Gió Và Trăng

Chương 44: Chúng ta chia tay đi




"Không phải đều là một sao, gọi ra hết làm gì?" Cậu cười cười ngẩn đầu nhìn cô.

"Tất cả mọi thứ về cậu tôi đều thích."

"Ừm, nhưng mà cậu không nên nói mấy lời này, nghị lực của bạn trai cậu bây giờ rất mong manh, không biết chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

"…"

Sau vài phút cõng nhau đi dạo, họ trở về nhà.

Cả phòng Chính Phong và Tường Vũ đều khóa trái cửa, chỉ có phòng ngủ lớn là cửa không khoá, bên trong là Vương An đang ngủ say.

Chuyện gì đây? Hiểu Tinh đâu? Không lẽ...?

"Ừm… Cậu ngủ đi, tôi ngủ sofa."

Chính Phong xoa đầu cô rồi quay lưng đi liền bị Lệ Thanh nắm áo lại.

"Hửm?"

"Đợi tôi." Cô chạy về giường, lấy một cái gối lớn, mở tủ lấy thêm chăn đưa cho cậu.

Chính Phong nhận lấy, hôn lên trán cô: "Ngủ ngon, nhớ chốt cửa."

Vì lạ giường nên cô cứ trằn trọc mãi, đến gần sáng mới ngủ được một chút rồi cũng nhanh chóng tỉnh dậy.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cô nhẹ nhàng mở cửa, cố gắng để không ảnh hưởng đến cô nhóc kia.

Không gian khá yên tĩnh, ánh sáng nhỏ bé len lỏi qua khe cửa chiếu sáng một góc phòng, hương thơm thoang thoảng phát ra từ tách cà phê trên bàn mang đến cảm giác tỉnh táo hẳn.

Hứa Chính Phong dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại chơi game, gác đôi chân dài miên man lên chiếc bàn nhỏ, thấy cô chậm rãi tiến lại gần thì bỏ chân xuống.

"Không ngủ được?"

"Ừm, mọi người đâu hết rồi?" Cô ngồi xuống bên cạnh cậu.

Chính Phong không nhìn cô, vẫn chú ý vào màn hình điện thoại: "Tường Vũ đang chạy bộ bên ngoài, còn lại chưa dậy."

Dù sao sáng nay cũng không có kế hoạch gì, chủ yếu thu xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà nên Lệ Thanh lười gọi, cũng không muốn làm phiền họ, về trễ chút không sao, cô cùng Chính Phong chơi game cả buổi, không biết cả hai đã phá hết bao nhiêu kỉ lục rồi nữa.

10 giờ sáng, trong phòng Kiến Minh.

Trên sàn nhà, quần áo rơi tá lả, không khí có chút tình ái sau trận mây mưa đêm qua, trong chăn là hai cơ thể mới được tắm rửa qua loa, vẫn đang ôm chặt lấy nhau.

Cô gái nằm trong lòng cậu trai trẻ bắt đầu ngọ nguậy khiến cậu theo đó tỉnh giấc, ánh mắt quét qua dấu tích cuồng nhiệt của mình gây nên trên người cô ấy, cậu ta mỉm cười hài lòng, ôm chặt lấy cô.

Cô gái vẻ mặt vô cảm, trùm chăn lại, tay đẩy nhẹ ngực cậu trai ra xa, lẩn trốn ánh mắt.

"Kiến Minh, chúng ta chia tay đi."

"Đừng đùa vậy chứ?" Kiến Minh hôn lên trán Hiểu Tinh.



Hiểu Tinh để mặc cậu ta hôn cho đã rồi ngồi dậy, giọng nói khàn khàn đầy mị hoặc: "Tôi đang nghiêm túc."

"Lí do?"

"Đừng ép tôi trả lời." Hiểu Tinh chui ra khỏi chăn, quay lưng nhặt quần áo đi vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng mở cửa ra ngoài, đêm qua có thêm cồn nên tên Kiến Minh kia như được tiếp thêm sức lực, dày vò Hiểu Tinh đến gần sáng khiến bây giờ eo cô ấy nhức đến mức không cử động nổi, bước đi cũng có chút loạng choạng.

Bầu không khí cực kì gượng gạo, mọi người âm thầm thu xếp hành lí, mỗi người một việc, sự im lặng đó kéo dài mãi cho đến khi ngồi vào xe vẫn còn như thế, tất cả đều ngồi ở vị trí cũ, trừ Kiến Minh và Hiểu Tinh thì nhóm người còn lại vẫn bình thường.

Thấy Hiểu Tinh cứ nhìn miết ra ngoài cửa sổ, nói năng cũng không nhiều, Lệ Thanh ngại bắt chuyện trước nhiều người liền lấy điện thoại nhắn tin cho cô ấy.

Lệ Thanh: [Có chuyện gì sao?]

Hiểu Tinh cầm điện thoại lên nhắn vài chữ.

Hiểu Tinh: [Hôm nay tôi đến ngủ ở nhà cậu nhé.]

Lệ Thanh: [Ok.]

Cô hít sâu một hơi rồi thở từ từ ra, dựa người vào ghế.

Lệ Thanh nhỏ giọng hết mức: "Chính ca, hôm nay Hiểu Tinh đến nhà tôi ngủ, cậu tránh mặt đi ha."

Chính Phong hơi nhíu mày, tỏ thái độ không đồng tình.

"Làm sao, nhà tôi tôi muốn đuổi cậu đi đấy, không được ý kiến." Lệ Thanh nghênh mặt lên, lè lưỡi chế giễu cậu.

Chính Phong kéo cô về phía mình, tay giữ chặt khuôn mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng đỏ, đôi mắt hoa đào rung rung, thoáng chút xa xăm.

Hai tay Lệ Thanh chống trên đùi cậu, nếu nhúc nhích sẽ ngã ngay, cô chỉ có thể buông một tay để che miệng lại, ngơ mặt nhìn cậu: "Ở đây không được."

"Họ không có rảnh nhìn đâu."

Cậu kéo tay cô xuống, tay còn lại vòng ra sau cổ kéo mặt cô lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán, lên má, rồi khắp khuôn mặt be bé, điểm dừng cuối cùng là môi cô, nụ hôn không mạnh mẽ như hổ đói giống lần trước mà dịu dàng, chậm rãi, từ từ xâm nhập vào bên trong miệng cô, quét qua một lượt, giữ lại sự ẩm ướt đầy ngọt ngào trên đôi môi căng mọng.

"Cái này coi như bù đắp." Cậu liếm môi một cái, bày ra bộ dạng lưu manh như mọi ngày.

Cô nửa cười nửa tức, đánh vào tay cậu: "Cút đi."

Trong phòng của Lệ Thanh, hai cô gái nằm cạnh nhau trò chuyện, cả hai đều nói rất nhiều, tất cả những chuyện trên trời dưới đất đều lôi vào nói rồi cứ vậy mà cười khúc khích đến gần sáng.

"Lệ Thanh, cuối tháng tôi sẽ bay đến ngoại bang, cậu biết tôi thích thiết kế đến mức nào mà, sau này chắc chắn tôi sẽ nổi tiếng."

"Đừng có quên tôi."

Hiểu Tinh mỉm cười, "ừm" một tiếng rồi nhắm mắt lại, nhỏ giọng: "Với cả, tôi với Kiến Minh chia tay rồi."

"…"

"Tôi không hối hận gì đâu, thật đấy." Hai dòng nước mắt tuôn ra từ bao giờ, giọng nói cũng khàn đi đáng kể.

Lệ Thanh không biết nói gì nữa, vỗ vai an ủi Hiểu Tinh.



Không cần những lời khuyên hay góp ý vô nghĩa bởi khi đã đưa ra quyết định này thì chắc chắn đã suy nghĩ rất kĩ, thứ cần nhất chính là một người lắng nghe, chỉ thế thôi đã quá đủ rồi.

Mỗi câu chuyện Hiểu Tinh kể ra đều được người bạn của mình hết sức chú ý, luôn khiến cô ấy rất vui vẻ, cảm giác được quan tâm, tôn trọng của bạn bè.

Cô ấy khóc thêm một lát rồi nín hẳn, nhanh chóng ngủ say, nơi mi mắt còn đọng lại tầng nước mỏng chưa kịp khô.

Cùng thời điểm, tại quán bar lớn nhất ở trung tâm Hoa Thành, Kiến Minh vùi đầu trong đống rượu, bên cạnh còn có mấy người con gái ăn mặc hở hang, vài người khác ngồi bên cạnh đút đồ ăn, massage, thậm chí sà vào lòng cậu ta hòng moi thêm chút tiền từ cậu trai trẻ hào phóng này.

Mùi hương rẻ tiền gắt đến mức say như Kiến Minh cũng có thể ngửi ra được, cậu ta ném thẻ lên bàn rồi đuổi hết đám người kia đi.

Căn phòng đông đúc chưa được 5 phút giờ đây chỉ còn Kiến Minh và Chính Phong.

Không gian im lặng bao trùm mọi thứ, nốc xong ngụm rượu, Kiến Minh bắt đầu ngồi lảm nhảm: "Con mẹ nó, cậu nói xem, ông đây có gì không tốt, muốn chia tay là chia tay sao, còn chưa kịp nói gì đã bỏ đi, làm như tôi không biết cậu ấy đi nước ngoài không bằng, bóc tem rồi quất ngựa truy phong à, hay chê kĩ năng của ông đây..."

Nghe đến hai chữ "kĩ năng" này gán trên kẻ đang say xỉn kia, không hiểu sao Chính Phong lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà thể hiện ngay trên khuôn mặt.

"Cười cái gì? Muốn gây sự à?"

Cậu không chấp vặt với người say, gác chéo chân, khoanh tay dựa người vào ghế, khuôn mặt đầy sự khiêu khích: "Nếu không phải bạn gái tôi đuổi đi thì còn lâu tôi mới ở đây nghe cậu lải nhải, biết điều thì uống lẹ đi."

"Vô tâm." Kiến Minh ăn thêm vài miếng trái cây rồi xách áo đứng dậy quay đi: "Hôm nay là ngày cuối cùng tôi nghĩ đến cậu ấy, từ ngày mai, không được nhắc đến trước mặt tôi lần nào nữa, cảm ơn." Nói rồi cậu ta bỏ về thẳng một mạch, cũng không biết có phải là đi về hay không.

- ----

Hơn một tháng trôi qua, mọi thứ đâu lại vào đấy, Hiểu Tinh sau đêm đó cũng nhanh chóng bay đến ngoại bang nhập học, những người còn lại cũng lao vào học tập ở giảng đường đại học, Lệ Thanh có nhiều dự án lớn hơn nên cũng làm việc ngày đêm, ai nấy đều bước vào quỹ đạo của cuộc sống mới, cả Chính Phong cũng vậy, cậu bận rộn hơn hết, thời gian bên cạnh cô gần như bằng không.

Mỗi người một việc vì thế mà thời gian gặp gỡ không được nhiều, thứ tồn tại nhỏ bé gắn kết từng người chỉ là vài dòng tin nhắn hỏi thăm mỗi khi rảnh rỗi.

Đã gần một tháng cô chưa gặp Chính Phong, dường như cậu rất bận, nhưng vẫn cố gắng trả lời tin nhắn của cô, thời gian hai người làm việc khá chênh lệch, cậu làm buổi sáng, còn cô làm buổi tối.

Hôm qua cậu có nhắn với cô, hai ngày này cậu rất nhiều việc, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu, xong việc sẽ đến tìm cô ngay.

Lệ Thanh dành hết một ngày để ngủ sau chuỗi ngày chìm đắm trong dự án mới.

Gần đây dù có bận rộn đến mức nào, cô vẫn giữ thói quen luyện tập thể dục nên sức lực cũng tốt hơn nhiều, ăn no, ngủ khoẻ, tinh thần rất thoải mái.

Ở vùng trung tâm Hoa thành, mảnh đất trống rộng lớn ngày nào giờ đây đã bị lấp đầy bởi một công ty nhỏ.

Nhìn qua có thể thấy công ty này chỉ vừa mới xây dựng xong gần đây, bảng hiệu còn chưa có, nhưng để mua được mảnh đất này để xây dựng thì số tiền bỏ ra cũng không nhỏ.

Không thua kém những công ty có tiếng xung quanh, công ty kia có khoảng 5 tầng lầu và một đại sảnh, diện tích mỗi tầng đều khá rộng rãi.

Bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, mùi sơn mới chưa bay đi hết, còn hoà lẫn vào không khí, nội thất gần như đầy đủ, hiện tại không có một bóng người qua lại.

Trên bàn làm việc trong văn phòng tầng 5, Chính Phong đang chăm chú vào màn hình máy tính, bên cạnh còn có một bàn làm việc để trống.

Sau cú click chuột cuối cùng là một khoảng lặng, cậu ngã người ra sau, dựa vào ghế dựa êm ái, chiếc ghế màu đen trùng với màu của dàn máy và màu áo hôm nay của cậu.

Cậu vươn vai, bẻ khớp, xoay cổ một cái, khoé môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Bên ngoài mặt trời cũng đã lặn, để lại ánh hoàng hôn tuyệt đẹp trên nền trời cuối mùa hạ.