Chọn đi chọn lại, cuối cùng anh chốt ngày giữa tuần. Không hiểu các thầy chọn ngày dựa trên căn cứ gì, đêm hôm trước ngày trọng đại ý, trời trở rét, mưa to gió lớn như bão. Hôm sau thấy anh gọi báo cáo:
- Gió làm đổ cái ti vi màn hình lớn rồi.
- Sao lại đổ được ti vi trong nhà chứ?
- Không, tivi trong rạp bắc trước cửa cơ, xước một vết dài.. nhưng vẫn xem được, may thế.
- Tivi anh mới mua à?
- Không, mượn anh Khuyên trong ngõ.
- Giờ sao?
- Tính sau vậy, chắc mua cái khác trả anh ý.
Phải mua cái khác đền họ. Chẳng hiểu may cái gì. Chắc may vì rạp không đổ, không ai bị thương. Gió gào thét, rét căm căm, lại thêm mưa dầm, không khí càng giá lạnh. Không biết có phải điềm báo. Trúc nằm co ro trong chăn, âm thầm thương tiếc tự do vụt mất, đồng hồ bắt đầu đếm ngược..
Sáng hôm sau, trời hanh khô hơn nhưng vẫn rét sun người, mặc cái áo dài một lát mà mặt tái cả lại. Được đúng ba đứa bạn đại diện về ăn cỗ. Chúng nó bảo giữa tuần không về được. Thảm thật.
Đến gần trưa thì trời ấm dần. Xong còn nắng nữa chứ. Kỳ lạ. Đến lúc mặc váy cưới mới tá hỏa, chết mịa, cóc có đôi giày nào 7 phân chứ đừng nói 10 phân. Sao Trúc không nghĩ ra việc mua giày nhỉ, thế là mượn tạm đôi quai hậu của họ. Dù sao cũng được 7 phân. Vậy mà vẫn phải xách váy, lùn đúng là thảm. Khổ từ cái việc ăn mặc. Ặc, thôi cố, chắc chỉ cưới một lần chứ mấy.
Đi có gần 20 cây mà say xe gần chết. Khổ, không có đứa nào gần nhà nó rước, đợi đến 28 năm mà vẫn phải đi ô tô về nhà chồng, sao không đi xe máy nhỉ. Đến mệt.
Đã 28 rồi mà vẫn phải kiêng, phải cưới tận 2 lần trong một ngày. Ối dồi ôi, lại ô tô đi đi lại lại, khổ cái thân tôi, đúng sợ mất mật, ai dám lấy chồng lần nữa chứ. Cơn say xe cứ đến liên tục làm Trúc ngơ ngơ như bò đội nón, không nhận thức được nữa, ai bảo sao làm vậy.
Ba ngày sau, "Lại mặt" xong, chưa kịp hoàn hồn thì anh lôi đi trăng mật. Chắc không ai như Trúc, lúc ý mới hỏi:
- Đi đâu anh? Đi mấy ngày?
- Đi Đà Lạt - Nha Trang - Sài Gòn, một tuần mà. Em không nhớ anh nói trước đấy à?
- Không, em chả để ý.
- Ôi trời, thế em chuẩn bị đồ đi, sáng mai bay rồi.
- Cái gì, đi luôn á? Không nghỉ à?
Anh cười cười:
- Thì đi rồi nghỉ.
Trúc lẩm bẩm:
- Cười quái gì, chết mệt, thôi để nghỉ mấy ngày đã.
- Ơ, vé đặt rồi, hoãn sao được..
Thế là phải lên đường, anh mua cái vali to bự, Trúc nhét cả chục bộ váy áo vào, mặc hết luôn, đỡ phải chọn, đau đầu.
- Sao em mang lắm thế?
- Bảy ngày mà, đỡ phải giặt, mà em chẳng biết chọn bộ nào, mang tất cho nhanh.
- Thuê giặt đồ chứ, bảy ngày cơ mà?
Trúc hơi quạu lên:
- Sao nào? Đấy là em còn chưa mua đồ tắm đấy và không có mỹ phẩm. Thôi, đi ngủ, mai đi còn gì.
Chẳng thấy hào hứng gì cả. Lên sân bay lần đầu, đợi gần hai tiếng chẳng biết làm gì. Chán, lại đưa nhau đi ăn:
- Phở phiếc kiểu gì, ăn chả ra làm sao.
Anh tủm tỉm cười động viên:
- Ừ, cố ăn đi, lấy sức đi chơi.
Gớm lần đầu được đi máy bay, lại say, nhưng đỡ hơn ô tô, có lúc cất cánh với hạ cánh là hơi hoảng, tai ù đi. Chẳng thấy thú vị gì cả, chỉ lo máy bay.. rơi. Mà không dám nói, sợ anh mắng cho.
Thấy máy bay hình như vòng đi vòng lại, Trúc mệt nên hơi mơ hồ, không hiểu mình có ngộ nhận không. Lúc ngồi taxi vào thành phố, anh taxi làm mình phát hoảng:
- Hôm nay không hiểu sao máy bay vòng 3 vòng mới hạ cánh?
- Vậy hả.
Trúc thảng thốt:
- Thảo nào mình cứ thấy cảnh dưới đất quen quen.
Anh bảo:
- Em cũng thấy vậy nhưng không thấy phi hành đoàn nói gì thêm, chỉ báo thời tiết hơi kém, nhiều sương mù.
Trúc thầm nghĩ, Đà Lạt mộng mơ thật, tí nữa thì đi vào giấc mộng muôn kiếp. Trúc bật cười, số mình vẫn may chán.
Thành phố nhỏ xinh, đường cũng nhỏ nhỏ, hoa trồng khắp dải phân cách, chậu hoa còn treo cả trên các cột điện giữa dải phân cách. Không có gì ngoài hoa.. Ấn tượng thật.
Taxi đi vào một nhà nghỉ nhỏ trên đồi.
Trúc đứng bên ngoài, ngó nhìn bụi hồng trồng trước cửa. Từng bông từng bông to đẹp dã man, trời lất phất mưa, nước đọng trên cánh hoa làm cho các bé hoa lại càng lung linh rực rỡ. Lát sau anh chạy ra thông báo:
- Hết phòng giường đôi rồi. Lại đi chỗ khác vậy.
Lại hết phòng giường đôi rồi. Ặc, anh ta không đặt trước phòng.
- Thôi phòng 2 giường đơn cũng được. Thế là mỗi thằng 1 giường nhé.
Anh cười cười ghé tai Trúc:
- Tối nay cho em tự do, anh không làm gì cả, mệt rồi.
- Ờ, quân tử nhất ngôn đấy.
- Lên phòng rồi đi chơi luôn nhé?
- Em chịu, làm giấc đã. Anh thích cứ đi trước.
- Thế nói làm gì.
Tắm táp xong, Trúc thay một cái áo sườn xám màu xanh. Mình tuy không cao nhưng nhỏ người, tóc ngang vai, mặt mũi dễ thương lại trắng trẻo. Trúc biết thừa mình rất nữ tính mà. Ai cũng nhìn lướt qua họ, chắc anh tự hào lắm. Hai giờ chiều, trời hửng nắng, mặc vậy là đủ. Ăn bữa trưa muộn xong, hai đứa dắt díu đi bộ loanh quanh.
- Em thấy chả có gì đẹp cả, ngoài hoa, mà ở đây cũng không nhiều hoa lắm nhỉ?
- À, mai mình vào Thung lũng tình yêu, chỗ đấy sẽ rất nhiều hoa.
- Em mỏi chân rồi, về đi, sao giờ lại mưa lạnh thế nhỉ?
- Ừ, chiều sẽ mưa và đêm sẽ lạnh, tối phải mặc áo rét đấy, thế anh mới bảo em phải mang áo khoác đi.
- Bốn mùa trong một ngày ạ?
- Cũng kiểu gần như vậy. Về mặc thêm áo rồi mình đi chơi tiếp, cho em đi ăn mấy món nổi tiếng ở đây.
- Vâng.