Gió Và Trăng

Chương 63: Cứ xem anh là súc sinh đi




Mùa đông đến nơi, sàn nhà lạnh như băng, may cô đeo tất nên đỡ lạnh hơn chút, đôi tất trắng tinh phối cùng bộ váy ngủ dày dặn màu xanh lam, dài quá nửa bắp chân cực kì ấm áp.

Chính Phong đang ngồi ngoài ghế sofa bấm laptop, màn hình sáng phản chiếu lên gương mặt điển trai, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ rung động lòng người.

Âm thanh mở cửa từ phòng cô làm cậu chú ý.

"Ngủ đi, muộn rồi."

"Em đi tìm thước dây, anh có thấy không? Hình như hôm bữa mua cái gì được tặng kèm, em lấy ra quăng đâu mất rồi."

Chính Phong không nhìn cô nữa, tiếp tục đánh máy: "Em cần đo gì à?"

Lệ Thanh ngồi xuống cạnh Chính Phong, co chân vào áo lông ấm áp, kể đầu đuôi sự việc cho cậu nghe.

"82 56 98."

"???"

Mấy con số này, đâu ra mà có?

"Anh đo bằng tay, tương đối thôi, bảo Hiểu Tinh trừ hao chút." Gương mặt đẹp trai không biến sắc, nói năng lưu loát chẳng hề ngượng ngùng.

"Lưu manh."

Chính Phong dẹp laptop sang một bên: "Hay là để anh đo lại cho chắc, lại đây."

"Kh... Khoan đã."

Lệ Thanh chưa kịp phản kháng đã bị cậu kéo cái một.

"Đo tí thôi chứ có làm gì đâu."

Trong đầu cô đã mặc định cậu sẽ đo bằng tay nên mới có phần ngại ngùng.

"Anh không làm gì, em theo họ anh."

"Anh mà làm gì em, anh là súc sinh, được chưa?"

Tạm tin vậy.

Thước dây được bung ra trong tích tắc.

Hoá ra là cô để ở ngăn dưới cùng của bàn ở phòng khách, lúc cô kể là Chính Phong đã nhìn thấy rồi.

Cậu cẩn thận luồn dây qua người cô, khi lại gần còn để lại hương thơm thanh mát đầy lôi cuốn, vươn mãi trong đầu óc cô.

Vòng 1 80, vòng 2 56, vòng 3 98.

Con số cậu đưa ra gần như chính xác tuyệt đối.

"Mặc áo ngực nữa là 82, anh đo chuẩn quá nhỉ?" Chính Phong đắc ý ném thước dây sang một bên, ôm cô ngồi xuống ghế, chất liệu váy ngủ của Lệ Thanh rất tốt, mềm mịn, ấm áp, ôm rất thích, cả váy và người, cậu đều ôm hết.

So với lần đo hồi cấp 3, cơ thể cô đã phát triển hơn nhiều, nhất là vòng 1, tuy không lớn nhưng trong thời gian ngắn đã tăng tận 5cm.

Không nghĩ nhiều nữa, cô gửi số đo cho Hiểu Tinh, liền nhận được một nhãn dán bất ngờ và câu trả lời đầy ẩn ý.

Hiểu Tinh: [Lệ Thanh của chúng ta lớn thật rồi, yên tâm chị đây sẽ cho cưng mặc một bộ đẹp đến mức bạn trai cưng sẽ mê đến chết đi sống lại, hahaaa.]

Chính Phong ngồi bên cạnh cũng đọc được liền cướp lấy điện thoại cô.

Lệ Thanh: [Liệu mà làm đúng lời cậu nói - 99.]

Hiểu Tinh: [Uầy, đang ở cạnh nhau à? Thế thôi không làm phiền hai người nữa, xem bản thiết kế rồi báo lại tôi sớm nha, baiii.]



"N-Năm nay lạnh quá anh ha? Đeo tất mà chân em vẫn cảm thấy lạnh." Thấy không khí sắp chìm trong yên lặng, cô liền mở lời để xua tan đi.

"Đưa chân đây, anh sưởi ấm cho em."

Bình thường sẽ là đưa tay chứ ai lại đi đưa chân? Có phải nhầm lẫn gì không?

Cô lâu la quá làm cậu nóng lòng, tự cầm lấy chân cô nhét vào trong áo của mình.

Thân nhiệt của cậu rất ấm làm chân cô cực kì thoải mái, còn cảm nhận được cơ bụng nhấp nhô ở lòng bàn chân cách lớp vải.

Không ngờ cậu còn nghĩ ra cách này, Lệ Thanh ngồi hơi xéo với cậu, chân dài co lên, gót chân đặt ở bụng dưới của cậu để bàn chân ngự trị ở nơi ấm áp nhất, tay cậu cầm tay cô xoa xoa cực kì dịu dàng, phiên bản Chính ngọt ngào này chỉ dành cho riêng cô.

Lệ Thanh đúng kiểu được chiều quá sinh hư, chân cô không chịu nằm yên mà cứ cử động làm cậu cũng không yên ổn, vì lời nói ban nãy của cậu nên ỉ y cố tình chọc ghẹo cậu.

Cô đã đụng nhầm người rồi.

Cậu là Hứa Chính Phong kia mà.

Chính Phong nhìn cô bằng ánh mắt xa xăm, tia máu chứa đầy dục vọng loé lên: "Tự dưng không muốn làm người nữa, xem anh là súc sinh đi."

Chính Phong bế cô lên không một động tác thừa đi thẳng vào phòng ngủ.

Cách sưởi ấm này coi bộ cậu thích hơn gấp trăm lần.

"Hôm… Hôm nay không được!!"

Chính Phong bây giờ tựa như chiếc xe đã đề ga sẵn sàng phóng đi bất cứ lúc nào, nghe câu này có chút hụt hẫng mà dịu xuống đôi chút.

Lệ Thanh ấp a ấp úng nói tiếp: "Em… cái đó… vừa đến… khi nãy."

"…"

Muốn làm súc sinh cũng không được, bảo sao cô mạnh dạn khiêu khích cậu như vậy, hoá ra đã có bùa hộ thân.

Dạo này làm việc nhiều thức khuya, ăn uống không đầy đủ nên chu kì có lệch đi vài phần là chuyện đương nhiên, Lệ Thanh thì vẫn ổn nhưng hai anh em nhà Chính thì đang cảm thấy rất là cô đơn, quạnh quẽ.

Lại một đêm tự an ủi nhau.

- ----

Dự án lần này chính là cơ hội để họ giành lấy quyền sản xuất U Linh 2, cơ hội chỉ có một, tất cả đều nằm trong chiếc USB này.

Để chắc chắn hơn, họ còn lưu trữ dưới mọi hình thức và bảo mật tuyệt đối trước sự kiện ngày mai, 14/10/2018.

Cả văn phòng lập trình thở phào nhẹ nhõm sau chuỗi ngày chạy deadline, Hàn Lâm đãi cả văn phòng một chầu nước vì hoàn thành công việc trước thời hạn.

"Của em." Hàn Lâm đặt cốc giấy lên bàn của Lệ Thanh, tiện thể cắm ống hút giúp cô.

Lệ Thanh mãi bấm điện thoại nên chỉ kịp "cảm ơn" một tiếng.

Khi tất cả đều có nước, mọi người cùng nâng li chúc mừng thành công.

Lệ Thanh cũng cùng với mọi người cạn li, rồi hút một ngụm nước.

Vị này có hơi lạ, ngọt vừa, béo béo, ấm ấm, mùi rất thơm, còn hơi đắng phản phất đâu đó, nhưng chung quy rất ngon, cô uống thêm vài ngụm nữa mới quay sang hỏi Mạc Kì.

Không vì vụ kia mà hai người không còn nói chuyện, vẫn giữ mối quan hệ chị em văn phòng, chỉ khác là có phần ngượng nghịu hơn.

"À, cái này là capuchino, mới ra mắt gần đây, ừm... hình như thành phần có sữa béo pha chung với cà phê."

Cái gì? Cà phê?

Lệ Thanh cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu khó chịu, uống gần nửa ly rồi cơ mà.



Không nghĩ nữa, cô chạy xuống sảnh, đứng trước cửa lớn bắt taxi.

Gần đây lạnh nên chẳng mấy ai ra đường, lại còn do mạng xã hội phát triển, đa số đặt xe đều qua app, cho nên muốn bắt xe là cả một quá trình.

Lệ Thanh lo sốt vó, tay cô đã thấy ngứa ngáy, đỏ ửng lên, cô cố kìm nén làm cơ thể run bần bật.

Đang trong lúc không biết phải làm sao thì tình cờ, Dư Cảnh lái xe chở Chính Phong về vừa tới, họ bắt gặp nhau tại đây, cô nhìn thấy thì mừng rỡ, mở cửa xe xông vào: "Anh Dư Cảnh, đến bệnh viện đi."

Dư Cảnh không hiểu chuyện nhưng tình hình gấp gáp như vậy cậu ta chỉ biết tuân lệnh làm theo thôi.

Chính Phong còn đang mệt mỏi sau khi vừa đi bàn công chuyện về, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi ở ghế phụ, nghe thấy tiếng cô liền bật dậy như một phản xạ không điều kiện, quay xuống nhìn cô.

Lúc này, mặt Lệ Thanh đã đỏ bừng, cô mặc áo quần dài nên không biết bên trong cơ thể như thế nào, nhưng cảnh tượng này, Chính Phong đã thấy một lần rồi, là năm lớp 12, cô uống cà phê bị dị ứng nhưng lần đó không nghiêm trọng như lần này, nhìn cô không ổn chút nào.

"Nhanh lên."

Chiếc Bentley Bentayga W12 Bespoke phi như bay đến bệnh viện Hoa Thành.

Trên đường đi, Chính Phong liên tục trấn an cô, Dư Cảnh cũng rất lo nhưng bận tập trung lái xe, nên không thể làm gì khác được.

Chết tiệt, sao lại đè thời điểm này mà xảy ra chuyện thế!

Tay cô ngứa kinh khủng, chịu đựng thêm không bao lâu thì ý thức dần mất đi, trước mắt tối sầm lại, giọng nói của Chính Phong loáng thoáng bên tai rồi tắt hẳn, cô ngất lịm đi, gục xuống ghế.

Chính Phong lựa chọn xây dựng công ty ở đây quả là quyết định đúng đắn, chỉ cần 2 phút phóng xe với tốc độ 100km/h đã có mặt trước của bệnh viện.

Cửa xe nhanh chóng bật tung ra, Chính Phong bế cô vào trong, không biết đã uống bao nhiêu mà tình trạng lại nặng như vậy.

Lệ Thanh được bác sĩ đưa vào trong khám ngay lập tức.

"Chị dâu bị gì vậy?"

"Dị ứng."

Chính Phong bây giờ không có tâm trạng mà thảnh thơi chơi trò hỏi gì đáp nấy, sau câu trả lời câu hỏi kia thì cậu im bặt, đứng ngồi không yên, cánh hoa đào lo âu nhìn chằm chằm vào cửa kính.

Chỉ là bị dị ứng thôi, có cần phải làm quá vậy không?

Người ngoài nhìn vô có thể thấy và đánh giá như vậy nhưng đúng là người ngoài, chẳng hiểu tích sự gì.

Ngoài ông nội ra, Lệ Thanh chính là gia đình của cậu, Chính Phong làm tất cả cũng vì để gia đình nhỏ của cậu được vui vẻ, an nhàn qua từng ngày, không phải lo toan bộn bề trong cuộc sống.

Cậu chấp nhận để cô sống trong sự nuông chiều, cuộc đời đã nhào nặn con người cậu của quá khứ, trở thành một người không biết đến thứ gọi là tình yêu, phải sống một cuộc sống không hoàn hảo, nhàn hạ qua ngày, không động lực, không tiền tài, không hạnh phúc.

Từ khi gặp được Lệ Thanh, cuộc sống cậu mới dần có chuyển biến.

Bảo vệ cô gì chứ, để cô ra nông nỗi này, còn dám tự hào vỗ ngực xưng tên cái gì.

Chính Phong thật sự đã dằn vặt bản thân trong suốt thời gian bác sĩ khám bệnh cho cô.

Bóng tối u ám bao trùm xung quanh cậu, chờ đợi ánh sáng rực rỡ từ phía trước chiếu sáng phần nội tâm đang dằn xé.

"Anh Chính, bác sĩ cho phép vào rồi." Dư Cảnh vỗ vai Chính Phong một cái.

Cậu như bừng tỉnh, nhanh chân đi vào trong.

Bác sĩ đeo khẩu trang kín mít, mặc áo blouse trắng, tay cầm xấp giấy mỏng, đẩy gọng kính lên dặn dò cậu: "May là đưa đến kịp thời, tiêm thuốc xong đã ổn rồi, cô ấy dị ứng cafein khá nặng, dùng nhiều rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên đụng vô lần nào nữa, nằm viện hết ngày hôm nay là có thể về, người nhà theo tôi đi làm hồ sơ nhập viện cho cô ấy."

Dư Cảnh xung phong đi để Chính Phong ở lại trông coi cô.

May mà không sao.

Lệ Thanh cũng đã tỉnh, đang nằm trên giường đếm ô vuông trên trần nhà thấy cậu lại gần thì dời sự chú ý sang cậu.