Gió Và Trăng

Chương 66: Nó không ngoan




2 tiếng trôi qua trong sự ồn ào, náo nhiệt.

“Giờ về được rồi.”

Ba tên kia xỉn quắc cần câu nằm la liệt trên ghế dài gần lan can trông rất tức cười.

“Cứ để họ nằm đó sao?”

“Không lo cho anh, lo cho họ làm gì, lát nữa có người đến dọn dẹp sau.” Giọng nói cậu trầm hơn vài phần, đứng cũng không vững lắm phải khoác tay lên vai cô để giữ thăng bằng.

Còn tự xưng đô cao, bây giờ không phải đang cố gồng sao, bước thêm mấy bước không chừng cũng lăn đùng ra đó.

Lệ Thanh thở dài, nhéo vào hông cậu một cái.

Dù không muốn vẫn phải lôi theo cậu đi, khó khăn lắm mới lôi được về đến nhà.

Vừa ném cậu lên giường, cô liền thở dốc vài cái, thời tiết như này mà vẫn đổ mồ hôi cho được, chứng tỏ tên Chính mặt lạnh kia cũng không nhẹ tí nào, làm cô vất vả rồi.

Không để ý cậu nữa, cô phải đi tắm trước đã.

Quần áo đã bỏ trong máy giặt, cơ thể trắng mịn lộ ra trong lớp hơi ấm của nước nóng đang xả trong bồn.

Trên người vẫn còn dấu vết bị súc sinh trên giường cắn ở những chỗ mà nhìn đến liền đỏ hết cả mặt, chính cô còn không dám nhìn nữa là.

Cửa nhà tắm đột nhiên mở ra, vì nghĩ Chính Phong ngủ rồi nên cô cũng không khoá làm gì.

Bạn trai của cô đã lột áo ra từ bao giờ, cơ thể săn chắc lộ ra trước mắt cô, cực kì cuốn hút, may cô vẫn giữ được bình tĩnh, chụp lấy khăn tắm che người lại.

“Anh ra ngoài đi.”

Dường như chẳng nghe thấy lời cô, Chính Phong tiến thêm mấy bước nữa rồi dừng lại, chống tay lên bàn rửa mặt rồi theo đó mà dựa người vào.

“Em ngon ***.”

“…”

“Em cứ tắm đi, anh phải canh cho em, lỡ tên biến thái nào dòm ngó thì sao.”

Có đấy, có một tên đấy.

Lệ Thanh bây giờ rất muốn đánh người.

Bộ dạng này của cậu có giống người đang say chút nào đâu, dù có thì cũng không say đến mức nói nhăng nói cuội như vậy, chắc chắn là giả vờ để chọc ghẹo cô đây mà, Lệ Thanh thừa sức biết.

“Anh tắm chung nữa.”

Chính Phong đi tới, tháo thắt lưng ném xuống sàn, phòng tắm kín đáo nên tiếng vang cũng rất to.

Thoắt cái, cậu đã cởi xong, hoàn toàn lộ hết trước mặt cô.

Bình thường Lệ Thanh chỉ nhìn thấy nó trong mơ hồ, nhưng lần này, dưới ánh đèn sáng rực, không khí ẩm ướt hơi nóng, quái thú mạnh mẽ trỗi dậy dưới ánh nhìn của cô.

Thứ này đã từng ở trong mình sao?

Suy nghĩ chợt loé lên cũng đủ khiến cô có chút sợ, cổ họng trở nên khô nóng.

“Nhìn đi đâu thế? Mặt anh ở đây cơ mà?” Cậu giành lấy khăn tắm trong tay cô vứt sang một bên.

Tình huống này cô phải nói gì mới được đây, hoàn toàn cứng miệng rồi.

Chính Phong nhấc bổng cô lên thả vào trong bồn tắm, cậu cũng nhanh chóng chui vào, may mà chỗ này rộng, nếu không thì đừng hòng nhét đủ hai người.

Bây giờ cô không biết là mặt mình nóng do nước hay là do ngại nữa.

Chính Phong ngồi sau, vòng tay qua ôm eo cô, ngả người về phía trước, Lệ Thanh hoàn toàn nằm trong người cậu, cảm nhận rõ ràng từng chi tiết, từng hơi thở, nhịp đập trái tim và cả thứ nóng hừng hực hơn nước đang cọ sau lưng cô.

“Anh… Anh nghiêm chỉnh chút đi, như này làm sao em tắm được.” Lệ Thanh đẩy tay cậu ra nhưng đời nào được như ý cô.

“Không lẽ, đến bây giờ em còn muốn tắm?”



Bàn tay rắn chắc chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay như phóng ra tia điện, mỗi vị trí cậu chạm qua đều thành công kích thích cô.

Hôm nay Lệ Thanh không gội đầu cho nên mái tóc búi cao để lộ ra cổ thiên nga trắng nõn nà, mới đó đã được phủ lên nụ hôn mạnh mẽ của cậu, để lại dấu vết mập mờ đầy ái muội.

Lệ Thanh dần dần bị cuốn vào vòng xoáy tình ái, đầu óc trống rỗng không nghĩ thêm được gì nữa, chút ý thức còn sót lại chính là phải tắm cho sạch sẽ trước đã.

À khoan đã, không có bao, đúng hơn là hết loại size của cậu rồi.

Đợt trước mua lúc say, cô đã lấy rất nhiều nhưng đa số đều không dùng được vì chênh lệch kích thước, số ít dùng được thì đã bị cậu tiêu xài hết trong một, hai ngày rồi.

Đến nay họ vẫn chưa có mua thêm, bây giờ muốn làm cũng không được.

Suy nghĩ đó cắt ngang mạch cảm xúc của cô, cô đứng phăng dậy, bước ra ngoài, nhặt khăn dưới sàn quấn tạm lên người để lộ đôi chân dài trắng mịn đầy quyến rũ.

“Em nỡ bỏ rơi anh trong tình trạng này?” Chính Phong không có thêm hành động gì khác, tư thế cũ vẫn giữ nguyên, giọng nói khàn đi đáng kể.

“Anh ngoan đi…”

… lần sau có chuẩn bị rồi làm.

Lời này rất muốn nói ra nhưng lại bị kẹt ở cửa miệng, có đánh chết cũng không thốt ra được.

“Anh thì ngoan rồi, có nó không ngoan.”

“Anh… bảo nó ngoan đi.”

Cô thẳng thừng bác bỏ rồi quay người rời đi, đến phòng tắm phụ tắm rửa, lần này nhớ kĩ khoá cửa cẩn thận.

Cơm dâng đến miệng vẫn không ăn được, từ khi đứng trên đỉnh cao đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu nếm trải mùi vị của sự thảm bại, thiếu thốn như này, không phải nghèo đến mức không mua bao được mà là trong tình trạng này không thể đi mua.

Cậu vặn vòi nước lạnh ra, ngâm mình tự an ủi cả đêm.

Sau khi giành được dự án, nhân viên có liên quan đều được nghỉ phép 3 ngày.

Lệ Thanh và Chính Phong chưa kịp nghỉ ngơi sau chiến thắng, đã phải chuẩn bị hành lí cho chuyến bay vào 10 giờ sáng nay.

Cô nướng đến 8 giờ hơn mới mò dậy, chưa thu xếp được gì hết, cứ tưởng sắp trễ đến nơi rồi nhưng không, Chính Phong đã chuẩn bị gần như xong xuôi giúp cô, chỉ cần soạn quần áo nữa thôi là có thể đi ngay.

Biết vậy ngủ thêm chút nữa…

Lệ Thanh nằm dài xuống ghế sofa, chui trong chăn bông ấm áp mà lúc nãy ra ngoài trùm theo.

TV đang chiếu movie mới ra gần đây của bộ anime nằm trong list phim ưa thích của cô, movie gần 2 tiếng đã chạy được hơn một nửa, xem nửa chừng nên cô không hiểu lắm.

Chính Phong từ trong bếp đi ra, đặt dĩa đồ ăn nóng hổi lên bàn, cầm remote tua lại từ đầu rồi vòng ra sau lưng buộc tóc cho cô.

Chuỗi hành động nhìn có vẻ như chuyện thường ngày đối với cặp đôi Chính Phong, Lệ Thanh nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm thấy ghen tị bội phần, không những rất ngọt ngào mà từng cử chỉ, từng hành động dành cho nhau đều dịu dàng, đầy ắp tình yêu, cứ như đôi vợ chồng son vậy.

Hai người đang ăn sáng thì bỗng nhiên có nhân viên đến giao hàng.

Tốc độ cũng nhanh đấy.

Chính Phong thầm nghĩ rồi đứng dậy ra ngoài.

Lệ Thanh ngoái đầu nhìn theo một cái rồi tiếp tục ăn, chợt nhớ ra điều gì đó, cô mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Hạ Mộc.

Lệ Thanh: [Đoạn video sao không có âm thanh vậy? Anh quay kiểu gì thế?]

Nhắn xong cô quăng điện thoại lên bàn, tên này có vẻ vẫn chưa tỉnh rượu nên chắc chưa thể trả lời ngay.

Hôm qua, lúc cô tắm xong, cậu còn chưa ra khỏi phòng cô, vì thế mà cô mới nằm xem phim một chút, phải hết vài tập mới thấy Chính Phong ra ngoài, hôn tạm biệt cô rồi về phòng, không đem quần áo theo nên cậu xài đỡ khăn tắm của cô quấn nửa thân dưới.

Lệ Thanh cũng theo đó đi ngủ luôn, vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị sạc pin, trên màn hình là thông báo video nhận được từ Hạ Mộc vài tiếng trước, cả ngày không đụng vào điện thoại nên cô không để ý, chắc là cậu ta gửi ngay khi vừa quay xong, cô vội mở lên xem ngay, video quay rất sắc nét, có thể thấy rõ từng sắc thái biểu cảm trên gương mặt cậu nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì dù đã tăng hết âm lượng, cứ tưởng loa bị hư, cô thử qua app khác mở đại cái gì đó lên thử kết cục bị tiếng quảng cáo to đùng làm giật mình.

Gì đây? Chuyện này là sao? Phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Đợi mai tỉnh táo, cho cậu ta cơ hội đầu thú.

Lệ Thanh nghĩ đến viễn cảnh Hạ Mộc không nhận tội, hậu quả khủng khiếp nào sẽ đến với cậu ta liền cười độc ác.

“Đoạn này có hài đâu mà em cười ghê thế?”



Cô tưởng Chính Phong chưa biết chuyện nên giấu nhẹm luôn.

Cậu trở về cùng với một thùng hàng nhỏ, kích thước cỡ laptop 14inch, cao hơn một gang tay, đóng gói rất chỉn chu, thông tin sản phẩm bị che nên đã thành công khơi gợi sự tò mò của cô.

“Anh mua gì vậy?”

Chính Phong không trả lời, ngồi xuống bên cạnh mở ra cho cô xem cùng.

“…”

Toàn bộ bên trong là bao cao su đủ loại, đủ kiểu dáng, màu sắc rất đa dạng và đặc biệt tất cả đều là size phù hợp với cậu.

Lệ Thanh không tin vào mắt mình.

Cậu tính chuyển sang buôn hay sao mà mua nhiều thế??

Cổ họng nghẹn ứ, muốn nuốt nước miếng cũng khó khăn.

“Qua đấy mấy ngày?”

“B-Ba ngày.”

“Ừ.”

Cậu lấy ra tận mười hộp, mà bên trong vẫn còn rất nhiều, không biết được cậu đã mua bao nhiêu nữa.

Nhưng mà mười hộp?

Tính hành cô chết sao??

“Khoan đã, chúng ta đi giúp Hiểu Tinh chứ có phải đi làm… tình đâu, b-ba thôi.”

Lệ Thanh giành lấy, bỏ lại vào bên trong thùng bảy hộp còn lại.

“Không đủ.”

“Ba là ba, miễn trả giá.”

Sức mạnh của nóc nhà phải khác, lời nói đầy uy lực, không ai dám phản kháng, ngay cả giám đốc Hứa ra ngoài đường thét ra lửa vẫn phải chào thua.

“Em đừng có hối hận.”

Lời này có ý gì đây? Cảnh báo cô chăng? Tất nhiên là không hối hận rồi.

Lệ Thanh lè lưỡi lêu lêu cậu.

- ----

Máy bay đã cất cánh đã hơn tám tiếng, còn khoảng mười lăm tiếng nữa mới đến nơi.

Lệ Thanh sau khi đánh một giấc say sưa vì đói bụng mà mò dậy.

Chính Phong đang thức xem chương trình thể thao trên màn hình trước mặt, thấy cô dậy liền vòng tay qua, ôm cô dựa vào người mình để cùng xem chung.

“À, em ở chỗ Hiểu Tinh, còn anh tự thuê khách sạn ở ha?”

“Không.” Chính Phong uống một ngụm nước, yết hầu di chuyển mạnh mẽ lên xuống, thẳng thắn đáp trả cô.

Lệ Thanh nhíu mày, chu môi nhìn cậu bằng ánh mắt khó chịu.

Chính Phong nhàn nhạt nói tiếp: “Em ở với anh.”

Từ bao giờ mà tên này lại dính người thế?

Để cậu đến ở chung với cô và Hiểu Tinh thì có hơi kì cục và chắc hẳn cậu cũng không đồng ý, cô cũng vậy, Lệ Thanh suy nghĩ vài phút rồi cũng đồng ý ở khách sạn với cậu, với điều kiện: “Mỗi người một giường, trừ khi có sự cho phép, ai vi phạm sẽ đóng phạt 1 tỷ/lần.”

Cô coi bộ rất đắc ý với lời đề nghị thắng lợi thuộc về mình 100%.

Thành giao.