Gió Xuân Rực Lửa

Chương 29




Nói về chuyện Quý Bắc Chu và Lâm Sơ Thịnh thêm bạn với nhau, dù cho Quý Thành Úc cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn không dám đi hỏi anh trai mình, mà quay sang nhắn tin riêng với Lâm Sơ Thịnh, kết quả còn tạo ra một sự hiểu lầm khác.

【 Cậu và anh tôi kết bạn WeChat lúc nào thế? 】

Lâm Sơ Thịnh nhìn thấy tin nhắn này, cũng thấy bực mình.

Không phải là cậu cho anh cậu phương thức liên hệ của tôi à, thế mà bây giờ vẫn tỏ ra ngây thơ vô tội, cô nhắn thẳng một câu:

【 Còn không phải là do cậu à! 】

Quý Thành Úc nhìn thấy những từ này, trong lòng cũng thấy sai sai:

Một người là bạn, một người là anh, bởi vì hắn nên hai người mới quen biết, thêm bạn với nhau, ừm thôi cũng không sai lắm, hắn cũng không truy xét chi tiết nữa, lại quay qua hỏi cô khi nào được nghỉ về quê, có thời gian thì cùng nhau ăn cơm.

Lâm Sơ Thịnh xoa nhẹ ấn đường*, càng không rõ Quý Thành Úc muốn làm gì, hai anh em này khiến người khác không thể hiểu nổi.

*Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày



Hôm sau mọi người lên lịch đi leo núi từ sớm, giáo sư Du nói muốn đi ngắm mặt trời mọc, khi trời vẫn còn tối mọi người đã chuẩn bị lên đường.

Trời vẫn còn chưa sáng, đó chính là thời điểm lạnh nhất trong ngày.

Trong rừng có tầng sương mù, nương theo tia nắng của sáng tinh mơ, mọi người đi theo con đường chật hẹp mà những người dân trong thôn hay đi, rừng rậm che kín, côn trùng kêu vang, dường như bốn phía đều tiềm ẩn nguy hiểm.

Hắc Tử đi trước dẫn đường, Quý Bắc Chu đi sau cùng, Lâm Sơ Thịnh là con gái, bước chân nhỏ hơn, cô đi ở cuối cùng, cũng vì thế nên cô và Quý Bắc Chu đã sánh vai đi với nhau.

“Vết thương của anh sao rồi?” Lâm Sơ Thịnh cầm lấy một cành khô để chống vào, đi khá chậm.

“Cũng không đáng ngại.”

“Nhiệm vụ của các anh đã kết thúc chưa? Còn phải ở lại trong thôn bao lâu nữa?”

“Còn chưa bắt được hết toàn bộ đám người kia, tôi cũng không rõ thời gian cụ thể lắm.”

“Trước đây Quý Thành Úc thỉnh thoảng có nhắc đến anh, cậu ta nói anh rất ít khi về nhà.”

“Chắc nó nói xấu tôi nhiều lắm.”



Lâm Sơ Thịnh cũng cười, đây có lẽ là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau lâu như vậy.

Quý Bắc Chu nhìn thì có vẻ là người khó gần gũi, nhưng đã tiếp xúc với nhau một thời gian dài như vậy, Lâm Sơ Thịnh cũng biết tính cách anh không xấu, nếu như nói anh là người thẳng thắn càn rỡ, thì anh lại cố ý giấu chuyện bị thương, không muốn làm người khác lo lắng, trước đây khi gặp phải tên trộm săn muốn giở trò lưu manh ở nhà nghỉ nhỏ kia, anh cũng nói những lời ai ủi vỗ về cô…

Chỉ vô ý để lộ ra sự dịu dàng, nhưng càng đi vào trong lòng người khác hơn.

Hắc Tử đi ở phía trước, thường hay quay đầu xem tình hình ở phía sau, “Đội trưởng, cô Lâm, hai ngươi có thể đừng nói chuyện phiếm, tận dụng thời gian được hay không? Còn đi chậm nữa thì không thấy được mặt trời mọc đâu.”

Hắn không biết phải leo núi lúc trời chưa sáng để làm gì, người ta thì được tán gái, còn hắn chỉ như một người dẫn đường mà thôi.

Trên đường đi hắn còn bắt mấy con rắn bằng tay không, khiến cho mấy người Du Đại Vinh bị dọa cho một trận.

“Cũng đã là tháng mười hai rồi, rắn không đi ngủ đông à?” Ôn Bác nhìn con rắn đang lè lưỡi hồng, đang giãy giụa cựa quậy trong tay Hắc Tử, da đầu lại run lên.

“Rắn là động vật máu lạnh, khi nhiệt độ thấp bọn chúng mới đi ngủ đông, nếu như nhiệt độ vừa phải, cũng có thể sẽ không ngủ đông.” Hắc Tử cười, “Con rắn này là thứ tốt đấy, khi trở về có thể để cho trưởng thôn ngâm rượu, hoặc nấu lên để mọi người cùng ăn.”

Ôn Bắc chỉ lắc đầu, anh ấy chưa bao giờ ăn thịt rắn cả.

Trong núi cũng có nhiều rắn, người trong thôn bắt được, cũng sẽ cầm đi ngâm rượu.

Hắc Tử lại kể với mấy người giáo sư Du về những cảnh nguy hiểm mà hắn gặp được ở chốn rừng rậm hoang dã, khiến mấy người càng thấy hãi hùng khiếp vía hơn.



Băng qua rừng rậm, đến đỉnh núi, chỗ cuối chính là vách đá thẳng đứng, tầm nhìn rộng lớn, nhưng bọn họ tới hơi sớm, vẫn chưa tới lúc mặt trời mọc.

Giáo sư Du cũng đã lớn tuổi, ông lót một miếng đệm rồi ở trên bãi cỏ, người đầy mồ hôi, còn thở hổn hển, vừa bóp cẳng chân đau nhức, vừa bùi ngùi năm tháng không bỏ qua cho ai cả.

Ôn Bác chỉ cười rồi đi lấy bình nước giữ ấm cho ông.

“Đàn em, em có uống hay không?” Ôn Bác vẫn luôn quan tâm đến cô.

“Cảm ơn anh, em không uống đâu.”

Nương theo sắc trời sáng sớm, Lâm Sơ Thịnh cầm điện thoại chụp ảnh khắp nơi.

Sương mù bao phủ dãy núi, cũng không có gì thú vị.

Quý Bắc Chu cũng lấy điện thoại ra, dường như anh đang chụp phong cảnh, nhưng rồi xoay camera một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Sơ Thịnh, nhưng ánh sáng lúc này không tốt lắm.

Hắc Tử đang uống nước, nhưng vẫn luôn quan sát hai người, thấy cảnh này, hắn chỉ thấy không nhìn nổi nữa.

Lâm Sơ Thịnh vốn đang cầm điện thoại chụp bốn phía, lúc này cô bỗng thoáng thấy camera điện thoại của Quý Bắc Chu như đang ngắm vào cô, trái tim cô hẫng một nhịp, lỗ tai hơi nóng lên, xoay người đưa lưng về phía anh, đi vài bước về phía trước, muốn tránh khỏi góc máy điện thoại của anh.

Cô chưa từng thấy người nào đã chụp lén lại còn chẳng kiêng nể gì như anh.

Lâm Sơ Thịnh cũng không nghĩ Quý Bắc Chu sẽ chụp ảnh cô, chỉ nghĩ muốn tránh khỏi góc chụp của anh, cũng chưa nghĩ đã xảy ra chuyện gì, càng không để ý đến mấy phía xung quanh…

Giây tiếp theo

Quý Bắc Chu bước nhanh đến, bế cô vào trong ngực, cũng che kín mắt cô lại.

“Anh…”

Nhịp tim của Lâm Sơ Thịnh lại đập nhanh hơn, cũng bắt lấy tay anh theo tiềm thức, xuyên qua khẽ hở ngón tay anh, cô nhìn thấy đầu một con rắn màu xanh biếc, nó đang nhìn chằm chằm vào cô, có thể di chuyển bất cứ lúc nào.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, màu sắc của con rắn lại giống với lá cây ở xung quanh, Lâm Sơ Thịnh không thể ngờ mối nguy hiểm lại ở bên cạnh người cô.

Cô thấy sợ hãi, cả người run lên.

Lông mi cô rung nhẹ, Quý Bắc Chu càng lấy tay che mắt cô kín hơn, giọng nói của anh ghé sát bên tai cô.

Vẫn là chất giọng khàn khàn trầm thấp đó: “Đừng nhìn.”

Cô nuốt nước miếng, cả người cứng lại.

“Đừng lên tiếng, đừng cử động, có tôi đây rồi.”

Hắc Tử, Ôn Bác và giáo sư Du ở bên cạnh đã đứng ngẩn người.

Đặc biệt là Hắc Tử, suýt chút nữa đã bị sặc nước, hắn đã để lỡ mất gì rồi? Đang yên đang lành, sao bỗng nhiên lại…

Ôm lên rồi?