Gió Xuân Rực Lửa

Chương 3




“Ăn cơm xong, chúng ta sẽ đi KTV, có ai không đi hay không?” Khi mọi người ăn sắp xong bữa cơm này, Quý Thành Úc bèn đề nghị đi hát hò.

Lâm Sơ Thịnh vốn muốn rời đi trước, nhưng cô còn chưa mở miệng lên tiếng, đã nghe chàng trai ở bên cạnh phụ họa theo, “Đều đi hết, không ai không đi nhá!”

Mấy bạn học nữ đều vây quanh cô đi KTV, cô cũng không muốn làm mọi người mất hứng, bèn nghĩ đến đấy ngồi tầm nửa tiếng rồi lén rời đi.

Mới vừa rồi ở trên bàn cơm mọi người vẫn còn khách sáo, đợi đến khi vào phòng KTV, ánh sáng ảm đạm tối mờ, ánh đèn rực rỡ chiếu khắp nơi, mọi người cũng bớt đi vài phần khách sáo xã giao, hòa mình vào trong không khí.

“Sơ Thịnh, ngại quá, đêm nay mời nhiều người quá, tớ không còn thời gian để nói chuyện với cậu, để hôm nào tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

Từ trước đến nay Triệu Thiến vẫn luôn là người rất chu đáo, còn đến để bắt chuyện cô, rồi chỉ vào những loại thức uống trái cây được bày ở trên bàn, bảo cô không cần khách sáo.

“Không sao đâu, cậu cứ tiếp đón mọi người đi.” Lâm Sơ Thịnh cười.

Cô vốn muốn đến chào Triệu Thiến hoặc Quý Thành Úc một cái rồi rời đi, nhưng hai người này lại bị người khác kéo vào ca hát, cô bèn đến gần cửa ra vào, đợi đến khi không ai để ý lén rời khỏi đây, đêm nay nhiều người như vậy, thiếu một mình cô cũng không sao.

Đang lúc cô cầm lấy túi xách và áo khoác, chuẩn bị hành động…

Cửa lại bị mở ra, Quý Bắc Chu đi đến.

Anh nhìn xung quanh phòng KTV một vòng, rồi lập tức ngồi xuống chỗ không ai ngồi bên cạnh cô.

Lâm Sơ Thịnh cảm thấy căng thẳng, chỉ đành kìm nén suy nghĩ muốn rời đi đang rục rịch trước, cười với anh một cái đầy khách sáo, rồi bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm.

Nước cam vắt hơi chua, cô khẽ nhíu mày, ngược lại người bên cạnh lại cúi đầu khẽ cười.

Chỗ ngồi của hai người gần nhau, tiếng cười của anh trầm thấp, lỗ tai cô lại chậm rãi nóng lên, tựa như bị một ngọn lửa thiêu đốt.

“Muốn đi à?” Quý Bắc Chu mở miệng.

Lâm Sơ Thịnh vốn muốn lén rời đi, bị người khác nhận ra, cô thấy xấu hổ không muốn thừa nhận, chỉ cười, “Không phải ạ.”

“Cô và Tiểu Úc học cùng năm, cũng cùng tuổi với nhau à?”

“Tôi nhỏ hơn cậu ấy một tuổi.”

“Học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh?”

“Vâng.”

Anh trai của Quý Thành Úc, cũng có thể coi như trưởng bối, Lâm Sơ Thịnh nghe anh hỏi gì đáp nấy, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

“Lần trước gặp ở trên xe lửa, một cô gái nhỏ như cô lại xách vali nặng như vậy vào trạm xe lửa, có bạn trai đến tiễn à?” Anh hỏi thật tùy ý, giống như đang nói chuyện phiếm.

“Tôi chưa có bạn trai.”

“Cũng tốt.”

Lâm Sơ Thịnh nhíu mày, cô vừa về nhà đã bị bố mẹ thúc giục tìm bạn trai, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người bảo chưa có bạn trai là việc tốt.

Cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ lại, đã bị một bạn nữ kéo tay nói chuyện phiếm.

**

Đến khi Lâm Sơ Thịnh ra khỏi KTV đã là 10 giờ rưỡi tối, một đám con trai vẫn còn đang gào thét ở trong phòng: “Người anh em, đến ôm một cái nào…”, Hầu hết con gái đều về nhà sớm.

Thời tiết cũng lạnh dần, bóng đêm bao phủ, đứng ở chỗ này cũng khó gọi xe, thêm việc tiết trời giá rét, càng không có tài xế nào muốn chạy đến chỗ này.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị đặt xe trên mạng.

Gió lạnh thổi từng cơn, làn da trên tay ban nãy còn ấm áp, giờ này lại thấy lạnh buốt, cóng đến mức cô rùng mình một cái.

Có tiếng xe cộ truyền đến, cô bất giác ngẩng đầu xem có phải xe taxi hay không, vừa mới giương mắt lên thì xe đã dừng ở trước mặt, Quý Bắc Chu hạ cửa sổ xe hạ xuống.

“Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

“Cảm ơn, tôi tự gọi xe về được.” Lâm Sơ Thịnh ngẫm nghĩ, cô cũng không thân thiết với người ta, sao có thể không biết xấu hổ làm phiền anh ấy được.

Lúc này, cửa sổ xe ở phía sau cũng được hạ xuống, còn có hai chàng trai đang ngồi ở phía sau, Lâm Sơ Thịnh cũng quen, đều là bạn học cấp ba với cô, năm đó khi Quý Thành Úc theo đuổi cô, nhóm bạn này cũng bày ra không ít chủ ý, “ Em gái Lâm, mau lên xe đi, nơi này không gọi được xe đâu.”

“Đúng đấy, đều là người quen cả, đừng sợ.”

Hai người nói xong, làm như muốn xuống xe mời cô lên, Lâm Sơ Thịnh không còn cách nào, bên ghế sau đã có hai người ngồi, chỉ đành căng da đầu mở cửa xe ghế lái phụ, gật đầu chào hỏi Quý Bắc Chu.

“Nhà cô ở chỗ nào?” Quý Bắc Chu dò hỏi.

“Anh Bắc, nhà cậu ấy ở phía đông của Cẩm Tú Giang Nam, nhà nghỉ họ Lâm kia do nhà cậu ấy mở đấy.” Lâm Sơ Thịnh còn chưa kịp lên tiếng, người ngồi phía sau đã vội nói trước.

“Năm đó anh Thành thường xuyên dẫn bọn em đi đến gần nhà cậu ấy, muốn giả vờ tình cờ gặp gỡ với em gái Lâm, kết quả lần đó cậu ta đi một mình bị chó cắn, nếu như con chó kia cắn cao hơn một chút, thì chắc chắn trên mông cậu ta đã lưu mấy dấu răng chó rồi!”

“Người khác theo đuổi con gái, còn hắn thì bị chó đuổi.”



Hai người ngồi ghế sau nói chuyện, Lâm Sơ Thịnh thắt dây an toàn, Quý Bắc Chu nắm lấy tay lái, chân đạp chân ga.

Xe chạy với tốc độ nhanh, nhưng cũng khá chắc chắn.

Anh đưa một anh chàng về nhà trước, tiếp theo là một người khác, người kia nhíu mày, “Anh Bắc, anh đi nhầm chỗ rồi đúng không?”

“Nhà cậu ở chung cư Thiên Hải, có vấn đề gì à?”

“Không có vấn đề gì, nhưng anh nên đưa em gái Lâm về nhà trước rồi mới đưa em về, như vậy sẽ tiện đường hơn, nếu anh đưa em về trước, đường về thì anh phải đi thêm hai con đường nữa.”

“Vậy à?” Giọng nói của Quý Bắc Chu trầm thấp, anh gõ nhẹ vào vô lăng hai cái, “Chắc do lâu rồi chưa quay về đây, không còn nhớ đường nữa.”

Lý do này không thể chê vào đâu được.

Sau khi anh chàng kia xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người Lâm Sơ Thịnh và Quý Bắc Chu, bên trong xe tối, dường như cô còn ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, không gay mũi, nhưng lại làm cho người khác để ý đến.

“Lúc nãy nghe mấy cậu kia nói chuyện, trước kia Tiểu Úc từng quấy rầy cô không ít lần, tuy khi đó nó rất cố chấp, nhưng cũng thích cô thật lòng.” Quý Bắc Chu nói.

Lâm Sơ Thịnh khẽ đáp lời.

Dọc đường đi, hai người gần như không nói gì nữa, xe vẫn chưa đến cửa nhà nghỉ nhà họ Lâm, Lâm Sơ Thịnh đã bảo dừng xe lại, Quý Bắc Chu nghiêng đầu nhìn cô, “Xuống xe ở chỗ này à?”

“Vâng, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, cũng muộn rồi, nên không mời anh vào nhà nữa.”

Năm đó Quý Thành Úc theo đuổi cô, ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết, bố mẹ cô cũng có hơi phê bình kín đáo với người nhà họ Quý, cho nên cũng không dám để anh chạy xe đến cửa nhà.

Khi Lâm Sơ Thịnh xuống xe, Quý Bắc Chu cũng mở cửa xe ra, nói hai câu khách sáo, sau đó cô mới xoay người về nhà.

Quý Bắc Chu nhìn theo cô, lấy hộp đựng thuốc lá từ trong túi quần ra, châm một điếu thuốc đưa lên khóe miệng, từ từ bật lửa lên.

Bật lửa phát ra tiếng lách cách.

Lâm Sơ Thịnh bất giác quay đầu lại, thấy anh nghiêng người dựa vào thân xe, ngậm điếu thuốc, một tay cầm bật lửa, một tay che gió, trong bóng đêm, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu khi anh giương mắt lên kia, còn có đốm lửa nhỏ khẽ hiện ở bên môi kia…

Nó dường như đốt lên một lỗ hổng trong đêm tối.

**

Khi Quý Bắc Chu lái xe về nhà, bố mẹ anh đã nghỉ ngơi rồi, ngược lại thì Quý Thành Úc về còn sớm hơn anh.

“Anh, để anh đưa mấy người bạn về thôi, sao anh lại đi lâu như thế được?”

“Gặp được Lâm Sơ Thịnh ở cửa KTV, thuận đường đưa cô ấy về luôn.”

“Đêm nay nhiều người quá, quên luôn cả cậu ấy, nhà nghỉ nhà cậu ấy vẫn còn mở chứ?”

“Ừm.” Quý Bắc Chu đáp lời, “Em bị chó cắn ở đấy à?”

Khóe miệng Quý Thành Úc khẽ co rút, “Anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, đêm nay ra ngoài chơi thấy thế nào? Em tưởng anh ăn xong sẽ đi luôn, không ngờ anh ở lại lâu như vậy.”

Nếu như anh hắn rời đi trước, Quý Thành Úc cũng sẽ không cảm thấy kì quái, vốn dĩ anh cũng không muốn tham gia buổi gặp mặt này, nhưng mẫu thân đại nhân đã hạ mệnh lệnh nên bất đắc dĩ mới phải đến đấy.

Với tính cách của anh, lén trốn đi cũng là điều rất bình thường.

“Bởi vì có việc cần phải làm.”

“Gặp mặt là để ăn uống, anh còn có chuyện gì cần làm nữa chứ?”

“Em nói muốn tạo cơ hội cho anh, để anh chủ động, nhiệt tình hơn mà?”

“…”

Vậy đêm nay anh chủ động xum xoe cô gái nào rồi?

Quý Thành Úc cố suy nghĩ, cẩn thận lật lại kí ức trong đầu xem đêm nay anh có chủ động nói chuyện với cô gái nào không, nhưng không có thu hoạch nào.

“Anh, anh để ý ai rồi? Cũng không phải ai cũng có thể làm chị dâu của em được.”

“Yên tâm, em sẽ thích.”

Hết chương 3.

Lời của tác giả:

Quý Thành Úc: Sao em lại không thấy anh chủ động với ai nhỉ?

Anh Bắc: Em nhìn thấy rồi.

Quý Thành Úc:?

Anh Bắc: Ở trước mặt em, anh chủ động bắt tay với cô ấy, còn chủ động nói chuyện, hỏi thăm cuộc sống riêng tư, nhiệt tình đưa cô ấy về nhà, tạo ra nhiều cơ hội như vậy, anh còn chưa đủ chủ động à?

Quý Thành Úc: Quá chó mà!