Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 9




Tống Duy Bồ nói thời tiết ở Melbourne thay đổi nhanh chóng, đúng là vậy thật. Thứ năm mưa rơi suốt một ngày, đến thứ sáu trời lại trong lành. Sáng sớm Mộc Tử Quân chỉ tùy tiện ăn một ít thức ăn, đang ngồi trong phòng khách uống sữa thì bạn cùng phòng người Myanmar của cô gấp gáp đi vào, kích động hỏi người đang đứng ngoài cửa có phải là bạn trai của cô không.

Mộc Tử Quân lập tức thề thốt phủ nhận, người kia phát ra một tiếng than thở đáng tiếc, tiếp tục hỏi có phải anh đang theo đuổi cô không. Mộc Tử Quân thầm nghĩ quan hệ của hai người họ trước mắt thật sự có chút phức tạp, giống như tôi xem anh như cây cầu, anh lại muốn vặt lông cừu của tôi. Qua lại vài lần, tất nhiên không thể quay về mối quan hệ tiền bạc đơn thuần ban đầu.

Khi cô mở cửa ra ngoài, quả nhiên Tống Duy Bồ đang đứng ngoài cửa chờ cô.

Vóc người anh cao ráo, tay phải cầm cốc cà phê tựa trên thân xe. Cô hiếm khi thấy một người nào đứng chờ mà không chơi điện thoại, hình như anh cũng không hút thuốc, chỉ nhàm chán đứng đó chờ cô, vẫn là cái khí chất không hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh kia.

Phía sau là xe của Tống Duy Bồ. Thực ra lần đón cô ở sân bay trước đó Mộc Tử Quân đã muốn hỏi anh về chiếc xe này, gần đây lại thường thấy loại xe tương tự trên đường – đầu xe hoàn toàn giống khuôn mẫu của một chiếc hơi, phía sau buồng lái lại không có cốp xe, thay vào đó là thùng xe được gắn trực tiếp trên thân xe, cô chưa bao giờ thấy qua loại xe này trong nước.

“Pick-up truck.” Sau khi Tống Duy Bồ nghe cô hỏi vậy cũng hơi ngạc nhiên: “Trước kia em chưa từng thấy qua loại xe này sao?”

Pick-up truck, xe bán tải, cô thật sự chưa thấy qua, nhưng nghĩ kỹ lại, loại xe này thật đúng là phù hợp với tình trạng người lao động vừa đắt đỏ lại vừa thiếu hụt tại Úc hiện nay, vừa có thể di chuyển và vận chuyển, đương nhiên còn có thể… đón người từ sân bay.

“Anh dùng tiền của mình mua sao?” Mộc Tử Quân hỏi.

“Quà trong lễ trưởng thành.” Anh nói.

Cô hiểu ra, gật đầu rồi theo Tống Duy Bồ lên xe. Đi được vài bước đã thấy anh xoay người lại nhìn cô, anh nhắc nhở: “Vô-lăng bên phải.”

Lúc ngồi lên ghế phó lái, Mộc Tử Quân cảm khái từ tận đáy lòng: Thất sự có quá nhiều chỗ khác biệt mà. Như hai bán cầu Nam Bắc, mùa đối lập, kiểu xe xa lạ, thậm chí ngay cả vô-lăng bên trái hay bên phải đều phải đi nhầm vài lần mới sửa được tư duy theo quán tính.

Thật sự rất khó để tưởng tượng được năm đó Kim Hồng Mai phải mất bao lâu mới hòa nhập hoàn toàn vào cuộc sống ở đây khi không thông thạo ngôn ngữ.

Cuối cùng nhiệt độ cũng đã tăng lên mức không cần mở điều hòa, sau khi thắt dây an toàn, cô hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt cũng nhìn ra bên ngoài. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi nội thành sau khi đến Melbourne, tâm trạng vui vẻ như học sinh tiểu học được đi chơi xuân.

Cô đặt cánh tay lên cửa sổ xe, ánh mặt trời cũng chiếu xuyên qua những viên ngọc trên cổ tay của cô. Mộc Tử Quân không nhịn được mà sờ qua từng viên ngọc một, ngón cái khẽ vuốt nhẹ lên viền vàng của hoa hồng đỏ, cảm nhận độ lồi của kim loại và đá quý.

Cô bỗng nhiên có một ý nghĩ trong đầu, quay đầu hỏi: “Tống Duy Bồ, ở Úc các anh có khái niệm về tiết Lập Xuân không?”

Nam sinh đang chuyển làn, không nghe rõ lời của cô.

“Lập Xuân là gì?” 

“Chính là ngày bắt đầu mùa xuân đó.” Mộc Tử Quân nói: “Trong lịch của chúng tôi có một ngày đặc biệt, năm mới cũng dùng lịch này. Các anh ở bán cầu Nam ngược mùa với chúng tôi, các anh có không?”

Tống Duy Bồ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có lẽ là về mặt thiên văn thì có. Loại như em nói, tôi nhớ là không có.”

“Vậy à…” Mộc Tử Quân gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi cảm thấy thời tiết hôm nay tốt như vậy, hôm nay có thể là ngày Lập Xuân ở Úc.”

Tống Duy Bồ cười cười: “Cho nên lịch này có thể xác định bằng cảm giác à?”

“Vậy thì không.” Mộc Tử Quân lại đặt cánh tay trên cửa sổ, chống cằm: “Nhưng dù sao ở đây cũng không dùng lịch này. Chúng ta cứ đặt ra một ngày, người khác cũng không biết.”

Cô dừng một chút.

“Ông nội tôi nói, lần đầu tiên ông động lòng với bà ngoại anh, là vào ngày Lập Xuân.”

Họ đã lên đường cao tốc. Thời gian còn sớm, lại là cuối tuần, trên đường hầu như không có xe. Tốc độ xe nhanh, gió lại thổi quá mạnh, Tống Duy Bồ đóng hết cửa sổ xe lại. Mộc Tử Quân tựa trán vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên đường, lơ đễnh kể cho anh nghe.

“Thời trẻ gia đình ông nội làm kinh doanh, có một năm mùa đông, ông giúp gia đình đến Thượng Hải bàn chuyện làm ăn.” Cô nói: “Lúc đó còn chưa có chiến tranh, gia đình cũng chưa suy tàn. Thương vụ đó thật sự rất lớn, sau khi hoàn thành, có một người bạn địa phương dẫn ông đến hộp đêm lớn nhất ở Thượng Hải.”

“Bách Nhạc Môn, anh đã nghe nói chưa?”

“Vẫn chưa.” Tống Duy Bồ giữ vô lăng bằng một tay, tay kia thì đỡ trán.

“Bây giờ chỗ đó vẫn còn.” Mộc Tử Quân ngồi thẳng lại, ánh mắt nhìn con đường phía trước: “Nếu có một ngày anh về nước, tôi có thể dẫn anh đi xem.”

“Xem nơi bà ngoại tôi từng khiêu vũ?” Tống Duy Bồ gật đầu: “Có chút kỳ lạ.”

Mộc Tử Quân suy nghĩ thì thấy cũng đúng, vì thế tiếp tục kể chuyện xưa.

“Lúc ấy bà ngoại anh còn là vũ nữ của Bách Nhạc Môn, cũng là vũ nữ nổi tiếng nhất.” Cô nói: “Các vũ nữ khác thì khiêu vũ như một tiết mục, còn muốn khiêu vũ với bà thì phải đấu giá. Đôi khi là dây chuyền, lúc là hoa tai, bà chỉ khiêu vũ với người nào đấu giá được trang sức của bà. Lần ông tôi đến đó, thứ đấu giá được chính là chuỗi vòng ngọc này.”

“Ông tôi lúc còn trẻ không phải người tốt gì… Đây là chính ông nói. Ông nói lúc ấy tuổi trẻ kiêu ngạo, đêm đó lại gặp phải đối thủ một mất một còn trong việc làm ăn, hai người nâng giá chuỗi vòng ngọc này càng ngày càng cao. Đến cuối cùng không phải vì muốn vòng, mà là vì mặt mũi.”

“Xem ra là ông nội em thắng.” Tống Duy Bồ nói.

“Ừ, ông làm chuyện vung tiền như rác đó.” Mộc Tử Quân cười: “Chỉ vì một điệu nhảy của bà ngoại anh.”

Cô cử động cổ tay, ánh nắng xuyên qua những hạt ngọc. Tống Duy Bồ liếc nhìn, đây là lần đầu tiên anh quan sát kỹ chuỗi vòng này.

“Sau ngày hôm đó, lẽ ra ông phải quay về Bắc Bình để báo cáo kết quả với gia đình, nhưng vì việc ngoài ý muốn này mà nán lại. Chậm trễ một chuyến thì đã lập tức xảy ra chuyện, cả nhóm đều bị kẻ thù đến trả thù. Ngày xảy ra chuyện là Lập Xuân, ông đưa bà ngoại anh từ Bách Nhạc Môn ra ngoài, hai người cùng ở trên một chiếc xe, sau khi trúng đạn, họ chạy trốn đến một làng nhỏ giáp ranh giữa Tô Châu và Thượng Hải, sau đó ở lại… ba tháng.”

Thương tổn gân cốt cần nghỉ ngơi một trăm ngày, ba tháng cũng không tính là dài.

Không lâu lắm, ông không kể chi tiết cho Mộc Tử Quân biết ba tháng đó đã xảy ra những gì.

Nhưng ông lại nhớ suốt cả đời.

“À, còn có.” Mộc Tử Quân nhấc tay lên: “Khi vừa đấu giá được chuỗi vòng này, trên đó chỉ có mười hai viên ngọc thôi, không có những thứ này. Mười chữ này đều do ông nội tôi tự mình khắc vào. Hoa hồng đỏ và lá trúc cũng là ông tìm người khảm lên.”

“Sau đó ông nói phải về Bắc Bình, nên đã để lại ‘Ân ái lưỡng bất nghi’ cùng hoa hồng và lá trúc lại cho bà ngoại anh, mình thì mang theo ‘Kết tóc thành vợ chồng’ đi.”

Đi một lần là cả đời.

“Đại khái là như vậy.” Mộc Tử Quân nói.

Xe giảm tốc độ, cây cối ven đường dần trở nên dày đặc. Mộc Tử Quân nhận ra bọn họ sắp bắt đầu lên núi, lại hạ kính xe xuống lần nữa, không khí dày đặc ngoài cửa sổ lập tức tràn vào khoang xe.

Xe tiếp tục lao trên đường núi rừng. Nếu như vừa rồi cô còn có chút chưa tỉnh ngủ thì giờ phút này chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Đường núi nhiều quanh co, Tống Duy Bồ thả chậm tốc độ xe, bên đường thỉnh thoảng xẹt qua vài bảng hiệu trang trại rượu vang.

“Tôi cũng không hiểu tại sao ba tháng kia lại biến thành chấp niệm cả đời.” Tống Duy Bồ bỗng nhiên mở miệng: “Hơn nữa lúc ông nội em còn trẻ cũng không phải là người chung tình.”

“Tôi cũng không hiểu.” Mộc Tử Quân nói trong làn gió từ cửa sổ xe: “Tôi đã nghĩ nhiều lý do, cuối cùng thấy rằng, mối quan hệ giữa con người có quá nhiều chi tiết, ngay cả những người liên quan cũng không thể tìm ra lý do cụ thể. Cũng như ông nội của tôi, hiện tại ông đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng ông vẫn liên tục nhắc đến ngày bọn họ chân chính gắn kết với nhau là ngày Lập Xuân năm ấy.”

Rừng núi càng sâu, phiến lá chuyển động mạnh mẽ như thủy triều.

Hôm nay là Lập Xuân ở Melbourne.

***

Xe lại tiếp tục di chuyển thêm nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nhà hàng tư gia của Trần Nguyên Cương. Trên sân thượng đỉnh núi đã có vài chiếc xe đỗ, ban đầu Mộc Tử Quân không cảm thấy điều gì bất thường, đi hai bước cô mới nhận ra mình đang ở Úc.

Xung quanh toàn là núi rừng, ngoại trừ trang viên kiểu Trung Hoa trước mặt, không có bất kỳ dấu vết nhân tạo nào. Trong nháy mắt, Mộc Tử Quân hiểu tại sao Trần Nguyên Cương lại mở nhà hàng ở đây——

Dù là phố người Hoa cũng chỉ là một khu định cư của người Hoa được “ghép” vào xứ lạ, nơi đó vẫn đầy rẫy người từ mọi chủng tộc và biển hiệu tiếng Anh. Nhưng ở nơi như thế này, chỉ cần người ta sẵn lòng tin tưởng, họ hoàn toàn có thể tưởng tượng mình đang ở giữa non sông của quê nhà.

Thân xác không thể về với quê hương nhưng hồn thì có thể về (1). Nơi đâu lòng người hướng về, thể xác không thể bị bủa vây (2).

(1) 身不归乡魂可归: là một câu thành ngữ Trung Quốc, thường dùng để diễn đạt rằng dù không thể trở về quê hương vật chất, nhưng tâm hồn và ký ức về quê nhà vẫn có thể tồn tại và tìm về trong lòng người.

(2) 人心所在处,肉身不能困: là một câu thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa là dù thân xác bị hạn chế hay giam cầm, nhưng tâm hồn và ý chí của con người vẫn tự do và không bị ràng buộc. Nó ám chỉ sức mạnh của ý chí và khả năng tự do tinh thần của con người, không bị ảnh hưởng bởi các ràng buộc vật chất.

Lúc lên núi Mộc Tử Quân đã gọi điện trước, vừa đến đã có nhân viên phục vụ đợi họ ngoài cổng. Ba người bước qua ngạch cửa, vừa lúc đối diện với một mảnh rừng long não. Băng qua rừng cây, trong trang viên chia ra hai khu, một dãy là nhà hàng ăn uống, dãy kia là những căn nhà gỗ nhỏ thoạt nhìn như để cung cấp chỗ ở cho khách nghỉ lại.

Mỗi khu vực ăn uống đều độc lập, góc tường trang trí những chiếc bình hoa bằng sứ thanh hoa, trên cột và xà cũng được điêu khắc hoa văn hoa và chim chóc. Nếu không có Tống Duy Bồ ở bên cạnh, Mộc Tử Quân thật sự cảm thấy mình như đã về nước. Điều làm cho cô bất ngờ là bên trong những bình sứ thanh hoa này vậy mà là… đất sét nặng trĩu.

Cô nhìn chằm chằm vào những chiếc bình một lúc thì có một cô gái búi tóc vội vàng đi vào đưa cho họ hai phần thực đơn. Mộc Tử Quân nhận lấy rồi nhìn kỹ, phát hiện bìa thực đơn là một bức ảnh đen trắng —— Một gia đình người Hoa, hai người đàn ông mặc áo vest đứng thẳng, hai người phụ nữ một Trung một Tây, hai đứa trẻ đứng phía trước một cao một thấp, ở giữa là một ông lão râu tóc bạc trắng.

Khuôn mặt của những người đàn ông thuộc ba thế hệ giống nhau một cách vi diệu, Mộc Tử Quân dời mắt, trước tiên thử thăm dò bằng cách hỏi cô gái búi tóc xinh đẹp kia: “Tôi muốn hỏi một chút, vị này có phải là… ông Trần…”

“Ngài nói ông Trần nào?” Cô gái nhìn qua… chớp chớp mắt. Mộc Tử Quân nhận ra tuổi của cô ấy cũng không lớn, nhưng do yếu tố công việc nên cách ăn mặc có phần trưởng thành hơn: “Bốn vị này đều xưng hô là ông Trần.”

… Đúng vậy.

Cô xoay thực đơn, chỉ vào ông lão kia, xác nhận nói: “Đây là ông Trần Nguyên Cương phải không?”

Cô gái nhỏ trả lời mọi câu hỏi của cô một cách toàn diện hơn cô hỏi: “Đúng vậy, người sáng lập nhà hàng chính là ông Trần Nguyên Cương. Hai vị phía sau là các con của ông ấy. Người thừa kế nhà hàng này là con trai và người vợ người Ý của ông ấy. Nhưng năm ngoái, người này ——” 

Ngón tay của cô xẹt qua khuôn mặt của hai người cháu trai, một trong số họ rõ ràng là con lai. 

“Ông Trần Tiếu Vấn bắt đầu quản lý nhà hàng.”

“Vậy ông Trần Nguyên Cương ——”

“Sức khỏe ông ấy không được tốt lắm, chúng tôi cũng rất ít khi nhìn thấy ông ấy.” Cô gái cười nói xong, dường như lúc này mới nhận ra nội dung cô hỏi quá mức chi tiết, vẻ mặt có chút nghi ngờ. Mộc Tử Quân do dự một chút, nhưng lát sau vẫn giải thích đơn giản mục đích mình đến, đối phương nhìn ra cửa sổ, nhớ lại nói: “Hiện tại có lẽ ông Trần không rảnh, người bạn của ông cụ Trần mà ngài vừa nói kia tên…”

“Kim Hồng Mai.” Mộc Tử Quân nói.

“Vậy tôi đi hỏi Quản lý một chút.” Cô ấy khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang thực đơn: “Hay là ngài gọi vài món trước, vừa ăn vừa chờ?”

Thực đơn dưới tay vẫn chưa mở ra, Mộc Tử Quân gật đầu rồi tiện thể mở ra. Trước khi đến, cô đã tìm hiểu đại khái về chi phí tiêu chuẩn của nhà hàng này, nhưng khi giá của một vài món đầu tiên đập vào mắt mình, cô vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm.

Nhân viên phục vụ cầm sổ gọi món, nghiêng đầu đứng bên cạnh chờ cô. Mộc Tử Quân đặt thực đơn đứng lên, che cả mặt mình, nhìn về phía Tống Duy Bồ bên cạnh vẫn không mở miệng.

Tống Duy Bồ: …?

“Tại sao đều đắt thế?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Tống Duy Bồ im lặng nhìn cô một chút, cũng đặt thực đơn đứng lên trả lời cô: “Nhà hàng loại này là bình thường.”

Mộc Tử Quân đưa ánh mắt trở lại thực đơn, sau khi lật tiếp vài trang, cô sâu sắc cảm thấy chỉ một nồi cháo mà đã tương đương đến 400 tệ, trong đó 300 tệ là chi phí trang trí và dịch vụ. Cô lại lật thêm vài trang nữa, đột nhiên nghe được một tiếng hít thở kinh ngạc từ phía Tống Duy Bồ.

Cô tiếp tục đặt đứng thực đơn lên, quay sang nhìn Tống Duy Bồ, tầm mắt cô dừng lại trên một trang phía sau. Cô nhanh chóng nghiêng người qua để nhìn kỹ, tiếp tục hạ giọng cảm khái: “Tìm được một món 15 đô la, tốt thật đấy.”

Tống Duy Bồ: …

Anh giống như phải dùng rất nhiều sức lực mới không phát ra tiếng thở dài trước mặt người khác, chỉ là nghiêng menu về phía Mộc Tử Quân một chút, tay đưa ánh mắt của cô rời khỏi phần giá cả, chỉ hai cái vào tên món ăn.

Mộc Tử Quân: “Phở Hồng Mai?”

“Anh có muốn gọi món này không?” Cô gái trước mặt lập tức viết vài nét trên sổ của mình: “Đây là món có lịch sử lâu đời nhất trong nhà hàng. Lúc đầu ông Trần làm giàu là nhờ mở quán phở trên phố người Hoa ở Sydney… Hồng Mai… Ôi chao? Liệu có phải có liên quan đến bà Kim mà ngài nói không nhỉ?”

“Sao ngài không nói lời nào thế?”

“Ồ, tôi đang tự kiểm điểm mình.” Mộc Tử Quân im lặng một lúc rồi nói: “Mọi người phản ứng đều nhanh hơn tôi.”

“Mỗi người đều có ưu điểm.” Tống Duy Bồ đặt thực đơn xuống: “Em rất giỏi sai sử người khác.”

Mộc Tử Quân: …

Chờ cháu trai Trần Tiếu Vấn của Trần Nguyên Cương đến đây mất khá nhiều thời gian. Cửa sổ phòng riêng nhìn thẳng ra khu rừng cây long não, Mộc Tử Quân nhìn một lúc, nhận ra loại cây này không phổ biến ở vĩ độ này của Melbourne, nhiều khả năng chúng được vận chuyển bằng đường biển từ trong nước đến đây.

Nhà hàng tách biệt với bên ngoài, cây long não, đồ sứ thanh hoa, còn có đất sét không rõ lại lịch bên trong. Cô đoán rằng khi xây dựng tòa kiến trúc xa hoa trên đỉnh núi này, nhất định trong lòng một ông cụ còn có chấp niệm chưa thực hiện được, mà món ăn được lấy tên của Kim Hồng Mai kia đã chứng minh bọn họ đến nhà hàng này là không sai.

“Phở Hồng Mai.” Mộc Tử Quân bỗng nhiên cười nói: “Không biết khi Trần Nguyên Cương đặt tên này có hỏi ý kiến bà ngoại anh không, nghe vừa Tây vừa dân dã.”

Ngoài dự kiến của cô là, Tống Duy Bồ không tiếp lời cô mà cúi đầu nhìn vào một trang thực đơn, như nhìn thấy một người tinh tế và hoàn hảo bị thất lạc trên đời ở đây.

Thì ra mảnh ghép cuộc đời một người ngoại trừ di vật, còn có ký ức của người khác về bà.

Bìa thực đơn ngoài bức ảnh chung của ba thế hệ nhà họ Trần, chỗ trống bên phải còn có một khung trắng ghi lại cuộc đời của Trần Nguyên Cương thuở thiếu thời ——

Sinh năm 1923 tại Đài Sơn, Quảng Đông, năm 10 tuổi theo cha mẹ đến Melbourne, cha mẹ ông ấy mở quán phở ở phố người Hoa. Năm 1940, ông ấy cùng ba mẹ đến Sydney, từ đó tiếp quản quán phở của gia đình, từng bước một trở thành ông chủ của nhà hàng Quảng Đông sang trọng nhất Sydney.

Thời gian ông ấy ở phố người Hoa trùng với Kim Hồng Mai, khi đó bà vừa theo đoàn múa châu Âu rời quê hương. Cái tên “Phở Hồng Mai” này vừa nghe qua thì có vẻ khó hiểu, nhưng đối với Trần Nguyên Cương mà nói, nó có lẽ là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời ông ấy, cũng là khởi đầu cho tất cả những gì còn lại trong cuộc sống của ông ấy. Cuối cùng phải có quan hệ sâu xa thế nào với Kim Hồng Mai mới có thể khiến ông ấy dùng tên bà đặt cho món ăn nền tảng trong sự nghiệp của mình với đầy ắp hoài niệm như vậy?

Tống Duy Bồ không nghĩ ra được, Kim Hồng Mai cũng chưa từng kể qua với anh.

Thậm chí bà chưa từng nhắc đến trước mặt anh, bà từng có một cái tên là “Hồng Mai”.

Đang miên man suy nghĩ, Mộc Tử Quân bên cạnh thở dài một tiếng. Tống Duy Bồ nhìn sang, thấy cô ngơ ngẩn nhìn vào thực đơn với vẻ mặt đầy ưu tư, như thể đang cảm nhận được tâm trạng của anh. Tuy trước đó hai người đã tiếp xúc không ít lần, nhưng mãi đến gần đây khi đến hiệu sách họ mới biết chuyên ngành của nhau — Mộc Tử Quân học Tâm lý, còn Tống Duy Bồ học Kiến trúc.

Như vậy xem ra, khả năng đồng cảm này của cô thực sự có chút tiềm năng trong lĩnh vực Tâm lý học.

Đúng như dự đoán, Mộc Tử Quân lại thở dài một hơi, nhìn vào thực đơn với khuôn mặt buồn bã: “Chỉ gọi hai phần phở, một bàn trà đã 60 đô la, có lầm không vậy. Nếu mỗi viên ngọc đều phải tốn nhiều tiền như vậy, còn chưa tìm được tôi đã phá sản trước rồi.”

Tống Duy Bồ: …

“Anh không cần tính tỷ giá hối đoái thì không thể hiểu được đâu.” Mộc Tử Quân nhìn anh một cái: “Một người 300 tệ, thật sự như đang nuốt tiền.”

Tống Duy Bồ: …

Cho nên anh là một người không biết đồng cảm à.

Cái này là khoai lang phỏng tay, thật sự rất nóng.

Nửa giờ sau.

Trần Tiếu Vấn vẫn chưa đến, Mộc Tử Quân nhìn ra cửa một lát, lại rót một ly trà cho Tống Duy Bồ. Anh nhanh tay lẹ mắt đổi vị trí ly trà, từ chối nói: “Tôi nói tôi không uống, uống nữa hôm nay không ngủ được.”

“Chỉ mới pha hai lần.” Ngữ điệu của Mộc Tử Quân mất mát: “Anh uống thêm chút nữa, chúng ta phải uống cho đủ vốn.”

Tống Duy Bồ: “… Bữa ăn này thật sự không cần em mời đâu. Em đừng uống nữa, không phải chịu thiệt đâu.”

“Vậy không được đâu.” Thái độ Mộc Tử Quân rất kiên quyết: “Anh đã bỏ công bỏ sức đưa tôi đến đây, tôi không thể để anh bỏ tiền nữa được. Tuy nói là chúng ta cùng làm việc, nhưng tôi không thể lợi dụng anh mãi được ——”

Khi nói chuyện, lại có một ly trà được rót đầy đưa tới tay Tống Duy Bồ. Anh nhìn vào ánh sáng trên mặt nước, thở dài một tiếng hết sức bất lực, lúc này hành lang bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng ồn ào.

Mộc Tử Quân theo tiếng nhìn qua.

Căn phòng bên kia hành lang nơi họ tiến vào có một cửa sổ đến sàn rất lớn, ánh mặt trời ban trưa trực tiếp chiếu vào, vài bóng dáng phía xa xa trực tiếp bị chiếu đến trước cửa phòng họ. Mộc Tử Quân nhìn hai bóng người đi phía trước kéo lấy nhau, một người cúi đầu một chút và một giọng nói Quảng Đông già nua.

Cô nhìn Tống Duy Bồ theo bản năng, đối phương cũng đưa mắt nhìn lại, biểu tình còn ngạc nhiên hơn cả cô.

“Ông ấy nói muốn gặp bà Kim.” Tống Duy Bồ nói: “Ông ấy nói hai người đã… đã ước hẹn rồi.”

Lúc này một giọng nói khác cũng vang lên, là âm thanh tiếng Trung đầy bất đắc dĩ, trong tiếng Phổ Thông mang theo chút khẩu âm nước ngoài.

“Ông nội, cháu nghe không hiểu tiếng Quảng Đông… Ông… Vị này không phải là bà Kim, vừa rồi Quản lý có nói cô ấy chỉ quen biết bà Kim thôi. Aiz, ông nội, người đừng chạy ——”

Trong chớp mắt, một hình bóng khòm khòm bất ngờ lao vào phòng. Mộc Tử Quân nhìn theo, vừa lúc đối diện với một đôi mắt già nua.

Dùng từ “già nua” này có lẽ không thỏa đáng lắm. Bởi vì ngoài nếp nhăn ở khóe mắt và đôi mắt hơi vẩn đục, sau đôi mắt ấy, Mộc Tử Quân cảm nhận được mình nhìn thấy một tâm hồn vô cùng trẻ trung, khoảng mười lăm, không quá mười sáu tuổi. Người thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi kia khi nhìn thấy Mộc Tử Quân thì mắt sáng lên, lại vội vàng bước đến cạnh cô, cố gắng làm cho giọng nói Quảng Đông của mình không còn đặc sệt như vừa rồi: “Cô Kim, cô Kim cô đã về rồi à? Sao đến giờ cô Kim mới trở về vậy!”

Ông ấy nói chuyện với giọng Quảng Đông, nhưng không quá nặng. Mộc Tử Quân nhận ra trước kia có lẽ ông ấy cũng nói chuyện với Kim Hồng Mai với khẩu âm này, cô vội vàng giải thích: “Ông cụ Trần, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải Kim Hồng Mai…”

Nhưng Trần Nguyên Cương mười sáu tuổi dường như không hiểu lời cô nói.

“Cô Kim, hôm nay tôi không có làm sai gì mà.” Ông ấy tủi thân nói: “Cô đã hứa với tôi rồi, đừng trêu đùa tôi nữa. Vũ hội tối nay sẽ bắt đầu rồi, cô ——”

“Cô đã đồng ý sẽ làm bạn nhảy của tôi mà!”

Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ nhìn nhau, lần này họ thực sự rơi vào tình cảnh bối rối không biết làm sao.

Cửa của phòng riêng bị kéo ra, chủ nhân của bóng dáng lúc nãy cuối cùng cũng đã đến nơi. Đối phương có gương mặt lai, thoáng nhìn qua vẻ ngoài là người Châu Á, nhưng một số chi tiết trên ngũ quan khuôn mặt lại có dấu ấn của người phương Tây, mái tóc xoăn của anh ta thật sự có phong cách của người Ý. Anh ta có vẻ đã lường trước được tất cả sự hỗn loạn trong phòng, đánh giá Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ một chút, sau đó đưa mắt nhìn về phía người lớn không thể kiềm chế nhà mình, thở dài một hơi.

“Ông nội.” Anh ta bình ổn tâm tình rồi đi qua: “Cháu đã nói rồi, cô gái này không phải là cô Kim ——”

“Cô ấy chính là cô Kim!” Trần Nguyên Cương hoàn toàn bị anh ta làm phiền, quay đầu lại với vẻ tức giận trông giống hệt một cậu thiếu niên đang nổi cáu với ba mẹ: “Lão đậu*! Người có thể đừng xen vào chuyện con đi vũ hội nữa được không!”

*Lão đậu: cách gọi vui & thân mật để chỉ ba.

Tống Duy Bồ & Trần Tiếu Vấn: …

Mộc Tử Quân: “Lão đậu là cái gì?”

Tống Duy Bồ: “Ba.”

Mộc Tử Quân: …

Tống Duy Bồ lắc đầu không hợp lúc nói: “Học được câu thứ ba rồi?”

Mộc Tử Quân: “Ừm…”

Trường hợp này thực sự có chút khó kiểm soát, sau một hồi giằng co, Mộc Tử Quân xoay tách trà trong tay một chút, tiện thể điều chỉnh giọng điệu nói với Trần Nguyên Cương: “Tôi… chắc chắn sẽ làm những gì đã hứa với cậu, cậu đi chơi trước đi, tôi muốn nói riêng vài câu với… ba cậu.”

Lúc nãy Trần Nguyên Cương không nhận được câu trả lời, đột nhiên được Mộc Tử Quân vuốt ve như vậy, lập tức trở nên yên lặng, chống gậy loạng choạng bước ra ngoài cửa. Một nhân viên công tác vẫn luôn chờ ở cửa cũng vội vàng bước theo ông ấy. Trần Tiếu Vấn nhìn theo bóng lưng người lớn nhà mình biến mất, khi quay đầu lại lần nữa, thái độ của anh ta đối với Mộc Tử Quân có thể nói là kính nể.

“Ngại quá.” Anh ta nói: “Lâu nay ông nội tôi luôn nghĩ mình mười mấy tuổi, nhận lầm người cũng không phải lần đầu tiên…”

Anh ta liên tục xin lỗi, cuối cùng Mộc Tử Quân cũng dần dần thu hồi mắt từ nơi bóng dáng Trần Nguyên Cương vừa khuất. Dù đã cách nhau hai thế hệ, nhưng trên gương mặt Trần Tiếu Vấn vẫn còn nhiều nét đặc trưng của ông nội, ví dụ như sống mũi hình mỏ diều hâu và cằm chẻ.

Nhận lầm sao? Cũng không hẳn vậy.

Cô có thể xác định cô và Tống Duy Bồ đã đến đúng điểm đầu tiên rồi.