Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 37




Từ khi gặp được Trần Tiếu Vấn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên họ mất đi cơ hội trò chuyện trực tiếp với người chứng kiến, mà chỉ có thể thông qua những con chữ bà ấy lưu lại để hồi tưởng. Vừa đọc vừa phiên dịch khi thực hiện rồi mới thấy nó phức tạp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, chỉ mới đọc hết hai trang, Mộc Tử Quân đã bảo Tống Duy Bồ ngừng lại.

“Bao nhiêu đây có đọc đến sáng mai cũng không hết nổi.” Cô nói.

Tống Duy Bồ gật đầu, sau đó lật vài trang tiếp về sau. Anh trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy đi lục trong thùng lại tìm ra hai quyển nhật ký nữa đặt chúng xếp chồng lên cùng với cuốn nhật ký bìa da bò hiện có.

“Em đi ngủ đi. Tôi đọc qua một lượt trước, sau đó sẽ gấp lại những trang có liên quan đến bà ngoại tôi.”

Vế trên của câu đối chợt lấp lánh ánh sáng rực rỡ, vừa đẹp vừa hữu dụng vững vàng hơn bao giờ hết. Mộc Tử Quân cất lời khen ngợi anh từ tận đáy lòng, sau đó đã bị anh xách cổ lên sofa giục đi ngủ.

Trời đêm sa mạc vừa tối đen lại tĩnh lặng, anh mở quyển nhật ký ra, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên Rossela đã đặt bút.

***

Mộc Tử Quân tỉnh giấc trong tiếng trò chuyện của Miêu San và Tống Duy Bồ.

Hai người nói chuyện như bình thường, không có ai để bụng chuyện trước đó. Mộc Tử Quân mơ màng mở mắt ra, phát hiện cửa văn phòng vẫn chưa mở cửa, đèn vẫn còn sáng, Miêu San và Steve đều không mặc đồng phục nhân viên của công ty mà đã thay quần áo để ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Tống Duy Bồ nghiêng đầu nhìn cô, sau đó gật đầu nói với Miêu San: “Dậy rồi, cô hỏi cô ấy đi.”

Cái gì thế?

Miêu San ăn mặc giống như người dẫn đường trên sa mạc mà họ thường gặp gần đây, áo màu xanh rêu và quần short, dưới chân mang giày đi bộ. Cô ta đi đến bên cạnh Mộc Tử Quân, cầm một bình xịt phun sương vào mặt cô.

Trong nháy mắt Mộc Tử Quân đã hoàn toàn tỉnh táo.

Miêu San hỏi cô: “Có thổ dân quen biết dẫn hai bọn tôi đi săn thú, hai người đi không?”

Đi đâu chứ?? Săn thú sao???

Mộc Tử Quân từ trên sofa bò dậy.

“Hai người không làm việc à?”

“Ở nơi hoang vu hẻo lánh này ai mà đi làm thứ bảy chứ!” Miêu San nói: “Trước đó Steve đã hỏi ý kiến họ, hôm nay đúng lúc được dịp, hai người đi cùng không?”

Lượng thông tin không nhiều nhưng cô vẫn đang từ từ nghiền ngẫm. Mộc Tử Quân ngồi yên trên sofa một lúc, nhớ đến Tống Duy Bồ cả đêm không ngủ, cô vội ngẩng đầu hỏi anh.

“Anh ổn không?”

Tống Duy Bồ đã thức suốt đêm, nhưng sắc mặt cũng không hề xuống sắc. Có vẻ như có một số người có chức năng đặc biệt – dễ vào giấc ngủ, ngủ ít nhưng ngủ sâu, khi tỉnh táo lại duy trì ở mức năng lượng cao.

“Em muốn đi thì tôi đi với em.” Anh thờ ơ nói, sau một đêm dường như vế thứ hai của câu đối cũng đã bắt đầu phát sáng. Phía sân sau đã trở nên ồn ào, hai người vệ sinh cá nhân xong liền theo Miêu San ra ngoài, nhìn thấy năm người đàn ông thổ dân và cô bé mà họ đã cứu trước đó.

“Quyên Quyên nói với tôi cô bé tên Susan.” Miêu San chỉ vào cô gái nhỏ: “Đây là người nhà của mẹ em ấy, hôm qua vừa đánh ba cô bé một trận.”

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đạo lý này thông dụng khắp toàn cầu. Những người đàn ông này đều biết nói tiếng Anh, họ đi tới dùng nắm đấm chạm vào vai Tống Duy Bồ, khoe hàm răng trắng sáng ra hỏi anh có thể lái xe hay không.

“Vậy cũng được.” Miêu San nói: “Vậy chia ra đi nhé, Kiri cô…”

Cô ta còn chưa nói xong, bốn người đàn ông nhìn thấy Tống Duy Bồ gật đầu đã trực tiếp chui tọt vào trong chiếc xe việt dã của anh, lấp đầy cả ghế phụ và ghế sau, để lại người bạn của họ lái chiếc xe bán tải cũ kỹ không có điều hòa thậm chí còn không có cửa ở ghế phụ, tiếp theo đó là tiếng chửi mắng như tát nước.

Ba người liếc nhìn nhau, nhất thời lắc đầu bất lực.

“… Vậy cô ngồi xe này với chúng tôi đi.” Miêu San thở dài nói.

Phân chia đến sau cùng, trên xe của Tống Duy Bồ chở anh và bốn thổ dân khác, còn trên chiếc xe do thổ dân làm tài xế thì chở Mộc Tử Quân, Miêu San, Steve và cô bé Susan. Mộc Tử Quân ngồi vào trên ghế phụ mới phát hiện ra chỗ ghế phụ này chẳng những không có cửa xe, ngay cả dây an toàn cũng hư, muốn ngồi vững chỉ có thể dùng tay nắm lấy quai xách trên nóc xe. Cô ngẩng đầu, nhận ra Susan cũng đi đến bên cạnh xe duỗi tay ra, tự mình bò lên đuôi xe bán tải.

“Có thể chen vào thêm không?” Mộc Tử Quân hỏi Miêu San.

“Họ thích ngồi bên ngoài.” Miêu San ra hiệu với cô: “Với loại xe không cửa thế này, có đôi lúc họ còn đu trên khung cửa.”

Mộc Tử Quân nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn thấy Susan đã bò lên trên nóc xe, hai cái chân nhỏ nhắn thòng xuống cửa kính phía trước mặt, trong lòng cô chợt sinh ra một câu cảm khái: Thật hoang dã!

Nhưng ngồi trong xe của thổ dân cũng có cái hay, trong xe có vài khẩu súng săn, chỉ nhìn dấu vết bị mài mòn trên thân súng thôi đã biết nó đã trải qua nhiều trận chiến. Tài xế thổ dân tháo băng đạn ra, dạy Mộc Tử Quân động tác ngắm bắn và nổ súng, sau đó đoàn người bắt đầu khởi hành.

Cô ngồi trên ghế phụ, đây là lần đầu tiên từ sau khi đến Melbourne cô ngồi xe của người khác. Hai chiếc xe chạy song hành trên con đường trống trải một lúc, Tống Duy Bồ ở bên kia hạ cửa sổ xe xuống, gác cánh tay lên khung cửa, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Ánh mặt trời gay gắt, thời gian còn chưa đến 9 giờ mà nhiệt độ đã tăng cao. Trên xe anh giữ kính râm của cả hai, anh vừa mới đeo kính của mình vào, lúc nhìn sang cô đã nghiêng đầu hỏi: “Em có cần kính của em không?”

Mộc Tử Quân đưa tay ra nhận lấy một cặp kính râm kiểu nữ, hai chiếc xe lái điệu nghệ đánh võng qua lại trên đường theo địa hình, một trước một sau chạy dọc theo con đường lớn trên sa mạc.

Nơi đây không có tín hiệu, cũng không có bãi săn kín, mọi ranh giới đều rất mơ hồ. Mộc Tử Quân là người mới lần đầu tiên đến đây nên cô rất có ý thức pháp quyền.

“Có thể săn tùy ý sao?” Cô quay đầu lại hỏi Steve và Miêu San ở ghế sau: “Có phạm pháp không đó?”

“Đi theo họ thì sẽ không phạm pháp.” Steve nhe răng cười nói: “Họ đều có giấy phép cả, với lại chúng ta chỉ săn thỏ, chúng chính là thảm họa tự nhiên lớn nhất ở Úc.”

“Bọn họ đi săn cũng dùng súng sao?”

“Xã hội hiện đại rồi em gái ơi.” Miêu San nghiêng người về phía trước: “Trước kia dùng boomerang, nhưng bây giờ rất hiếm khi dùng nữa. Cũng giống như vùng chăn nuôi ở quê tôi, bây giờ cũng chẳng còn ai cưỡi ngựa thả dê nữa rồi, người ta đều lái mô tô.”

Mộc Tử Quân gật đầu, cúi xuống nhìn khẩu súng săn đặt trên đùi mà tài xế đã nhờ cô giữ giúp. Khẩu súng rất dài, tay cầm có màu nâu lá cọ, nòng súng có vết nứt dường như đã lâu đời.

Cô sờ vào tay cầm và cò súng, chúng trơn nhẵn và lạnh lẽo, chợt có điều gì đó kỳ lạ dâng lên trong lòng cô.

“Họ thường xuyên đi săn không?” Cô nhớ đến bức ảnh Kim Hồng Mai đi săn mà Tống Duy Bồ đã tìm thấy tối qua, trong lòng không nén nổi tò mò.

“Họ đều nhận trợ cấp sinh hoạt, nếu như đã tiêu hết tiền mà khoản trợ cấp mới vẫn chưa đến thì sẽ đi săn, dựa vào thú săn để chống đỡ cho đến lần trợ cấp tiếp theo.” Steve nhún vai nói.

Chiếc xe đi qua một chỗ đường nhựa nhô cao, cửa kính phía trước chợt vang lên hai tiếng “bịch bịch”, là tiếng gót chân của Susan đá vào kính. Mộc Tử Quân nhìn đôi chân trần của cô bé một lúc, trong đầu lại cảm khái lần nữa: Thật sự quá ngông cuồng.

Từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy chiếc xe việt dã của Tống Duy Bồ đang theo sát một khoảng cách nhất định, nhưng xe lái trông có vẻ vững vàng hơn họ nhiều. Chiếc xe càng tiến vào sâu trong sa mạc, tín hiệu đã hoàn toàn biến mất. Chiếc bán tải thỉnh thoảng sẽ phanh gấp, tài xế nhặt khẩu súng săn từ trên đùi Mộc Tử Quân lên bắn đoàng đoàng mấy phát làm mấy con thú nhỏ xao động chạy tán loạn, nhưng tiếc là vẫn không có thu hoạch gì.

Mộc Tử Quân nghe thấy tài xế đổi ngôn ngữ trách móc vài câu, Miêu San cười khẽ rồi nói lại với cô: “Anh ta mắng tục quá thì tôi không dịch cho cô nhé, anh ta nói hôm nay quá xui xẻo.”

Miêu San vừa nói xong, chiếc xe của Tống Duy Bồ đột nhiên truyền đến tiếng phanh gấp chói tai. Ngay sau đó, một tiếng súng lảnh lót vang lên, từ chỗ đất đỏ đằng xa màn sương cát tung bay mù mịt, có thứ gì đó lăn lộn trong màn cát bay, sau đó dần dần yên tĩnh lại.

Sắc mặt tài xế trong xe bọn họ càng tệ hơn.

Có lẽ đàn ông thổ dân có tính hiếu thắng rất cao, huống hồ anh ta còn bị những người bạn khác “cô lập” vì chiếc xe tồi tàn của mình, đã vậy còn chậm trễ không săn được con mồi nào, rõ ràng lại càng nóng lòng hơn. Chưa bao lâu sau, xe bên kia đã nhặt xác con mồi về, Tống Duy Bồ lại lái xe đến cạnh xe họ, hạ cửa sổ xuống, nhìn về phía Mộc Tử Quân đã đỏ bừng gương mặt vì nắng nóng.

“Săn được con nào chưa?” Anh hỏi.

“Vẫn chưa.” Mộc Tử Quân cười khổ: “Còn bên anh?”

Tống Duy Bồ nhìn thoáng ra phía sau rồi lại quay đầu lại nói: “Ba con rồi.”

May mà tài xế không hiểu tiếng Trung, nếu không sẽ tức giận đến hộc máu mất. Trên nóc xe lại vang lên tiếng động, Susan dùng chân móc vào khung sắt trên nóc rồi treo ngược người trên cửa sổ, cô bé làm mặt quỷ với tài xế, mở miệng phát âm rõ từng chữ: “Loser!”

Tài xế bên xe họ đạp ga phóng xe đi bỏ lại tiếng cười hô hố của đám đàn ông bên xe Tống Duy Bồ ở phía sau.

Bãi săn này đã không còn hy vọng nữa, Mộc Tử Quân nhìn thấy anh ta xông tới khắp các bụi rậm, chẳng mấy chốc đã về lại đường lớn, miệng lẩm bẩm nói phải đi đến bãi săn khác. Trời giữa trưa, trong xe lại không có điều hòa, Mộc Tử Quân xắn tay áo lên, cô cảm thấy trên người mình nóng nực lại còn rít rất khó chịu.

Hôm qua cô hoàn toàn không ngờ tới hôm nay sẽ ra ngoài đi săn, cho nên đã mặc một chiếc áo sơ mi chất lụa rộng rãi, đi lại nhẹ nhàng thường ngày thì còn được, nhưng lúc này thật sự có hơi hạn chế. Tóc cô bết dính vào cổ vì đổ mồ hôi, cô tránh đi đầu gió buộc mái tóc lên cao, sau đó ngồi thẳng dậy buộc hai vạt áo sơ mi lại, ngay lập tức trông cô gọn gàng hơn hẳn.

Khẩu súng săn vẫn còn trên đùi cô, cô nhớ lại những lần nổ súng trước đó của tài xế thì nhận ra được các bước nạp đạn của loại súng săn này cực kỳ đơn giản. Chiếc xe bán tải này không có cửa xe bên ghế phụ, càng không có cửa sổ, bên hông chỉ có một cái lỗ to nối trực tiếp từ trong ra ngoài, đường đi tương đối bằng phẳng, cô buông cánh tay vịn trên quai cửa ra, thử giơ súng nhắm vào bụi cây lướt qua bên đường.

“Cô từng bắn súng sao?” Miêu San từ phía sau chồm tới, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

“Lúc còn bé từng học một thời gian.” Cô nói qua loa: “Chỉ bắn được mấy thứ như bong bóng thôi.”

Miêu San vừa muốn cười bỗng nhiên nghe thấy tiếng tài xế hét lớn, trên con đường phía trước có một bóng xám chợt lướt qua. Anh ta đã không kịp phanh lại, trong lúc bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra những tia sáng, Miêu San nhìn thấy bóng dáng màu trắng ngồi trên ghế phụ chợt lóe lên, Mộc Tử Quân đã nhoài người ra ngoài giơ súng nhắm bắn, động tác tiêu chuẩn đến mức khiến người ta bất ngờ. Tiếng nạp đạn và tiếng súng nối tiếp nhau vang lên, đuôi tóc của cô hất ngược ra sau theo hướng cơ thể giật lùi về, một màn sương máu đột nhiên bốc lên ở mặt đường lớn phía đằng xa.

Ở cách đó không xa, trong xe của Tống Duy Bồ vang đến tiếng gào thét điên cuồng của những thổ dân khác. Từ góc độ của họ có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng Mộc Tử Quân nhoài người ra để bắn súng.

Cả hai chiếc xe đều bắt đầu phanh gấp, lần lượt lao qua làn khói mờ do súng để lại. Miêu San há hốc mồm nhìn Mộc Tử Quân thu súng về phía trong xe, rơi vào trầm mặc trong tiếng khen ngợi của anh chàng thổ dân ngồi ghế lái: “Cô…”

Mộc Tử Quân nhất thời cũng quên mất phải nắm tay vịn, vẻ mặt có hơi ngơ ngác như thể không tin nổi vừa nãy mình chính là người bắn chết con mồi.

Chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, chợt bánh xe cán qua vật gì đó không rõ, toàn bộ thân xe rung chuyển dữ dội, hất bay Mộc Tử Quân không thắt dây an toàn ra ngoài xe. Giữa hai sự kiện chấn động vừa rồi thậm chí chỉ cách nhau trong tích tắc, bóng dáng áo trắng với tư thế oai hùng ban nãy lảo đảo bên xe rồi đột nhiên biến mất trên ghế ngồi, bay ra khỏi xe lăn sang bên phải đường lớn. Tài xế lúc này mới đạp phanh gấp, trước mắt Miêu San tối sầm lại, lúc phản ứng lại được tình hình mới nhận ra mình và Steve đã đập mặt vào ghế trước.

Chiếc xe phía sau còn phanh gấp hơn cả họ.

Cơ thể Tống Duy Bồ phản ứng còn nhanh hơn cả não, lúc nhìn thấy chiếc xe phía trước rung chuyển, anh đã đạp phanh mạnh nhất có thể. Ghế sau vang lên mấy tiếng đùng đùng, những hành khách vừa rồi còn đang gào thét đầy hào hứng đã tuột dưới sàn xe. Chỉ có anh được dây an toàn giữ lại, anh lập tức tháo dây nhảy xuống xe.

Bóng người áo trắng đã lăn xuống một bên đường rồi lại bị một bụi cây rậm chặn lại. Cát đỏ mịt mờ, lùm cây khô héo, chiếc áo sơ mi trắng của Mộc Tử Quân quá nổi bật. Anh vội chạy tới đó, nhảy xuống bên đường lớn cao chừng nửa mét hung hăng quật ngang bụi cây khô sang một bên rồi đỡ vai cô ngồi dậy.

Mùi cam quýt thoang thoảng trong đám cây khô.

Tống Duy Bồ biết rất rõ mình sắp điên rồi, những gì đọng lại trong đầu anh là bóng lưng cô nhoài người ra bắn súng săn và đuôi tóc hất bay theo hướng gió. Đuôi tóc ấy bây giờ buông thõng bên tay anh, những sợi tóc cùng với những cành khô quét qua mu bàn tay, cọ vào vùng da đã bị cắt xước khi đẩy bụi cây khô vừa nãy.

Tại sao anh lại để cô lên xe của người khác chứ!!!

Nếu không cô chắc chắn sẽ không… ngã chết.

Tống Duy Bồ: …

Cô gái trong vòng tay anh khẽ lắc đầu vùng vẫy khỏi đám cỏ khô héo, đuôi tóc lại vuốt ve trên mu bàn tay anh. Sau đó cô chầm chậm mở mắt ra, đỡ lấy thắt lưng nhìn anh.

“Đau chết mất.” Cô nói.

Tống Duy Bồ: …

Những người khác không nhanh bằng anh, cũng có thể vì động tác của anh quá nhanh. Khi hai người trèo lên mặt đường, đám người Miêu San từ chỗ xe đang thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân đang dùng tay đỡ thắt lưng, vẻ mặt của họ rất lo lắng.

“Kiri, cô không sao chứ?” Miêu San vội vàng chạy tới đỡ cô.

“Không sao, không sao.” Cô xua tay: “Lúc tiếp đất may mà có bụi cây giảm xóc, nhưng dường như Tống Duy Bồ bị bụi cây làm bị thương nặng hơn.”

Miêu San và Steve: …

“Các người đã nhặt con thỏ tôi bắn chưa?” Đến lúc này cô còn dám hỏi đến chiến lợi phẩm của mình.

“Thỏ… thỏ…” Miêu San quay đầu lại, nhìn thấy anh chàng tài xế trên xe bọn họ không hề quan tâm đến sống chết của Mộc Tử Quân, vừa xuống xe đã chạy đi tới đằng xa nhặt con mồi, lúc này đang vẫy con thỏ trong tay về phía bọn họ.

“Xem ra đã nhặt được rồi.” Cô quay người lại, phát hiện vẻ mặt của Tống Duy Bồ càng khó coi hơn.

Những người trên xe Tống Duy Bồ đều xuống tìm Mộc Tử Quân, vừa nãy cô phi thân xả súng, đầu đội ánh mặt trời, một phát súng kết liễu con mồi xấu số, khiến cho anh em thổ dân chấn động không thôi.

Người hung dữ nhất lúc này chắc là Tống Duy Bồ, anh không nói câu nào đã đi về xe mình, kéo cánh cửa bên ghế phụ ra, khuôn mặt u ám nhìn về phía Mộc Tử Quân.

“Lên xe.”

“Tôi đi xem con thỏ được không…”

Tống Duy Bồ nhìn chằm chằm vào cô một lúc, sau đó mở miệng nói từng chữ một: “Em cứ đi.”

Anh không nói hết nhưng Mộc Tử Quân nghe ra được, câu nói đầy đủ mà anh muốn nói chính là “Em cứ đi thử tôi xem.”

Cô không muốn thử, cũng biết điều ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ trên xe anh. Tống Duy Bồ giẫm lên khung xe việt dã đưa tay vào thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô.

Ngầu thật chứ, người thì bị hất bay xuống đường mà kính râm vẫn còn mắc trên đầu, hình tượng được duy trì rất hoàn mỹ, cuối cùng chỉ có tay anh là bị cành khô xước ngang.

“Đau lưng sao?” Anh hỏi.

Mộc Tử Quân không dám nói chuyện, chỉ gật đầu.

Anh gật đầu sau đó nhoài người tới với lấy miếng đệm trên ghế lái của mình gấp đôi lại, lót vào sau lưng cô.

“Còn đau chỗ nào nữa không?” Anh xác nhận lại lần nữa.

Mộc Tử Quân thấy Tống Duy Bồ lấy đệm lót lưng cho mình, chắc hẳn đã nguôi giận, giọng điệu nhất thời trở nên hớn hở khi lần đầu săn thú thành công: “Không sao cả…”

Anh tóm lấy cổ cô ấn về vị trí cũ.

“Không sao rồi thì ngồi yên ở đây đi.”

Cô lập tức ngồi im.

Tống Duy Bồ thấy cô đã yên tĩnh lại, bàn tay trượt xuống nửa tấc, lúc này anh mới buông lỏng tay ra, đốt ngón tay lại gõ nhẹ lên xương quai xanh của cô như đang cảnh báo.

Sau khi ổn định cho cô xong, Tống Duy Bồ đi ra ngoài nói chuyện đổi xe với những người khác, đồng thời gọi Miêu San và Steve đến cùng. Mộc Tử Quân ngồi trên ghế phụ hoảng hồn sờ vào cổ, trên ngón tay chạm vào làn da dường như có một vết chai sạn đã lâu năm.

Vậy mà lại bắn trúng…

Đoàn người xuất phát từ sáng sớm, cả ngày rong ruổi qua lại giữa các bãi săn, dần dần đã đi sâu vào trong vùng nội địa của sa mạc. Lúc hoàng hôn, họ đã đến Ayers Rock cách đó 400km. Steve nhờ thổ dân đưa đi quan sát từ xa, thổ dân không dựa vào GPS, sau khi chạy đông chạy tây trong sa mạc không có đường họ đã thật sự đã lên đường cao tốc, xếp dọc theo phía sau mấy chiếc xe du lịch, lái về phía Ayers Rock trong ánh hoàng hôn.

“Ngắm hoàng hôn xong cũng đã hơn 6 giờ.” Steve liếc nhìn đồng hồ: “Chắc hẳn đến nửa đêm mới về đến thị trấn. Hai người đến cũng đã đến rồi, ngắm thỏa thích rồi đi cũng tốt hơn.”

Mộc Tử Quân đã vui chơi đến mất hồn mất vía cả ngày, giờ lưng vẫn còn đau, cô cũng đã thấy mệt mỏi. Nào ngờ nghiêng đầu sang lại nhận ra Tống Duy Bồ cả đêm qua không ngủ mà vẫn hết sức tỉnh táo.

“Anh ổn không?” Cô hỏi: “Tối nay còn phải lái xe đường đêm hơn bốn tiếng đồng hồ nữa.”

“Chỗ nào cũng ổn cả.” Tống Duy Bồ nói, Miêu San ở ghế sau liền bật cười lớn, Steve ngại ngùng che mặt lại, lên tiếng dàn xếp: “Không sao, đường về tôi lái xe, tôi cũng biết lái.”

Tốc độ xe giảm dần, con đường quốc lộ thẳng tắp đã bắt đầu uốn cong. Mấy chiếc xe ở phía trước lần lượt thả chậm tốc độ lại, Mộc Tử Quân nhoài người về phía trước, tầm mắt bị những tảng đá gồ ghề to nhỏ chặn lại.

Hoàng hôn đang dần buông xuống.

Hoàng hôn đỏ rực, sa mạc cũng đỏ rực, giữa trời đất như có một ngọn lửa đang dần lan ra. Độ cong của con đường quốc lộ dần lớn hơn, chỉ chớp mắt mà tầm mắt của mọi người đã không còn bị những tảng đá to lớn che khuất nữa, một cung điện lửa xuất hiện ở cuối con đường.

Tảng đá khổng lồ đơn độc xuất hiện bên trên sa mạc đất đỏ. Khi mặt trời lặn xuống, màu sắc đang thay đổi theo từng giây. Trước khi người ngoài tìm đến, thổ dân xem nơi đây làm nơi thờ phụng thiên nhiên cũng rất bình thường. Sự tồn tại của chính tảng đá nơi này đã là một thần tích.

Miêu San vịn vào ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Họ nói nơi này là trái tim của nước Úc, cũng có người nói nơi đây là trái tim của thế giới.”

“Đây đã là lần thứ 70 ngắm hoàng hôn ở nơi này trong nửa năm tôi đến đây.” Steve cũng lên tiếng cảm khái: “Mỗi lần ngắm là mỗi lần chấn động, dường như sa mạc đất đỏ gây ảo giác cũng khiến người ta nhìn đến nghiện.”

Miêu San đẩy anh ta: “Anh lại bắt đầu thơ thẩn rồi đó.”

Tiếng cười nói ở ghế sau vang lên, những chiếc xe phía trước lần lượt dừng lại. Tống Duy Bồ cũng đạp phanh từ từ lại. Anh và Mộc Tử Quân đều không nói gì, hiện lên trong đầu hai người lúc này chỉ có bức ảnh chụp treo trong cửa hàng đèn đuốc kia, thực thể của nó còn chấn động hơn nhiều, vượt xa cả sự hùng vĩ trong ảnh.

Sa mạc đất đỏ gây ảo giác, cũng khiến người ta nhìn đến nghiện.

Vậy nên quý bà Kim Hồng Mai và quý cô Rossela Matrone, đây có phải là nguyên nhân mà khi xưa hai người ở lại nơi này không?

***

Đường về giao cho Steve lái xe, người ngồi ghế phụ đương nhiên cũng đổi thành Miêu San. Lái xe đi đường đêm rất khó khăn, hơn nữa trong sa mạc không thấy đèn đường, chuột túi lại chủ động tông vào đèn xe nên hai người ngồi ghế trước tập trung cao độ nhìn về trước.

Tống Duy Bồ ngoài miệng thì nói không buồn ngủ, nhưng vừa ngồi vào ghế sau đã ngủ thiếp đi. Vẫn là tư thế quen thuộc thoái hóa xương cổ của anh, hai tay khoanh lại trước ngực, đầu cúi xuống, hơi tựa lưng ra sau. Bên ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, chỉ có hai chiếc xe đang một trước một sau chạy trong vùng hoang dã, đèn pha sáng tỏ chiếu ra hai luồng sáng trắng. Mộc Tử Quân nương theo tia sáng mờ nhạt mò mẫm trong túi áo khoác của anh tìm được bình thuốc xịt, sau đó nhấc ống quần lên, khi đầu ngón tay chạm vào đầu gối, cảm giác đau rát lại đổ ập tới.

Lúc ngã xuống đầu gối rất đau nhưng cô tự làm tự chịu, sợ Tống Duy Bồ tức giận nên không dám nói cho anh biết, đợi anh ngủ mới dám xịt thuốc. Bình xịt trước khi dùng phải lắc đều, cô vừa đưa tay ra đã bị anh giữ lại, lúc ngẩng đầu lên lại, cô nhìn thấy một đôi mắt thậm chí còn hơn đêm tối, trong ánh mắt còn có tia sáng mờ nhạt.

Steve và Miêu San đang nói chuyện phiếm ở ghế trước, trong kính chiếu hậu lại tối đen nên không nhận ra hai người ngồi ghế sau đã tỉnh. Cửa sổ mở rộng, tiếng gió và tiếng động cơ đủ ầm ĩ, thế nên những rung động ở ghế sau không hề truyền đến ghế trước.

Mộc Tử Quân không biết phải nói thế nào, chính bản thân cô ban ngày đã khẳng định chắc nịch mình không sao không đau chỗ nào cả. Nhưng Tống Duy Bồ vẫn giữ im lặng, anh lấy bình xịt trong tay cô lắc đều, sau đó đưa tay ấn giữ vạt quần xắn lên trên đầu gối của cô.

Anh kéo chân cô về phía mình, đầu ngón tay từ trên đầu gối trượt xuống một chút, cô đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Anh giữ chân cô lại quan sát một hồi, sau đó mới vung bình xịt nhắm vào chỗ vết thương rồi mới ấn đầu xịt.

Làn sương thuốc dịu nhẹ ngay lập tức bao phủ lớp da trên đầu gối.

Anh cũng đã dùng thứ này mấy ngày hôm nay nên cũng hiểu xịt nhiều cũng vô ích, sau khi miệng vết thương khô lại sẽ kết vảy nhanh hơn. Xịt thuốc cho Mộc Tử Quân xong, anh lại xịt lên trên mu bàn tay mình hai cái, sau đó cất bình xịt đi.

Miêu San và Steve không biết đang nói gì mà cùng phát ra tiếng cười rất khẽ.

Trong tiếng cười ở ghế trước, anh ngước mắt nhìn cô.

“Ban ngày tôi hung dữ quá phải không?” Anh thấp giọng nói, giọng anh trầm hơn tiếng cười, nhưng lại che lấp đi tiếng gió trong xe và tiếng động cơ gầm rú: “Nên em mới không dám nói với tôi.”

Tác dụng khử trùng của sương thuốc hơi có cảm giác châm chích nhẹ, Mộc Tử Quân có thể cảm giác được lớp da trên đầu gối mình như đang co rút lăn tăn từng cơn. Cô đợi đến khi chất lỏng khô lại liền kéo ống quần xuống chân, ôm cánh tay dựa lưng vào thành ghế.

“Không phải, là lỗi của tôi. Tôi cũng không biết vì sao mình lại buông tay, tôi thậm chí còn không suy xét đến nguy hiểm…”

Là không suy xét hay cũng là bản năng. Trong quá trình con người trưởng thành đã được cọ xát bởi kỷ luật của tập thể và thành thị, khi đến nơi hoang mạc không có quy tắc, tính cách tiềm ẩn ở sâu trong cùng cũng dần được thức tỉnh.

“Hôm nay có hơi nguy hiểm.” Tống Duy Bồ quay đầu lại, chậm rãi nhắm mắt lại ngả người ra sau: “Nhưng phải trách tôi, lẽ ra tôi không nên để em đi xe khác.”

Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nghiêng đầu nhìn cô: “Thế này nhé, về sau khi có tôi ở cạnh em cứ dựa vào bản năng. Nhưng lúc tôi không có ở đó, em phải suy nghĩ thật kỹ.”

Mộc Tử Quân ngơ ngác: “Còn có thể như vậy à?”

“Không được sao?” Anh hỏi lại.

“Anh là bảo hiểm sao?”

Tống Duy Bồ khoanh tay ngửa đầu dựa lưng vào ghế.

“Bảo hiểm là một khoản dùng để bù đắp khi xảy ra chuyện không may. Có tôi ở cạnh thì sẽ đảm bảo không xảy ra chuyện gì.”

Khẩu khí thật lớn.

Cơn đau nhói trên đầu gối đã dần dịu đi, Mộc Tử Quân nhìn về góc nghiêng gương mặt anh. Giọng điệu anh nói rất chắc nịch, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nói xong lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô nhìn chằm chằm vào đường nét tuấn tú đó một lúc rồi lại cụp mắt xuống, nói khẽ:

“Vậy tôi… không cần phải thay đổi bản năng của mình có phải không?”

Bóng dáng trước mắt yên tĩnh một lát rồi lại nhẹ nhàng gật đầu như một lời khẳng định từ Tống Duy Bồ.

“Mỗi một bản năng mà em có đều rất quý giá, không cần phải thay đổi, nếu em thay đổi tôi sẽ rất đau lòng.”

Thỉnh thoảng anh sẽ nghiêm túc nói những lời trịnh trọng như vậy, cũng giống như bây giờ, không biết là do anh cố ý hay là rào cản vốn có với tiếng Trung. Mộc Tử Quân cố nhịn để không bật cười thành tiếng, cơ thể nhịn cười đến run rẩy, đến khi anh phát giác ra đã đưa tay vỗ nhẹ đầu cô.

Hàng ghế trước đã yên tĩnh được một lúc, Miêu San im lặng một hồi lâu không nhịn được được nữa mới nới lỏng dây an toàn nghiêng người về phía Steve bên ghế lái, ghé vào tai anh ta nói nhỏ: “Vậy nên hai chúng ta cũng là một phần trong bầu không khí của hai người họ phải không?”

Chiếc xe lắc lư trên đường, sau đó Steve cầm lái chạy thẳng về trước.

“Bớt nói lại, phải theo sát xe đằng trước, như thế thì mới không sáng như bóng đèn nữa.” Anh ta nói.

Đường đêm khó lái, lúc trở về đến nơi còn muộn hơn thời gian họ dự tính, Miêu San không để Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân về nhà trọ thanh niên mà dẫn họ đến ngủ lại qua đêm trong ký túc xá của nhân viên.

Nói là ký túc xá, thực ra đây là ngôi nhà một tầng nằm phía sau công ty du lịch, trong nhà có ba phòng ngủ, tất cả đều dùng để nhân viên ở lại trong mùa cao điểm. Nhưng hiện giờ chỉ có Steve mà Miêu San ở lại, hai người họ mỗi người một phòng, giá thuê cũng thấp nên tiền lương cũng tiết kiệm, đây là đãi ngộ thuộc về một công việc hiếm có khó tìm.

Mọi người đã ở bên ngoài cả ngày, trên người nóng nực khó chịu thế là luân phiên tắm rửa. Lúc Mộc Tử Quân đi ra đã nhìn thấy phòng khách sáng đèn, Tống Duy Bồ đã thay một chiếc áo thun trắng, đang ngồi trên sofa lật xem cuốn nhật ký lấy từ trong công ty du lịch về.

Anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, cả người thoải mái ngồi dưới ánh đèn sáng. Trong ký túc xá có nuôi một con mèo, nó đang lăn lộn bên chân anh, khi thấy anh không chú ý đến mình nó lại duỗi móng vuốt muốn cào lên mu bàn tay anh, Tống Duy Bồ kịp thời né tránh, sau đó thả tay ra xoa đầu nó.

Xoa đi xoa lại một hồi, sự chú ý của anh vẫn đổ dồn vào trên quyển nhật ký, bàn tay cũng dần hời hợt đi. Con mèo chán nản, nó kêu lên một tiếng rồi ngã ra sàn chạy đi.

Lúc này Mộc Tử Quân đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.

Thực ra cô rất thông cảm với con mèo kia.

Có những người dù cho tính tình lạnh lùng và xa cách với người khác nhưng cũng có thể khiến cho hoàn cảnh xung quanh mình tự động biến thành một vòng xoáy, vô tình cuốn lấy người khác đi đến bên cạnh mình.

Ngay từ lúc gặp nhau lần thứ hai tại cửa vào sòng bạc, cô đã ý thức được anh có khí chất này.

“Anh vẫn còn đọc à? Đến đâu rồi?”

Ánh mắt anh vẫn đang dán chặt trong những ý văn trên dòng chữ nguệch ngoạc, mất một lúc mới nhận ra được rằng cô đang nói chuyện với mình. Tống Duy Bồ đặt cuốn nhật ký lật ngửa trên đầu gối, anh ngửa đầu ra sau, nhắm mắt tựa lưng vào thành ghế.

Anh im lặng vài giây mới lên tiếng hỏi cô: “Lần trước tôi vẫn chưa hỏi về chuyện của Chúc Song Song, câu chuyện sâu xa của bà ấy và bà ngoại tôi cũng rất đặc sắc đúng không?”

… Thật sự rất đặc sắc, đặc sắc đến mức tôi chẳng dám nói với anh.

Mộc Tử Quân gật đầu, ừm một tiếng.

“Tôi cảm thấy như mình hoàn toàn không nhận ra bà nữa.” Tống Duy Bồ mở mắt ra, giơ cuốn nhật ký ra trước mặt mình: “Người phụ nữ trong hồi ức của Đường Minh Hạc và Trần Nguyên Cương, cả người phụ nữ trong quyển nhật ký này, tôi đều không quen biết.”

Anh nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Mộc Tử Quân, nụ cười có vẻ mệt mỏi. Cô muốn nói nếu anh mệt hãy ngủ trước đi, mấy quyển nhật ký này đợi mai thức dậy rồi đọc tiếp. Nhưng không ngờ anh lại vươn tay ra véo mặt cô.

Mộc Tử Quân đau đớn, chợt “á” một tiếng.

“Véo đã thật đó.” Anh nói.

Mộc Tử Quân: …

“Em không buồn ngủ đúng không?” Anh hỏi tiếp, rồi lại tự trả lời: “Ngủ suốt đường về, còn ngủ trên người tôi.”

Mộc Tử Quân: …

Cho dù cô có buồn ngủ cũng nói không nên lời được nữa.

Chẳng lẽ đây là dị thường do thiếu ngủ lâu ngày tạo nên?

Con mèo lại đi vòng về, lần này nó lựa chọn Mộc Tử Quân, nó cuộn tròn dưới chân cô vùi đầu vào trong bụng để ngủ. Cô đưa tay gãi nhẹ dưới cổ mèo, nó phát ra những tiếng hừ hừ thoải mái.

Thú cưng bên chân đã nằm yên, người bên cạnh bỗng nhiên đứng bật dậy. Mộc Tử Quân ngước mắt lên nhìn thấy Tống Duy Bồ hất mái tóc đã khô nửa chừng, một luồng hơi nước mát lạnh tỏa ra từ trên người anh.

Anh lấy khăn bông vắt trên thành ghế để lau tóc, mặc thêm áo khoác rồi quay lại chỗ cô. Lúc ngồi xuống dường như đã gần cô hơn trước đó.

Thậm chí cô còn cảm nhận được hơi ấm của cánh tay anh từ dưới lớp áo khoác.

Anh quả thực giống như đang cố ý đến gần cô hơn, giống như thấy con mèo tới gần nên anh cũng đến gần. Không khí sa mạc khô hanh, chỉ một mình anh đã khiến không khí xung quanh cô trở nên ướt át.

Anh lấy ba quyển nhật ký từ trên sofa tới đặt trên đùi cô, sau đó chọn lấy quyển đầu tiên.

“Đêm nay có muốn nghe không? Nếu muốn nghe, tôi có thể kể cho em nghe.”

Anh chỉ muốn kể lại câu chuyện trong nhật ký sao, hay là muốn tìm một cái cớ để giữ cô lại bên mình, không muốn để cô rời khỏi phòng khách này. Con mèo bên chân lại lăn đi thay đổi hướng nằm vô tình đè lên chân cô.

Hơi nước mát lạnh dần lan rộng, cô dường như bị cuốn hoàn toàn vào trong vòng xoáy kia, không thể tự thoát ra được.

“Anh kể đi, nhưng nếu như tôi ngủ quên mất thì phải làm sao?”

“Không sao cả.” Anh tựa người vào thành ghế, thản nhiên nói: “Vậy thì xem như tôi kể chuyện cho em nghe trước khi ngủ thôi.”