Gió Và Trăng

Chương 83: Dẹp loạn bánh bèo, chặn mõm chó săn




“Quý khách có thể chọn của hãng này, ở đây chúng tôi có cả của nam và nữ, nhìn hai người đây chắc hằn là một cặp rồi, đúng lúc cửa hàng của chúng tôi đang có sự kiện tặng quà tình nhân cho các cặp đôi check in với mẫu mới nhất của Calvin Klein và ngoài ra nếu đăng trên SNS trong vòng 15 phút, số lượt tương tác sẽ tương ứng với số tiền được giảm, quý khách có muốn tham gia không?”

Được giảm giá sao?

Lệ Thanh cũng không phải kiểu thích săn đồ giá rẻ nhưng với bản năng của người phụ nữ, trả ít tiền hơn không phải rất tốt sao, lại còn được chụp ảnh, có thêm kỉ niệm cùng bạn trai, với cả, cái trò đăng lên SNS này Chính Phong thắng chắc, đương nhiên, cơ hội lâu lâu mới có này khiến Lệ Thanh khá hứng thú, cô muốn tham gia.

Cô hào hứng như vậy cậu không phản bác, nghe theo cô hết, đây cũng là cơ hội cậu công khai với cả thế giới về mối quan hệ này.

Không phải trước đây không công khai vì quá nhiều việc cũng như bận rộn với dự án U Linh 2 với lại cả hai cũng chẳng cần nói ra làm gì, người thân, bạn bè biết là đủ.

Nhưng chính từ sự kiện ra mắt U Linh 2 làm cho Chính Phong càng lúc càng được để mắt đến thế nên trước khi quá muộn, cậu muốn chính tay mình bọc đầu, trừ mọi hậu hoạ về sau, cũng là để cô có cảm giác an toàn và yên tâm hơn.

Ý chính là dẹp loạn bánh bèo phiền phức xung quanh, chặn mõm mấy tên chó săn rình rập mặt trăng nhỏ nhà cậu.

Họ dư sức biết đây là chiến thuật maketing của cửa hàng nhưng cũng không bận tâm, dù gì cũng rảnh rỗi, việc này lại vừa hay đủ để giết mớ thời gian còn lại, thôi thì giúp người ta làm ăn một chút.

Lệ Thanh nói số đo của mình cho nhân viên để họ giúp cô chọn size phù hợp nhất, bởi sẽ có ekip giúp họ chụp nên bên phía cửa hàng cũng rất tích cực phối trang phục cho cả hai.

Trong lúc các nhân viên nam giúp Chính Phong chỉnh sửa một chút, họ đã nhận ra cậu liền mừng thầm trong bụng.

Gặp cây lớn rồi, phải chăm sóc thật tốt.

Đám nhân viên hôm nay chắc chắn sẽ được thưởng to.

Quá trình tạo hình, thay quần áo và trang điểm diễn ra trong tầm 20 phút, ngoài phối quần áo ra thì họ cũng chẳng cần chuẩn bị gì thêm bởi nhan sắc hai con người kia đã đủ khiến cái mạng xã hội này điên đảo rồi.

Lệ Thanh ngắm mình trong gương, cô chưa từng thử qua phong cách này cảm thấy có chút mới mẻ.

Thân trên là một chiếc bra thể thao màu xám, đuôi áo là hàng chữ đen tên thương hiệu trên nền trắng tinh, cánh tay dài trắng trẻo, mảnh khảnh xinh đẹp, áo sẵn mút đệm khéo léo tôn vòng 1 vừa vặn của cô, vòng 2 mang cơ bụng số 11 được khoe ra một cách tinh tế.

Ban đầu cô còn tưởng chỉ mặc đồ lót không thôi, lúc thay đồ còn có chút chần chừ nhưng sau khi trao đổi với stylist thì cô mới yên tâm đôi chút.

Thân dưới là chiếc quần short thể thao năng động cùng màu với áo, chiều dài chưa tới đầu gối, biến tấu bằng cách kéo xuống một chút để lộ tên thương hiệu trong quần con.

Bên cạnh đó, tóc cô được uốn xoăn nhẹ và buộc đuôi ngựa, trang điểm sương sương, đeo băng đô và tất cổ cao màu trắng của hãng, may mà hôm nay cô cũng đi giày thể thao trắng, vô tình lại hợp tone đến bất ngờ, tạo hình này cô rất ưng, như một sự lột xác hoàn toàn của bản thân.

Lệ Thanh cũng tự nhủ, đến khi đủ tuổi cô mới cho phép bản thân ăn mặc hở một chút, trong quá trình đó thì tập luyện để cơ thể phát triển đẹp nhất.

Và tất nhiên, ông trời không phụ lòng người, ngay lúc đó, cô quyết định sẽ thay đổi cách ăn mặc, bởi vì đẹp khoe xấu che mà.

Lệ Thanh ưng đến mức cứ soi gương mãi thôi.

Nếu Chính Phong không đến tìm cô thì có lẽ tấm gương to lớn kia bị soi đến vỡ luôn rồi.

Phòng thay đồ nam ở ngay bên cạnh, chỉ cần đẩy cửa là có thể thông qua nhau.

Dưới làn khí ấm áp của máy điều hoà ngày đông, hai người ngắm bộ dạng mới của đối phương đến ngây ngất.

Chính Phong mặc chiếc quần cùng màu với cô, kiểu dáng thể thao dài qua đầu gối một chút, áo bóng rổ trắng tinh có phần rộng rãi rất năng động và sạch sẽ.

Hồi nãy cô đã khẳng định cậu là móc treo quần áo rồi nên cũng không bất ngờ là bao, nhưng thật sự, Chính Phong ăn mặc như này đốt mắt chết đi được.

Cơ bắp cánh tay hiện rõ mồn một, làn da sáng thanh cao, khí thế cao ngạo ngất trời xanh, không hổ là thiên chi kiêu tử. Được‎ copy‎ tại‎ ﹎‎ Т𝐫‎ 𝑈mТ𝐫𝐮yệ𝒏.𝘷𝒏‎ ﹎

Về phía Chính Phong, cậu cũng rất thích phong cách này của Lệ Thanh, trẻ trung, năng động, cực kì thanh xuân.

Người đưa ra sáng kiến tổ chức sự kiện này quả thật rất biết suy nghĩ, nhân viên ai nấy đều tận tâm, chăm sóc khách hàng từng li từng tí, đáng để trở lại vài lần nữa.

Lúc nãy, nhân viên giúp cô trang điểm xong đã rời đi để chuẩn bị cho buổi chụp ảnh tiếp theo, bởi lỡ chụp nên hai người Chính Phong và Lệ Thanh muốn nhờ họ chụp nhiều thêm một chút.

Các nhân viên ban đầu còn hoang mang vì biết được thân phận của Chính Phong, e là số đồ họ mua còn không đủ bù vào lượt tương tác trên SNS nữa, nhưng rất nhanh suy nghĩ ngây ngô ấy đã bị đá qua một bên khi nghĩ đến khía cạnh tích cực, họ không tốn bao nhiêu vẫn được giám đốc Hứa pr cho cửa hàng, đảm bảo nguồn doanh thu cực khủng về sau dư sức bù đắp lại chút tổn thất nhỏ nhoi này.

Trong gian phòng sáng rực ánh đèn từ bàn trang điểm, bốn mắt giao nhau khẽ rung động.

Sau vài giây ngắn ngủi khựng người, cậu bước hai bước vừa đủ đứng bên cạnh cô.

Đôi mắt hoa đào thâm sâu, nhìn lại một lượt ở khoảng cách gần, cuối cùng mới mở miệng nói chuyện.

“Được đấy.”

“Chỉ được thôi?”

Rõ ràng là đẹp hơn hẳn thường ngày, chính bản thân Lệ Thanh còn nhận ra nữa là, cô đá chân cậu một cái.

“Khen em, em sẽ kiêu ngạo.” Chính Phong đút tay vô túi quần, gương mặt tràn đầy ý cười.

“A, em kiêu ngạo thì làm sao, anh sợ cái gì, hay là chỉ có anh mới được kiêu ngạo!!”

“Trong nhà, một người là đủ rồi, với lại mang danh này không tốt, cứ để anh mang đi.”

“Không nói lí với anh nữa.”

Lệ Thanh quay người lại định soi gương tiếp liền bị Chính Phong bắt lấy, ôm cô từ phía sau.

Cơ thể rắn chắc, ấm nóng trực tiếp chạm vào da thịt cô.

“Em bé, chúng ta quen nhau lâu như vậy, em cũng đủ tuổi rồi, lúc nào cũng ăn mặc kín đáo trước mặt anh…”

Câu nói nửa vời nhưng nghe đến đây đã hiểu ý cậu là gì.

Lệ Thanh xoay người, dùng ngón trỏ đặt lên cằm cậu rồi từ từ kéo xuống: “Đừng có nói là anh muốn em mặc hở đó nha, anh… nhịn nổi không?”

Đôi mắt hoa đào sững lại, yết hầu mạnh mẽ di chuyển, kéo theo ngón tay đang chạm vào nó cũng lên xuống theo.

Cậu thở mạnh một tiếng: “Đúng là không nhịn nổi, sợ sẽ không kìm chế được hành chết em.”

Hai má cô phút chốc đỏ bừng, là cô đi trêu cậu trước mà bây giờ lại bị trêu lại, cô vội đẩy cậu ra.

Thật sự hết nói tên này, nếu nhân viên không đến gọi hai người thì có lẽ cô thật sự sẽ tẩn cho hắn một trận.

Dưới sự hướng dẫn và minh hoạ hết sức có tâm từ các “đạo diễn” mới vào nghề là các cô cậu nhân viên trẻ tuổi, Lệ Thanh và Chính Phong cũng đã chụp được kha khá.

Vì chụp trong phòng, cùng với ánh đèn led sáng chói nên mắt cũng khá mỏi, vì vậy mà cũng dừng việc chụp ảnh lại.

Hiện tại họ đang xem ảnh chung với nhau, mấy nhân viên khác rảnh rỗi cũng chui vào xem ké.

Ảnh chưa qua chỉnh sửa nhưng vẫn cực kì đẹp, từ cảm xúc, ánh mắt, tạo hình đều không khác gì người mẫu chuyên nghiệp, có khi lại còn hơn về khí chất nữa cơ.

Chụp bằng máy cơ nên quá trình gửi ảnh có chút lâu, trong lúc đó họ đã đi thêm một vòng, mua sắm thêm cũng được kha khá.

Lúc trở lại thì giám đốc quản lí cũng đã có mặt đón tiếp hai người nồng hậu.

Người này ngỏ ý tặng hết sản phẩm mà Chính Phong muốn lấy ở cửa hàng này, chỉ mong được lựa ra vài tấm ảnh đăng lên SNS phổ biến về sự kiện này.

Cậu không đồng ý với việc tặng đồ, tất nhiên mua gì sẽ tự thanh toán và còn về phần ảnh thì cậu khá thoải mái, nhưng họ chỉ có thể đăng sau khi cậu đã đăng trước đó, tất nhiên là người quản lí mừng hết biết, giám đốc Hứa quả là rộng rãi, hào phóng.

Suốt nguyên buổi, Lệ Thanh chỉ nghe theo cậu không thắc mắc lấy một lời.

Chính Phong cũng chỉ giao tiếp vài câu xã giao với người quản lí rồi cùng cô rời đi trước.

Quần áo ban nãy chụp ảnh cả hai vẫn còn mặc trên người nhưng lúc nãy đi một vòng ở khu này, Chính Phong đã mua áo măng tô cho cô nên bây giờ trông cô cực kì ấm áp.

Trái ngược hoàn toàn với Lệ Thanh, Chính Phong chỉ khoác áo của chú Hoàng Kì lúc nãy mặc đi, có vẻ không đủ dày nên nhìn có chút lạnh lẽo.

Chính Phong xách bốn túi đồ lớn bằng tay trái, tay phải nắm chặt tay Lệ Thanh, lúc này đã có nhiều người đến, chiếc mũ kết này dự định sẽ không thể che hết nổi hào quang rực lửa của cậu.

Quả nhiên cậu dự định trước được nên đẩy nhanh tốc độ rời khỏi đây để tránh phiền phức nhiều nhất có thể.

Lệ Thanh bị kéo đi một đoạn đường dài, cô cũng hiểu chuyện mà không mở lời, cứ vậy mà đi theo cậu nhưng mà cô đang rất đói, còn rất mệt, không thể đi nhanh nữa đâu, dù gì cũng đi khá xa trung tâm thương mại rồi, khu vực khác sẽ vắng vẻ hơn chút nên không đáng lo.

Nhìn chặng đường dài mà phải vác xác về nhà, cô phút chốc cảm thấy uể oải, không quá xa nhưng bây giờ trong mắt cô như là tít tận chân trời vậy, chắc có lẽ là do cơn đói làm mờ mắt.

Trời đã chuyển tối từ lâu, khi hai người Lệ Thanh và Chính Phong ra khỏi trung tâm thì bóng tối đã bao phủ khắp nơi rồi, vậy là cả nửa ngày chơi ở trung tâm thương mại kia, chỉ tiếc là không thể ăn tối trong đó luôn thôi.

“Em đói, chúng ta kiếm gì ăn đi.”

“Chờ anh chút.” Chính Phong xem đồng hồ đeo tay một cái rồi, rẽ vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua ít đồ ăn nhanh.