Gió Và Trăng

Chương 49: Câu nói đầu tiên




"Trời lạnh rồi, mang thêm áo khoác đi." Chính Phong cầm ly sữa nóng đứng trước cánh cửa đang mở rộng, không có sự cho phép của cô, có ép đến chết cậu cũng không bước nửa bước vào.

Lệ Thanh cố xếp cho xong mấy bộ quần áo vào vali: "Anh để sữa lên bàn đi, em đang bận tay chút."

"Anh vào nhé?"

"Ừm."

Cô không nhìn cậu, nhanh tay xếp gọn đồ đạc, xong xuôi liền đứng dậy, mở hộc tủ chứa áo khoác ra, lựa qua lựa lại không biết nên chọn cái nào bởi cô muốn mang một cái thôi cho đỡ cồng kềnh, nếu thiếu vẫn có thể mua thêm được.

Lệ Thanh vuốt cằm suy tư: "Phong Phong, anh tính mặc áo khoác màu gì?"

Chính Phong ngồi trên ghế, xoay xoay cây bút một cách điêu luyện, ánh mắt chăm chú nhìn cô: "Đen."

"Vậy em cũng mặc màu đen."

Không đắn đo nữa, cô lấy chiếc áo màu đen duy nhất mình có nhét vào vali rồi khoá lại.

"Anh nhìn cái gì? Về phòng ngủ đi, mai phải dậy sớm đấy." Lệ Thanh uống cạn li sữa, môi trên còn dính lớp sữa mỏng mà không hề hay biết, trông cực kì đáng yêu.

Chính Phong nhếch mép, nhắm mắt lại, ngả người lên ghế: "Bỗng dưng không đi nổi nữa, anh ngủ lại đây được không?"

Lệ Thanh chống hông, nhíu mày rồi kéo tay cậu dậy, sức cô đời nào sánh nổi với cậu, kéo mãi mà chả di chuyển được mm nào, còn cậu mặc kệ cô làm trò, mắt vẫn nhắm tít, khoé môi càng lúc càng nhếch cao.

Vài phút sau, không nói nổi cậu, cô liền xoay người bò lên giường: "Đồ cứng đầu."

Đèn tắt, không khí trở nên im lặng lạ thường, chẳng lẽ cô lại chịu để cậu ở chung phòng vậy sao!

Chính Phong từ từ mở mắt, trên giường trống trơn, cô chạy đi đâu rồi?

Cậu sợ cô ngủ ngoài sofa liền nhanh chân chạy ra, ai dè chẳng thấy cô đâu, giờ này cô chạy đi đâu được?

Ánh mắt cậu hướng về phía phòng của mình đang đóng chặt, bên trong không thấy động tĩnh gì.

Lệ Thanh đang trùm chăn ôm gối ngủ, mới đó mà đã ngủ được rồi sao?

Chính Phong thở phào, xoa đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.

Đứng trước tủ quần áo, cậu tuỳ tiện lấy vài món đồ, không quên mang theo vài cái áo khoác rồi đóng cửa ra ngoài tắm rửa, trở ra ghế nằm ngủ một mạch đến sáng.

Khi cô tỉnh dậy thì cậu đã chuẩn bị xong xuôi, Lệ Thanh ôm gối dụi dụi mắt bước ra khỏi phòng.

Sau khi vệ sinh cá nhân, tinh thần cô trở nên tỉnh táo, tràn đầy năng lượng.

"Bảo lạ giường mà ngủ ngon quá nhỉ?" Thấy cô kéo vali ra khỏi phòng, cậu liền đi đến giành kéo với cô.

"Ừm… Giường có mùi của anh, rất dễ chịu."



"Đi thôi." Cậu đánh trống lảng, nắm tay cô xuống sảnh.

Hôm nay, cậu không mặc quần áo như mọi ngày, mà thay vào đó là áo thun trắng rộng rãi với quần thể thao năng động.

Không hiểu sao cứ mỗi dịp đi đâu như này hai người bọn họ lại mặc y chang nhau, cũng một phần do gu thời trang của cả hai, một phần do đi mua sắm thường mua cùng một kiểu, riết rồi tủ đồ toàn đồ đôi.

Trước sảnh JD, các cậu trai trẻ tập trung đầy đủ đang đứng đợi sẵn, khác hẳn với mọi ngày, hôm nay họ chịu khó ăn diện hơn chút, phong cách rất đa dạng, hợp xu hướng, mỗi người bọn họ còn đeo thêm kính đen trông rất ngầu, khi thấy Lệ Thanh và Chính Phong tới, Dư Cảnh ném kính đã chuẩn bị cho hai người.

"Anh Chính mặc đồ thường cũng hợp phết nhỉ, cứ tưởng anh chỉ biết mặc áo sơ mi quần âu thôi chứ." Hạ Mộc khoanh tay dựa nửa người vào bàn, từ tốn nói.

Lệ Thanh nghe thế chống hông, gương mặt đầy tự hào, rạng rỡ đáp trả: "Không phải chỉ hợp thôi đâu, mà còn cực kì đẹp trai."

Trong công ty, cô chỉ thân duy nhất với ba người này nên nói chuyện rất tự nhiên.

Cả ba đều có mặt nhưng chỉ có Hạ Mộc với Dư Cảnh là đi cùng, còn Hàn Lâm chỉ đi tiễn rồi về quản lí công ty.

Nói xong cô ngẩn đầu nhìn cậu, nở một nụ cười thật tươi để lộ má lúm đáng yêu, đôi mắt hồn nhiên chớp chớp như muốn lấy lòng cậu.

"Dẻo mồm." Chính Phong nhịn cười, cố giữ dáng vẻ của một người sếp nghiêm túc trước mặt nhân viên nhưng lại không nhịn được mà nhéo má cô một cái rồi đưa tay nắm chặt lấy tay cô.

"Ây dô!!"

Mới sáng sớm đã khoe ân ái rồi.

"Đi thôi, đi thôi, ở đây lại phải xem người ta yêu đương sến súa, ghen tị muốn chết."

Thời tiết vào thu se lạnh, Lệ Thanh rất thích thời tiết như thế này, mát mẻ, dễ chịu, dù có lạnh đi chăng nữa cũng không sao, có Chính Phong bên cạnh cô chẳng cần lo nghĩ gì nhiều, càng ngày càng dựa dẫm vào cậu.

Chiếc xe nhanh chóng khởi hành, đem theo năm người tiến thẳng đến sân bay.

Hoa Thành là một trong ba trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước, sở hữu sân bay quốc tế Hoa Lưu với diện tích khoảng 700km2, đường băng dài tận 5,2km, nằm trong top sân bay có đường băng dài nhất trên thế giới nhiều năm liền.

Không chỉ vậy, Hoa Lưu còn được trang bị những thiết bị điện tử tối tân nhất, đáp ứng đầy đủ nhu cầu của người tiêu dùng.

Đại sảnh rộng lớn, yên lặng phút chốc trở nên náo nhiệt hơn trước sự xuất hiện của nhóm người Lệ Thanh.

Tất cả đều đeo kính đen, đều chân mà bước về phía trước, dẫn đầu là Chính Phong.

Dù đeo kính che đi đôi mắt hoa đào tuyệt mỹ vẫn không ngăn được sức hút mãnh liệt của cậu, mà dường như còn làm tăng thêm phần bí ẩn, cực kì cuốn hút.

Những người xung quanh cũng dừng hành động mà ngước nhìn một cái.

Không chỉ có Chính Phong và Lệ Thanh cân visual, mà Dư Cảnh với Hạ Mộc nhan sắc cũng không tệ, đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn đến đó, mãi cho đến khi họ ngồi lên máy bay thì không khí mới trở nên yên tĩnh trở lại.

Ngẫu nhiên cậu ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mà Lệ Thanh cũng muốn ngồi ở vị trí đó, nhưng phải nhanh chóng ngồi vào để chừa đường đi cho người khác nên cô không kịp nói với cậu, chỉ ngồi xuống mà tiếc hùi hụi.

Chính Phong nhìn một lượt là hiểu ngay tình hình, đợi mọi người ổn định vị trí, cậu mới mở lời với cô: "Đổi chỗ với anh đi."

Lệ Thanh ngơ mặt nhìn cậu, rất nhanh liền vui vẻ đồng ý.



Cậu ngồi xuống bên cạnh, chu đáo thắt dây an toàn thật chắc chắn cho cô rồi mới thắt cho mình.

"Phong Phong, anh thấy tình huống này có chút quen không? Lần đầu gặp anh em cũng muốn đổi chỗ mà anh lại phũ phàng từ chối, anh nhớ chứ?"

"Chỗ đấy nắng, không để em ngồi được."

Đương nhiên là cậu nhớ, tất cả đều nhớ, từng giây, từng khoảnh khắc, từng cử chỉ, lời nói đều nhớ rất kĩ.

Lệ Thanh nghe xong mỉm cười, gật gù vài cái, nhưng liền nhận ra có gì đó hơi sai sai, giọng nói mang chút tâm tư: "Lúc đó hình như anh với em chưa quen biết mà, chẳng lẽ gặp ai anh cũng đều như vậy?"

Chính Phong không đáp, xoa đầu cô rồi bảo cô tranh thủ nghỉ ngơi, cậu cũng ngả người về sau mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.

"…"

Lệ Thanh bĩu môi, giơ tay muốn đánh cậu một cái nhưng không nỡ nên thôi.

"Ngủ, ngủ cái đầu anh, bộ tối qua anh đi ăn trộm à."

Không nhắc đến không sao mà nhắc đến một cái khiến đầu cô cứ suy nghĩa liên tục không tài nào ngủ được.

Đã bảo chuyện gì cũng phải nói với nhau cơ mà.

Dự kiến chuyến bay sẽ diễn ra trong vòng 23 tiếng.

Bây giờ là 10 giờ, lúc nãy chỉ kịp ăn sáng qua loa ở sân bay nên rất nhanh cô lại đói, dẹp suy nghĩ và tên đang ngủ say bên cạnh kia qua một bên, cô gọi thật nhiều đồ ăn rồi vừa ăn vừa xem phim cho bõ tức.

Vì là hạng thương gia nên màn hình chiếu phim cũng rất chất lượng, cập nhật gần như đầy đủ tất cả bộ phim mới ra gần đây, với một người dành mấy tháng trời đâm đầu vào máy tính như cô thì đây quả thật là thời điểm hợp lí để cày phim.

Không có nhiều thời gian nên cô chỉ chọn hai, ba bộ phim lẻ để xem rồi cũng nhanh chóng buồn ngủ, nhất quyết không dựa vào người cậu mà ngả ghế ra sau, cứ vậy mà ngủ.

Trước khi cô ngủ thì Chính Phong đã thức, cô không thèm nói chuyện cứ mặc kệ cậu thích làm gì thì làm.

Dường như ngủ không ngon giấc nên gương mặt cô lộ ra vẻ khó chịu, hàng lông mày thanh tú hơi cau có nhíu lại, vì thế mà cậu âm thầm hạ ghế của mình ngang với ghế cô để cô có thêm không gian nằm.

Chính Phong dựa vào ghế, tay cầm quyển sách tiện tay lấy lúc nãy chăm chú đọc, không bỏ được thói quen uống cà phê nên bên người cậu lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm ấy, hoà cùng mùi sữa tắm thanh mát cực kì dễ chịu.

Bỗng dưng máy bay sốc nhẹ một cái làm Lệ Thanh đang ngủ va vào cậu, Chính Phong cũng kịp thời đỡ được cô, thấy cô không có dấu hiệu thức dậy mà trái lại còn như một thói quen, vòng tay ôm lấy cậu, cậu thuận theo đó mà giữ nguyên tư thế, chỉ điều chỉnh một chút cho cô thoải mái hơn, khoảng cách đủ gần để cậu có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô vang lên từng nhịp bên tai.

"Dư Cảnh, chỗ cậu có gì ăn không? Ném lên đây." Vì không muốn động đậy nhiều sợ sẽ khiến Lệ Thanh tỉnh giấc cậu mới nhờ vả như thế.

"Cái này ngon lắm, anh ăn thử xem." Dư Cảnh ngồi chồm dậy vươn tay đưa hai cái bánh mì tươi cho cậu.

Loại bánh bày quả thật rất ngon, phần bánh mềm mịn, hương vị đậm đà, còn có nhân phô mai nữa, mà Lệ Thanh lại cực kì thích ăn phô mai, ăn chung với cô nhiều lần dần dần cậu cũng dần quen với món này.

Một cái bánh khá lớn, nhưng với sức ăn của cậu thì chả nhằm nhò gì, tuy nhiên cậu chỉ ăn một cái xem như lót dạ rồi để dành cái còn lại cho cô, biết cô đang nhõng nhẽo chắc chắn cậu đưa sẽ không chịu ăn nên cậu đành để bên cạnh cô để khi tỉnh dậy cô tự ăn.

Chỉ có một tay trái hoạt động được nên cử động khá khó khăn, Chính Phong hơi xoay người để đặt bánh xuống, gương mặt điển trai tiến sát lại gần cô, mái tóc ngắn nhẹ nhàng lướt qua đầu mũi cao khiến nó khẽ cử động, kéo theo đó, mi mắt Lệ Thanh run run rồi lười biếng mở ra.