Từ Alice Spring trở về Melbourne, chuyến bay trung chuyển ở Adelaide, lúc về đến nhà cũng đã là chạng vạng. Hai người gần đây đã quá mệt mỏi, sau khi ăn đại chút đồ ăn đã về phòng mình ngủ bù, đến hơn 10 giờ sáng hôm sau trong nhà vẫn chưa có ai thức dậy.
May mà phòng ngủ của Mộc Tử Quân hướng về phía mặt trời, dù cô có ngủ sâu đến mấy vẫn bị ánh sáng chói chang của buổi trưa chiếu rọi làm thức giấc. Cô mơ màng mở điện thoại kiểm tra những email và tin nhắn chưa đọc, sau đó mới bò dậy đi xuống giường, ra đến phòng khách tìm đồ ăn.
Điều kỳ lạ là phòng của Tống Duy Bồ cũng đóng kín cửa.
Anh từng nói phòng mình thông gió không tốt, chỉ có lúc ngủ mới đóng cửa lại, mà thời gian ngủ của anh lại cực kỳ ngắn, anh có nhiều việc phải làm, vừa ngủ dậy sẽ đi ngay nên phần lớn thời gian Mộc Tử Quân đều chỉ nhìn thấy một căn phòng mở cửa.
Sao anh vẫn chưa dậy nhỉ?
Cô liếc nhìn điện thoại, không thấy có tin nhắn chưa đọc nào từ Tống Duy Bồ. Mộc Tử Quân đi đến tủ lạnh rót một cốc sữa tươi uống vài ngụm, càng nghĩ càng thấy bất thường.
Hôm qua lúc về nhà dường như anh ít nói lạ thường.
Uống hết cốc sữa, cô đặt chiếc cốc lên trên bàn, đi đến cửa phòng của Tống Duy Bồ bắt đầu gõ cửa. Sau một lúc, trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh, người bên trong dường như đã thức dậy xuống giường, nhưng lại không mở cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng của anh rất trầm.
Mộc Tử Quân nghe thấy giọng anh liền cau mày lại, hỏi: “Anh sao vậy?”
Giọng điệu của đối phương càng lúc càng uể oải: “Tôi không sao, tôi…”
Cô thẳng thừng vặn nắm cửa ra.
Hai người đều không có thói quen khóa cửa, dọn đến đây lâu như vậy rồi cũng chưa từng bước vào phòng ngủ của nhau. Cô mở cửa rất đột ngột, Tống Duy Bồ rõ ràng khá bất ngờ, anh lùi về sau một bước theo phản xạ tự nhiên.
Còn Mộc Tử Quân lại tiến gần anh thêm một bước.
Anh vẫn chưa kéo rèm cửa ra, trong phòng thực sự không thông gió lắm, vừa tối vừa ngột ngạt, nhưng đây dù sao cũng là căn phòng anh ở từ nhỏ đến lớn, đồ đạc nhiều hơn trong phòng cô, trên giá ở góc tường còn chất đầy những mô hình kiến trúc, sách vở được xếp chồng lên nhau từ bàn học đến sàn nhà, máy tính và thiết bị màn hình mở rộng được nhét vào những khoảng trống không đặt sách. Đồ đạc trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng, có một loại chật chội đầy ngăn nắp!
Mộc Tử Quân liên tục bước tới ép anh lùi về đến giường.
Lúc anh đứng cô phải ngẩng đầu có hơi tốn sức, lúc anh ngồi xuống giường rồi, góc nhìn của hai người hoàn toàn đảo ngược lại. Sự thay đổi góc nhìn cũng mang đến sự thay đổi tâm lý, cô đưa tay sờ trán anh, anh giật mình tránh về phía sau nhưng đã bị cô dùng tay kia giữ vai lại.
Tóc anh ướt mồ hôi dính vào trán lại bị cô gạt đi, áp lòng bàn tay mát lạnh vào. Tống Duy Bồ không muốn thừa nhận, nhưng tâm trí đờ đẫn của anh đã tỉnh táo hơn một chút.
“Anh phát sốt rồi anh có biết không?” Mộc Tử Quân hỏi.
“Bị cảm.” Anh uể oải sửa lại.
Mộc Tử Quân nhất thời cạn lời: “Cảm mà lại sốt cao thế này sao?”
Tống Duy Bồ thở dài, hơi thở cũng trở nên nóng rực, Mộc Tử Quân bỏ tay ra khỏi trán anh, rồi lại áp tay mình vào má anh, ngoại trừ đường nét rõ ràng dưới làn da, chỉ có cảm giác nóng hôi hổi lan ra bàn tay.
Thực ra ngày hôm qua lúc trên máy bay anh đã thấy không khỏe, nhưng lại không nói gì cả. Khí hậu sa mạc vừa khô vừa nóng, đám choai choai trong nhà trọ thanh niên lại ồn ào, thức đêm hai ngày liên tiếp, có lẽ từ lúc đáp chuyến bay anh chưa từng được nghỉ ngơi tử tế.
“Anh nói một câu không khỏe thì sẽ lăn ra chết sao?” Mộc Tử Quân ngồi xổm trước mặt anh.
Độ cao thấp từ góc nhìn lại thay đổi lần nữa, nhưng lần này mức độ tâm lý vẫn giữ nguyên, cô ngẩng đầu nhìn anh cong cánh tay chống trên đầu gối, đầu và lông mi rũ xuống, chống tay ngồi một lúc, anh mệt mỏi tựa trán lên vai cô.
Mí mắt anh giờ đây cũng nóng rực, lúc nhắm mắt lại lông mi quét nhẹ qua hõm cổ cô, Mộc Tử Quân xoa nhẹ bên tai anh, giống như chạm vào công tắc nào đó, cơ thể anh thả lỏng hẳn.
“Trong nhà có thuốc không?” Cô nghiêng đầu hỏi khẽ bên tai anh.
“Trên lò sửa có một cái hộp.” Anh nhắm mắt nói: “Em xem xem trong hộp còn thuốc hay không.”
Cô gật đầu, ra hiệu cho anh ngồi dậy khỏi vai mình rồi đứng dậy đi tìm. Trong hộp thuốc có thuốc, nhưng lúc Mộc Tử Quân lấy ra xem thử thì đã sốc nặng trước kích thước của viên thuốc ở Úc.
Một viên nang quá to, họ uống thuốc liệu có nghẹn chết không vậy?
Trong phòng của Tống Duy Bồ truyền đến tiếng ho khan, cô cân nhắc một lúc, quyết định bỏ viên thuốc về lại trong hộp, sau đó đi về phòng mình lục tìm. Lúc rời khỏi nhà ba mẹ đã chuẩn bị cho cô một túi thuốc khẩn cấp, chẳng mấy chốc cô đã tìm ra túi thuốc dạng ngâm nước.
Mộc Tử Quân đun một bình nước nóng để ngâm thuốc, sau đó bưng ly nước thuốc trở lại phòng ngủ của Tống Duy Bồ. Anh đã sốt cao đến mê man nhưng khứu giác vẫn rất nhạy, nghe thấy mùi thuốc đông y phảng phất bay tới đã mơ màng ngẩng đầu dậy.
“Đây là thuốc hạ sốt.” Mộc Tử Quân đưa cho anh.
Tống Duy Bồ cụp mắt xuống nhìn những viên nhỏ li ti đang tan trong nước thì lấy tay che mũi lại, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, giọng anh rất dè dặt: “Tôi uống viên thuốc kia là được rồi…”
“Viên đó của anh là thuốc cảm.” Mộc Tử Quân nói: “Cái này của tôi mới là hạ sốt này.”
Tống Duy Bồ: “Thực ra tôi chỉ bị cảm…”
Mộc Tử Quân: “Anh còn nói anh bị cảm thử xem?”
Tống Duy Bồ: “Bị cảm… dẫn đến phát sốt.”
Mộc Tử Quân đứng ở trước mặt anh, anh đâm lao phải theo lao, Kim Hồng Mai chưa nhìn chằm chằm anh uống thuốc thế này bao giờ. Tống Duy Bồ lại nhìn nước thuốc màu nâu trong ly, nghĩ đến quán châm cứu trên tầng hai sòng bạc mà mình thường đi ngang qua, thỉnh thoảng cũng sẽ ngửi thấy mùi thuốc đông y ngào ngạt thế này từ bên trong.
Thì ra anh không chỉ không nếm được ngọt ngào, mà còn không nếm nổi đắng cay…
Tống Duy Bồ đang lúc chuyên tâm hao tổn tinh thần, trên môi chợt có cảm giác mát lạnh, anh nhận ra được Mộc Tử Quân vừa nhét thứ gì đó vào miệng mình. Hương vị ngọt ngào của kẹo trái cây lan ra trong miệng, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Tử Quân cũng mở một viên kẹo bỏ vào trong miệng mình.
Cô lấy ly thuốc trong tay anh nhấp thử một ngụm nuốt xuống rồi trả ly thuốc lại cho anh.
“Thế này sẽ không đắng nữa.”
Cô mơ hồ nói một câu như thế, anh còn có thể nhìn thấy viên kẹo trái cây ngậm trong miệng cô thoáng qua giữa răng và môi. Viên kẹo của cô màu hồng, hình như là vị đào mật.
Vừa nãy Tống Duy Bồ nhìn lướt qua chỉ thấy viên kẹo của mình màu trắng, lúc này hầu kết chuyển động anh mới cảm nhận được mùi vị trong miệng mình có hương vải. Anh muốn xác minh suy đoán này với Mộc Tử Quân, nhưng khi ngước mắt lên định nói, anh đã thấy cô khép chặt hàm răng lại cắn vỡ viên kẹo trái cây trong miệng một tiếng “tạch”: “Anh còn không uống thì tôi sẽ ép đổ vào miệng anh.”
Tống Duy Bồ: …
Anh cúi đầu uống thuốc, vị đắng của thuốc đông y đã dần lấn át vị ngọt của kẹo trái cây, lúc uống đến ngụm cuối cùng, vị giác đã báo nguy, nước mắt sắp trào ra ngoài, anh phải dựa vào danh dự của đàn ông để chống đỡ, kiên nhẫn được ba giây, trong miệng lại được nhét thêm một viên kẹo.
Lúc này trong xoang mũi anh cũng ngập tràn mùi đào mật, giống hệt với mùi hương tỏa ra từ trong miệng Mộc Tử Quân.
Tống Duy Bồ chống tay lên trán, trong lòng nghĩ thầm chẳng phải ai cũng nói thuốc tây hiệu quả nhanh hơn sao, sao anh vừa mới uống thuốc đông y xong đã cảm thấy dễ chịu hơn liền vậy…
Trong hơi thở của cả hai đều tràn ngập mùi đào, căn phòng cũng tràn ngập mùi hương này, càng lúc càng ngào ngạt. Tống Duy Bồ cảm thấy là lạ, anh lấy lại tinh thần nhìn xuống, lúc này mới nhận ra Mộc Tử Quân lại ngồi xổm trước đầu gối mình.
Anh đặt ly thuốc trên chiếc tủ đầu giường, sau đó bốn mắt nhìn nhau với cô. Ánh mắt của Mộc Tử Quân thường dịu dàng nhưng có một vài thời điểm, chẳng hạn như bây giờ lại trở nên kiên định vô cùng, đôi mắt như mang theo sức mạnh không cho phép người khác nói chen vào.
“Tống Duy Bồ, anh học nói câu này theo tôi.”
Tống Duy Bồ thẳng lưng dậy như muốn tránh, cô bắt gặp tầm mắt anh, mở miệng nói chậm rãi từng chữ một: “Tôi mệt rồi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Nhất thời anh nói không nên lời.
Từ trước đến nay anh chưa từng nói ra bất kỳ một từ nào trong câu nói đó từ góc độ của riêng anh, không bao giờ tỏ ra mệt mỏi, không bao giờ xin được nghỉ ngơi.
“Rất khó sao?” Cô hỏi tới.
Khó sao?
Tư duy vừa mới trấn tĩnh lại bắt đầu hỗn loạn, biến chuyển gần như chỉ trong nháy mắt, độ nóng lại quay trở về, đại não con người lại mất cân bằng lần nữa.
Anh lờ mờ nói: “Dường như không thể, tôi không nói ra được.”
Lúc tỉnh táo không nói được, lúc mê man cũng không thể, trong gene của anh không hề viết ra mã hóa nào yếu kém, chưa kể, anh còn được một người phụ nữ chưa từng tỏ yếu thế giáo dục bồi dưỡng nên.
Cô gái trước mặt anh thở dài một hơi như đang rơi vào trong bế tắc. Tống Duy Bồ xoa hai bên huyệt thái dương, anh cảm thấy lo lắng, anh sợ cô sẽ cảm thấy mất kiên nhẫn với mình. Anh thúc giục bản thân cố lặp lại nó, rõ ràng trong lòng anh đã rất sẵn sàng để lặp lại, nhưng sợi dây trong tâm trí anh đã kéo căng quá lâu đến mức rỉ sét.
Cô búng nhẹ vào trán để anh chuyển hướng mắt về phía cô, cô lên tiếng lần nữa: “Vậy thế này nhé, anh thêm từ vào, chẳng hạn như anh nói…”
Hai bên thái dương đã nóng bừng bừng, gân xanh đã nhảy lung tung nhưng anh vẫn xốc dậy tinh thần để nhìn cô, anh muốn nghe xem rốt cuộc cô sẽ nói những gì. Ánh mắt hai người bắt gặp nhau trong không trung, cô há miệng phát âm một cách rõ ràng:
“Mộc Tử Quân, tôi mệt rồi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Khi cô nói đến chữ cuối cùng, anh cũng đã chống đỡ đến giây cuối cùng của cực hạn cơ thể, anh dùng chút sức lực còn sót lại để kéo cô gái ngồi xổm trước mặt mình lên đến giữa người rồi tựa trán vào trên vai cô.
Khoảnh khắc khi tóc cô chạm vào sườn mặt anh, sợi dây rỉ sét kia đột nhiên đứt ngang mà không hề báo trước cũng không hề phòng bị. Nó đứt ra hoàn toàn như chưa từng tồn tại. Tống Duy Bồ tựa trán vào trên vai cô, nhắm mắt lại, thều thào lặp lại những lời cô nói: “Mộc Tử Quân, tôi mệt rồi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Mộc Tử Quân đưa tay ra xoa nhẹ bên tai anh, Tống Duy Bồ quay đầu lại đưa tay nắm giữ bàn tay cô đang xoa cho mình, lòng bàn tay cũng đã nóng lên vì bệnh.
“Tôi đau đầu, rất khó chịu, có thể chăm sóc tôi được không?”
Cô lấy tay vỗ nhẹ sau lưng anh, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hẳn:
“Được chứ, vậy anh nằm xuống trước đi.”
Tống Duy Bồ dường như không muốn để cô đi, bàn tay cứ nắm lấy tay cô không buông. Cô có thể cảm giác được anh đang suy xét những lời mình nói, rồi chậm chạp phản ứng lại: “Nhưng lát nữa bên thi công lắp bảng hiệu sẽ tới…”
“Bảng hiệu gì cơ?”
“Là cái bảng hiệu chữ đẹp mà em viết cho hiệu sách đó…”
… Đã sốt cao như thế này mà còn nhớ rõ chữ cô viết đẹp.
“Tôi sẽ gọi cho họ.” Mộc Tử Quân đỡ anh đứng dậy: “Trước mắt anh hạ sốt đã rồi hãy tới việc khác.”
Cô thấy anh không còn phản bác nữa thì mới đỡ anh từ từ nằm xuống giường rồi đắp chăn lên người anh. Tống Duy Bồ lại mò mẫm điện thoại tìm ra số điện thoại của công nhân thi công, cuối cùng dặn dò cô thêm vài câu rồi mới từ từ ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.
Cô thực sự không nhịn được bèn búng vào trán anh một cái đổi lấy một cái cau mày của anh. Mộc Tử Quân vuốt nhẹ ấn đường, thấy anh không còn phản ứng gì nữa mới lưu lại số điện thoại của công nhân trong điện thoại anh rồi đi ra khỏi phòng.
Mở cửa lâu như vậy, căn phòng dường như đã thông gió tốt hơn một chút rồi.
***
Công nhân lắp đặt bảng hiệu đã đến vào lúc 11 giờ.
Nhà và hiệu sách đều nằm ở trong phố người Hoa, Mộc Tử Quân ra cửa đi vài bước đã đến điểm hẹn. Giàn giáo đã được bày biện ra, cô đứng bên đường nhìn các công nhân nâng tấm biển lên, rồi lại lấy ra chiếc búa từ trong bộ quần áo lao động bắt đầu gõ đùng đoàng vào khung sắt đã được lắp sẵn.
Thời tiết nóng bức, trời trong xanh, cô híp mắt ngẩng đầu nhìn lên, ông mặt trời giữa trưa chiếu rọi thẳng xuống tấm bảng hiệu khiến cho mỗi một chữ trên đó đều rõ nét vô cùng — Hiệu Sách Tiếng Hoa Tương Tuyệt.
Trong đầu cô chợt lướt qua bản đồ nơi đây, lúc này mới nhận ra rằng: lớp học tiếng Hoa nơi Rossela gặp gỡ Kim Hồng Mai được nhắc đến trong nhật ký chính là vị trí của hiệu sách này.
Trong ký ức của người khác, bà vẫn giữ cái tên khi rời khỏi Thượng Hải, nhưng lúc xây dựng hiệu sách này, tên của bà đã biến thành Kim Tương Tuyệt.
Các công nhận ở trên cao hỏi ý kiến cô vài câu, cô ra dấu trả lời họ, những người đi ngang qua cũng tò mò ngẩng đầu nhìn biển hiệu của hiệu sách này.
Nhưng tâm trí cô giờ đây đã lạc đến một miền đất khác…
Vì sao Kim Hồng Mai lại đổi tên? Kim Tương Tuyệt, một cái tên mang nghĩa đoạn tuyệt rất dứt khoát, khi đó tâm trạng của bà thế nào khi chào tạm biệt quá khứ một cách triệt để đây?
Rossela là người bạn thân nhất của bà, nhưng nửa đời còn lại bà ấy sống trên sa mạc đất đỏ, trong nhật ký của bà ấy không nhắc đến một chữ nào về cuộc đời Kim Hồng Mai sau khi rời khỏi sa mạc. Điều này đối với hai người lần theo dấu vết đi tìm hiểu câu chuyện như cô và Tống Duy Bồ chẳng khác nào chặt đứt đi toàn bộ manh mối.
Giữa không trung vang lên tiếng vù vù vang dội của máy khoan điện, chiếc ốc vít cuối cùng của tấm bảng hiệu đã được siết chặt. Mộc Tử Quân vẫy tay với các công nhân rồi lùi về sau hai bước nghiêng đầu xem biển hiệu đã nằm ngay chưa.
“Nét chữ thật đẹp.” Sau lưng chợt nghe thấy tiếng người nói.
Cô còn đang thụt lùi, nghe thấy tiếng động thì giật mình vội quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
“Tô…” Cô ngẫm nghĩ xem nên xưng hô với người nọ thế nào: “Cô giáo Tô…”
Sau lần phỏng vấn trước đó cô vẫn chưa nhận được tin tức gì nên đã nghĩ công việc thực tập này thất bại rồi. Suy cho cùng, doanh nghiệp nào lại tuyển dụng một sinh viên mới vào năm nhất cơ chứ? Không ngờ tối hôm qua lúc về nhà đã nhìn thấy một email được gửi đến vài ngày trước, thông báo cho cô rằng thứ tư tuần sau bắt đầu thực tập chính thức, chức vị là trợ lý bác sĩ tư vấn tâm lý… hỗ trợ cho bác sĩ Tô Tố, chị gái hôm đi phỏng vấn đã nháy mắt với cô.
Lúc gửi email xác nhận cô còn hơi lưỡng lự, thậm chí còn hơi thấp thỏm vì mình trả lời quá muộn, cơ hội này có lẽ đã bị hủy bỏ.
“Gọi cô giáo làm gì chứ, tôi cũng có phải cô giáo đâu.” Người phụ nữ tháo kính râm cài trên tóc xuống, mỉm cười với cô: “Sao tôi gửi email mà mãi không thấy em xác nhận vậy? Hết hạn rồi tôi lại phải tuyển dụng thêm lần nữa.”
“Xác nhận rồi, em xác nhận rồi.” Cô vội vàng nói: “Mấy ngày này em có việc bận, tối qua mới kịp xác nhận.”
“Vậy à.” Tô Tố gật đầu: “Vậy thì có lẽ thứ hai sẽ cập nhật, gần đây tôi bận chết được, thực sự rất cần trợ thủ. Em đến đây bao lâu rồi, có thể làm việc trong môi trường tiếng Anh chứ?”
“Em, em có thể…” Mộc Tử Quân bất giác rơi vào trong trạng thái bị phỏng vấn, gần như lơ đi công nhân đang lau bảng hiệu sắp kết thúc công việc ở phía sau: “Lúc em làm thêm ở thư viện trường học thì giao tiếp vẫn ổn…”
“Tự tin lên, phải nói mình làm được.” Tô Tố thoải mái cười lớn: “Khi có hai chúng ta thì có thể nói tiếng Trung, nhưng nếu có đồng nghiệp khác ở đó thì em phải nói tiếng Anh với tôi.”
Mộc Tử Quân gật đầu.
Công nhân thi công ở sau lưng gọi cô, cô quay đầu lại kiểm tra lần cuối cũng không có gì sai sót nữa. Đoàn người nhanh chóng rút quân, trước khi đi còn xác nhận khoản thanh toán còn lại với cô. Mộc Tử Quân ký tên xác nhận, lúc xong việc quay đầu lại thì phát hiện Tô Tố vẫn đang chắp tay sau lưng đợi mình.
“Cuộc sống nghiệp dư của em phong phú nhỉ!” Cô ấy chớp chớp mắt, dáng vẻ rất tò mò nhìn xung quanh: “Thư viện, phòng khám tâm lý, ở hiệu sách này cũng có công việc à?”
Trong lòng Mộc Tử Quân dâng lên một hồi chuông cảnh báo, phản ứng đầu tiên là sợ Tô Tố sẽ cho rằng cô dính dáng quá nhiều việc, dư thừa tinh lực, quá mức phân tâm sẽ ảnh hưởng hiệu quả của thực tập.
“Không bận, không bận, đó chỉ là công việc bán thời gian thôi ạ, còn hiệu sách này…”
Cô nhớ tới Tô Tố và Tống Duy Bồ có quen biết, vội vàng giải thích thêm: “Hiệu sách là của River, lúc nào em rảnh mới đi trông cửa hàng giúp anh ấy, chủ yếu là do anh ấy phụ trách.”
Cô ấy lắng nghe xong hết mới ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng “à” đầy ẩn ý.
“Hai người rất thân à!” Cô ấy rất hào hứng.
Mộc Tử Quân: …
Hào hứng vô cớ như thế là sao vậy?
Cô ấy cầm kính râm, khép gọng kính lại vắt trên cổ áo mình. Mộc Tử Quân chắp tay đứng đó chờ tạm biệt Tô Tố, không ngờ cô ấy lấy tay che ánh sáng nhìn khắp xung quanh, sau đó chuyển hướng nhìn về cô.
“Lâu rồi tôi không đến phố người Hoa ăn cơm, em làm việc ở bên này có lẽ quen thuộc đường sá, đi cùng nhé?”
Mộc Tử Quân cứng đờ người lại.
Chị Tô à, thế này có hơi thân thiết quá mức rồi nhỉ…
Lần trước Tống Duy Bồ còn nói cô ‘đi đến đâu cũng có thể kết bạn’, nhưng so với Tô Tố, cô chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn mà thôi. Mộc Tử Quân dẫn cô ấy đi vào nhà hàng Thượng Hải mà Tống Duy Bồ thường đến, Tô Tố chưa nói mấy câu với bà chủ mà đã chọc người ta thẹn thùng kéo tay gọi cô ấy là ‘em gái’, còn đích thân bưng thêm một đĩa rau trộn ra bàn.
Lúc này Mộc Tử Quân liền nhân cơ hội nói với bà chủ: “Dì Lý, cháu lấy thêm một phần cơm gạch cua mang về.”
Bà chủ vui vẻ đi bấm máy lên đơn cho cô, vừa làm vừa hỏi thăm: “Cháu mua cho Tiểu Bồ à? Lần nào nó đến cũng gọi món này.”
Mộc Tử Quân gật đầu: “Vâng, anh ấy bị bệnh..”
Dì Lý nghe cô nói thì rất bất ngờ: “Bệnh rồi sao? Vậy cháu đừng mua cái này, để dì bảo nhà bếp nấu món gì đó thanh đạm hơn. Ôi trời ôi, thằng nhóc đó bây giờ còn không biết tự chăm sóc mình…”
Bà chủ lầm bầm vài câu rồi đi ra phía sau, Mộc Tử Quân gọi sai món nên áy náy cúi đầu, lúc nhìn lên lại phát hiện ánh mắt Tô Tố càng thêm hiếu kỳ.
Cô ấy khoanh tay đặt trên bàn, hơi rướn người về phía cô, ánh mắt dò xét hỏi: “Hai người bọn em… sống chung với nhau à?”
Mộc Tử Quân: “… Vâng.”
Tô Tố: “Wow…”
Mộc Tử Quân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô ấy, thực sự không hiểu nổi mỗi lần nghe được thông tin giữa cô và Tống Duy Bồ thì sự hưng phấn đó đến từ đâu, quả thực giống như với…
Những lúc cô đọc tiểu thuyết khi nhìn thấy nam nữ chính đối chọi với nhau sẽ tự nhiên cong môi cười vậy.
Mộc Tử Quân cúi đầu ăn vài miếng rau trộn, dùng mọi cách mình có để giải đáp thắc mắc của Tô Tố về mối quan hệ giữa cô và Tống Duy Bồ. May mà Tô Tố cũng nhận ra được mình “đu couple” quá thẳng thắn nên đã nhanh chóng lấy lại tinh thần kéo chủ đề cuộc trò chuyện trở lại việc thực tập sẽ bắt đầu vào tuần sau.
“Công việc trợ lý sẽ hơi nhàm chán đấy nhé.” Cô ấy tiêm một mũi dự phòng trước: “Tôi sẽ cho em vài cơ hội để em tiếp xúc với nội dung công việc có liên quan đến tâm lý, nhưng dù sao em cũng mới năm nhất…”
“Em biết, không sao ạ.” Mộc Tử Quân nói: “Có thể tiếp xúc một chút gì đó thực chiến đã rất tốt rồi.”
Tô Tố chống cằm nhìn cô: “Tốt thật, em mới năm nhất đã biết tiếp xúc thực chiến rồi. Đến khi tôi ra nước ngoài học nghiên cứu sinh mới hiểu được mình phải làm gì. Em có lập kế hoạch nghề nghiệp không? Hướng nghiệp đi làm công ty hay là…”
“Làm bác sĩ tâm lý ạ.” Mộc Tử Quân nói.
“Xác định rõ ràng vậy à.” Tô Tố bật cười nói: “Xem ra em đã suy nghĩ rất tường tận rồi, là ước mơ khi còn nhỏ sao?”
Mộc Tử Quân ăn thêm một ít, ngẩng đầu nhìn Tô Tố.
Thực ra cô rất thấu hiểu vì sao dì Lý khi nhìn thấy Tô Tố đã gọi cô ấy là em gái, vẻ ngoài của cô ấy rất dễ khiến người ta buông bỏ những cảnh giác trong lòng, có một cảm giác muốn thân thiết, đây quả là tài năng hiếm có.
Vị bác sĩ tâm lý mà cô từng gặp trước đây cũng có tài năng này.
“Cũng không nhỏ lắm, năm đấy em mười bốn tuổi gặp được một chị tư vấn tâm lý rất tốt, chị ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, em hy vọng mình cũng có thể giúp đỡ người khác.”
“À.” Tô Tố đã hiểu ra: “Ngành nghề này của chúng ta không quá phổ biến, gia nhập vào ngành cơ bản là vì những lý do sau đây: người sinh ra đã có hứng thú với tâm lý, người muốn tự cứu mình, người từng được cứu…”
Mộc Tử Quân mỉm cười nhìn cô ấy: “Vậy ban đầu chị Tô học tâm lý là vì lý do gì?”
Hai người phụ nữ dường như cách nhau một con giáp, giữa lời lẽ với nhau cũng mang đến cảm giác giao chiến nhẹ nhàng. Tô Tố ngạc nhiên trước câu hỏi độp lại nhưng không mang theo mũi nhọn này của Mộc Tử Quân, cô ấy chống tay lên má ngẫm nghĩ rồi mới trả lời: “Là tự cứu mình.”
Phục vụ bưng lên một món ăn, chiếc nồi kiểu Trung Quốc đặt trên bàn vẫn còn đang bốc khói. Tô Tố dùng đũa trộn đều thức ăn lên rồi nói tiếp: “Bệnh tâm lý rất thường gặp phải, gần như mỗi người đều có thể mắc bệnh, bất kỳ một vấn đề gì cũng có thể là tác nhân gây bệnh, thậm chí hầu hết người đều từng mắc bệnh, chỉ là mọi người không chú trọng đến thậm chí còn giấu bệnh vì sợ này sợ kia. Hai chúng ta đều là người rất may mắn, tự cứu mình thành công hoặc là được kéo lên kịp thời. Em muốn giúp đỡ người khác, xuất phát điểm này rất tốt, nhưng mà…”
Cô ấy ngẩng đầu mỉm cười với Mộc Tử Quân.
“Em nhất định đừng coi bản thân mình là Chúa cứu thế. Một người có thể khỏi bệnh, nguồn sức mạnh tối thượng phải đến từ chính nội tâm của người đó. Chính người đó muốn trở lại thế giới bình thường, người đó phải tự tìm ra một cách thức khả thi cho chính mình. Bác sĩ tâm lý chỉ có thể hỗ trợ, chúng ta giống như là…”
Cô ấy dùng đũa gác lên trên bát.
“Chúng ta là cây cầu, chúng ta đảm bảo mình đủ sức mạnh để bắc cầu cho người khác, còn về việc bệnh nhân có qua cầu được không phải phụ thuộc vào sức mạnh nội tâm của người đó.”
Mộc Tử Quân nhìn chằm chằm vào chiếc đũa kia, sững sờ một lát.
Một phép so sánh rất quen thuộc. Cô nhớ lại cái đêm Tống Duy Bồ thẳng thắn với cô, cô cũng cảm thấy anh là chiếc cầu bắc nối giữa cô và Kim Hồng Mai…
Cô chưa từng ý thức được, thì ra anh và cô là chiếc cầu nối cho nhau.
Đồ ăn đã được lên món đầy đủ, Tô Tố kết thúc cuộc trò chuyện đầu tiên trước khi thực tập, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Mộc Tử Quân còn muốn hỏi thêm, nhưng điện thoại chợt rung lên, cô cúi đầu nhìn thì thấy tin nhắn từ Tống Duy Bồ.
River: [Thật đáng thương quá.]
Mộc Tử Quân: [… Anh đang nói gì vậy?]
River: [Vừa mệt vừa đói.]
River: [Bị bỏ quên ở nhà.]
River: [Phấn chấn lên, mình phải làm người đàn ông độc lập.]
Mộc Tử Quân: …
Cô vội ăn thêm vài miếng, sau đó ngẩng đầu nói với Tô Tố: “Chị Tô dùng bữa từ từ nhé, em phải ăn nhanh để tranh thủ về nhà sớm.”
Tô Tố vừa mới cẩn thận nhai nuốt miếng đầu tiên: “Sao vậy?”
Mộc Tử Quân thở dài, cúi đầu ăn thật nhanh.
“Hình như Tống Duy Bồ sốt cao đến mê man rồi.” Cô vừa ăn vừa nói, trong miệng nhai thức ăn nên phát âm cũng không rõ ràng, khi nghe vào trong tai Tô Tố lại ra một nghĩa hoàn toàn thoáng đãng (*) khác.
(*) 发烧 /fāshāo/: sốt ; 发骚 /fāsāo/: hứng tình