Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 18: Buông bỏ




- Alo, có nghe điện thoại được không? Đang ở với ai không?

- Ở một mình, nhưng không muốn nghe, đang nghe nhạc.

- Nghe nhạc gì vậy?

- Nhạc Hoa.

- Kinh, có hiểu không mà nghe?

- Không hiểu mới thích, tự cảm nhận giai điệu theo ý mình.

- Vậy mười lăm phút nữa Tùng gọi, nghe nhạc đi. ngôn tình tổng tài

Trúc không nhắn nữa, nằm nghe mấy bài hát, nhiều lúc cũng thấy mình cứ hâm hấp, buồn vẩn vơ, lại còn khùng đến mức có lúc nghĩ mình không thuộc về thế giới này. Tìm một người tri kỷ thật quá khó, cuộc đời này liệu có ý nghĩa không nếu đến cuối đời mình vẫn không tìm được ai hiểu mình, có thể vì mình như mình vì họ. Không hiểu sao tâm trạng lại giống mấy bài hát tiếng Trung thế. Anh kiêu hãnh vụt bay, em thu mình trong chiếc lá (bài hát Phi điểu và ve sầu), nỗi nhớ mãi không có điểm dừng, sớm quen rồi nỗi cô đơn ám ảnh, em mỉm cười đối mặt, hãy tin khi em lựa chọn chờ đợi.. (bài hát Thần thoại)..

- Nghe xong chưa?

Bực mình thật, làm mất cả cảm xúc nghệ thuật. Muốn đấm nó quá cơ. Còn chưa kịp nhắn lại thì nó gọi.

- Có việc gì thế, nói đi

- Bật cam lên.

- Không thích.



- Đùa à? Bật lên ngay.

Thằng kia cao giọng xong hạ giọng ngay: - Bật lên đi, quay quán cho xem, nay vắng khách mới gọi được ý.

Trúc nghĩ bụng, quán của ông, tôi quan tâm làm gì, sốt ruột, chắc lại muốn khoe tí tài sản. Gớm mệt thật, nào thì bật vậy. Vừa bật cam thằng kia đã cười phá lên. Trúc cau mày:

- Cười gì?

- Có bộ đồ ở nhà trông hay nhỉ, con vịt đẹp đấy.

Trúc giật mình nhìn xuống áo, con vịt hoạt hình thì sao nhỉ, tài soi. Trúc vẫn hơi khó chịu vì bị làm phiền:

- Thế bây giờ muốn nói chuyện về con vịt hay có việc gì hử?

Thằng kia tắt ngay nụ cười, vẫn cố tủm tỉm:

- Bà già khó tính nhưng lại có tâm hồn trẻ thơ.

Trúc cau mày, giọng nó vội vàng nhưng chưa từ bỏ:

- Ấy, bình tĩnh, trông ngộ nghĩnh mà, đáng yêu người ta mới cười.

Trúc gầm lên: - Hôm nay rỗi hơi muốn cãi nhau hử?

Nó nhăn nhở cười rồi dần nghiêm túc lại, thỏ thẻ:

- Tùng mới tập bài này, hát tặng Trúc nhé, đảm bảo chưa nghe ở đâu.

Lại hát, lần trước đã hát rồi, hát lắm thế nhỉ. Không muốn làm nó mất hứng nên gật đầu cho nó diễn. Thằng bé ôm đàn ghi ta say mê hát. Chẳng biết nó hát cái bài gì, nghe lạ hoắc. À, tóc lại vuốt keo, làm như lên sân khấu không bằng. Lời bài hát gì mà khó hiểu, sóng thì chập chờn, điện thoại thì không để gần vào, còn bày đặt quay cả ca sĩ lẫn nhạc cụ thế kia, nghe thấy gì nữa chứ. Nghĩ buồn cười quá mà không dám cười, sợ nó dỗi. Nó hát xong, hỏi một câu vô nghĩa:

- Trúc nghe rõ không? Hay nhỉ?

Hát xong mới hỏi, lại còn tự khen, thế còn hỏi làm gì. Trúc bất giác mỉm cười, gật đầu. Xong nó giảng giải bài hát nói về nỗi nhớ của một chàng trai với một cô gái. Nó nói luyên thuyên một hồi, Trúc thì mải nghĩ tới thằng bạn cũ, buột miệng hỏi nó:

- Con trai thường mất bao lâu để quên hẳn một người bạn?

- Sao đang nói về nhớ thì lại hỏi về quên, không tập trung nghe giảng gì cả, đuổi ra khỏi lớp bây giờ.

Trúc bật cười. Ừ, hỏi ngớ ngẩn thật. Nhưng thấy nó im lặng một lát rồi trả lời dõng dạc:



- Không muốn nhớ nữa thì quên nhanh lắm. Trúc đừng buồn, nhưng sự thật là đàn ông bọn tôi rất đơn giản.

- Ừ, hiểu rồi, bài hát hay lắm, cảm ơn Tùng.

Tùng mỉm cười rồi bảo tắt máy đi dọn quán. Chắc nó cũng đang buồn như Trúc. Trúc có phải không hiểu đâu, đã bao nhiêu năm rồi, sáu, bảy năm không gặp lại rồi. Trúc biết nhưng cứ không quên được nụ cười như mùa thu tỏa nắng ấy. Đúng là uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.

Cả đêm trằn trọc khó ngủ, cứ nghe nhạc rồi nghĩ miên man, tự nhủ phải tĩnh tâm lại, buông bỏ được rồi.

Chiều hôm sau, rỗi rãi nên tha thẩn dạo phố, cafe một mình, vẫn thấy hơi khó chịu, vậy là đi tìm chỗ thật yên tĩnh để tịnh tâm..

- Trúc đang ở đâu vậy, năm rưỡi rồi còn chưa về à?

- Đang đi chùa.

- Cái gì

- Cái gì là sao?

- Về đi, Tùng đợi ở phòng.

- Ờ

- Sao lại ờ, không bất ngờ, không vui à?

- Có bất ngờ, còn vui hay không thì chưa biết, hai mươi phút nữa nhé.

Trúc thở dài, mò về xuôi làm gì không biết. Còn không hiểu hay sao mà cứ cố. Trúc lật đật dắt xe về. Đã thấy nó đứng ở thảm cỏ, hút thuốc phì phèo.

- Khoan, đứng yên đấy, hút xong mới được vào.

Nó nhe răng cười, gật đầu rồi ném điếu thuốc xuống, khói vẫn tỏa ra. Trúc cau mày:

- Lấy chân dập đi, ô nhiễm môi trường, Cào cào chết cả bây giờ.

Nó lại bật cười rồi y lệnh, xong rảo bước tiến về phía Trúc, nhăn nhở cười rồi giở giọng trêu chọc:

- Đi chùa vui không?

- Hỏi vớ vẩn.

- Này, không định xin vào đấy ở đấy chứ?

Thấy nó cười nhăn nhở, Trúc trả lời với vẻ mặt nghiêm túc:

- Đang suy nghĩ, cũng có thể.

Nó phá lên cười: - Thôi đừng hấp nữa, không vui đâu, vào ý ai rủ đi chơi nữa.

- Ai cần, tâm thanh thản là đời an lạc.

Thằng Tùng chắc bắt đầu hiểu ra, nghiêm túc lại:

- Đừng, Trúc lên chỗ Tùng đi, chưa có Dược sĩ đại học xịn ở đó, vớ vẩn là trưởng khoa luôn.

- Khỏi mời, không biết đu cây, không biết bơi, lũ chết chắc.

Thằng kia lại bật cười, nó bảo sẽ dạy, rồi quay ra tỏ vẻ hơi tự ái, bảo nó ở thị trấn, cũng sầm uất gần như thành phố ở đây.

Rồi nó giọng tự hào thuyết phục, bảo rằng ở đấy không khí trong lành, cuộc sống dễ chịu, nó sẽ lo cho hết, cứ vui vẻ mà sống, mà không phải lo sống chung với mẹ chồng. Hơn nữa nó đẹp trai thế, lại cao ráo, con cái sau này chắc chắn sẽ đẹp trai xinh gái, lại cao ráo chứ không nấm như Trúc, mà lại học giỏi như mẹ.

Giờ thì Trúc không nhịn được nữa, cười phá lên bảo nó:

- Trời ơi, thế ông không nghĩ đến trường hợp ngược lại à? Nấm gen trội đấy.

Nó ngẩn ra, đúng kiểu mặt không hiểu gì..