Gió Tới Muộn

Chương 4: Gió Tới Muộn (4)




Tác giả: Đại Dã Thất Hải

Biên tập: Vãn Ca

- ---------------------

Thẩm Thù mơ màng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, chiếc chăn của Lâm Mộc Tắc đắp trên người cậu truyền tới từng đợt hương thơm thảo dược, hơi đắng, có điều cũng coi như yên giấc.

Cậu dụi mắt từ từ thích nghi với ánh sáng, cảnh vật xung quanh lại khác những lần thức dậy trước. Bấy giờ cậu mới kịp nhận ra có lẽ mình đang ở trong phòng Lâm Mộc Tắc.

Đứng bật dậy, phát hiện Lâm Mộc Tắc không ở trong phòng, cậu cuống quít mở cửa ra tìm người, lại phát hiện chàng đang ngồi giữa sân phơi nắng pha trà.

Lâm Mộc Tắc nghe thấy tiếng Thẩm Thù mở cửa thì chưa quay người vội, thuận tay cầm một chén trà đặt lên bàn nhỏ, rót ít nước trà vào trong.

"Dậy rồi? Qua đây ngồi đi. Hôm nay là ngày nghỉ, không giảng bài."

Thẩm Thù đi tới, kéo ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Lâm Mộc Tắc, cầm chén trà tỏa khói nghi ngút lên ủ trong tay.

"Chứng hàn của tiên sinh..."

"Bệnh cũ mà thôi, không đáng ngại." Lâm Mộc Tắc nhấp một ngụm nước trà, "Đêm qua... đa tạ."

Thẩm Thù gật đầu, lòng lại hơi hụt hẫng. Cậu thà Lâm Mộc Tắc để mình làm nhiều việc hơn chút, chứ không muốn nghe tiếng cảm ơn từ miệng chàng. Con người luôn rất kỳ lạ, ngày càng tham lam, ngày càng không hài lòng, cậu muốn khoảng cách giữa mình và Lâm Mộc Tắc ngắn đi chút nữa, nhưng Lâm Mộc Tắc lại như tự dựng lên bức tường vây, quay lưng với cậu, không cho cậu mảy may tới gần.

Tới tận bây giờ, cậu vẫn chưa biết chứng hàn của Lâm Mộc Tắc đã nghiêm trọng tới mức nào. Hiên Trúc ngậm miệng không đề cập, người Lăng Thành giữ kín như bưng.

Thẩm Thù càng nghĩ càng giận, nâng chén trà uống một hơi cạn sạch, Lâm Mộc Tắc nhìn đến thở dài.

"Cho em uống trà thật đúng là lãng phí."

Thẩm Thù cười miễn cưỡng, bỗng nhớ tới gì đó, "Giờ Ngọ hôm nay tiên sinh đã dùng bữa chưa?" Cậu ngủ một mạch tới lúc này, vừa ra đã thấy Lâm Mộc Tắc pha trà, khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định là không ăn trưa.

"Chưa, không phải nấu, tôi để bên Hiên Trúc phần cơm cho em. Đói thì tự tới phòng bếp ăn."

"Em không đói..." Thẩm Thù không nói gì nữa, ăn vạ uống ké vài chén trà ở chỗ Lâm Mộc Tắc rồi mới rời khỏi.

Tối đó, Thẩm Thù lần dò tới đứng góc tường, chờ Hiên Trúc đưa than đi ngang qua.

"Ây ây, Hiên Trúc Hiên Trúc."

Hiên Trúc bị dọa đến giật mình, quay người suýt đụng phải bậc thềm bên cạnh, lắc mình tránh đi sau đó ngồi phệt lên thềm đá.

Cậu ta thở hổn hển, một lúc sau nổi giận nói với Thẩm Thù, "Làm tôi sợ chết đi được. Cậu có việc không thể nói sớm chút sao. Sao cứ nhất quyết đánh cướp tôi lúc tối lửa tắt đèn thế?"

Thẩm Thù gãi đầu, hơi xấu hổ, "Hôm nay tiên sinh nói với tôi rằng từ nay về sau tôi sẽ đưa than. Ban ngày quên nói với cậu nên đành tới cản cậu lúc này."

Hiên Trúc không nghi ngờ cậu. Bình thường mối quan hệ của Lâm Mộc Tắc và Thẩm Thù thân thiết đến mức nào, cậu ta nhìn ra được.

"Được, đốt than ở góc Tây Nam phòng bếp. Một đêm tiên sinh chỉ dùng ba viên, đừng đốt nhiều."

"Biết rồi biết rồi, mau về đi thôi." Thẩm Thù nói đẩy Hiên Trúc đi xong thì xách sọt chạy về phía tiểu viện của Lâm Mộc Tắc.

"Tiên sinh, em tới đưa than!"

Ngón tay lật sách của Lâm Mộc Tắc dừng một lát, chàng nghe ra đây là giọng Thẩm Thù.

"Vào đi."

Thẩm Thù mở hé khe cửa len vào rồi lập tức đóng cửa lại, cầm sọt tiến tới, tay chân lóng ngóng châm đốt lửa than.

Lâm Mộc Tắc ngồi trước bàn đọc sách, thỉnh thoảng lại ngó qua chỗ Thẩm Thù, sợ người nọ sơ ý châm luôn cả mình. Thấy cậu vụng về chuẩn bị tốt mọi thứ mới thu lại ánh mắt về trang sách.

"Tiên sinh..." Thẩm Thù chuẩn bị xong lửa than, mặt đã dính chút bụi than mà bản thân còn hồn nhiên không biết, di chuyển từng chút tới bên cạnh Lâm Mộc Tắc, do dự mãi mới cất lời.

"Nếu chân tiên sinh không khỏe, ban đêm em có thể tới làm ấm đầu gối giúp tiên sinh." Khi nói mặt Thẩm Thù hồng hồng, nói xong còn tự bổ sung cho mình, "Em đọc được ở phòng sách sân trong phía Tây."

"Sách nào?" Lâm Mộc Tắc không nhìn cậu.

Thẩm Thù bịa bừa một tên sách.

"Ngày mai lấy quyển sách đó tới cho tôi xem."

"..."

"Nhưng chứng hàn của tiên sinh... em nghe Hiên Trúc nói năm ngoái đến đợt tuyết đầu mùa mới đốt lửa than, năm nay vừa Lập Đông đã đốt vài ngày rồi."

Lúc này Lâm Mộc Tắc mới ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sầu lo của Thẩm Thù, sau đó lập tức dịch tầm mắt sang chỗ khác, không hề nhìn cậu.

"Chớ nghe Hiên Trúc nói bậy, tự ta hiểu rõ được." Nói xong, chàng lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thù, "Nếu không còn việc gì thì đi nghỉ ngơi đi, giờ Thìn ngày mai lại đến."

"Nhưng mà tiên sinh..."

"Tôi nói là ra đi!" Lâm Mộc Tắc hiện tại thật sự mệt mỏi khi ứng đối với Thẩm Thù. Không phải chàng không nhìn ra sự mong đợi trong mắt Thẩm Thù. Chàng không thể đáp lại, cũng không cách nào đáp lại, chỉ đành kéo lấy bước chân tới gần mình của Thẩm Thù, sau đó quay người dựng nên bức tường vây giữa cả hai.

Thẩm Thù bị âm điệu đột ngột cất cao của Lâm Mộc Tắc dọa sợ tới sửng sốt, bất giác lui về sau một bước nhỏ, viền mắt thoáng ửng đỏ.

"Em biết rồi." Nói xong toan quay lưng rời đi.

Lâm Mộc Tắc không nhịn được ngẩng đầu, bắt gặp khóe mắt đỏ lên của Thẩm Thù, trái tim như bị bóp lấy, vừa chua xót vừa đau đớn. Làm cho người ta khóc, không thể cứ để em ấy trở về như thế được.

"Chờ chút." Trước khi chàng đưa ra quyết định, cơ thể đã phản ứng, gọi Thẩm Thù lại.

Lâm Mộc Tắc nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Thù, cùng cả đôi môi bị cắn chặt của cậu, thở dài.

"Lại đây."

Tuy Thẩm Thù biết lúc này mình hẳn nên có cốt khí, quay người rời khỏi, nhưng Lâm Mộc Tắc vừa gọi mình, cậu lập tức không nhịn được bước chân xích lại gần.

Câụ đi tới trước mặt Lâm Mộc Tắc, cúi đầu không nhìn chàng.

"Ngồi xổm xuống, thấp hơn chút."

Thẩm Thù ngồi xổm xuống, vẫn không nhìn chàng.

Lâm Mộc Tắc hết cách. Chàng hiểu đạo lý chọc người ta giận thì phải dỗ, nhưng khi thực hành thì một câu dịu dàng cũng không nói nên lời, chỉ biết nhìn.

Chàng lấy một chiếc khăn mềm ra từ trong lòng, thấm ít nước trà trong chén, một tay nâng cằm Thẩm Thù ép cậu ngẩng mặt lên, một tay cầm khăn mềm lau đi bụi than trên mặt cậu.

"Tôi biết, Thẩm Thù. Tôi biết hết." Chàng lau mạnh từng chút, mãi tới khi bụi than màu đen trên mặt Thẩm Thù biến mất, gò má hồng nhuận hiện ra, mới chậm rãi buông tay.

"Nhưng tôi không thể."

Thẩm Thù đối diện với ánh mắt chàng, chờ nửa câu sau của chàng, cảm xúc trong mắt đã đầy ngập chực chờ trào ra.

"Thôi." Lâm Mộc Tắc nhìn đôi mắt Thẩm Thù, bỗng không nói nổi nữa.

Chàng rất muốn nói rằng chính mình sống không quá hai mươi lăm, nhưng làm vậy không công bằng với Thẩm Thù.

Chàng hai mươi lăm tuổi, mang theo toàn bộ tình cảm của Thẩm Thù rời đi, cảm thấy mãn nguyện biến thành một gò đất, sau đó bỏ lại mình Thẩm Thù. Nếu chuyện này xảy ra thật, chàng mới vạn kiếp bất phục.

Thẩm Thù của chàng, vốn phải vợ con đủ đầy, ngậm kẹo đùa cháu, trăm năm vô ưu.

Thẩm Thù nhìn Lâm Mộc Tắc hơi hé miệng rồi lại dời tầm mắt, không chờ được nửa câu sau của chàng.

"Trở về đi, giờ Thìn ngày mai, chớ đến trễ." Nói xong thì đặt khăn mềm về lại trong lòng, quay người đi tiếp tục lật sách y học trên bàn đọc sách.

Thẩm Thù ngẩn người tại chỗ, cúi đầu không biết suy nghĩ gì, xách theo sọt tre ra khỏi cửa.

Lâm Mộc Tắc tắt đèn tại giờ Tý, chàng dùng cánh tay dịch bản thân từ trên ghế lên trên giường. Trong chăn rất lạnh, có điều chàng đã quen rồi. Chàng luôn đi vào giấc ngủ, thường phải qua nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được, chưa tới hừng đông lại đã mở to mắt.

Giờ Tý quá nửa, Lâm Mộc Tắc vẫn rất tỉnh táo, chỉ nhắm mắt lại chứ chưa ngủ.

Cửa bị mở ra một khe hở, sau đó có bóng người chen vào trong, nhanh chóng đi tới.

Lâm Mộc Tắc nghe thấy, không dám tự tiện mở mắt. Chàng có thể cảm giác được người nọ đang đứng bên giường nhìn mình chăm chú.

Mùi hương... rất quen thuộc.

Người tiến vào không ai khác ngoài Thẩm Thù. Sẽ không có ai to gan tới mức này.

Cậu ôm một bình nước nóng trong lòng, lồng ngực bị nóng đến đỏ một mảng cũng không chịu lấy ra, sợ nó lạnh đi chút.

Cậu không muốn quan tâm tới những lời Lâm Mộc Tắc nói, chỉ còn cách ép buộc bản thân vứt nó ra sau đầu không thèm nghĩ, trở về tiểu viện đun ít nước ấm mang theo, ngồi xổm ngoài cửa phòng Lâm Mộc Tắc chờ tới khi chàng thổi tắt nến.

Tuy vừa mới vào đông nhưng trời đêm đã rét lạnh, dù ôm nguồn nhiệt trong lòng cũng không ngăn nổi tay chân lạnh cóng.

Vất vả lắm mới chờ được đến lúc Lâm Mộc Tắc tắt đèn, chờ thêm một lát nữa mới mở cửa đi vào, tiến thẳng tới bên giường chàng.

Lâm Mộc Tắc cảm giác thứ gì đó ấm nóng hầm hập được nhét vào từ góc chăn, ngay sau đó lại rụt về.

Thẩm Thù thấy chàng vẫn không làm ra hành động nào, cho rằng chàng ngủ say rồi nên tiếp tục đánh bạo dò bàn tay vào chăn chàng, đẩy bình nước nóng về chỗ khoeo chân chàng. Hiện tại người cậu hơi lạnh, lại chạy đến chỗ lửa than chưa tàn hơ một lát. Khi cảm thấy toàn thân nóng hừng hực rồi, cậu mới mò mẫm cạnh giường chui vào trong chăn của Lâm Mộc Tắc.

Lâm Mộc Tắc vốn cho rằng Thẩm Thù tới đưa bình nước nóng xong sẽ rời đi, nhưng không ngờ người này đi rồi quay lại, sau còn được nước lấn tới trèo lên giường.

Thẩm Thù chen vào trong chăn, quả nhiên lại là một vùng lạnh lẽo. Cậu vừa ôm Lâm Mộc Tắc vào trong lòng, vừa dùng tay xoa bóp đầu gối chàng.

Không biết Thẩm Thù nghĩ tới điều gì, Lâm Mộc Tắc nghe thấy cậu thở dài một hơi.

Mặc dù hai chân được ôm vào lồng ngực ấm áp như vậy rất thoải mái, nhưng Lâm Mộc Tắc thật sự không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa. Khi đang định lên tiếng, chàng chợt nghe được tiếng Thẩm Thù.

"Không muốn nói thì đừng nói..." Âm lượng giọng nói không lớn, nghe giống cậu đang lẩm bẩm hơn, "Không muốn em biết cũng không sao..."

Lâm Mộc Tắc ngẩn người, dựng tai nghe tiếp, không nhúc nhích.

"Đừng bảo em đi nữa." Thẩm Thù lại nói, tay còn che đi đầu gối của Lâm Mộc Tắc như hơi run lên, "Em không muốn đi."