Mấy hôm sau, anh lại gọi điện hỏi:
- Có đi bộ ở Nhà thi đấu nữa không? Tối anh về đón?
Nghĩ lại đã thấy bực mình, định trêu ngươi mình à:
- Thôi khỏi, tối nay em đi sinh nhật bạn, khỏi cần anh.
Anh hơi ngạc nhiên:
- Hâm à, bụng như cái trống, sinh nhật sinh nhẽo gì, người ta cười cho.
Trúc tủm tỉm:
- Đương nhiên là cười vui rồi, em bụng to vẫn nhiệt tình đến nhậu, bạn bè chả cảm động quá ý chứ.
- Thế đi đâu để anh chở?
- Không cần, em đi taxi. Thế nhé.
Nói xong, cúp máy cái rụp luôn. Hehe, tưởng mình không có ai rủ đi chơi à. Tối thấy le te về sớm mới sợ chứ. Chắc bị cảm rồi.
- Thế sinh nhật ai?
- Sinh nhật bạn.
- Bạn nào?
- Anh không biết đâu, lâu lắm.. không gặp nhau. Trúc hơi dài giọng cuối câu nói, trêu ngươi cho bõ tức.
- Thôi, ở nhà đi, bụng to thế kia rồi, tí đi bộ ra công viên rồi về ngủ sớm, nhé?
- Không, hẹn rồi, đã bảo lâu lắm không gặp. Mà mấy tháng em không đi đâu chơi rồi, giờ có người rủ, em phải đi chứ, ở nhà chán lắm rồi. Anh hôm nào chả đi, sao lại cấm em.
Anh có vẻ hơi đơ tí, xong tặc lưỡi:
- Thế để anh chở đi.
Mặc cái váy bầu đi xuống, anh nhòm nhòm:
- Không trang điểm tí à?
- Không, em vẫn xinh mà, sao phải phí tiền, mất thời gian.
Anh chỉ biết nhe răng cười: - Đến chịu em thật.
Anh chở đến cổng rồi về luôn, bảo lát anh đón. Lũ bạn tưởng Trúc nói đùa, vậy mà ra thật, chúng nó đã ra nhà hàng, oánh chén được một lúc rồi, thấy Trúc khệ nệ bước vào, bọn nó hét ầm lên, vỗ tay đôm đốp. Cái Thảo chạy ra đưa tay kiểu đỡ lấy cái bụng Trúc, nhăn nhở cười:
- Vẫn ham vui gớm nhỉ, thế còn chê anh ý.
- Chê đâu, tao chỉ phản ánh sự thật.
Trúc cầm cái túi áo sơ mi dúi vào anh Toàn, chủ nhân bữa tiệc:
- Chúc mừng sinh nhật anh zai nhé.
Ông anh cười tươi rói:
- Cảm ơn 2 mẹ con nhé. Em ăn gì nào? Để anh phục vụ?
- Thôi khỏi, em tự lo được, không phải gọi thêm đâu. Bụng to thế này, làm gì còn chỗ mà ăn chứ. Trúc hơi nhăn nhở cười.
Lâu không đi chơi, vui thật. Cả lũ tám chuyện, ăn xong cafe, hát hò ầm ĩ. Đang phấn khích chọn bài để hét thì chuông điện thoại. Anh gọi:
- Gì anh?
- Ra đi, anh đợi ở cổng rồi.
- Gì chứ, còn chưa đến 9h. Anh về trước đi, lát em gọi taxi.
Tắt máy. 5 phút sau lại gọi lại. Giọng anh có vẻ hơi bực mình:
- Về đi, muộn rồi, nhanh lên, muỗi đốt sưng người rồi, nóng chết đi được.
- Ờ, đợi em tí.
Trúc ra chào mọi người rồi về. Cái Thảo chạy theo:
- Chị về luôn á?
- Ừ, chị về không lão chồng lại cùn lên.
Nó có vẻ không yên tâm, đi cùng Trúc xuống tầng 1 rồi mới quay lại.
Anh mỉm cười:
- Sinh nhật Thảo à?
- Không, sinh nhật anh Toàn còi. Từ từ để em lên xe đã, bảo xong rồi mới đi nghe chưa? Anh lại uống rượu à?
- Uống có cốc bia thôi.
Trúc thở dài, ì ạch vắt chân trèo qua yên cái xe máy. Anh vừa đi vừa hút thuốc.
- Anh lại hút thuốc nữa, vứt đi, em hít vào bây giờ.
Anh nhăn nhở cười:
- Tập dần cho quen, có tí khói chứ sao đâu.
Trúc gằn giọng:
- Còn không vứt đi?
- Đây.
Anh cố hít một hơi nữa rồi mới ném điếu thuốc đi. Về đến nhà, anh tủm tỉm cười:
- Đi bộ nữa không?
- Không, chết mệt. Mai đi.
Nhìn Trúc nằm lăn ra giường, cái bụng thật đồ sộ. Anh cứ nhìn nhìn rồi cười hỏi:
- Sao bụng em to thế nhỉ? Có ăn nhiều quá không?
- Gì, thế là còn bé đấy, nhiều đứa tăng cân phi mã trông còn gớm hơn.
- Nhưng cái Vân ở cơ quan anh cũng 7 tháng mà không to thế.
- Giờ lại tò mò thắc mắc cơ đấy, vợ anh lùn với lại còn tùy vị trí rau bám tử cung ông ạ, nên to nhỏ sao giống nhau được.
Anh có vẻ hơi lo lắng:
- Thế lúc đẻ phải to lắm nhỉ, căng đét như quả bóng, cũng tài thật, sao có thể to khiếp vậy, mấy thằng sâu bia cũng không to đến thế.
- Ôi giời ơi. Trúc không nhịn được cười:
- Anh hôm nay uống ít mới để ý bụng em à? Nó to ra dần dần chứ có phải như quả bóng thổi phát to ngay được đâu mà lo vỡ.
Trông cái mặt anh đần ra, nhìn đến ngộ.
- Thôi ông đi tắm đi, mệt với ông quá.
Trúc nhoay nhoáy bật tivi chọn kênh.
Anh tắm xong đi vào nhăn nhó:
- Lại phim bạo lực, em xem mãi không chán à, xem lắm thế rồi sau con nó nghịch ngợm lại kêu.
- Tính sau, xem mấy phim kia em đoán được diễn biến, chả có gì hấp dẫn cả.
Anh bật cười:
- Em thật kỳ cục, lúc thì phim bạo lực, lúc thì phim hoạt hình.
Trúc quay ra nghiêm túc:
- Nói chuẩn đi, phim hành động không phải bạo lực, xem để tăng tốc độ suy nghĩ, phim hoạt hình để duy trì sự trẻ trung và nhân văn. Mấy cái phim anh xem, em bỏ vài tập cũng chả thấy có gì mới, mà xem phim bộ như anh mất thời gian lắm, phim gì máu không cần lên não vẫn hấp thụ được, sốt cả ruột.
- Ngủ sớm đi, đừng xem khuya quá.
- Vầng.
Một buổi tối anh về sớm hơn, hai vợ chồng đi dạo ra công viên như thường lệ. Ngang đường gặp chị San, phố bên cạnh, nghe nói vợ bạn anh, cùng hội chơi với nhau từ bé. Dáng người chị nhỏ nhắn, gọn gàng như thanh niên, trắng trẻo. Khéo ăn khéo nói, lại xinh gái, nghe anh khen chị ấy đảm lắm, lo toan mọi việc đâu vào đấy, nhà cửa lúc nào cũng ngăn nắp, sạch sẽ. Nói chung là khen hết lời. Trúc thì không rõ thế nào, chỉ mới gặp vài lần nên không dám đánh giá. Nhìn chị mặc một cái sooc bò ngắn tũn, cái áo hai dây trễ cổ, không thể trễ hơn nữa, làn da trắng càng nổi bật dưới cái áo ôm sát màu đen ấy. Trúc buột miệng:
- Chị ấy gần 40 rồi mà mặc như thanh niên ý nhỉ?
- Ừ, gái phố nó thế.
Trúc hơi bất ngờ, hay cho câu gái phố nó thế, ăn với mặc, con thì lớn tướng rồi, trông chả đàng hoàng gì cả:
- Vâng, gái phố, ngực hở đến một nửa.
Anh vẫn cố bênh:
- Người ta đẹp người ta mới khoe ra.
Trúc không nhịn được cười phá lên. Không thể hiểu được tư duy logic của bọn đàn ông.
- Thế sao không cho em mặc thế? Hơi trễ một tí đã gầm lên.
- Em có đẹp bằng người ta đâu mà đòi?
Trúc cười to hơn:
- Khổ thân nhỉ, chọn gần 40 năm mà không được như ý, sao không lấy mấy đứa đẹp hơn, mấy cô tiếp bia ở quán ý, cả đống nhan nhản ra đấy thôi, nó lại biết nhậu cùng, đỡ phải ra quán.
Anh chắc hơi tức, cau mày không nói gì.