Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 50




Thủ tục cho thuê hiệu sách diễn ra rất nhanh, gần như ngay khi Tống Duy Bồ thông báo tin tức ra thì ông chủ sòng bạc dưới lầu đã liên hệ với anh. Mỗi ngày Mộc Tử Quân đều đi làm ngang qua đó, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông người Mân Nam (*) này.

(*) 闽南 (Mân Nam): là một khu vực nằm ở phía nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Người dân ở đây thường nói tiếng Mân Nam (còn được gọi là tiếng Phúc Kiến), một nhánh của tiếng Hán với nhiều phương ngữ. 

Lúc đó cô đang ở trong hiệu sách, đóng nốt mấy cuốn sách cuối cùng vào thùng giấy, nghe thấy cuộc đối thoại bằng tiếng Phúc Kiến ở cửa, đột nhiên nhận ra đây cũng là một trong những ngôn ngữ mà thầy Tiểu Tống biết nói. Anh nói tiếng Phúc Kiến khác với khi nói tiếng Quảng Đông, Mộc Tử Quân trốn sau giá sách nghe một lúc lâu — tốc độ nói không nhanh, giọng điệu chậm rãi, âm thanh ngọt ngào hơn thường ngày.

Không phải vấn đề ngôn ngữ, mà là vấn đề của Tống Duy Bồ. Hai người nói gì Mộc Tử Quân nghe không hiểu một chữ, ông chủ sòng bạc vừa nhai trầu vừa nói chuyện rất hào phóng, giọng điệu đầy quyền lực. Khó khăn lắm mới đợi được ông ta nói xong và rời đi, Mộc Tử Quân mới đứng dậy từ sau giá sách, tay chống vào người nhìn Tống Duy Bồ.

Tống Duy Bồ cầm hợp đồng chưa ký đi tới bàn, vô cùng cảnh giác với ánh mắt của cô.

“Nhìn gì vậy?”

“Tiếng Phúc Kiến rất hay.” Cô ra hiệu anh lại gần đây: “Nói vài câu cho tôi nghe đi.”

Tống Duy Bồ: …

Không phải là không thể nói, nhưng thái độ muốn gì được nấy này của cô làm người ta bực mình. Còn nữa, cô bảo anh nói là anh phải nói sao? Tống Duy Bồ anh là cái gì, máy đọc à?

“Nghe câu nào?” Anh hỏi.

“Vừa rồi các anh nói gì vậy.” Mộc Tử Quân thấy anh tới liền ngồi xuống, tiếp tục xếp sách vào thùng giấy: “Mấy câu vừa rồi nghe rất hay.”

Anh cũng ngồi xuống cùng cô xếp sách — sắp xếp nốt giá sách cuối cùng, sau đó xử lý hết đồ đạc, cửa hàng này coi như hoàn toàn trống rỗng.

Đúng rồi, tấm biển “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt” vừa mới treo bên ngoài cửa. Không ngờ lại ngừng kinh doanh sớm thế này, sớm biết như vậy lẽ ra nên tìm công ty thiết kế rẻ hơn.

“Nói về giá cả, hỏi thời gian.” Anh khó hiểu: “Có gì hay chứ?”

“Chỉ là dễ nghe thôi mà, khác với lúc anh nói tiếng Quảng Đông.” Mộc Tử Quân đóng gói xong thùng giấy, đứng dậy đánh giá: “Khi anh chán đường lối ‘cool ngầu’, có thể thử đường lối ngọt ngào một chút, rất có tiềm năng đấy.”

Tống Duy Bồ: …

Cửa hàng coi như đã hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ đồ đạc thì chỉ còn lại máy tính và mấy cuốn sách trên bàn chờ gửi đi. Tống Duy Bồ bước tới lật xem tờ phiếu gửi, phát hiện trong đó có một địa chỉ nhận hàng quen thuộc là ngôi chùa ở Hồng Kông.

“Người đó lại mua thêm một cuốn?” Anh ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Mộc Tử Quân đang chỉnh lại cài đặt của cửa hàng trực tuyến — hiệu sách đóng cửa, hiển nhiên cửa hàng trực tuyến này cũng không làm ăn được nữa: “《Bạch Xà Truyện》, 《Hồng Tung Liệt Mã》, lần này là gì…”

Cô nghiêng người nhìn thoáng qua.

“《Mẫu Đơn Đình》, vẫn là kịch bản.”

Cũng là kịch bản cuối cùng chưa được xử lý của hiệu sách.

Lần gửi hàng cuối cùng không nhiều, Mộc Tử Quân cẩn thận gói sách lại, rồi lấy ra một xấp giấy viết thư, viết những lời tạm biệt rất có cảm giác nghi thức. Sau khi viết hai tờ [Hiệu sách tiếng hoa Tương Tuyệt ngừng kinh doanh, cảm ơn vì đã đồng hành cùng nhau], đột nhiên cô cảm thấy câu này quá khô khan nên dứt khoát vò nát, tiếp tục viết bốn câu thơ trên một tờ giấy mới.

[Phật hứa nguyện chúng sinh, tâm kiên đá cũng mòn. Hôm nay tuy biệt ly, ngày mai lại gặp nhau.]

Bài thơ này là ông nội cô đã dạy cô thuộc lòng từ khi còn nhỏ. Người Trung Quốc khi tạm biệt sẽ không nói lời tạm biệt, mà luôn nói sẽ gặp lại, có lẽ đây là sự khác biệt giữa văn minh biển cả và văn minh đất liền. Tiễn biệt ở bến tàu, một bước đi ngàn dặm, cách biệt đại dương không quay đầu lại; tiễn biệt ở trạm dịch, luôn cảm thấy dù bóng người kia xa dần, dù một ngày nào đó râu tóc đã bạc phơ, vẫn sẽ quay về.

Có bảy kiện hàng, cô lo lắng trong lúc đóng gói sẽ có hư hỏng nên viết tám tờ, mỗi gói đều đặt một tờ vào. Cuối cùng còn dư lại một tờ đưa cho Tống Duy Bồ, anh nhìn mãi vẫn không hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Đây có nghĩa là gì?”

“Sách đọc trăm lần, nghĩa tự hiện ra.” Mộc Tử Quân thuận miệng nói: “Để anh dán lên đầu giường mà suy ngẫm.”

Tống Duy Bồ: “Tám chữ đầu của em tôi cũng không hiểu.”

… Trình độ văn hóa khác nhau, rất khó làm việc cùng.

Vật dụng trong nhà sẽ có người đến lấy sau, trước tiên Tống Duy Bồ liên hệ với công ty sửa chữa để giúp tháo tấm biển. Mộc Tử Quân tận mắt nhìn thấy tấm biển được treo lên, giờ lại tận mắt nhìn nó bị tháo xuống, trong lòng cảm thấy có chút buồn bã.

Cánh tay máy nâng tấm biển xuống, cuối cùng đặt nó lên một chiếc xe ba bánh đẩy hàng. Mộc Tử Quân bước tới chạm vào mép tấm biển, tay dính đầy bụi.

“Để nó ở đâu?” Cô hỏi Tống Duy Bồ.

“Trước hết để ở gara đã.” Tống Duy Bồ thanh toán tiền mặt cho công nhân, lập tức cùng cô đẩy xe về nhà: “Vứt đi thì không ổn, để ở nhà làm kỷ niệm cũng được.”

Cũng đúng, dù sao đó cũng là tác phẩm của cô.

Mộc Tử Quân cảm thấy may mắn vì hiệu sách và gara đều nằm ở khu phố người Hoa, tấm biển sắt tuy nặng nhưng cũng không tốn quá nhiều công sức. Hai người loay hoay trong gara một hồi, Tống Duy Bồ đột nhiên nhớ ra gì đó hỏi cô:

“Magriet đã trả lời email của em chưa?”

Một vấn đề khiến kẻ khác bi thương.

Trên danh thiếp có email và địa chỉ của trang trại ngọc trai mà Magriet điều hành. Khoảng cách từ Cairns đến Melbourne còn xa hơn Alice Springs, Mộc Tử Quân không muốn hành động tùy tiện, nên trước tiên đã viết một email thật chân thành gửi đi. Xét đến việc Magriet và thư ký Hồ đã ly hôn, cô rất cẩn trọng trong từng câu chữ.

Cô cũng không chắc liệu email này có gợi lên chuyện buồn của bà Magriet không, nói chung đã hai tuần trôi qua, cô vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào từ đối phương.

“Vẫn chưa.” Cô cúi đầu trả lời: “Thậm chí mỗi ngày tôi đều kiểm tra thư rác, nhưng vẫn không có gì. Có lẽ bà ấy không xem email thì sao? Chắc bà ấy cũng lớn tuổi rồi, có biết dùng máy tính không?”

Đặt đồ đạc vào trong gara khiến bụi bay mù mịt, Tống Duy Bồ bị sặc ho khan vài tiếng, trong làn bụi anh nhìn về phía cô.

“Dù sao cũng phải làm ăn, bà ấy không xem thì người khác cũng sẽ xem, đừng gấp gáp. Cùng lắm thì—” anh quay đầu đi tạm dừng một lát: “Trên danh thiếp có địa chỉ, chúng ta đến Cairns cũng được.”

“Lại phải đi nữa sao…” Mộc Tử Quân thấy tối sầm mặt mày: “Tôi mệt quá rồi.”

“Cạch” một tiếng, Tống Duy Bồ đẩy tấm biển vào khe góc gara. Anh quay đầu nhìn Mộc Tử Quân, cười nhẹ.

“Tôi đã quen rồi.” Anh nói.

Thật thú vị, khi vừa đến Melbourne, cô phải làm việc ở hiệu sách để để đổi lấy việc anh dành thời gian lái xe đưa đón cô, giờ thì người quen với nó lại là anh. Rõ ràng lần cuối cùng họ ra ngoài chỉ mới ba tháng trước, nhưng một mùa hè trôi qua, có quá nhiều thứ đã thay đổi. Cô cúi đầu tiếp tục dọn dẹp những món đồ lặt vặt, Tống Duy Bồ cũng rơi vào im lặng. Giữa họ rất ít khi có sự im lặng, vì vậy nhà để xe này trở thành một cái cân, bất kỳ cử động nhỏ nào của cô và Tống Duy Bồ đều có thể làm cho cái cân mất cân bằng.

Mộc Tử Quân bất chợt không thể kiểm soát được suy nghĩ, nếu là Kim Hồng Mai, bà sẽ làm gì khi đứng trước người mình thích? Bà đã nhận ra mình hoàn toàn bước ra khỏi những chuyện cũ ở Thượng Hải, nhưng trong những năm dài ở Úc, liệu bà có yêu ai khác không, hay bà có từng trải qua những khoảnh khắc mơ hồ như thế này không?

Bà Kim, bà đã nắm giữ tất cả quyền chủ động trong số phận, vậy còn tình yêu thì sao?

Bà có chủ động như vậy trong tình yêu không?

Cô có nên chủ động không?

Đương nhiên Kim Hồng Mai sẽ không trả lời cô, bà chỉ để lại một ngôi nhà không biết nói thế này, giấu những mảnh vỡ cuộc đời vào nhiều góc khác nhau. Trong gara không có điều hòa, Mộc Tử Quân càng cảm thấy nóng, có lẽ do vừa chuyển đồ. Cô cúi đầu lau bụi trên quần, tay chạm vào túi quần, phát hiện điện thoại đang rung dù đã để chế độ im lặng.

Cô không cần phải chủ động nữa, được cứu rồi.

Không ngờ người gọi là Ryan.

Mộc Tử Quân nhìn chằm chằm màn hình hiển thị cuộc gọi, suy nghĩ một lúc tại sao mình lại cảm thấy “không ngờ”, lúc này mới nhận ra, Ryan không thể nói chuyện, đáng ra anh ấy phải nhắn tin cho người khác chứ không phải gọi điện. Nếu có gọi thì người ở đầu dây bên kia chắc chắn không phải là anh ấy.

Có sự chuẩn bị tâm lý này, nên khi nghe được giọng nữ tiếng Anh ở đầu dây bên kia, cô không quá ngạc nhiên.

Tốc độ nói của đối phương rất nhanh, kèm theo tiếng kêu của chó mèo làm nền. Đó là nhân viên của bệnh viện thú y, cô ấy nói chủ nhân của điện thoại có chó bị bệnh, nhưng vì không ai ở cửa hàng biết ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp, việc trao đổi về bệnh tình lại rất phức tạp, nên phải nhờ nhân viên gọi điện nhờ cô giúp.

“Cần tôi đến tận nơi không?” Cô hỏi.

Đầu dây bên kia xác nhận.

May mà việc sắp xếp sách ở hiệu sách đã xong, buổi chiều cô cũng không có việc gì gấp hơn. Mộc Tử Quân nhờ nhân viên chuyển lời đến Ryan đừng lo lắng, cô sẽ đến ngay, sau khi xác nhận địa chỉ bệnh viện thú y, cô vội vã chuẩn bị ra ngoài.

Ryan rất quan tâm đến con chó đó rõ như ban ngày, nên khi thấy thú cưng bị bệnh mà mình lại không thể giao tiếp được thì sẽ rất lo lắng, Mộc Tử Quân hiểu được tâm trạng của anh ấy. Tống Duy Bồ theo cô hai bước, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa giải thích cho anh nghe, khi nghe đến cái tên này, Tống Duy Bồ nhướng mày, sau đó nghe về việc chú chó thì anh đã hiểu. Vì vừa chuyển đồ nên quần áo họ đền bẩn hết, họ quay lại tầng hai nhanh chóng thay quần áo, Mộc Tử Quân nghe thấy anh nói: “Tôi sẽ đưa em qua đó.”

Bệnh viện thú y cách đó hai mươi phút lái xe, hai người xuống xe vào cửa thì đã thấy Ryan và chú chó Steve đang ỉu xìu. Trước cửa bệnh viện thú y có hai hàng ghế, Steve nằm trên ghế như con người, đầu gác lên đùi Ryan, chân trước cắm kim truyền dịch.

Mộc Tử Quân đi tới vẫy tay trước mặt anh ấy, Ryan ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm rõ một hơi.

Anh ấy cố gắng rút tay từ dưới thân của Steve ra, nói với Mộc Tử Quân rằng bác sĩ còn một số vấn đề khác cần trao đổi. Có lẽ đoán được anh ấy sẽ rời đi, Steve rầm rì nâng đầu, nhìn chằm chằm vào Ryan với ánh mắt đáng thương.

“Nó cần có người bên cạnh.” Mộc Tử Quân nhanh chóng hiểu được tâm trạng của chú chó, sau đó chuyển ánh mắt sang Tống Duy Bồ: “Anh được không?”

Ryan là chủ nhân, Mộc Tử Quân sẽ đi phiên dịch, Tống Duy Bồ hiện tại đúng là người thích hợp nhất để ở lại với chó. Anh cũng không hiểu mình phạm tội gì, mỗi lần Mộc Tử Quân gặp Ryan là phải vui vẻ giúp đỡ, ngày trước anh chỉ biết tự tức giận bên cạnh, giờ lại phải giúp trông chó. Thậm chí Ryan luôn có vẻ thấu hiểu, mang theo vẻ vô hại, mọi yêu cầu của Mộc Tử Quân đều hợp lý, từ lần đầu gặp đã khiến anh cảm thấy “Tôi thật đáng chết”.

Anh! Tống Duy Bồ!

Bồ Tát sống hàng đầu của bang Victoria!

Trong vòng ba giây ngắn ngủi, Tống Duy Bồ đã hoàn thành quá trình ổn định tâm lý, lặng lẽ đi tới thay thế vị trí của Ryan. Cũng may lần này Steve không sủa lung tung với anh, bệnh nặng khiến nó ngoan ngoãn đặt đầu lên đùi anh, tiếp tục nhắm mắt truyền dịch.

Ryan lại lo lắng nhìn chú chó một lúc rồi mới đi cùng Mộc Tử Quân.

Trong phòng khám chưa có chủ nhân nào khác, khi Mộc Tử Quân và Ryan vào cửa, nữ bác sĩ tóc vàng liền nói về tình trạng bệnh của Steve với Mộc Tử Quân. Nhiều thuật ngữ chuyên môn cô không hiểu, chỉ có thể kết hợp ngôn ngữ ký hiệu và viết lên giấy, cuối cùng cũng truyền đạt rõ ràng được với Ryan.

Chủ yếu là vấn đề về đường tiêu hóa, có thể do Steve ăn bậy khi Ryan không chú ý. Bác sĩ kê một số thuốc, lại hỏi Ryan có thể đảm bảo sẽ đến truyền dịch mỗi ngày được không.

Ryan nhìn Mộc Tử Quân phiên dịch, có chút lo lắng nhíu mày.

Ryan: [Tôi rất lo lắng, vì ngày mai tôi phải đi Sydney dự cuộc họp của thương hiệu.]

Mộc Tử Quân: [Có thể để nó ở lại bệnh viện không?]

Ryan: [Lần trước nó ở viện về thì tình trạng rất tệ.]

Mộc Tử Quân: [Vị phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu đi cùng anh tới cửa hàng thì sao?]

Ryan: [Tuần này anh ta đi công tác rồi.]

Mộc Tử Quân thở dài, cũng cảm thấy sự khó khăn của người khiếm thính trong thế giới xa lạ.

Bây giờ chắc chắn anh ấy rất muốn trở về Tây Úc.

[Không sao.] Cô an ủi anh ấy: [Chúng ta lấy thuốc trước, buổi chiều từ từ nghĩ cách sau.]

Khi thú cưng gặp chuyện, chủ nhân khó tránh khỏi lo lắng, Mộc Tử Quân cố gắng chuyển sự chú ý của Ryan trong khi chờ thuốc được mang đến. Qua trao đổi, cô cũng hiểu tại sao con chó này lại có ý nghĩa quan trọng với Ryan như vậy.

Anh ấy kể rằng khi còn nhỏ mình cùng anh trai lớn lên ở trang trại ngọc trai, nhưng sau khi anh trai đi học trung học thì anh ấy không còn bạn chơi cùng. Tuổi thơ cô đơn, thế giới cũng im lặng, những đứa trẻ cùng tuổi ở bến cảng sẽ không học ngôn ngữ ký hiệu chỉ vì anh ấy.

Anh ấy viết tên bến cảng mà mình lớn lên vào mặt sau đơn thuốc cho Mộc Tử Quân: Lost at Sea.

Ba anh ấy nói rằng cái tên này để tưởng nhớ những người thợ lặn ngọc trai đã mất mạng trên biển.

Mộc Tử Quân: [Vậy sau khi anh trai anh đi học trung học, con chó này đã trở thành bạn của anh phải không?]

Ryan: [Đúng vậy, là một bà cụ ở bến cảng tặng cho tôi.]

Khi Steve được đưa tới, nó chỉ mới một tháng tuổi nhưng ngoại hình lại rất giống tổ tiên mình. Theo lời bà cụ kể với ba anh ấy, tổ tiên của nó là chó sói Tiệp Khắc đầu tiên đến bến cảng này, dũng mãnh, hình thể to lớn. Ban đầu nó thuộc về một người chủ khác, nhưng khi người đó rời đi, nó đã quen với cuộc sống ở bến cảng, thậm chí có thể theo thợ lặn lên thuyền ăn cá, nên chủ nhân cũng để nó lại Lost at Sea cho bà cụ.

Nó đã đồng hành cùng Ryan suốt thời niên thiếu, nó không chê anh ấy không biết nói chuyện, thậm chí còn bảo vệ anh ấy vài lần khi bị bọn trẻ xấu gây rắc rối. Hai người đã thiết lập một mối liên kết kỳ diệu, họ thậm chí có thể giao tiếp bằng ánh mắt.

Ryan: [Nó rất khó tin tưởng người khác, tôi cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy cô nó lại hoạt bát như vậy.]

Mộc Tử Quân: [Hôm nay nó cũng có vẻ rất tin tưởng bạn tôi.]

Ryan: [Chuyện này tôi cũng rất ngạc nhiên, nó không thích nam giới. Có lẽ hai người có gì đó khiến nó cảm nhận được sự an toàn.]

Cuối cùng thuốc đã được chuẩn bị xong, đóng gói lại và đưa cho Ryan. Cô lấy được thuốc thì cùng Ryan trở lại phòng chờ bên ngoài, phát hiện truyền dịch vừa kết thúc, y tá đang đến thay kim truyền cho Steve.

Đã xác định sắp tới sẽ đều phải truyền dịch liên tục, kim truyền dùng một lần sẽ được thay bằng kim lưu, như vậy có thể tránh phải chọc lại lần sau, vì dù sao chó cũng không dễ hợp tác. Các bộ phận của kim lưu rất dễ thấy được, Mộc Tử Quân nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày, Ryan cũng nhanh chóng bước lại gần, lo lắng Steve sẽ có phản ứng bất thường

Không ngờ khi y tá vừa hành động, Tống Duy Bồ vẫn luôn im lặng bỗng vươn một tay đỡ lấy cổ nó, sau đó dùng tay khác che mắt Steve, cúi người ôm đầu nó vào lòng, vỗ nhẹ an ủi nó.

Mộc Tử Quân tạm dừng bước chân.

Hiển nhiên Ryan cũng không ngờ khi ở bên người khác Steve lại ngoan ngoãn như vậy, tạm thời thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại. Steve nằm trong lòng Tống Duy Bồ, khó khăn mà thong thả đong đưa chiếc đuôi, Mộc Tử Quân mỉm cười, bước nhanh hơn về phía Ryan, nói với anh ấy: [Tôi có cách rồi. Khi anh đi Sydney, chúng tôi sẽ đưa nó đến truyền dịch.]

Ryan sững lại một lúc, ngay sau đó nở một nụ cười nhẹ nhõm với cô.

***

Tống Duy Bồ cũng không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng xem như anh đã ngồi vững ở vị trí Bồ Tát sống hàng đầu của bang Victoria. Sống mười chín năm, anh chưa từng nghe nói trong vòng xã giao của mình có chàng trai nào lại giúp tình địch tiềm ẩn nuôi chó. Vóc dáng Steve quá lớn, nhà anh lại không rộng rãi và có sân sau như nhà Ryan, chỉ có thể dọn sạch cửa hàng đèn dưới lầu cho nó hoạt động hàng ngày. Vì chỉ ở lại một tuần, chỗ nằm của nó cũng rất đơn sơ, nhưng sự đơn sơ này là so với căn nhà sang trọng của Ryan thôi.

“Có một trăm đô thôi sao?” Mộc Tử Quân hỏi khi chờ Tống Duy Bồ thanh toán ở cửa hàng thú cưng.

“Giường của tôi.” Anh kiềm chế sự tức giận không biết từ đâu: “Còn không đến một trăm đô.”

Thật sao, vậy à, xin lỗi nhé.

Nhưng đó chỉ là phản ứng của anh vào buổi chiều khi nhận Steve. Mộc Tử Quân cảm thấy Tống Duy Bồ rất giống người lớn trong gia đình không cho nuôi thú cưng, nhưng sau khi thực sự đón chó về, thì bắt đầu không quản mưa nắng mà dắt nó đi dạo, cho ăn, dọn phân, truyền dịch, thậm chí đưa nó lên phòng khách tầng hai.

Chuột possum bị thất sủng, mỗi tối nó đều đến đúng giờ, lại bị Steve nhìn từ cửa sổ dọa cho đờ mặt ra. Sau ba ngày liên tiếp không ăn được chuối, nó đứng ở cửa sổ kêu la ầm ĩ — dù Mộc Tử Quân nghe không hiểu, nhưng cô có thể nhận ra con chuột này đang chửi bậy.

Hôm trước khi Ryan từ Sydney trở về, Tống Duy Bồ lái xe đưa chó và cô ra bờ biển.

Sau một tuần truyền dịch, Steve đã hoàn toàn hồi phục. Bờ biển không có người, Tống Duy Bồ tháo dây buộc, nó vui vẻ lao xuống biển lăn lộn.

Chú chó này không sợ nước, có lẽ nó đã lớn lên cùng Ryan ở bờ biển, Ryan lại là một thợ lặn giỏi, có lẽ nó còn có kinh nghiệm bơi lội nhiều hơn cả con người.

Xe dừng ngay trên bãi cát, Tống Duy Bồ trèo lên nắp động cơ ngồi, kéo cô cùng lên theo. Anh nhìn Steve một lúc lâu, hít một hơi gió biển, nhớ lại rồi nói: “Gần đây tôi nhớ lại một số chuyện bà ngoại từng kể về việc bà nuôi chó.”

“Thật sao?”

“Ừ, bà nói bà rất nhớ con chó đó, nhưng tuổi thọ của chó ngắn hơn nhiều so với con người, lúc đó chắc nó đã chết rồi, nếu không bà rất muốn đi thăm nó.”

“Lần trước anh nói bà cũng nuôi chó sói.”

“Đúng vậy, bà nói bà thích chó lớn, dũng mãnh, có cảm giác chỉ huy.”

“Lái xe, săn bắn.” Mộc Tử Quân cười: “Nuôi chó lớn, bà ngoại anh thật sự rất mạnh mẽ.”

“Bà thật sự rất mạnh mẽ.” Tống Duy Bồ thở dài: “Đáng tiếc khi bà còn sống, tôi cứ nghĩ bà chỉ biết đánh bài.”

Cô im lặng một lúc.

“Mộc Tử Quân.” Anh nói: “Lát nữa về nhà sẽ đi qua nghĩa trang của bà, em đi cùng tôi được không?”

Gió biển mặn chát, cô nhìn xuống người mình, may mà hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu đen.

Nhiệt độ đang giảm dần, Tống Duy Bồ mặc một chiếc áo hoodie đen, rất rộng, chỉ để lộ cổ tay và cổ. Cô biết anh không cố tình mặc như vậy, việc đến nghĩa trang thăm Kim Hồng Mai cũng là quyết định đột xuất.

Cô hiểu được cảm giác “bất chợt muốn ghé thăm” này.

“Được.” Cô nói: “Đi thôi.”

Nghĩa trang mà Kim Hồng Mai chọn cho mình khác với nơi chôn cất Đường Minh Hạc, xa và yên tĩnh hơn. Ánh mặt trời vẫn còn, nhìn từ bên ngoài, nghĩa trang trông giống như một khu vườn. Mộc Tử Quân lo lắng Steve vào sẽ làm phiền sự yên tĩnh, ngoài cửa cô đã trấn an nó rất lâu, không ngờ vào trong rồi nó vẫn luôn dán vào chân cô, bộ dạng trầm lặng và nghiêm túc.

Thật kỳ lạ, nghĩa trang này không khiến người ta sợ hãi, có lẽ vì cây cỏ hoa lá sinh trưởng xanh tươi, toàn bộ nghĩa trang ngập trong sự yên tĩnh vui vẻ. Đến cuối con đường, rẽ phải, trước mặt hiện ra một dãy mộ bia, đá cẩm thạch nhô lên khỏi mặt đất một chút, trên bia khắc ngày tháng sinh tử của người quá cố.

Chắc đã rất lâu Tống Duy Bồ không đến, cô không biết lần cuối anh đến là khi nào, tóm lại, bó hoa bách hợp trước mộ đã hoàn toàn khô héo. Khi đó anh còn biết rất ít về cuộc đời trước đây của Kim Hồng Mai, hoa anh tặng bà cũng giống như bất kỳ người phụ nữ lớn tuổi nào, hoa bách hợp, hoặc hoa cẩm chướng hay hoa cúc.

Lần này anh mang đến hoa hồng đỏ và trắng, phối cùng hoa hướng dương và hoa tường vi, những loài hoa rực rỡ này hợp với bà hơn.

Dường như đến một năm sau khi bà mất, anh mới thực sự hiểu được người phụ nữ đã nuôi dưỡng mình.

Người phụ nữ ấy đã mắng người trong trại trẻ mồ côi để mang anh về nhà, người phụ nữ luôn không có kiên nhẫn với anh nhưng vì trách nhiệm mà phải nấu cho anh những bữa ăn dở tệ, người phụ nữ say mê khiêu vũ với các quý ông từ khắp nơi trên thế giới, người phụ nữ đánh bài giỏi đến mức bị các bà, các dì ở phố người Hoa chặn ngoài cửa, người phụ nữ giống như những người già khác thích khoe khoang thành tích của cháu mình.

Người phụ nữ ấy đã vượt biển đến vùng đất mới, người phụ nữ nhiệt tình làm anh hùng cho các bạn nhỏ, người phụ nữ mặc đồ nam để đi lo lót quan hệ trong nhà tù, người phụ nữ lái xe, cầm súng săn, dắt theo một con chó khổng lồ.

Anh chỉ biết đến một đốm khói sắp tàn, mà bà đã từng là một ngọn lửa rực rỡ.

Nghĩa trang yên tĩnh, anh rất trầm lặng, Mộc Tử Quân cũng vậy, trái lại chỉ có Steve nhỏ giọng nức nở đi đến trước mộ bà, quyến luyến dùng đầu cọ vào bia mộ. Mộc Tử Quân giật nhẹ dây dắt, nó bước đi loạng choạng, lúc này mới luyến tiếc lùi lại.

Tống Duy Bồ ngồi xổm xuống xoa nhẹ đầu nó, Steve lại cọ vào lòng anh. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua nó, đến khi nói chuyện thì ngữ khí lộ vẻ ngạc nhiên.

“Mày khóc à?”

Mộc Tử Quân theo tiếng nhìn lại.

Thì ra chó cũng biết khóc, mắt nó cụp xuống, lấp lánh nước mắt. Cô tiến lại xoa tai nó dỗ dành, nó ngơ ngác nhìn Mộc Tử Quân, quay một vòng như lạc lối, rồi nằm xuống.

“Thôi, trở về đi.” Tống Duy Bồ nói: “Nó mới khỏi bệnh, có lẽ mệt rồi.”

Cô nói một tiếng được, đứng dậy theo Tống Duy Bồ rời đi. Khi đi đến chỗ rẽ, cô bất chợt không kìm lòng được quay lại nhìn bia mộ của Kim Hồng Mai một cái—

Những đóa hồng và hoa tường vi được bao bọc bởi màu vàng rực của hoa hướng dương, dưới ánh nắng chói chang, màu sắc của chúng đậm đến mức như bị ánh nắng thiêu cháy.

Trên xe đều là lông chó, cả hai gần đây đã quen với điều này. Dù có dọn dẹp thì ngày mai lông vẫn rụng, nên đành đợi Ryan trở về đón nó rồi mới xử lý. Mộc Tử Quân ngồi ở ghế phụ chờ Tống Duy Bồ lái xe về nhà, đưa chó xuống cửa hàng trống ở tầng dưới, sau đó cùng Tống Duy Bồ lên phòng khách tầng hai.

Trong nhà có trà, cô đun nước sôi pha trà, rồi quay lại bàn trà để mở máy tính xách tay. Có lẽ là vì vừa trở về từ nghĩa trang, Tống Duy Bồ và cô không nói nhiều, chỉ ở lại phòng khách ai làm việc người đó.

Cô theo thói quen mở email kiểm tra, đọc vài thông báo của trường, lại trả lời nhiệm vụ của bài tập nhóm nhỏ, rồi tiếp tục kéo xuống.

Không khí rất im lặng, im lặng đến có hơi quá mức, ngay cả tiếng gõ bàn phím của cô cũng biến mất. Tống Duy Bồ nhận thấy sự khác thường, ngẩng đầu nhìn sang Mộc Tử Quân.

Ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt cô, vẻ mặt là một loại khiếp sợ sau khi nhận ra. Đôi môi khẽ mấp máy trong im lặng, sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với Tống Duy Bồ.

“Chúng ta đã đi đường vòng rất nhiều.” Cô nói, sau đó từ từ dời ánh nhìn về màn hình.

[Đúng vậy, tôi đã ly hôn với ông Hồ bốn mươi năm rồi, tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc với ông ấy. Ông ấy là một thương nhân giỏi, nhưng không phải là một người chồng tốt.]

Không có bất kỳ lời mở đầu nào, email bắt đầu bằng hai câu như thế. Tống Duy Bồ nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Mộc Tử Quân, nhíu mày đọc đoạn đầu email từ bà Magriet, cảm thấy áy náy vì đã làm phiền sự yên tĩnh của người lớn tuổi.

Cũng may bà Magriet đã chuyển hướng câu chuyện, nội dung sau đó mới là thứ họ cần.

Công ty thương mại ngọc trai của Hồ Phong Niên được đăng ký vào năm 1944, khi đó ông ấy đã thiết lập mối quan hệ với cảng Sydney và liên hệ với công ty vận tải, có một tuyến đường vận chuyển hàng hóa đến Châu Á và Châu Âu. Ngoài ra, thời điểm đó một đối tác kinh doanh cũ của ông ấy cũng đến Tây Úc để tìm vàng — tất nhiên không phải là vàng thật, mà là ngọc trai. Ngọc trai tự nhiên ở Tây Úc, đối với các thương nhân mà nói thì chúng là những khoáng vật quý giá như vàng.

Năm 1944, thông tin liên lạc ở Úc vẫn còn khó khăn, khu vực Tây Úc và sa mạc ở miền Trung chỉ có vài thành phố rải rác, hệ thống liên lạc không hoàn thiện, nối liền giữa các thành phố chỉ có những con đường hoang vắng. Hồ Phong Niên quyết định hợp tác với đối tác này kinh doanh ngọc trai, vận chuyển ngọc trai từ Tây Úc đến Sydney, rồi thông qua tuyến đường mà ông ấy đã thiết lập để vận chuyển.

Lúc đó Magriet vừa mới kết hôn với ông ấy. Dù là thương nhân, nhưng tình cảm thời trẻ vẫn rất nồng nhiệt. Ông ấy đặt tên công ty thương mại ngọc trai của mình theo tên của Magriet như một minh chứng cho tình yêu của họ.

Mùa hè năm 1944, đó là lần đầu Magriet gặp Kim Hồng Mai, cô ấy là tài xế vận chuyển ngọc trai mà Hồ Phong Niên thuê. Ban đầu, bà ấy cũng ngạc nhiên — bà ấy nghĩ rằng chồng mình sẽ thuê một người đàn ông. Nhưng Hồ Phong Niên nói đã nói với bà ấy, trên toàn nước Úc này ông ấy không thể tìm được người đàn ông nào đáng tin cậy hơn Kim Hồng Mai.

Để lái xe từ Sydney đến cảng tên là Lost at Sea ở Tây Úc, Hồ Phong Niên đã cấp cho Kim Hồng Mai một chiếc xe ô tô Austin phổ biến ở Úc thời đó, cũng tặng cô ấy một con chó sói Tiệp Khắc có đôi mắt màu hổ phách. Ông ấy tin tưởng vào kỹ năng lái xe và phẩm chất của cô ấy, đồng thời cũng biết rõ về vẻ đẹp của cô ấy, cho nên ông ấy tin rằng chó sẽ là người bạn đồng hành đáng tin cậy hơn con người.

Magriet nói rằng bà ấy không hiểu tiếng Trung, cho nên trong buổi tiệc gia đình đó bà ấy cũng không hiểu được cuộc trò chuyện giữa Hồ Phong Niên và Kim Hồng Mai. Bà ấy thấy Hồ Phong Niên đưa cho cô ấy một phong bì chứa tấm séc, bà ấy biết đó là tiền đặt cọc cho công việc tài xế vận chuyển.

Sau đó cô ấy dắt theo chú chó và lái chiếc xe mà Hồ Phong Niên tặng, rời khỏi dinh thự của họ ở Sydney. Từ đó Magriet chưa từng gặp lại Kim Hồng Mai, nhưng bà ấy nghe Hồ Phong Niên nói rằng, sau khi cô ấy vận chuyển xong lô ngọc trai cuối cùng, cô ấy đã ở lại Lost at Sea — cùng với chú chó sói Tiệp Khắc của mình.

Đó là tất cả những gì bà ấy biết về Kim Hồng Mai, bà ấy đã rất già rồi, trí nhớ cũng không còn rõ ràng, không ngờ rằng sẽ có người hỏi về chuyện này.

[Dù không biết các bạn đang làm gì, nhưng tôi vẫn hy vọng mình có thể giúp được các bạn, các bạn trẻ à.] Magriet viết ở cuối email: [Rất vinh dự vì ký ức của tôi vẫn còn chút giá trị.]