Gió Xuân Rực Lửa

Chương 32




Những lời này của anh khiến cho Lâm Sơ Thịnh cảm thấy căng thẳng, anh còn nhớ được những lời trêu chọc của thôn dân, chắc cũng không say lắm, cô vừa muốn đứng dậy tránh khỏi anh, thì Quý Bắc Chu đã buông cánh tay đang nắm lấy tay cô ra.

“Đồ cũng không cầm chắc.” Quý Bắc Chu nói rồi đứng dậy, đi xuống ruộng để tìm chiếc đèn pin vừa rơi xuống đấy.

Anh thấy mình vẫn còn tỉnh táo, nhưng khi đi xuống ruộng lại hơi lảo đảo, lau bàn tay đang dính bùn cho sạch rồi mới đưa đèn pin lại cho cô.

“Cảm ơn.” Lâm Sơ Thịnh nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.

Hai người cùng sánh vai đi về, ánh sáng của đèn pin chiếu lên đoạn đường nhỏ quanh co, gió đêm vẫn mát rượi.

“Sao em lại tới tìm tôi? Mọi người nghỉ ngơi cả rồi à?” Quý Bắc Chu hỏi.

“Mọi người về phòng ngủ cả rồi, vốn dĩ tôi đi tìm với cả bác gái nữa, nhưng trưởng thôn uống nhiều quá, nói mớ ồn ào, nên một mình tôi ra đây.” Lâm Sơ Thịnh giải thích, “Sao anh lại ngồi ở chỗ ấy, mà không đi về?”

Quý Bắc Chu cười rồi nói, “Ngắm sao.”

Câu nói này khiến cho Lâm Sơ Thịnh bị nghẹn, nhớ tới lần trước cô cũng quấy rầy người nào đó đi tắm, rồi lấy cớ đi ngắm sao, cô luôn cảm thấy những lời này của anh cố ý trêu chọc cô.

“Em và mấy người giáo sư Du rời đi, rồi quay về trường à?” Quý Bắc Chu hỏi một cách tùy ý.

“Cũng đến khoảng thời gian nghỉ Tết Nguyên Đán*, nên về quê ở mấy ngày.” Lâm Sơ Thịnh khẽ mím môi, “Anh thì sao? Vẫn ở lại nơi này à?”

Tết Nguyên Đán*: ở đây chỉ tết dương lịch

“Để xem tình hình đã.”

“Sao anh lại chọn công việc này? Rất nguy hiểm.”

Trong nhận thức trước kia của Lâm Sơ Thịnh, những người bảo vệ động vật là những người phải tuần tra, chữa trị cho động vật hoang dã ở một vùng nào đấy, còn những việc đụng đến dao súng kia chắc chỉ xuất hiện ở trong phim truyền hình mà thôi.

“Trước kia tôi làm tình nguyện viên ở Khả Khả Tây Lý, lần đầu tiên đi theo đội tuần tra trên núi, đã phát hiện những nhóm trộm săn này, lúc ấy trên mặt đất phơi mười mấy tấm da dê, có vài tấm mới vừa bị lột xuống, chiếc xe ở bên cạnh còn đang bật nhạc, có người đang làm thịt linh dương Tây Tạng, có mùi máu tươi phảng phất ở trong không khí…”

Quý Bắc Chu nói rồi lấy thuốc lá và bật lửa ở trong túi mà thôn dân lúc nãy nhét vào.

“Lúc truy bắt nhóm trộm săn tại sa mạc Gobi, nơi đó có độ cao cao hơn mực nước biển, lúc ấy tôi không có kinh nghiệm, chẳng bắt được bọn họ, còn mình thì suýt nữa đã chết vì thiếu oxy.”

“Có một lần bắt được bọn họ rồi, nhưng đội trưởng của chúng tôi cũng bị thương, chỉ có thể xử lý vết thương khẩn cấp, lấy viên đạn ra tại chỗ, sau đó đưa ông ấy tới bệnh viện, giữ được mạng sống, nhưng lại bị mất một chân, chắc chừng vài năm nữa sẽ không có ai nhớ ông ấy là ai, em thấy ông ấy làm thế có đáng không?”

“Ông ấy nói, trên đời này trước nay đều không có chuyện đáng hay không đáng, chỉ cần cậu cảm thấy đáng giá là đủ rồi.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thịnh nghe Quý Bắc Chu kể về công việc của anh, nghĩ đến những thi thể động vật mà cảnh sát lục soát được lúc trước, có trăm nỗi cảm xúc đan xen trong lòng cô.

Quý Bắc Chu ngậm điếu thuốc, một tay cầm bật lửa, một tay che gió.

Anh bật bật lửa, nhưng lại không đánh được lửa lên, điều này hình như làm anh thấy hơi bực bội.

“Để tôi thử xem nhé?” Lâm Sơ Thịnh đưa đèn pin cho anh, còn cô nhận lấy chiếc bật lửa.

Cô bật hai lần, có một ngọn lửa màu xanh lam cháy lên, cô đưa chiếc bật lửa về phía trước, lo lắng ngọn lửa sẽ bị tắt, nên không dám dùng nhiều lực.

Cô không dám cử động nữa, vậy nên Quý Bắc Chu dựa sát lại gần.

Anh hơi khom người xuống, một tay che gió, để sát phần cuối điếu thuốc lại, ngọn lửa cuốn lấy điếu thuốc, vầng trán của hai người lại vô tình chạm vào nhau.

Lâm Sơ Thịnh lo lắng lửa sẽ tắt nên không tránh đi, Quý Bắc Chu cũng vậy, hơi thở trao đổi lẫn nhau, làn khói thuốc cũng dần tỏa ra.

Bật lửa kiểu cũ, ấn một hồi lâu, ngón cái cô cũng cảm thấy nóng lên.

Lâm Sơ Thịnh thấy đã châm được thuốc rồi, cô buông lỏng tay ra trong chớp mắt.

Phần trán của hai người cũng tách ra, trong không khí chỉ toàn mùi khói thuốc.

“Lâm Sơ Thịnh…”

“Vâng?” Lâm Sơ Thịnh nói khẽ một tiếng.

“Em thích kiểu đàn ông thế nào?”

“…”

Lâm Sơ Thịnh không ngờ anh lại bỗng hỏi về chuyện này, cô bỗng ngẩng đầu lên.

Tầm mắt hai người chạm nhau, đốm lửa thuốc lá hiện lên trong mắt anh, ngay cả ánh mắt của anh cũng bị nung nóng thành một lớp nhiệt độ mỏng.

“Lần này xa nhau, không biết lúc nào mới có thể gặp lại, tôi muốn biết mình còn cơ hội nữa không?” Khi anh nói những lời này, hơi thở cũng có mùi rượu phảng phất.

Tràn ngập giữa hai người, mùi rượu khiến người khác ngất ngây, mùi thuốc thì… quyến rũ người khác.

Chuyện này, gần như đã biến thành hỏi:

Tôi có phải là kiểu người mà em thích không?

Lâm Sơ Thịnh không biết nên trả lời như thế nào cả, cô nắm chặt chiếc bật lửa ở trong tay, nhiệt độ vẫn chưa bớt, nóng phỏng tay.

Quý Bắc Chu lại cười, ngón tay nắm lấy điếu thuốc, “Em suy nghĩ kĩ lại đi, lần sau gặp lại rồi nói đáp án cho tôi.”

Lâm Sơ Thịnh cũng không phải không có cảm giác gì với Quý Bắc Chu, nhưng dù sao yêu đương kết hôn cũng phải cẩn thận một chút, anh nói lần sau gặp lại, theo cách nói của Quý Thành Úc, nếu không phải cậu ta kết hôn, thì anh đã hơn một năm chưa về nhà, lần sau…

Thật sự không biết là khi nào.



Hai người trở lại nhà trưởng thôn, Lâm Sơ Thịnh đang định trở về phòng, “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

“Tôi muốn tắm rửa.” Ban ngày Quý Bắc Chu leo núi, buổi tối lại uống rượu, cả người chảy mấy lượt mồ hôi.

“Đang có nước ấm trong phòng bếp đấy.” Lâm Sơ Thịnh nhớ tới ấm nước đang đặt trên bếp lửa, nếu không nhắc tới chuyện này, thì suýt nữa cô cũng đã quên mất, “Vậy anh muốn về phòng tắm à?”

“Đi đến sau vườn.”

“Vậy…”

“Tôi sợ có người bỗng tiến vào như em hôm trước, em giúp tôi canh chừng ở ngoài đi.”

“…”

Lâm Sơ Thịnh đần người ra, thấy anh đã về phòng lấy quần áo, bưng chậu theo, lấy cả chiếc khăn mặt ở trên dây thép, rồi xách ấm nước nóng đi về phía sau vườn.

Lâm Sơ Thịnh đứng canh ở con đường nhỏ thông đến sau vườn, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nước truyền từ phía sau đến, cô đứng ở chỗ đó, cả người cứng đờ không dám nhìn lung tung.

Trong đầu lại nhảy ra chuyện lần quấy rầy anh tắm rửa 囧, còn có giấc mộng hỗn loạn không thể giải thích kia, càng nghĩ càng thấy thẹn phát hoảng.

Chuyện này sao lại thành như vậy rồi?

Anh tắm rửa, cô canh chừng?

Những lời này, sao anh có thể nói ra được chứ, sao lại nhờ con gái người ta canh chừng cho anh tắm được?

Quý Bắc Chu chỉ tắm rửa đơn giản, cũng chỉ tầm năm, sáu phút ngắn ngủi, Lâm Sơ Thịnh lại thấy một ngày dài như một năm, đợi đến khi Quý Bắc Chu tắm rửa xong, tóc anh cũng đang còn ướt.

Trên người anh vẫn còn hơi nước nhỏ giọt, chiếc áo sơ mi anh mới thay còn dán sát lên người anh, dáng người khỏe khoắn, đập vào thị giác của cô.

Quý Bắc Chu định nói lời cảm ơn với Lâm Sơ Thịnh, nhưng cô đã xoay người trở về phòng, sau khi về phòng mới phát hiện, cô đã cầm luôn chiếc bật lửa của Quý Bắc Chu về, lúc nãy nắm chặt quá, giờ vẫn còn thấy phỏng tay.

Hết chương 32.

Lời của tác giả:

Hi hi, anh Bắc, cậu là kiểu đàn ông đáng ghét gì thế, sao lại bảo con gái người ta canh chừng cho cậu đi tắm?

Đàn ông đàn ang như cậu thì sợ gì chứ?

Hắc Tử: Đúng là không cần mặt mũi mà!