Nụ hôn rất nhẹ.
Cẩn thận, nhưng không hề do dự.
Chỉ là một cái chạm môi đơn giản, đã khiến Thương Vũ căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.
Cô sợ rằng chỉ cần động đậy sẽ đánh thức tất cả những điều không thực này.
Hơi thở ấm áp, nhịp tim cô đột nhiên tăng tốc.
Lòng rối như tơ vò.
Thương Vũ không biết nụ hôn này có ý nghĩa gì, cũng không biết Yến Quy hôn cô là vì tâm lý gì.
Có lẽ là hơi men rượu, có lẽ là mưa quá to, có lẽ là bầu không khí rất thích hợp để hôn nhau.
Kỹ thuật hôn của Yến Quy rất tốt, không vội vàng chiếm hữu, mà từng chút từng chút một công phá, khiến Thương Vũ không thể không lùi lại, cho đến khi không còn đường lui.
Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài ban công.
Ánh đèn của những tòa nhà cao tầng ở xa mờ ảo trong tầm mắt.
Thương Vũ cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng.
Cô không còn tâm trí để nghĩ xem việc này có phù hợp với
hợp đồng hôn nhân của họ hay không, cũng không biết nên ứng phó như thế nào, tìm lý do gì để giải thích cho hành động không kiềm chế được này.
Cô chỉ có thể theo bản năng, vụng về đáp lại Yến Quy.
Cho đến khi tay Yến Quy vuốt ve lưng cô, cho đến khi Yến Quy luyến tiếc buông cô ra, giọng nói như mê hoặc vang lên.
"Thương Tiểu Vũ, em không cần thở sao?"
Thương Vũ:...
Vì quá căng thẳng, cô đã nín thở.
Được Yến Quy nhắc nhở như vậy, cô đột nhiên mở mắt, lùi lại một bước, thở hổn hển.
Một lúc, cả hai đều không nói gì, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Thương Vũ vùng vẫy một hồi, bật ra một câu: "Yến tổng, ngủ ngon!"
Nói xong, cô cũng không quan tâm đến phản ứng của Yến Quy, tự mình quay đầu chạy về phòng, đóng cửa lại.
Yến Quy một mình đứng trên ban công, đưa tay lên xoa nhẹ môi mình.
Trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.
Cô ấy không từ chối, đây có được coi là một tín hiệu tốt không?
Thương Vũ chui vào chăn, trằn trọc mãi không ngủ được.
Nụ hôn này sẽ thay đổi điều gì sao?
Cô không biết nữa.
Cả hai đều mang nặng tâm sự riêng. Đến sáng hôm sau, khi phải dậy sớm gặp đối tác, tinh thần của họ đều không được tốt.
May mắn là cuộc đàm phán về kho hàng ở nước ngoài diễn ra thuận lợi và kết thúc sớm hơn dự kiến.
Khi ra về, Yến Quy bất ngờ nhận ra Thương Vũ đã trang điểm kỹ lưỡng.
Cô ấy vốn đã có vẻ ngoài ưa nhìn, chỉ cần trang điểm nhẹ và chỉnh chu trang phục một chút là trông rạng rỡ hẳn.
Yến Quy không khỏi liếc nhìn thêm một lần.
... Chẳng phải cô ấy từng nói đi làm thì không cần thiết phải trang điểm sao?
Thật tình cờ, ông chủ của đối tác có một phòng tranh sắp tổ chức triển lãm. Nghe nói Yến Quy cũng thích vẽ, ông liền nhiệt tình mời hai người đến tham dự.
Yến Quy nói cần hỏi ý kiến của Thương Vũ.
Theo phản xạ, Thương Vũ đồng ý: "Đi xem thử đi, em cũng rất hứng thú."
Thực ra, suốt cả ngày hôm đó, hai người không hề nói chuyện với nhau.
Thương Vũ dường như cố ý tránh mặt Yến Quy, và Yến Quy cũng nhận ra điều này.
Nụ hôn đêm trước, cả hai ngầm hiểu sẽ không nhắc lại.
Nghe Thương Vũ nói vậy, Yến Quy liền đồng ý: "Được, vậy cùng đi."
Triển lãm diễn ra vào ngày hôm sau.
Nghe tin có buổi triển lãm, Yến Tiểu Sơn hào hứng kéo bạn trai người Mỹ đi cùng.
Ông chủ của đối tác cũng vui vẻ chào đón họ.
Thương Vũ cảm thấy biết ơn sự đồng hành của Yến Tiểu Sơn.
Nếu Yến Tiểu Sơn không đến, Thương Vũ thật sự không biết phải làm sao để im lặng xem hết triển lãm này cùng Yến Quy.
Bảo tàng nghệ thuật nằm gần cảng, nơi triển lãm các tác phẩm của những họa sĩ trẻ với phong cách táo bạo, giá cả cũng không quá cao, ai thích có thể mua ngay.
Yến Tiểu Sơn tay trong tay cùng bạn trai đi phía trước, còn Thương Vũ bước theo sau, lắng nghe cặp đôi trẻ trò chuyện về các bức tranh.
Yến Quy đút hai tay vào túi quần, đi phía sau cùng, trông có phần thờ ơ.
Khi đi qua một phòng triển lãm, Thương Vũ nhận thấy các bức tranh ở đây đều mang chủ đề về thần linh.
Chúa, quỷ, Satan, thiên thần... những hình ảnh này không làm cô hứng thú. Cô chỉ chú ý đến một bức tranh đầy các ký tự nước ngoài, được sắp xếp để tạo thành một hình Totem.
Thương Vũ đột nhiên nhớ đến một câu chuyện đã nghe từ rất lâu về trước
Nghe kể rằng từ rất, rất lâu về trước, thần linh lo sợ sức mạnh của loài người khi đoàn kết sẽ trở nên quá lớn, có thể vượt qua cả mình, nên đã tạo ra những ngôn ngữ khác nhau cho loài người.
Những ngôn ngữ khác nhau khiến loài người bị chia cắt, không thể hoàn toàn hiểu nhau, và vì thế không thể đoàn kết. Đối với thần linh, điều này đồng nghĩa với việc sẽ không còn mối đe dọa nào nữa."
Thấy câu chuyện thú vị, Yến Tiểu Sơn liền dịch lại cho bạn trai người Mỹ nghe.
Yến Tiểu Sơn nói: "Không sao cả, dù ngôn ngữ không thông, loài người vẫn có thể yêu thương nhau."
Nói xong còn nhìn bạn trai người Mỹ mỉm cười.
Thương Vũ để ý thấy ánh mắt Yến Quy nhìn bạn trai người Mỹ của em gái luôn lạnh nhạt và có phần xa cách.
Yến Tiểu Sơn từng nói, anh trai cô không thích bạn trai của mình.
Thương Vũ thấy khó hiểu. Lẽ nào Yến Quy là kiểu người sẽ can thiệp vào việc em gái chọn người yêu?
Yến Tiểu Sơn vừa kể rằng anh hai quản lý rất nghiêm, bạn trai hiện tại là phải vượt qua sự thử thách của cả anh hai và anh cả mới được chấp nhận.
Thương Vũ nghĩ, cũng phải, với tính cách của Yến Quy, đây đúng là điều anh ấy sẽ làm.
Đi dạo một lúc, mọi người tản ra.
Thương Vũ nhìn quanh, thấy Yến Quy đang đứng trước một bức tranh.
Đó là một con chim đang tự do bay lượn trên bầu trời.
Đường nét rất uyển chuyển, cách phối màu cũng rất táo bạo.
Chỉ là Thương Vũ cảm thấy bức tranh đó, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.
Đợi đến khi Yến Quy rời đi, Thương Vũ mới lại gần để nhìn kỹ bức tranh và chợt nhớ ra – chẳng phải đây chính là bức tranh treo trên tường ở nhà sao?
Thì ra Yến Quy đã sao chép lại bức tranh này.
Có vẻ anh ấy thực sự rất thích nó.
Thương Vũ liếc nhìn giá được ghi ở góc dưới bên phải và nhận thấy cũng không quá đắt.
Yến Tiểu Sơn đã kể rằng hồi họ du học ở Mỹ, anh hai rất tiết kiệm trong chi
tiêu. Lúc đó, anh ấy thích nhất là sao chép tranh của các danh họa, ban đầu có thể sao chép đến mức giống hệt, nhưng sau đó dần dần phát triển phong cách riêng của mình.
Thương Vũ trầm ngâm suy nghĩ.
...
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Yến Quy.
Yến Tiểu Sơn đặt một nhà hàng.
Yến Quy vì ban ngày còn có việc phải bàn bạc với đối tác, bàn bạc xong liền tự mình đến nhà hàng trước, bảo tài xế đến đón Thương Vũ.
Khi Thương Vũ đến, Yến Quy đang đứng bên ngoài nhà hàng, trên tay kẹp điếu thuốc do đối tác đưa, nhưng chưa châm lửa.
Ban đầu anh không chú ý đến Thương Vũ, mãi đến khi xe từ từ dừng lại, Thương Vũ bước xuống xe, anh mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, theo bản năng cất điếu thuốc vào túi áo.
Thương Vũ thầm nghĩ, hình như đã lâu rồi anh không hút thuốc.
Thương Vũ đóng cửa xe, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Yến Quy cũng đang nhìn mình qua cửa kính xe.
Hai người nhìn nhau qua cửa kính xe.
Xe cộ qua lại.
Đèn màu trước cửa nhà hàng nhấp nháy.
...
Cuối cùng, Thương Vũ cũng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Cô lấy một hộp quà lớn hình vuông được gói bằng giấy quà từ ghế sau.
Hộp quà khá cồng kềnh, nên việc lấy ra cũng tốn một chút thời gian.
Thấy vậy, Yến Quy liền bước tới giúp cô cầm hộp quà, và cả hai cùng nhau đi vào nhà hàng.
Yến Quy không thích tổ chức sinh nhật, nhưng không thể từ chối sự nài nỉ của Yến Tiểu Sơn. Thương Vũ cũng rất háo hức, vì vậy anh đã đồng ý.
Tuy nhiên, Yến Quy kiên quyết tuyên bố rằng mình không muốn thổi nến, cắt bánh sinh nhật, hát bài chúc mừng hay thực hiện bất kỳ ước nguyện nào.
Thương Vũ thầm nghĩ, cách đây không lâu, cô còn làm bánh kem cho anh, và rõ ràng anh đã rất vui vẻ với điều đó
Người đàn ông này thật sự có phần ngầm thể hiện.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh, nên anh nói gì thì cũng được.
Yến Tiểu Sơn và Thương Vũ rất hào phóng đồng ý bỏ qua mọi thủ tục, trực tiếp tiến đến phần tặng quà.
Yến Tiểu Sơn tặng anh một chiếc đồng hồ. Mặc dù không phải là thương hiệu lớn và giá cũng không cao, nhưng đó là món quà mà cô tự đi làm thêm kiếm tiền mua.
Yến Quy vui vẻ nhận lấy, mở ra đeo lên cổ tay.
Khi đến lượt Thương Vũ, cô vất vả mở hộp quà lớn ra.
Thật bất ngờ, bên trong là hai bức tranh.
Một bức là bức tranh về những chú chim bay mà Yến Quy đã đứng lặng lẽ ngắm nhìn tại triển lãm nghệ thuật.
Bức tranh còn lại lại là một tác phẩm khác của cùng một họa sĩ, khắc họa hình ảnh một con cá nhỏ màu xanh.
Thương Vũ cảm thấy Yến Quy sẽ rất thích món quà này, nên sau khi mọi người đã ra về, cô lén quay lại mua. Cô còn đặc biệt yêu cầu bảo tàng đóng gói và bảo quản cẩn thận, hẹn sẽ đến lấy vào ngày sinh nhật của Yến Quy.
Yến Quy ngây người khi nhìn hai bức tranh.
Mãi đến khi Yến Tiểu Sơn nhắc nhở: "Anh hai, anh vui đến mức không nói nên lời rồi sao?"
Yến Quy mới hoàn hồn.
"Cảm ơn... Anh rất thích."
Thương Vũ cũng rất dè dặt gật đầu: "Thật sao?"
"Ừ."
Rất thích.
Hơn nữa, còn rất bất ngờ.
Thương Vũ yên tâm phần nào.
Cô hiếm khi tặng quà cho người khác.
Tặng quà thật sự rất tốn công sức, cô thích lì xì hơn.
Nhưng chỉ lì xì thì không có ý nghĩa lắm, nhất là đối với một cậu ấm như Yến Quy, sếp của cô.
Vì vậy, cô đã lén hỏi Yến Tiểu Sơn xem tặng quà gì thì Yến Quy sẽ vui.
Câu trả lời của Yến Tiểu Sơn lại không mang tính tham khảo cho lắm: "Chỉ cần là quà của chị dâu, anh hai sẽ thích thôi."
Quả là lời nịnh nọt.
Thương Vũ đành phải dựa vào suy đoán của mình để quyết định mua hai bức tranh đó.
May mắn thay, anh ấy rất thích món quà.
Chuyến công tác ở Mỹ đã kết thúc, và giờ là lúc phải thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nước.
Yến Tiểu Sơn đến tiễn, nhân lúc Yến Quy đi lấy thẻ lên máy bay, cô liền lại gần, hạ giọng hỏi Thương Vũ.
"Chị dâu, anh hai em có nói với chị về chị Trình Trình không?"
Thương Vũ ngẩn người: "Chị không biết, anh ấy chưa từng nói với chị."
Yến Quy chưa từng nhắc đến sự tồn tại của Trình Trình với cô.
Cô không biết liệu Yến Quy không muốn cho mình biết hay cảm thấy rằng điều đó không cần thiết.
Yến Tiểu Sơn tỏ vẻ rối rắm, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không nói gì: "Vậy thì không có gì đâu, không sao đâu chị dâu, hãy tin tưởng anh hai."
Thương Vũ vẫn không nhịn được hỏi: "Trình Trình và anh ấy đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừm... Vì anh hai không nói với chị, lẽ ra em không nên nói. Anh ấy chắc có suy nghĩ riêng của mình..."
"Nhưng em nghĩ chị dâu vẫn nên biết chuyện này."
Thương Vũ chỉ biết rằng nhà họ Trình và nhà họ Yến có mối quan hệ tốt, nhưng cô không hay biết rằng hai bên từng có ý định kết thông gia, dự định đính hôn giữa Yến Quy và Trình Trình.
Tuy nhiên, Yến Quy đã kiên quyết từ chối, thậm chí còn giữ thái độ lạnh nhạt một thời gian, rồi mọi chuyện cũng lắng xuống.
Thương Vũ mỉm cười, bề ngoài vẫn rất bình tĩnh: "Cảm ơn em nhé Tiểu Sơn."
Lên máy bay, hai người nằm xuống ghế thương gia.
Đợi máy bay cất cánh, Thương Vũ mới kéo chăn lên che kín cằm, không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
"Yến tổng, Trình Trình, em có thể hỏi không?"
Yến Quy im lặng một lát: "Em muốn hỏi gì?"
Thương Vũ nói: "Trình Trình là hoa hướng dương của anh sao?"
Yến Quy sững người.
Không ngờ cô lại hỏi câu này.
Editor: Team Kites