại của bố tôi, gần đây tôi và ông ấy có mâu thuẫn nhỏ với nhau.”

Lâm Sơ Thịnh nhíu mày, còn không cho anh về nhà, thế mà là mâu thuẫn nhỏ?

“Chú không cho anh về nhà à?”

“Không sao, tôi đến nhà Tiểu Úc hoặc người bạn nào để qua đêm là được.”

“Hình như nhiều người bạn của anh đều kết hôn rồi đúng không? Anh đi ở nhà người ta có tiện không?”

“Không được nữa thì đi thuê trọ vậy.” Quý Bắc Chu cười, “Ở Giang Đô, tôi chưa đi thuê trọ bao giờ, không biết giá cả như thế nào?”

“Hơn một trăm, gần như là giá chung rồi.”

“Thế nhà em thì sao?”

“Nhà tôi?” Lâm Sơ Thịnh cười, “Nhà tôi chỉ khoảng mấy chục đồng một đêm, điều kiện không tốt, những đồ dùng trong phòng đều cũ rồi, đắt quá sẽ không ai ở nữa.”

“Có điều hòa, có bình nóng lạnh không?”

“Nếu như không có những thứ này, chắc chẳng có ai ở nữa rồi. Bố mẹ vẫn luôn có ý nhượng lại, nên cũng không chỉnh trang lại nữa, gần đây trời lạnh quá máy bơm nước lại hỏng hai lần rồi, cũng tốn không ít tiền sửa máy, bố tôi đang thấy không nỡ đây.”

“Tôi đi thuê trọ ở nhà em được không?”

“…” Hơi thở Lâm Sơ Thịnh bỗng nặng dần hơn, cánh tay cô càng ôm chặt bó hoa hồng ở trong lòng ngực hơn, “Điều kiện của nhà nghỉ nhà nhà tôi không tốt đâu.”

“Rẻ là được.”

Lâm Sơ Thịnh tưởng rằng Quý Bắc Chu chỉ nói đùa với cô thôi, nhưng đến khi đưa cô về đến nhà rồi, người nào đó cũng không có ý định xoay người rời đi, lúc này cô mới thấy luống cuống hoảng sợ.

“Anh nói nghiêm túc đấy hả?”

“Lúc nãy bố tôi gọi điện đến em cũng nghe được rồi mà, ông ấy không cho tôi về nhà, em cho rằng tôi đang nói giỡn sao?” Quý Bắc Chu cười lên, “Hơn nữa, nhà em mở tiệm làm ăn, tôi tới để thuê trọ thôi, em sợ gì chứ?”

“Tôi không sợ…”

“Vậy vào nhanh thôi, bên ngoài lạnh lắm.”



Lâm Sơ Thịnh đẩy cửa vào nhà trước, hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp đều đang ở nhà, vẫn ngồi coi nhà nghỉ như thường, nhìn thấy cô đi về, trong ngực còn ôm một bó hoa hồng, hai người vừa định dò hỏi, nhìn thấy người đang đi theo phía sau cô, thì bỗng thấy vui mừng khôn xiết.

“Sơ Thịnh, con dẫn người ta về nhà sao không nói trước tiếng nào.” Lâm Kiến Nghiệp cười rồi tiếp đón Quý Bắc Chu, “Cậu mau ngồi đi, cũng làm phiền cậu đưa con bé về nhà rồi.”

“Chào chú, dì ạ.” Quý Bắc Chu cũng lễ phép chào hỏi hai người.

“Để tôi đi lấy cho cậu ly nước.” Trình Diễm Linh đã chuẩn bị đứng lên.

“Mẹ.” Lâm Sơ Thịnh túm chặt tay mẹ cô lại, “Anh ấy đến không phải là để uống nước.”

“Người ta cũng đã đến nhà ta rồi, uống ly nước thì có làm sao?” Trình Diễm Linh nhíu mày.

“Anh ấy… đêm nay anh ấy muốn ở trong nhà chúng ta.”

“Con nói gì đấy?” Trình Diễm Linh ngẩn người ra, “Ở nhà chúng ta? Ở là ở thế nào!”

Hình như bà đã quên mất nhà mình mở nhà nghỉ, chỉ nghĩ rằng bạn trai của con gái mình bỗng nhiên muốn ở lại nhà bọn họ, “Sơ Thịnh, quen người yêu không phải quen như vậy, còn chưa gặp mặt chính thức, đến ở nhà chúng ta thì thật sự không hợp lẽ, tiến triển quá nhanh rồi.”

Lâm Sơ Thịnh hít sâu một hơi, “Anh ấy muốn ở trọ, chứ không phải kiểu mẹ đang nghĩ đâu.”

“Sao cậu ta không ở nhà mình?”

“Có vài người thân đến ở nhà anh ấy, anh ấy muốn ra thuê trọ, rồi chọn nhà chúng ta thôi.” Lâm Sơ Thịnh chọn một cái cớ qua loa để nói với mẹ cô.

“Hóa ra là thế.” Trình Diễm Linh thở nhẹ ra, sau đó nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Nếu cậu muốn đến ở trọ, thì đưa chứng minh thư để tôi đi đăng ký một lát, người quen biết cũng phải đăng ký, đồn công an quản lý hộ khẩu sẽ đến kiểm tra, phải làm theo trình tự.”

“Vâng, cháu lại làm phiền dì ạ.” Quý Bắc Chu lấy chứng minh thư ra.

Trình Diễm Linh cầm chứng minh thư của anh đi đăng ký, sau đó nhìn vào tên và ngày tháng năm sinh.

Lớn hơn con gái bà mấy tuổi, cũng không sao cả.

Họ “Quý” này cũng không phải là họ hiếm, nên bà cũng không suy nghĩ đến quan hệ giữa anh và Quý Thành Úc, sau đó bà nhìn về phía anh rồi cười, “Cậu ở phòng 202, bên cạnh phòng của Sơ Thịnh, đợi lát nữa con bé dẫn cậu lên, có việc gì cậu cứ đến tìm nó.”

Lâm Sơ Thịnh: “…”

Quý Bắc Chu nở nụ cười khách sáo, “Cảm ơn dì.”

“Cậu không cần ngại đâu, tôi còn phải cảm ơn cậu đã đến ủng hộ việc làm ăn của nhà chúng tôi nữa.”

Trong lúc Trình Diễm Linh giúp Quý Bắc Chu làm thủ tục đăng ký vào ở, Lâm Kiến Nghiệp lại kéo Lâm Sơ Thịnh lại để dò hỏi về chuyện bó hoa hồng, còn nói chàng trai này có tình cảm, lãng mạn.

**

Nhà họ Lâm ở bên này thì vui vẻ, còn nhà họ Quý bên kia thì lại khác.

Quý Vĩnh Chính chỉ nói những lời ấy trong lúc giận, làm gì có cha con nào giận nhau qua đến đêm, ông còn cố ý để cửa lại cho anh, rồi ngồi ở phòng khách giả vờ xem TV, nhưng thực chất là đang đợi anh về.

Cho đến hơn 10 giờ, vẫn chưa thấy người đâu, ông lại gọi điện thoại lần nữa.

“Bố bảo con đừng về mà? Con ngủ ở ngoài rồi.”

“…” Quý Vĩnh Chính tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, “Anh ở nhà ai? Nhà em trai anh? Hay ở nhà bạn? Anh mau quay về đây cho tôi, bạn anh cũng có vợ con hết rồi, anh đến nhà người ta xem cho vui à, đúng là mất mặt!”

Chu Tô Hồng vốn đang ngủ trong phòng ngủ, nhưng lại nghe được tiếng quát nghiêm của ông nhà mình, bà chạy vội ra, “Lão Quý, cũng nửa đêm nửa hôm rồi, ông nhỏ tiếng thôi, đừng để ảnh hưởng đến hàng xóm.”

“Con không về nhà thật.” Quý Bắc Chu nói thẳng.

“Quý Bắc Chu, anh cứng lông cứng cánh rồi, có nhà không chịu về, anh chạy đến ở nhà người khác thì ra thể thống gì chứ! Mau quay về đây cho tôi.”

“Không về được nữa.”

Dù sao… cũng trả tiền phòng rồi, không thể lấy lại được.

“Sao lại không về được? Rốt cuộc anh ở đâu?”

“Ở nhà bạn gái.”

Tuy rằng là khách sạn, nhưng cũng là nhà cô ấy.

Cho dù vẫn chưa phải là bạn gái…

Nhưng cũng sắp rồi!

Theo phương pháp bốn làm tròn lên năm, không có gì không đúng cả.

“…” Quý Vĩnh Chính hoàn toàn không biết con trai mình có người yêu, mặt ông nghẹn đỏ cả lên, đang định răn dạy anh, nhưng vừa nghe anh nói đến bạn gái, lửa giận lại tan biến hết, “Này… Chắc anh định lừa tôi đúng không.”

“Tiểu Úc cũng biết rồi, bố đi hỏi nó mà xem.”

“Lỡ hai anh thông đồng cùng một giuộc thì sao?”

“Nếu bố còn không tin nữa, thì có thể đi hỏi em dâu, em ấy cũng biết đôi chút.”

“Anh đến ở nhà người ta…” Quý Vĩnh Chính ho lên hai tiếng, “Sẽ không gây phiền phức cho người ta chứ? Không hợp lẽ đâu.”

“Không đâu ạ.”

Dù sao cũng là nhà nghỉ mà.

“Vậy anh phải có chừng mực, quen bạn gái phải có dáng vẻ của bạn trai, phải tôn trọng yêu quý người ta, làm gì cũng phải phụ trách, cho dù ở cùng nhau, cũng phải để ý… Cứ như vậy trước đã.”

Quý Vĩnh Chính bỗng nhiên không biết phải nói gì nữa, ông ấp a ấp úng dặn dò anh hai câu rồi cúp điện thoại.

Chu Tô Hồng nhìn thấy ông nhà mình vừa mới giận đỏ mặt tía tai, bỗng nhiên hạ hỏa rồi, cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng ngay sau đó ông ấy lại gọi điện thoại:

“Quý Thành Úc, anh cũng giỏi lắm rồi đấy!”

Quý Thành Úc sợ tới mức nhảy từ trên giường xuống: “…”

Ủa, con lại làm gì sai rồi à?