Gió Xuân Rực Lửa

Chương 39: 39: Độc Miệng Cô Ấy Có Người Mà Mình Thích Rồi




Lâm Sơ Thịnh nghĩ tới câu lựa chọn vô lý mà Quý Bắc Chu vừa hỏi lúc nãy, bên tai cô vẫn còn quanh quẩn câu nói kia:

“… Em vẫn thích tôi hơn.”

Khuôn mặt lại dần đỏ lên, nhưng trong phòng xông hơi nhiều hơi nóng, làn da cũng bị hơi nước hun cho đỏ bừng, Triệu Thiến cũng không quá để ý, cô ấy còn đang kể về những chuyện liên quan đến Quý Bắc Chu.

“Nhìn bên ngoài thì quan hệ giữa bố mẹ chồng tớ và anh cả cũng khá tốt, nhưng thực ra trong lòng nhưng vẫn có khúc mắc.”

“Vì sao thế?” Lâm Sơ Thịnh uống nước chanh, cũng hỏi một cách tùy ý.

“Bởi vì công việc của anh ấy.” Triệu Thiến mở miệng nói tiếp, “Cậu nghĩ xem, thi đậu vào trường quốc phòng rất khó, sau khi tốt nghiệp có thể được phân thẳng đến đơn vị ở địa phương, kết quả anh ấy lại từ chức đi đến khu bảo hộ ít người ở phía Tây, bây giờ lại chuyển đến một khu khác, nghe nói còn gặp nguy hiểm đến tính mạng, cậu nghĩ xem bố mẹ chồng tớ có đồng ý được hay không?”

Lâm Sơ Thịnh gật đầu, làm cha mẹ, ai cũng đều mong muốn con cái mình tìm được một công việc ổn định.

Hơn nữa công việc trước kia của Quý Bắc Chu, có nhiều người muốn mà không vào được.

“Nhưng anh ấy rất kiên trì, ai cũng không có cách gì với anh ấy, mỗi lần nhắc tới anh cả, bố mẹ tớ cũng sẽ nói vài câu.” Triệu Thiến nói rồi cười lên, “Nhưng tớ lại thấy anh cả rất đỉnh, có can đảm từ bỏ công việc ổn định, theo đuổi công việc mà anh ấy thích.”

“Không giống như tớ và anh Thành, làm một nhân viên khổ cực, suốt ngày bị ông chủ chèn ép.”

“Cậu không biết đâu, bây giờ tớ đang phải dùng dầu gội chống rụng tóc rồi.”

Lâm Sơ Thịnh cười hì hì lên.

“Nhưng điều làm tớ tổn thương nhất là trên Taobao* cơ, từ lúc tớ mua dầu gội chống rụng tóc xong, bây giờ lại bắt đầu hiện đề xuất cho tớ mua tóc giả, cậu nói xem đây là ý gì chứ!”

Taobao*: Trang mạng mua sắm trực tuyến của Trung Quốc.

Lâm Sơ Thịnh cười lên, “Chắc là thấy không cứu được tóc cậu nữa.”

“Nói quá rồi, không nói về chuyện này nữa.” Triệu Thiến ăn trái cây, rồi duỗi tay sờ bụng, “Cậu nói xem, sao bụng tớ vẫn chưa có động tĩnh gì thế? Tớ và anh Thành đều rất cố gắng mà.”

“Cậu muốn có con vậy à? Sao cậu bảo cậu không thích con nít?”

“Đợi đến khi cậu gặp được người mình thích, cậu cũng sẽ muốn có kết tinh tình yêu thuộc về hai người thôi.”

“Nghe nói sau khi mang thai sẽ bị mất cân bằng nội tiết tố, càng dễ bị rụng tóc hơn.”

“…”

Lời cô nói khiến cho Triệu Thiến bị nghẹn họng, cô ấy cảm thấy trái cây đang ăn ở trong miệng cũng không còn ngon nữa.

Hai cô gái có quan hệ tốt ngồi với nhau, trêu chọc lẫn nhau, có thể ngồi nói về bất cứ đề tài nào.

**

Sau khi rời khỏi tiệm xông hơi, mọi người quyết định đi ăn buffet.

Triệu Thiến vẫn còn khẽ nói nhỏ với Lâm Sơ Thịnh, cùng ngồi lên xe của Quý Thành Úc, Quý Bắc Chu ngồi ở vị trí phó lái, bốn người ngồi chung một chiếc xe.

Quý Thành Úc còn buồn bực, nghĩ lúc này đều là người một nhà cả, vừa lái xe, còn trách người anh nào đó chẳng nể nang gì cả, “Anh, chúng ta là người một nhà, đáng lẽ ra nên phối hợp với nhau thành một đội, sao anh lại đi gài bẫy em chứ.”

“Anh gài bẫy em?” Quý Bắc Chu cười nhẹ, “Chẳng lẽ không phải do em chơi kém quá à.”

“Em…”

“Thua bài, còn đi trách người khác, nhân phẩm chơi bài cũng không được.”

Quý Thành Úc suýt nữa đã tức đến mức phun ra một ngụm máu, anh gài bẫy em, mà còn đi nói nhân phẩm em không tốt?

“Anh, gần đây em chọc đến anh à, sao cứ thấy anh nhắm đến em mỗi lúc mỗi nơi thế?”

“Anh thể hiện rõ thế cơ à?”

“…”

Quý Thành Úc thấy điên tiết rồi, mẹ kiếp, chưa bao giờ thấy người không biết xấu hổ như vậy, còn dám thừa nhận nữa!

Lâm Sơ Thịnh và Triệu Thiến ngồi ở ghế sau, nghe hai anh em cãi nhau, cũng cố gắng để nín cười.

Những người khác đều gọi Quý Thành Úc hai tiếng anh Thành, đủ thấy ngày thường cậu ta cũng là kiểu người có tiếng nói, ai mà ngờ lại nhỏ bé yếu ớt trước mặt anh cậu ta như thế.

Em trai, trước sau vẫn là em trai.

“Tiểu Thiến, em có thấy không, anh thật sự không lừa em, ngày thường anh ấy toàn bắt nạt anh như thế.” Quý Thành Úc thở dài líu lưỡi.

Triệu Thiến lại thấy đành chịu, “Lúc nãy em cũng bị Sợ Thịnh bắt nạt, anh Thành, mau đến giúp em!”

“Lâm Sơ Thịnh, cậu sao đấy, cậu bắt nạt vợ tôi làm gì?” Quý Thành Úc giả vờ chất vấn cô, nhưng chỉ mới nói được một nửa, Quý Bắc Chu bỗng nhiên mở miệng, ngắt lời hắn.

“Để ý lái xe, đừng phân tâm.”

Quý Thành Úc thấy anh nói thế, cũng kinh sợ, ngồi chuyên tâm lái xe.

Trái lại, điện thoại của Lâm Sơ Thịnh lại rung lên, là tin nhắn Quý Bắc Chu gửi tới:

【 Em không cần phải sợ nó, nó chỉ ra vẻ thế thôi. 】

Lâm Sơ Thịnh cười nhẹ ra tiếng.

“Cậu nhìn gì mà vui thế?” Triệu Thiến lay cánh tay cô, “Hay là cậu có gì rồi đấy.”

“Không phải đâu.” Lâm Sơ Thịnh tắt màn hình, cất điện thoại vào trong túi.

“Lâm Sơ Thịnh, cậu không bình thường.” Triệu Thiến dựa đến gần nàng, “Quen nhau lâu vậy rồi, tớ còn không hiểu rõ cậu chắc, điệu cười này của cậu rõ ràng là xuân tình phơi phới rồi.”

“Không phải mà.”

“Thế chúng ta đánh cược một gói que cay, người vừa nhắn tin cho cậu, có phải là nam hay không?”

“…”

“Tớ nói rồi mà, cậu còn không thừa nhận, cậu chắc chắn có thiện cảm với người ta.”

Phụ nữ thường có trực giác vô cùng chuẩn, nhưng Triệu Thiến nào biết rằng, người có liên quan lại đang ngồi trong xe, khóe miệng Quý Bắc Chu cong lên, Lâm Sơ Thịnh lại ước gì có thể che miệng cô ấy lại.

Quý Thành Úc nghe xong lời này, cũng tiếc nuối thở dài, cô ấy có người mình thích rồi?

Nhìn dáng vẻ này, chắc là nước phù sa phải chảy ruộng ngoài rồi.

Sau khi tới nhà hàng buffet, tính toán cũng thấy nhiều người, họ bèn đặt hai bàn, thanh niên lúc nãy còn muốn ngồi cùng bàn với Lâm Sơ Thịnh, lại bị Quý Thành Úc túm qua một bên, “Hình như cô ấy có người mình thích rồi, cậu đừng nghĩ nữa thì hơn.”

Sét đánh giữa trời quang, thanh niên kia ngay lập tức như cây cà bị dập trong sương.



Khi ăn cơm, Lâm Sơ Thịnh và Triệu Thiến ngồi cạnh nhau, hình như hai người cứ thì thầm nói mãi không hết chuyện.

Quý Bắc Chu cũng không ngồi cùng bàn với cô, anh bị mấy cậu kia túm lại, bọn họ muốn nghe anh nói chuyện cho mở rộng tầm mắt, còn cảm thấy có hứng thú với công việc của anh, chỉ có thanh niên kia, khi ăn cơm nói chuyện đều lơ đãng, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Lâm Sơ Thịnh.

Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, đương nhiên không cam lòng từ bỏ như vậy.

Khi Lâm Sơ Thịnh đi vào nhà vệ sinh, anh ta do dự một lát, cũng đi theo.

Lâm Sơ Thịnh đi vệ sinh xong, lại đứng gọi điện thoại cho bố mẹ cô trên hành lang, ánh mắt thoáng nhìn về người thanh niên đang đi tới, còn tưởng anh ta muốn đi vệ sinh, cô cũng cười với anh ta, xem như chào hỏi.

“… Con đang ăn cơm, ăn xong sẽ về.” Lâm Sơ Thịnh đang nói chuyện điện thoại, người kia đi qua người cô, tầm mấy giây sau, lại đi vòng về.

Sau khi cô cúp điện thoại, cuối cùng người kia cũng tiến lên hỏi, “Ừm thì…”

“Hả?”

“Ừm thì…” Anh ta gãi đầu, không dám nhìn vào mắt cô, “Cậu có người mình thích rồi à?”

Lúc nãy Quý Bắc Chu đã nhắc nhở, nên Lâm Sơ Thịnh cũng biết anh ta có ý với cô, trong lòng cũng hiểu rõ, nếu không có ý với người ta, thì không nên cho người ta tia hi vọng nào, cô nói thẳng, “Tôi đã có người trong lòng rồi.”

“Tôi nghe anh Thành nói cậu vẫn còn độc thân, tôi… Người đó là bạn học nghiên cứu sinh với cậu à?”

Thanh niên kia vẫn chưa từ bỏ, lại hỏi thêm vài câu.

“Không phải bạn học.”

“Người cậu thích, chắc hẳn phải xuất sắc lắm.”

“Anh ấy từng cứu tôi.”

Nói dối, nhưng phải nửa thật nửa giả mới dễ lừa người khác.

“Anh hùng cứu mỹ nhân à, thảo nào.” Nhìn dáng vẻ cô cũng không giống nói dối, anh ta gãi đầu, chạy trối chết, “Không làm phiền cậu nữa, tôi đi vệ sinh đây.”

Lâm Sơ Thịnh mím môi, cầm điện thoại, chuẩn bị đi về phòng ăn cơm tiếp.

Vừa mới đi được ba năm bước, chỗ rẽ hành lang…

Bóng cây xuyên qua lớp cửa kính, bị đèn đường chiếu thành một cái bóng ở trên tường, gió thổi qua, sự lay động của bóng đen, giống hệt như nội tâm phức tạp của Lâm Sơ Thịnh lúc này.

Quý Bắc Chu dựa lưng vào cửa sổ, một tay bóp điếu thuốc, cả người cũng mang vẻ lười nhác.

Anh nâng một tay khác lên, ngoắc tay bảo cô qua đó.

Hết chương 39.

Lời của tác giả:

Bỗng nhiên lại thấy hai vợ chồng anh Thành thảm thật, hì hì, luôn bị anh trai và chị dâu bắt nạt.

Em gái Lâm: Tôi là ai, tôi đang ở đâu?

Triệu Thiến: Đi ra đi, nợ gì cũng phải trả lại mà, đừng trốn nữa!