Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 4




Ở bên kia, Mộc Tử Quân được Tùy Trang và cô gái kia dẫn đi ăn cơm.

Lúc nói chuyện cô mới biết, tên tiếng Trung của cô gái ấy là Do Gia, ba mẹ là người Bắc Kinh, cả nhà họ đã di dân trước khi cô ấy sinh ra, cô ấy sinh sống ở Melbourne cho đến lúc bảy tuổi, mọi người quen gọi cô ấy là Alina.

Không giống như Tống Duy Bồ, tuy rằng cũng là Hoa kiều, nhưng nhóm người Tùy Trang vẫn gọi anh bằng tên tiếng Trung, dẫu sao thì các cô các chú trong phố người Hoa cũng gọi anh như vậy.

Giữa Hoa kiều với nhau cũng rất khác biệt.

“Vậy tên tiếng Anh của anh ấy là gì?” Mộc Tử Quân vừa ăn vừa hỏi.

Tùy Trang bật cười, liếc mắt nhìn Do Gia, sau đó hỏi ngược lại cô: “Em có biết trước kia phố người Hoa có một thầy bói toán không?”

Vẻ mặt Mộc Tử Quân tỏ ra khó hiểu.

“Ồ quên mất, năm ngoái ông già đó đã qua đời rồi, đến trước khi chết một ngày vẫn đang đoán mệnh cho người ta, cho nên anh từng gặp ông ta vài lần. Tống Duy Bồ nói lúc cậu ấy còn nhỏ, có rất nhiều người Hoa trong phố người Hoa đã nhờ ông ta bói ra tên tiếng Anh cho con cái nhà họ.”

“Tên tiếng Anh của Tống Duy Bồ là do bói toán mà có sao?”

Mộc Tử Quân thật sự càng lúc càng cảm thấy những gì người nọ trải qua rất phức tạp, thân phận bí ẩn, toàn thân trên dưới ngập tràn mâu thuẫn và ly kỳ.

“Đúng đó, em có thấy vô lý không?” Tùy Trang nói: “Tốn hết 100 đô la Úc để bói ra được cậu ấy tên River… bà ngoại của cậu ấy cũng thật sự hào phóng chịu bỏ tiền.

River… trước hết không nói cái tên này không đáng một 100 đô la Úc, Mộc Tử Quân tò mò hỏi tới: “Bà ngoại anh ấy sao?”

Động tác của Tùy Trang chợt khựng lại, hai người họ lại nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Tử Quân.

“Phải, cậu ấy được bà ngoại nhận nuôi, bà ngoại cậu ấy mới mất năm ngoái. Hiệu sách kia cũng là bà ngoại để lại cho cậu ấy… Em đừng chủ động nhắc đến những chuyện này.”

Mộc Tử Quân vội vàng gật đầu, im lặng được một lát lại hỏi: “Còn có tên tiếng Anh là River sao? Không phải có nghĩa là dòng sông à?”

Nghe giống như gọi người khác là Rainbow hay Apple Pie vậy.

Tùy Trang gật đầu: “Có chứ, lúc ban đầu anh gọi cũng có hơi ngượng miệng, nhưng gọi dần rồi cũng quen thôi.”

Ăn xong bữa cơm, buổi chào đón sinh viên mới xem như kết thúc. Mộc Tử Quân chào tạm biệt nhóm Tùy Trang, lúc về nhà, bạn cùng nhà người Myanmar đang nấu cơm ở nhà bếp tầng một.

Hai người chào hỏi qua loa, trò chuyện vài câu về việc khai giảng, sau đó Mộc Tử Quân đi về phòng mình.

Vào ở nơi đây đã hơn nửa tháng, cô đã trang trí căn phòng rất tươm tất. Trên bàn đặt vài quyển sách xếp chồng lên sau, bên tay phải đặt một bình hoa thủy tinh, bên trong có hoa hồng đỏ và lá bạch đàn xanh mà cô mua được với giá rẻ ở bên đường, nằm trên giường cũng có thể thấp thoáng ngửi thấy mùi thơm của hoa lá.

Mộc Tử Quân treo áo khoác lên trên giá, nằm trên giường bắt đầu nghiên cứu WeChat của Tống Duy Bồ.

Có lẽ anh không hay dùng tài khoản này, vòng bạn bè không mở, hình đại diện là hình thẻ chip đánh bạc, tên tiếng Anh là River. Ngày hôm đó cô nhìn thấy còn tưởng là trang mạng nào đó, không ngờ anh thật sự có tên như vậy.

Tống Duy Bồ, River, sinh viên năm hai, lớn lên ở phố người Hoa, ngày thường ra vào sòng bạc nên hình đại diện là thẻ chip tiện tay chụp được, ở tầng hai sòng bạc có một hiệu sách, bà ngoại qua đời vào năm ngoái.

Cô mở hộp thoại trò chuyện, sau dòng tin nhắn thoại ngắn ngủi hôm đón cô ở sân bay, là bức ảnh cô gửi cho anh ngày hôm nay. Lúc đó anh đã nói tối nay anh phải đi kiểm kê sách ở hiệu sách, nếu có thời gian rảnh sẽ đi hỏi thăm những ông bà cụ ở phố người Hoa giúp cô, cũng không biết anh có hỏi được gì chưa.

Đang lúc rối rắm không biết có nên gửi tin nhắn cho đối phương hay không, hình đại diện thẻ chip đánh bạc chợt sáng lên, bỗng nhiên đối phương gửi tin nhắn đến.

River: [Người trong ảnh tên là gì?]

Mộc Tử Quân suýt chút ngã từ trên giường xuống.

Một lúc sau, trên màn hình cuối cùng đã có một câu trả lời: [Kim Hồng Mai.]

Tống Duy Bồ ở đầu bên kia điện thoại chợt cau mày lại.

Ngay cả bằng lái xe và thẻ chứng minh của bà ngoại đều đã chụp khi bà ngoài sáu mươi tuổi. Lúc nãy anh đã lục tung các ngăn tủ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một tấm ảnh cũ năm bà bốn mươi tuổi. Anh đối chiếu với tấm hình Mộc Tử Quân đã gửi, các đường nét trên gương mặt rất trùng khớp.

Điện thoại và ảnh đều đặt trên bàn, ngoài cửa sổ là phố người Hoa trong ánh hoàng hôn. Sắc trời dần tối, Tống Duy Bồ chậm rãi bật đèn lên, thân hình của anh phản chiếu dưới ánh đèn trở thành một cái bóng in hằn trên rèm cửa.

Ban nãy vì để tìm hình bà ngoại, Tống Duy Bồ đã lục tìm ra rất nhiều tài liệu khi bà còn sống, đến giấy tờ mai táng ở nhà tang lễ cũng có. Dưới ánh đèn chiếu rọi, phản chiếu ra tia sáng trong và nét bút máy tinh tế, trong đó, ngày sinh ngày mất, tên tuổi quê quán của người mất được viết tay bằng hai thứ tiếng.

Kim Tương Tuyệt (1919 – 2012), quê quán Trung Quốc, qua đời tại Melbourne, nước Úc.

Hai cái tên đều mang họ Kim, vóc dáng và ngũ quan đều tương tự nhau, là chị em song sinh hay là bà ngoại đã từng đổi tên?

Tống Duy Bồ đột nhiên nhận ra dường như mình chẳng biết gì về bà ngoại cả.

Cả phố người Hoa đều biết, anh được bà Kim Tương Tuyệt nhận nuôi. Khi đó trong phố có một đôi vợ chồng trẻ mâu thuẫn với người nhà nên đã đến nước Úc làm việc, cắt đứt mối quan hệ với gia đình. Sau khi sinh ra Tống Duy Bồ chưa đầy một năm, cả hai đã đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ.

Cậu bé một tuổi khi ấy vẫn chưa nói thạo nhưng đã khóc rất lớn. Bên phía xã đoàn đã phái nhân viên xã hội đến đưa cậu bé đến trại trẻ mồ côi, cậu bé khóc to đến cả con phố đều có thể nghe thấy. Khóc đến khi rã rời, Kim Tương Tuyệt đã chống gậy từ trên tầng hai nơi anh đang sống hiện tại đi xuống, bà lớn tiếng mắng những người hàng xóm đang vây quanh xem náo nhiệt, cuối cùng giải quyết dứt mọi chuyện chỉ bằng một câu nói: “Một người một muỗng cơm chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa bé sao?”

Đương nhiên anh không lưu lạc đến mức “mỗi người một muỗng cơm”, cơm anh ăn đều là Kim Tương Tuyệt tự tay đút, bà lão bảy mươi không có con cái đã thật sự nuôi anh lớn lên. Trong ấn tượng của Tống Duy Bồ, bà Kim Tương Tuyệt không hề tỏ ra già nua, vĩnh viễn là hình ảnh tóc trắng như tuyết, sống lưng thẳng tắp, cho đến một ngày trước khi qua đời bà vẫn xinh đẹp.

Bà qua đời cũng không chịu đau đớn gì, cứ tự nhiên già yếu rồi mất. Bà nằm nghe máy hát trên sofa rồi ngủ thiếp đi, sau đó không tỉnh lại nữa.

Bà chưa từng nhắc tới bất cứ điều gì về tuổi trẻ của mình, nhưng các cô chú ở phố người Hoa đều rất kính trọng bà. Những người hơi lớn tuổi dường như đều biết, bà cụ họ Kim này từng có quá khứ lẫy lừng đáng khen ngợi.

Nhưng Tống Duy Bồ lại không hề biết.

Đây chính là quán tính của con người. Mọi người luôn cho rằng, dáng vẻ của một người mà mình nhìn thấy kể từ khi sinh ra vẫn sẽ luôn luôn như vậy. Ví như trong lòng Tống Duy Bồ, Kim Tương Tuyệt vẫn là một bà cụ tóc trắng như tuyết, sống lưng thẳng tắp, khi nói chuyện mang theo hơi hướng giọng Thượng Hải. Khi anh nhìn thấy Kim Tương Tuyệt năm bốn mươi tuổi đã rất bất ngờ, trong hình là bà đang tuổi xuân tươi đẹp khiến người xem phải chấn động.

Kim Tương Tuyệt đã qua đời vào năm ngoái, khi đó Tống Duy Bồ vừa vào đại học. Anh luôn là chủ đề mà bà ngoại có thể khoe với với các bà bạn đánh bài chung, buổi chiều vẫn còn đang khen ngợi Tống Duy Bồ giành được học bổng trên bàn mạt chược, buổi tối nằm nghe máy hát đã đột ngột qua đời.

Anh dựa theo những tập quán ở quê hương bà ngoại để lo liệu tang lễ cho bà, những người đến tế bái có rất nhiều người là bạn bè thời trẻ của bà, những cuộc nói chuyện chóng vánh cũng chỉ qua lại vài ba câu liên quan đến những năm tháng trước kia của bà.

Lúc này Tống Duy Bồ mới ý thức được, anh tham dự vào cuộc đời của bà ngoại quá muộn, anh không hiểu sinh mệnh gần một thế kỷ của bà đã trải qua những gì, anh thậm chí còn không biết bước ngoặt nào đã khiến bà từ Thượng Hải đến tận Melbourne.

Nhưng giờ thì đã không còn kịp nữa.

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của một đời người. Sau khi Kim Tương Tuyệt qua đời, Tống Duy Bồ dựa vào tiền học bổng và vay vốn của chính phủ để đi học, anh thừa kế ngôi nhà hai tầng màu đỏ trong ngõ nhỏ, cũng tiếp nhận hiệu sách tiếng Hoa trên tầng hai của sòng bạc.

Khách đến hiệu sách không nhiều, thỉnh thoảng sẽ có người hơi lớn tuổi đến mua, phần nhiều là tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, Cổ Long. Mặt hàng bán chạy nhất là sách giáo khoa học tiếng Trung, được các bậc phụ huynh nhập cư mua cho con mình để không quên giọng quê hương.

Hiệu sách là của anh, không mất tiền thuê, anh chỉ cần duy trì việc xuất nhập hàng mới và thu xếp trong cửa hàng. Kim Tương Tuyệt còn có chút tài sản để lại, cộng thêm khoản vay từ chính phủ và học bổng cũng đủ để anh học xong đại học. Anh sẽ không từ chối bất kỳ khoản thu nhập tăng thêm nào, chẳng hạn như lần anh đến sân bay đón Mộc Tử Quân.

Nhưng giờ đây những suy nghĩ trong anh loạn hết cả lên.

Anh mơ hồ cảm giác được, dường như anh không đón được một người, mà là một củ khoai lang nóng phỏng tay.

***

Mộc Tử Quân chợt nhớ đến ấn tượng đầu tiên của mình đối với Tống Duy Bồ: vừa đẹp trai vừa hữu dụng. Nhưng bây giờ, cô phải điền thêm một điểm trừ vào ấn tượng đầu tiên này: Gửi tin nhắn không đầu không đuôi.

Ví như hôm qua hơn nửa đêm đột nhiên gửi tin nhắn hỏi cô tên của bà Kim Hồng Mai, hỏi xong cũng không trả lời thêm một chữ. Mộc Tử Quân đợi đến lúc ngủ thiếp đi, sáng hôm nay tỉnh dậy, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở dòng tin nhắn của cô.

Cô gõ vài chữ vào khung tin nhắn, khựng lại một chút rồi lại xóa đi hết. Người ta cũng không mắc nợ cô, đón cô ở sân bay thì không nói, lần trước ở sòng bạc còn trả tiền giúp cô, còn cô chỉ với một câu “nhiệt tình giúp đỡ” kia đã ném chuyện tìm người cho anh…

Mộc Tử Quân lặng lẽ gạch bỏ điểm trừ cho Tống Duy Bồ, thêm một điểm trừ cho mình: Mức độ nhiệt tình của cô chỉ có hơn chứ không kém Tùy Trang.

Hỏi thì được, nhưng không thể cứ hỏi tới như hỏi tội người ta. Trầm ngâm một hồi, Mộc Tử Quân gõ vào trong khung tin nhắn: [Anh có ở hiệu sách không? Tôi muốn mua sách.]

Một tiếng sau.

Đây là lần thứ hai Mộc Tử Quân đến phố người Hoa.

Phố người Hoa vào ban ngày hoàn toàn khác so với lúc về đêm, người đi đường rộn ràng nhốn nháo, các cửa tiệm ven đường rộng mở, một hàng dài những cửa hàng sầm uất, dùng từ để hình dung cả con phố thì chính là “thoáng mát sáng sủa”

Phố người Hoa vào ban ngày chính là một con phố hoàn toàn hiện đại. Mặt tiền của sòng bạc ngầm nằm kẹp giữa những cửa hàng rộng nở náo nhiệt xung quanh, nó gần như ẩn mình trong đó. Mộc Tử Quân lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa đi vào, dọc theo con đường Tống Duy Bồ dẫn cô đi lần trước để tìm thang máy.

Đi vào bên trong, những ồn ào ngoài đường đã biến mất, thay vào đó là tiếng gào thét của khách chơi bài. Thiết kế bán ngầm của sòng bạc khiến khái niệm ngày đêm nơi đây rất mơ hồ. Mộc Tử Quân đoán rằng tòa nhà này đã lâu đời, phong cách trang hoàng bên trong rất cũ, nhiều năm trôi qua cũng không ai tu sửa lại.

Nhất là thang máy đi lên trên, các cửa hàng ở tầng hai trông giống như con phố ngầm những năm 80. Thật kỳ lạ, thế giới bên ngoài đang thay đổi với tốc độ ánh sáng, các cửa hàng dọc theo con phố người Hoa cũng đều được tu sửa rất bắt mắt, chỉ có thời gian ở nơi đây là đóng băng lại.

Còn Tống Duy Bồ thì thế nào?

Là Hoa kiều, sinh ra ở nước ngoài nhưng lại sống trong phố người Hoa. Ban ngày anh cũng đi học ở trường đại học giống như những du học sinh khác, sau khi rời khỏi trường học thì lại bước vào một thời không của ba mươi năm trước.

Mộc Tử Quân chưa từng tiếp xúc với hoàn cảnh trưởng thành phức tạp như vậy, nhưng cô nghĩ thôi đã có một loại cảm giác mâu thuẫn và tê liệt.

Nhưng cô không nhìn thấy được hai thứ đó trên người đối phương.

“Ding dong”, thang máy đi đến tầng hai, cô rẽ phải đi về hướng hiệu sách cuối hành lang. Lúc đi ngang qua quán châm cứu “Bàn tay vàng”, cô dừng bước lại quan sát, cảm thấy nó rất mới lạ.

Nhưng chỉ nhìn vậy thôi, sau đó cô cũng đi tiếp về phía trước.

Hiệu sách được lát cửa kính, trên bảng hiệu viết sáu chữ “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt”, trước cửa treo một chùm chuông gió. Mộc Tử Quân đẩy cửa đi vào, chỉ thấy mấy giá sách cao hơn đầu người và hai tủ sách sát tường.

Bên vách tường còn lại không đặt sách, mà có một cửa sổ rất rộng, bên trên cửa sổ treo bức rèm sáo hé mở, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào tách tia sáng thành từng mảnh nhỏ, bụi mịn bay lơ lửng trong không trung.

Còn Tống Duy Bồ thì đang khụy gối dưới đất sắp xếp lại đống sách.

Anh mặc một chiếc áo sweater thuần đen, trông có vẻ rộng rãi nhưng không trống rỗng, bờ vai to lớn phẳng phiu. Mộc Tử Quân ho khan một tiếng, anh quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên cảm giác muốn lảng tránh rất khéo léo.

Mộc Tử Quân hiểu đây là cảm giác áy náy của đối phương khi không giúp cô tìm ra Kim Hồng Mai – không cần thiết phải vậy chứ, gánh nặng của người này lớn quá, mới gửi hình cho anh có một ngày, bà ấy cũng đâu phải bà ngoại anh, anh chưa tìm được cũng là chuyện bình thường mà!!

Anh gật đầu với cô, sau đó tiếp tục thu dọn. Anh vừa cử động cánh tay, một chồng sách trên sàn cạnh anh sắp sửa bị ngã đổ.

Mộc Tử Quân nhanh tay nhanh mắt lao tới như tên bắn đỡ lấy.

Tống Duy Bồ: “Cảm ơn.”

Cô nói “không có gì”, sau đó cũng khuỵu gối xuống bên cạnh anh.

Tống Duy Bồ: “Em muốn mua sách gì?”

Mộc Tử Quân đã chuẩn bị từ trước, vội nói: “Lonely Planet phiên bản Úc.”

Tống Duy Bồ nói “được” sau đó đứng dậy đi tìm sách cho cô. Lonely Planet là tạp chí du dịch được phát hành trên toàn cầu, mỗi tập sẽ lấy một quốc gia làm chủ đề để sản xuất và in ấn, đây được xem như là quyển hướng dẫn du lịch có quyền uy nhất.

Anh đi tìm sách, cô ngồi xổm dưới đất đọc sách của anh, ánh mắt nhìn sang chồng sách mình vừa giữ lại ban nãy, Mộc Tử Quân sững sờ hô lớn: “Chỗ anh có quyển Hiệp Khách Hành phiên bản năm 1967 này!”

Tống Duy Bồ vẫn chưa tìm được sách Mộc Tử Quân cần, nghe tiếng cô hô to đã đứng thẳng dậy từ giữa giá sách nhìn sang.

Ngón tay Mộc Tử Quân lướt qua trên gáy sách.

“Còn có cả Tiếu Ngạo Giang Hồ phiên bản năm 1967!”

“Uyên Ương Đao!”

“Anh có tuyển tập toàn bộ tiểu thuyết của Kim Dung đã không còn xuất bản nữa!”

Những quyển sách này đặt ở đây vài chục năm không ai hỏi han đến, đều là do bán còn thừa lại, Tống Duy Bồ không biết Mộc Tử Quân thấy hứng thú ở điểm nào. Anh đi vòng về ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhìn thấy Mộc Tử Quân chụp hình chồng tác phẩm của Kim Dung lại gửi cho một người.

Cô còn gửi tin nhắn thoại: “Ba! Ba nhìn này! Con tìm được toàn bộ tác phẩm của Kim Dung phiên bản năm 1967 ở Melbourne! Trước đó không phải thầy của ba đã tìm rất lâu sao, để con mua lại một bộ, ba cũng có thể tặng cho thầy ấy!”

Cô nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Tống Duy Bồ. Lúc này anh mới ý thức được đối phương muốn hỏi giá, anh tính toán rồi nói: “Loại sách cũ này, nếu em mua một bộ, tính em 220 đô.”

Mộc Tử Quân nghe được cái giá này, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn anh.

Tống Duy Bồ: “… Vậy tính em 200?”

Cô không phải có ý này!

“Anh…” Giọng điệu Mộc Tử Quân có chút bất lực, “Anh có biết những quyển thế này trong nước đã không còn xuất bản nữa rồi không… Anh buôn bán thế này…”

Có một loại chất phác không không khớp với diện mạo bên ngoài.

“Vậy…” Tống Duy Bồ chần chừ một lát, nhìn thấy Mộc Tử Quân có ý khuyến khích anh tăng giá, anh lấy hết tinh thần nói: “Vậy tính 250?”

Mộc Tử Quân: …

Ra giá mà cứ như đang giới thiệu bản thân vậy. Bỏ đi, không tính toán nữa, anh ấy lớn lên ở bên này, chắc chắn môi trường văn hóa chưa lý giải tầng nghĩa sâu xa của con số 250 (*).

(*) Con số 250 trong tiếng Trung chỉ người ngu ngốc, không hiểu chuyện nhưng hay cố chấp và lỗ mãng.

“Không phải vấn đề của anh.” Cô nói ra một câu không đầu không đuôi.

Nguyên bộ Kim Dung phiên bản năm 1967 có mười một quyển sách, đóng gói lại cũng chất đầy một thùng giấy. Tống Duy Bồ ở một bên giúp Mộc Tử Quân đóng thùng, xong xuôi thì lại đưa bút qua cho cô.

“Em viết lại địa chỉ gửi hàng.” Anh nói tiếp: “Ký gửi sách cần phải tìm bên vận chuyển quốc tế có đủ tiêu chuẩn, tôi giúp em gửi từ cửa hàng của tôi là được rồi.”

Mộc Tử Quân gật đầu, cầm lấy bút viết lại một dòng địa chỉ trên giấy. Tống Duy Bồ liếc nhìn cô viết chữ, nhìn một hồi mới dời ánh mắt đi.

Chữ viết bằng bút cứng của Mộc Tử Quân rất đẹp, còn đẹp hơn cả một vài người già mà anh từng nhìn thấy ở phố người Hoa.

Cô cũng không chú ý đến Tống Duy Bồ đang nhìn chữ của cô, mà thay vào đó cô vừa viết vừa nhận ra rằng, từ lúc xuống máy bay cho đến giờ, cô và Tống Duy Bồ vẫn luôn duy trì đủ loại quan hệ tiền bạc.

Cô trả tiền, anh đến đón người; cô mua chăn, anh cho mượn tiền; anh bán sách, cô đến mua sách,…

Mối quan hệ đơn thuần mà kiên cố.

Còn bây giờ là lúc nói đến chuyện không đơn thuần và không kiên cố rồi.

Cô dựa vào trên quầy sách, nhìn anh đang sắp xếp sách lại, trong đầu chợt hiện ra đánh giá đầu tiên về anh: Vừa đẹp trai vừa hữu dụng.

Cô chậm rãi lên tiếng: “Tôi, tôi không có ý thúc giục anh, chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

“Hôm qua anh hỏi tôi người trong ảnh tên là gì, anh… có tin tức gì rồi sao?”

Bàn tay đang sắp xếp sách của Tống Duy Bồ chợt khựng lại.