Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 29: Sài gòn nhiều nắng




Lần đầu tiên vào Sài Gòn, cảm giác thật đặc biệt, thành phố mang tên Bác. Nghe đã thấy rạo rực. Thành phố thật ấm áp, ngoài Bắc đang giữa mùa đông nhưng Thành phố Hồ Chí Minh lại rực rỡ nắng. Trong này chỉ có hai mùa là mùa mưa và mùa khô. Bọn Trúc đi vào mùa khô, mùa khô bắt đầu từ tháng 12 đến tháng 4 năm sau. Mùa khô nắng nhiều như mùa hè ngoài Bắc, nhiệt độ tầm 30-35 độ nhưng vẫn dễ chịu, không oi ả như ngoài Bắc. Nắng nhưng có gió, thỉnh thoảng lại lớt phớt mưa bóng mây nên không khí rất dễ chịu. Bệnh viêm mũi xoang của Trúc chạy mất tiêu luôn.

Anh dẫn đi xem bảo tàng với Bến Nhà Rồng trước. Khổ, giỏi hơn mình mỗi môn Lịch sử nên ra vẻ ác. Vừa đi anh vừa chỉ trỏ giới thiệu như mấy cô thuyết minh, nhìn anh hào hứng lạ, Trúc chỉ gật gật chứ chả nhớ được hết những gì anh nói. Hừ, học bao năm còn chả nhớ, giờ nói như máy sao nhớ nổi.

Anh đưa đi ngắm hết các địa danh, chợ Bến Thành như một siêu thị nhỏ, đa số chỉ thấy khách nước ngoài và khách du lịch, học sinh vào ăn vặt chè cháo. Người dân ít mua sắm ở đó. Nhà Thờ là điểm đến tiếp theo, kiến trúc rất đẹp và thoáng, hoa hoét khắp nơi, đi trong đó vẫn mát rượi dù không quạt không điều hòa. Nghe anh taxi nói, kiến trúc Nhà thờ và một số công trình ở Quận nhất là của Pháp, nên khá cổ kính, đẹp, mát và không bao giờ ngập nước. Tối hôm ý đúng noen nên Nhà thờ rất lung linh và rực rỡ. Noen không lạnh nên đi chơi tóe loe luôn. Chỉ buồn cười, khổ nhất là gọi đồ ăn và hỏi nhân viên phục vụ, trong ý khá nhiều dân các tỉnh, giọng vùng miền cộng thêm một số từ ngữ địa phương nên bọn Trúc cứ như thành Việt kiều, hỏi đi hỏi lại mà vẫn không nghe được hết họ nói gì, thưa gửi, vâng dạ gần như một thói quen, rất lịch sự và dễ thương. Thật thú vị.

Tất nhiên không thể bỏ qua Dinh Độc lập, có cả phòng chiếu phim bên trong Dinh luôn, hầm trú ẩn và cả sân bay trên nóc nhà cho trực thăng. Dinh khá rộng, đi mỏi cả chân, Trúc thích nhất cái xe tăng 390 trưng bày trong khuôn viên Dinh, thế là ra ý chụp phát làm kỷ niệm với chiến tăng húc đổ cổng Dinh Độc lập.

Sài Gòn nhiều cây cao ngất ngưởng, tán lá to xòa sum suê nên đường phố khá râm mát và rất sạch sẽ. Anh bảo trong này ít bão hơn ngoài bắc nên cây cao to hơn. Anh nắm tay Trúc đi dọc những con phố ngợp bóng mát, tận hưởng không khí tuyệt vời của Sài Gòn. Thật ung dung tự tại. Trúc chưa vào Sài Gòn bao giờ nên ngó nghiêng, háo hức lắm, cứ nhao lên ngó chỗ nọ, nhìn chỗ kia, chân ngắn nhưng lăng xăng lắm. Anh thì ngược lại, chân dài nhưng lề mề kinh, thỉnh thoảng Trúc phải dừng lại đợi anh hoặc bị anh nắm tay kéo lại.

- Em muốn ăn gì không? Bún bò, hủ tiếu?

- Không, em không đói, lát nữa.

Rồi Trúc nhìn thấy cô bán đồ ăn vặt.

- Mua cho em cốc Xoài dầm.

Thế là vừa đi bộ vừa ăn, vừa xuýt xoa, ngon thật.


- Anh ăn không? Ngon lắm.

Anh chỉ cười, lắc đầu:

- Anh chịu, chua lắm.

- Không chua mà.

Trúc nhìn anh gật gật, đưa cốc Xoài về phía anh

- Thôi, anh không ăn

- Thế em ăn hết luôn.

Thế là Trúc xơi tái cả cốc Xoài trong ánh mắt.. ngưỡng mộ của anh. Anh dẫn vào một quán café cổ kính, bất ngờ gặp cô bạn học cùng chồng với thằng bé con. Thằng bé được ba tuổi, chạy lăng xăng khắp quán làm mẹ nó phải lật đật chạy theo, chẳng có thời gian mà nói chuyện với Trúc. Đôi này yêu nhau từ hồi cấp ba, anh kia ra trường, quân đội điều động vào tận Đồng Nai. Bọn Trúc cứ tưởng rồi sẽ nhạt dần, thế mà bạn ra trường xong cũng khăn gói vào Đồng Nai luôn. Nhìn bạn thật hạnh phúc, tình yêu không che giấu nơi đôi mắt. Đôi mắt rạng rỡ ấy làm Trúc cứ ấn tượng mãi, thành ra lại cảm thấy hơi bất ổn, không biết mình đã quyết định đúng chưa, ặc, dù sao cũng không quay đầu được nữa rồi. Anh thì ngồi nói chuyện với anh kia như đúng rồi, tài thật, không quen biết mà rôm rả như chiến hữu lâu ngày không gặp. Mặt anh cũng rạng rỡ không kém, đúng là ế lâu ngày lấy được vợ, Trúc cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Vậy là cũng hết tuần trăng mật. Nghĩ lại cũng buồn cười, mọi người mong Trúc lấy chồng quá nên tạo điều kiện, cho nghỉ tới tận hai tuần khỏi đơn từ gì cả, chú Chương bảo mày cứ nghỉ tùy thích, xong việc rồi đi làm, haha.. Nghỉ mãi sao được, dơ mặt.

Ngày đi làm, ngồi phòng giáo viên mà cứ như có hội, người này hỏi, người kia trêu. Toàn mấy bà có chồng con rồi nên chả ngại ngần gì, hỏi lung tung cả. Rồi chị Bình bảo:

- Mặt mày xanh lắm, chắc có bầu rồi đấy

- Gớm, làm gì nhanh thế, chị cứ đùa.

- Thật, mày về thử đi xem nào.