Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 35




“Có cần tôi lái xe đưa mọi người đến đó xem thử không?”

Miêu San nghe vậy chợt ngẩng đầu lên.

Trong cửa hàng hiện tại không có xe, ông chủ đã lái xe đi Darwin rồi. Vừa nãy thực ra cô ta cũng muốn hỏi Tống Duy Bồ, nhưng trông vẻ ngoài của anh cứ lạnh lùng khó gần nên cũng không dám chủ động mở lời.

“Tôi… tôi sợ…” Cô ta nhìn về phía Tống Duy Bồ, lúc nói chuyện có hơi lắp bắp: “Tôi sợ khi đi vào cộng đồng thổ dân, họ sẽ đập nát cửa sổ xe anh…”

Điều này có hơi ngoài ý muốn, Tống Duy Bồ rất hiếm khi chủ động đứng ra giúp đỡ, lúc này nghe vậy cũng không biết nói thế nào. May mà Mộc Tử Quân đã kịp thời trấn an: “Không sao, chúng tôi thuê xe có bảo hiểm.”

Tống Duy Bồ: …

Còn có thể nói như vậy sao?

Có câu nói này của cô, Miêu San lập tức tìm một cái mũ che nắng từ trong tủ ra, sau đó bảo Steve đặt cây gậy đánh bóng đặt ra sau xe. Cái nắng như thiêu đốt khiến không khí trong xe nóng bừng bừng, Mộc Tử Quân ngồi trên ghế phụ, từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Steve.

Cô cất giọng bất lực: “Này, không phải vừa rồi anh đã có một bài phát biểu rất hay về biện chứng nhân sinh đó sao, đi vào trong cộng đồng thổ dân mà anh đã sợ thành thế này?”

“Đúng vậy.” Steve ôm chặt gậy đánh bóng: “Sợ hãi không liên quan gì đến tôi phân tích biện chứng.”

Được, Mộc Tử Quân đã hiểu rồi.

Anh chàng này không phải rapper, mà là một nhà triết học.

Cộng đồng thổ dân cách công ty du lịch chừng bốn cây số, nghĩ tới Lệ Lệ Quyên Quyên đã lớn tuổi mà mỗi ngày đi bộ vòng đi vòng về để đến ngồi điều hòa, có lẽ cũng là một loại thiên phú dị bẩm. Vừa đến sa mạc, giữa trưa trời nóng đến kinh hồn, Tống Duy Bồ chỉ có thể mở điều hòa số lớn nhất mới có thể xua đuổi hơi nóng trong xe.

Chiếc xe lái đi về phía cộng đồng thổ dân, thị trấn Alice Springs chẳng mấy chốc đã biến mất, tất cả những gì còn lại là con đường trải nhựa và bầu không khí nóng bức đến vặn vẹo.

Đây là buổi trưa đầu tiên mà Mộc Tử Quân trải qua sau khi đến sa mạc, cô chưa từng cảm nhận được khí hậu vừa nóng vừa khô thế này, vặn nắp chai uống hai ngụm nước, sau đó lại lấy ra son dưỡng thoa một ít lên môi.

Tống Duy Bồ chuyên tâm lái xe, Mộc Tử Quân quay đầu lại nhìn thấy bờ môi của anh đã nứt nẻ. Cho dù vào thời khắc căng thẳng nhất, cô cảm thấy có hơi không ngượng nhưng vẫn túm lấy dây an toàn khẽ nghiêng người hỏi: “Anh… anh có cần son dưỡng môi không?”

Tống Duy Bồ nghe thấy cô nhắc đến mình thì chợt mím môi lại, sau đó mí mắt vô thức co giật.

Mộc Tử Quân nghiêng người qua sát gần anh nên cũng bắt được khoảnh khắc này.

“Nứt rồi sao?” Cô hỏi.

“Không có.” Tống Duy Bồ nhanh chóng trả lời lại.

“Vậy anh đau chỗ nào?”

“Không đau.”

“Sao mắt anh…”

“Nắng quá nên chói mắt.”

Mộc Tử Quân: …

Được.

Mạnh miệng thì ráng chịu.

Thị trấn sa mạc không giới hạn tốc độ, chẳng mấy chốc đã chạy được bốn cây số, Tống Duy Bồ cũng dựa theo chỉ dẫn của Miêu San tiến vào cộng đồng nơi đã dựng bảng cảnh báo cấm vào.

Đường phố ở Alice Springs vốn đã rất thô sơ, trong cộng đồng còn tệ hơn nhiều, Mộc Tử Quân còn không dám chắc trong những căn nhà thô sơ bừa bộn kia liệu có người ở hay không, kiến trúc hoàn chỉnh nhất trong đó là một siêu thị bán bia Coors Light.

Đường phố vắng lặng, buổi trưa rất ít người ra đường, hầu như chỉ có mấy con vẹt và chó hoang đi tới đi lui trên mặt đất.

Cuối cùng bọn họ dừng lại trước một ngôi nhà có rèm kéo kín.

Sân nhà vắng tanh, hai ngôi nhà tôn một tầng nằm sát nhau, cây cối trong sân cũng không có người chăm sóc. Mộc Tử Quân hạ cửa sổ nhìn vào trong, sau đó quay đầu hỏi Miêu San: “Là nơi này sao?”

“Phải, họ từng dẫn tôi đến đây một lần.” Miêu San ló đầu ra xem, nhìn thấy cửa nhà khép hờ, trong nhà không giống như có người ở, cửa sổ còn bể nát phân nửa, cô ta nhất thời hoảng hốt lật đật đi xuống xe: “Tôi phải vào trong xem sao.”

Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân lập tức tháo dây an toàn ra, Steve ôm theo gậy đánh bóng chần chừ một lúc, sau đó cũng bất chấp đi xuống xe theo.

Nhiệt độ ngoài trời tăng cao, dưới đất toàn là đất cát, Mộc Tử Quân vừa bước xuống xe đã cảm thấy da mình nóng đến mức đau rát châm chích. Bốn người vừa mới đi về hướng ngôi nhà mái tôn kia vài bước, bất chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở của trẻ con từ nhà bên cạnh truyền đến.

Nương theo tiếng khóc là tiếng đánh đập nặng nề.

Miêu San từng đến đây một lần hiển nhiên hiểu được tình huống nơi đây. Cô ta kéo Mộc Tử Quân đi tiếp, còn không quên giải thích: “Lệ Lệ nói người lớn trong nhà đó thường có hành vi bạo lực gia đình, cảnh sát đã đến đây vài lần nhưng cũng không được gì, chuyện trong cộng đồng người ngoài rất khó quản lý được…”

Tống Duy Bồ nghe vậy chợt khựng lại.

Nhiệt độ tăng cao ngay cả tiếng ồn cũng trở nên ngột ngạt hẳn. Mộc Tử Quân thở dài một hơi, ánh mắt từ nhà bên cạnh dời đến cánh cửa nhà đang khép hờ trước mắt, cô đi được mấy bước mới nhận ra Tống Duy Bồ vẫn còn đứng yên đó chưa đi.

Miêu San đã mở cửa ra, trong nhà tràn ngập mùi rượu bia nồng nặc. Đồ đạc trong nhà và rác thải chất đầy dưới sàn, cô ta đứng ngoài cửa nhìn vào trong, trong ánh sáng mờ tối cũng không thể phân biệt nổi những thứ bày ra dưới đất là gì.

Nhưng ngay sau đó, chợt nghe tiếng Miêu San chửi thề vang lên: “Chết tiệt!”

Mộc Tử Quân vội vàng đi theo cô ta vào trong, lúc này mới nhìn thấy hai bà cụ ngày hôm qua nằm trên sô pha uống bia giờ đang nằm ngang nằm dọc dưới sàn nhà, trong tay còn cầm chai rỗng, đang há miệng ngủ say như chết. Miêu San dùng chân đá những chai rượu nằm la liệt đầy đất, gào lên: “Tôi bảo hai bà đem hai thùng về từ từ uống, chứ không bảo hai bà uống hết hai thùng trong một đêm thế này!”

Steve lại thở phào như trút được gánh nặng: “Không sao là tốt, không sao là tốt rồi.”

Miêu San ghét bỏ kéo hai bà cụ từ dưới đất dậy, Steve và Mộc Tử Quân vội đến đỡ phụ một tay, khiêng hai bà nằm lên sô pha. Mùi hôi trong nhà xen lẫn mùi rượu nồng nặc rất khó ngửi, Mộc Tử Quân thực sự không thể chịu nổi, chỉ kịp nhìn thoáng qua phòng ngủ, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ sạch sẽ hơn ngoài phòng khách một chút, trên mặt bàn còn đặt rất nhiều bức ảnh để trang trí, thậm chí còn có một giá sách chất đầy sách.

Các bà ấy… biết đọc sách sao?

Cô nín thở gần như sắp ngạt, trong đầu thiếu oxy rất khó để suy nghĩ nhiều hơn. Ba người khiêng hai bà cụ vào phòng xong đã vội vã ra ngoài, Tống Duy Bồ đứng ở ngoài cửa không đi vào.

Tiếng đánh đập ở nhà bên cạnh vẫn vang lên nặng nề như thế, tiếng khóc càng lúc càng yếu ớt đi.

“Đi thôi đi thôi.” Miêu San phất tay: “Làm người ta hoảng hồn một phen.”

Mộc Tử Quân gật đầu, ánh mắt bất giác lại nhìn về hướng nhà bên cạnh. Cô đại khái biết được Tống Duy Bồ đang nghĩ gì, bước chân cô khẽ khựng lại, quay sang hỏi Miêu San thay anh: “Có cần đi gõ cửa nhà bên không…”

“Đừng đừng đừng.” Miêu San giật mình sợ hãi nói: “Đang ở trong cộng đồng, cô đừng có làm ẩu. Cảnh sát còn không quản được họ, sao mà cô lo được?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì cả.” Vẻ mặt Miêu San rất nghiêm túc: “Người ở trong đây có lúc tốt thì sẽ rất tốt, nhưng say rượu vào rồi cũng rất đáng sợ, tiếng động nhà bên nghe thôi đã biết là người say rượu, chúng ta không thể xen vào được đâu.”

Mộc Tử Quân không lên tiếng, còn Tống Duy Bồ chỉ “ừm” rồi dẫn đầu nhóm người trở vào trong xe. Ba người họ cũng đi theo sau ngồi vào xe, Mộc Tử Quân ngồi ổn định trên ghế phụ, lúc nghiêng đầu nhìn sang mới nhận ra Tống Duy Bồ đã khởi động xe mở điều hòa, nhưng vẫn lần lữa chưa thắt dây an toàn.

“Đi thôi.” Miêu San ngồi ở ghế sau đã hoàn toàn yên tâm, lúc này mới nói: “Cảm ơn hai người nhé, hai chị em bà ấy không có con cái, nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng không có ai biết… Này!”

Mộc Tử Quân biết vì sao cô ta hét lên “Này”.

Nhiệt độ trong xe vừa hạ xuống, Tống Duy Bồ đã đột ngột đẩy cửa xe ra nhảy xuống sau đó đi vòng qua phía Mộc Tử Quân, kéo mở cửa xe bên cô ra. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí nóng bức, cô nghe thấy anh nói: “Em mở cửa xe đợi tôi, đừng đi vào.”

Sau đó anh xoay người đi, một tay chống trên lan can nhảy qua cửa rào, bước nhanh vào ngôi nhà phát ra tiếng khóc trẻ em kia.

“Anh ta đi làm gì vậy chứ!” Thần kinh căng thẳng mới vừa thả lỏng trong Miêu San lúc này lại thắt chặt, giọng điệu cũng trở nên ngắt quãng.

“Anh ta muốn làm gì thế!” Steve cũng trợn mắt há hốc, nắm chặt cây gậy đánh bóng áp người vào cửa xe.

Bọn họ đều không thấy được cảnh tượng trong nhà, nhưng có thể nghe thấy tiếng khóc ngừng lại trong chốc lát, theo sau là tiếng la lối trầm khàn của đàn ông. Sau một tiếng động lớn vang lên, tiếng khóc lại vang lên lần nữa, lần này còn dữ dội hơn.

Mộc Tử Quân nắm chặt ghế phụ, cố kiềm chế suy nghĩ muốn xuống xe của mình, nhưng trước khi đi anh đã dặn dò cô không được đi vào trong. Steve cũng phản ứng được tình hình, anh ta áp người lên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc, bỗng nhiên đập vào ghế sau rồi đẩy cửa xe ra nhảy xuống.

“Này!” Miêu San đã hoàn toàn bùng nổ: “Các người… Này!”

Steve xách theo gậy đánh bóng biến mất ở sau cửa, có thêm vũ khí rõ ràng gây nên tiếng động lớn hơn. Tiếng khóc lại biến mất, Mộc Tử Quân nghe thấy tiếng động trong nhà vang lên bình bịch khiến gân xanh trên trán như đang co giật, cô nhổm người dậy, Miêu San bỗng nhiên ấn giữ cô lại.

“Cô đừng có đi nữa!” Vẻ mặt Miêu San trông xây xẩm như bị cảm nắng.

Vừa dứt lời, cánh cửa nhà vừa nãy khép hờ đã bị đá ra, Mộc Tử Quân quay đầu nhìn sang, Steve chạy ra ngoài trước, trong tay anh ta còn bế theo một bé gái thổ dân trên hai cánh tay đều là dấu vết do dây lưng đánh tạo ra. Tống Duy Bồ đi ở phía sau, động tác của hai người rất nhanh, một người bước vội vào ghế lái, người kia bế bé gái đặt vào trên đùi Mộc Tử Quân đang mở cửa chờ sẵn sau đó vọt ra ghế sau.

Hai tiếng “phịch phịch” vang lên, cửa trước cửa sau đã lần lượt được đóng kín, chiếc xe việt dã lao đi, bánh xe ma sát trên nhựa đường tạo ra những âm thanh chói tai.

Nhưng càng chói tai hơn là tiếng hét của Miêu San.

“Hai người các người thật là, aaaaaa!”

***

Công ty du lịch.

“Lát nữa ông ta tìm đến đây thì phải làm sao bây giờ!”

“Các người có biết một khi thổ dân tức giận sẽ đập đồ hay không?”

“Hai người họ mới đến đây thì cũng thôi đi, anh đã làm việc ở đây nửa năm rồi, trong lòng anh không rõ vấn đề này sao?”

“Ba người các người, các người…” Thổ dân còn chưa đến đập đồ, Miêu San đã tức giận đến mức đập ống nghe điện thoại bàn, suy cho cùng những thứ đắt tiền khác cũng không nỡ đập.

“Các ngươi làm như vậy khiến tôi giống như người thấy chết không cứu vậy đó!”

“Sao có thể chứ!” Mộc Tử Quân vội vã rót một cốc nước cho cô ta, từ tốn nói: “Đều nhờ cô dẫn bọn tôi đến đó mới gặp được, tôi cảm thấy người mà cô bé này nên biết ơn nhất… chính là cô!”

“Đừng có giở trò viên đạn bọc đường đấy với tôi!” Miêu San hét lên, Mộc Tử Quân biết điều liền im lặng.

Cô không cảm thấy Tống Duy Bồ làm vậy là sai, tuy rằng có một chút nông nổi, quả thực chưa cân nhắc đến hậu quả về sau.

Nhưng cô có quyền lên tiếng, cô biết rõ, lúc con người làm việc theo bản năng thì sẽ không có thời gian để suy xét đến hậu quả.

Steve bôi thuốc lên những vết xanh tím trên cánh tay của cô bé, vẫn còn có một vài nơi anh ta không thể tùy tiện đụng vào, nhưng nhìn thấy Miêu San tức giận, anh ta cũng chỉ có thể nhờ Mộc Tử Quân đến thế tay. Mộc Tử Quân thở dài, bế cô gái thổ dân đang ngơ ngác ngồi trên đùi mình, cô vén áo thun phía sau lưng của cô bé lên, những vết máu trên lưng khiến cô giật mình, gân xanh trên trán co giật không ngừng.

Khi hai nền văn minh va chạm và đối kháng đã để lại khoảng trống pháp luật, cuối cùng những đau đớn khổ cực vẫn đổ lên trên đầu con người.

Miêu San uống liên tục mấy ly nước mới có thể hòa hoãn cơn giận trong người. Cô ta đứng trước cửa nhìn khắp xung quanh, sau khi xác nhận không có người đuổi theo mới đi vào nhìn về phía Tống Duy Bồ.

Từ lúc trở về anh vẫn luôn giữ im lặng như vậy, giờ phút này đây Miêu San cảm nhận thức sâu sắc một điều: đàn ông đẹp trai thì có ích gì, quan trọng nhất vẫn là biết kiểm soát tình hình. Chẳng hạn như Steve, hừ, hôm nay cô ta cũng không khống chế được Steve!

“River đúng không?” Miêu San biết tên anh từ chỗ Steve, cô ta cất giọng bốp chát hỏi: “Anh mang người về rồi đó, anh nói xem nên xử lý việc này thế nào?”

Không ai biết phải xử lý như thế nào.

Mộc Tử Quân bôi thuốc vào lòng bàn tay, che đi vết thương cuối cùng trên người cô bé. Cô bé ngồi trên đùi cô khẽ cựa quậy, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Trái tim cô cũng rung động theo.

Trước đây cô luôn nhìn thổ dân từ xa, bởi vì làn da ngăm đen nên cô thường không nhìn rõ ngũ quan của họ. Lúc này cô mới nhận ra đôi mắt của họ rất đẹp, hai mí mắt sâu thẳm, con ngươi đen trắng rõ ràng, ánh mắt trong veo tựa như nai con.

Cô bé gật đầu với Mộc Tử Quân sau đó nhảy từ trên đùi cô xuống, lấy đi lọ thuốc mỡ trong tay cô bỏ vào trong túi áo của mình. Mộc Tử Quân và Steve im lặng nhìn cô bé rời đi, nhưng cô bé vẫn chưa đi về phía cửa lớn mà là đi đến bên cạnh Tống Duy Bồ vẫn đang trầm mặc ngồi ở sô pha.

Cô bé khi đứng cũng cao xấp xỉ với anh đang ngồi, Tống Duy Bồ nhận thấy chợt ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô bé. Hai người cứ thế nhìn nhau không ai nói gì, bỗng nhiên cô bé ấy vịn vào vai anh, nghiêng người tới hôn vào trên gò má của anh.

Miêu San khoanh tay lẳng lặng nhìn.

Có lẽ con người khi còn là trẻ con rất nhạy cảm, dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, cũng có thể hiểu được ý tứ của họ thông qua hành động cơ thể và giọng điệu. Cô bé nhìn chằm chằm vào Tống Duy Bồ một lúc, rồi lại nhìn thoáng qua Miêu San, sau đó cô bé lại cúi người xuống nói vài câu bên tai Tống Duy Bồ.

Tống Duy Bồ rũ mắt xuống nghe cô bé nói, ánh mắt cứ chớp mở rất từ tốn.

Khi nói xong, cô bé lại hôn vào bên má còn lại của anh, sau đó chầm chậm xoay người, tay ôm lấy thuốc mỡ trong túi áo bước những bước khập khiễng rời khỏi cửa công ty du lịch, đôi chân trần bước ra ánh sáng chói mắt bên ngoài.

Lúc đi ngang qua Miêu San, cô bé dừng bước quay sang nhìn cô ta. Miêu San bất giác có hơi mất tự nhiên, vội dời tầm mắt đi. Thế nhưng trên gương mặt cô bé cũng không hề có biểu cảm gì khác, chỉ bước gần vài bước về phía Miêu San, dùng cơ thể mình dựa vào cánh tay của cô ta để trấn an, sau đó đã bước ra ngoài không nói lời nào nữa.

Lúc cô bé còn ở đây, trong phòng cãi nhau ầm ĩ; lúc cô bé đi rồi lại yên tĩnh lạ thường.

Bên ngoài quá nóng, nóng đến mức Mộc Tử Quân lo lắng cô bé đó vừa bị đánh, giờ lại ra ngoài đường liệu có cảm nắng hay không. Miêu San lấy lại tinh thần mới phản ứng lại với cảm xúc mềm mại vừa rồi, cô ta quay sang Tống Duy bồ, giọng điệu không còn nóng lòng như trước đó mà mang theo vẻ lo lắng nhiều hơn.

“Cô bé đã nói gì với anh vậy?” Cô ta ngập ngừng hỏi.

Tống Duy Bồ cúi đầu, kéo ống tay áo xuống che đi vết thương trên mu bàn tay do chai bia cắt trúng. Dường như anh đã hạ quyết tâm không nói gì nữa, cơ thể phập phồng ngồi đó, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tử Quân.

Mộc Tử Quân sững sờ, cảm thấy câu hỏi của Miêu San bị lờ đi thì có hơi gượng gạo, cô đi vài bước đến bên cạnh Tống Duy Bồ, đưa tay nắm lấy cổ tay anh.

Anh chợt nhíu mày lại, không phải là ánh nắng chói mắt như trước đó nữa, lần này là đau thật. Mộc Tử Quân ý thức được dưới tay áo anh có vết thương, cô vội vàng dời vị trí nắm lên phía trên một chút, thấp giọng hỏi anh: “Cô bé đó nói gì với anh rồi?”

Lúc này anh mới chậm rãi lên tiếng.

“Em ấy nói em ấy sẽ đi tìm mẹ, bảo chúng ta đừng báo cảnh sát.”

“Hết rồi sao?”

“Còn nữa….” Giọng anh rất nhỏ, rõ ràng là đang nói với Mộc Tử Quân: “Em ấy nói bây giờ em ấy rời đi, chúng ta sẽ không gặp phiền phức.”

Rõ ràng là những lời an ủi nhưng Miêu San lại càng bất an hơn. Mộc Tử Quân nhìn Tống Duy Bồ một lúc, cô biết anh không hề phớt lờ những lời Miêu San nói, chỉ là bây giờ có lẽ anh không muốn để tâm đến ai nữa.

Cô vẫn luôn biết anh có những chuyện chưa từng kể cho cô, chẳng qua hôm nay nó lại bộc phát ra ngoài.

Mộc Tử Quân ngẫm nghĩ một lúc sau đó ngập ngừng hỏi Miêu San: “Vậy hay là… bọn tôi về trước, ngày mai nếu Lệ Lệ Quyên Quyên có đến, hai người báo với tôi một tiếng…”

Miêu San gật đầu như trút được gánh nặng.

Mộc Tử Quân và cô ta lưu số điện thoại của nhau, sau đó cô đưa Tống Duy Bồ ra xe. Ánh mặt trời vẫn cháy rực như thế, trong xe oi bức vô cùng, anh để mặc cho cô chỉ đường lái xe đến trước cửa một tiệm thuốc vẫn còn đang mở cửa, đợi cô mua một lọ thuốc dạng xịt, cuối cùng hai người cũng đi về nhà trọ thanh niên.

Đang vào thời điểm trả phòng, khách thuê buổi sáng đã đi hết, khách buổi chiều vẫn chưa đến nên trong nhà trọ vắng vẻ lạ thường, trên hành lang cũng chỉ có hai người họ. Trong phòng cũng ngột ngạt, chi bằng ra bậc thềm bên ngoài thì mát mẻ hơn. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ ngồi trong hành lang, cô bảo anh duỗi tay ra sau đó kéo tay áo của anh ra, ấn đầu xịt vào miệng vết thương.

Anh cau mày lại nhưng không hề tránh né, ánh mắt chăm chú nhìn chỗ thuốc được phun vào vết thương đang ngưng tụ lại thành bọt nước.

Thời tiết quá nóng, băng bó lại thì hầm chưa chắc sẽ khiến vết thương tốt hơn. Mộc Tử Quân cúi xuống thổi nhẹ lên cánh tay anh, xắn tay áo anh lên, thuận tay nhét lọ thuốc xịt vào trong túi quần jean của anh.

“Nếu đau thì nhớ tự xịt nhé.” Cô nói.

Tống Duy Bồ gật đầu nhìn vào vết thương một lúc rồi lại nhìn sang cô.

Mộc Tử Quân cũng đang chắp tay sau lưng nhìn anh.

Anh chợt cảm thấy cổ họng mình khô khốc, không phải vì khí hậu sa mạc mà là vì nguyên nhân khác. Anh mím đôi môi khô khốc, những vết nứt toét ra trên môi đã không còn đau nữa, có lẽ vết thương để yên không quan tâm đến sẽ trở nên như thế rồi dần dần tê dại đi, như thể nó không phải là một bộ phận trên cơ thể mình vậy.

Ngược lại là vết thương mới trên cổ tay đang đau nhói, bởi vì vừa mới xử lý còn được xịt thuốc vào. Có lẽ cơn đau là dấu hiệu của sự lành lại.

“Em không hỏi tôi điều gì sao?” Anh lên tiếng, giọng nói cũng trở nên trầm khàn.

“Không hỏi, cũng không có gì để hỏi, nhưng có vài lời muốn nói với anh.” Cô cất lời.

Tống Duy Bồ nhìn vào đôi mắt cô, nghe thấy giọng nói của mình vang lên tựa như đến từ một nơi rất xa.

“Em muốn nói gì?” Anh nghe thấy mình đang hỏi.

“Chuyện của cô bé ngày hôm nay.” Mộc Tử Quân nói: “Tôi cảm thấy anh không làm sai gì cả.”

“Thật sao?” Giọng nói của anh tiếp tục vang vọng trong một không gian trống trải.

“Ừm.” Mộc Tử Quân nói tiếp: “Tôi cảm thấy anh làm rất đúng, tôi cho rằng có những lúc chúng ta nên nghe theo bản năng của mình.”

Cô chắp tay đứng đó, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh của anh. Đôi mắt của Tống Duy Bồ rất giống đôi mắt của cô bé kia, vừa đen vừa sâu, đôi mắt quá mức sạch sẽ và rõ ràng đến mức có một loại cảm giác hoang dã.

Anh chợt đưa tay ra kéo cô vào lòng.

Cánh tay anh vòng qua dưới vai cô ôm lấy bả vai còn lại; tay kia từ từ vòng qua eo cô. Anh cúi đầu xuống, vùi đầu vào hõm cổ cô.

“Nói lại một lần nữa, được không?” Anh khẽ hỏi.

Mộc Tử Quân nhắm mắt, vươn cánh tay ra áp lên lưng anh.

“Anh không làm sai gì cả.” Cô khẽ nói.

Lúc cô nói xong lần thứ hai, cánh tay của Tống Duy Bồ đã buông lỏng một chút, sau đó cả người anh cũng thả lỏng hơn.

Tống Duy Bồ chợt nhận ra rằng Mộc Tử Quân rất hiếm khi hỏi anh chuyện gì, anh cho cô cái quyền được vượt khỏi ranh giới, nhưng cô vẫn luôn dừng lại ở bên ngoài ranh giới đó. Còn về bản thân anh, vào giờ phút này đây điều anh rất muốn biết lại là một chuyện khác…

Nếu như cô gái trong lòng anh làm việc gì cũng dựa theo bản năng, vậy cái ôm lúc này đây cũng là bản năng sao?

Hay là đã có một chút tình yêu rồi?