Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 22




Ực, Mộc Tử Quân giật mình nuốt cả miếng đậu hũ trong bát canh tương đậu xuống cổ, cô bị phỏng nóng đến mức chảy nước mắt.

“Thuê chung với anh sao?” Cô chật vật hỏi.

Anh nghiền ngẫm lời cô nói, sau đó sửa lại: “Là thuê nhà của tôi.”

Mộc Tử Quân làm ngơ, cố bình tĩnh hết sức có thể: “Tôi thuê chung với anh liệu có được không… Hai người chúng ta… Trước đây bạn cùng nhà tôi đều là phụ nữ cả…”

Tống Duy Bồ thản nhiên nói: “Căn nhà thứ tư mà em vừa ý chẳng phải bạn cùng nhà cũng toàn đàn ông sao?”

Mộc Tử Quân: …

“Một người đàn ông tùy tiện nào cũng được, tôi không được sao?” Tống Duy Bồ tỏ ra không vui.

Mộc Tử Quân: …

“Thực ra tôi đi tìm Do Gia cũng…”

“Nhà của Do Gia là studio.”

Giọng điệu Tống Duy Bồ nghe không mấy tử tế nhưng rất có lý: “Em có thể ngủ dưới sàn được mấy ngày?”

“Vậy tôi có thể tìm xem trên Airbnb (*)…”

“Trên Airbnb, tìm một nơi có giao thông thuận tiện cũng tốn ít nhất 80 đô một đêm.”

(*) Airbnb được hiểu là từ viết tắt của cụm từ trong tiếng Anh –  Air Bed and Breakfast. Đây là một mô hình startup nhằm kết nối chính những người có nhu cầu thuê nhà, thuê phòng nghỉ với những người có mong muốn cũng như có phòng cho thuê trên khắp thế giới.

Mộc Tử Quân: … Cô im lặng được chưa.

Không khí căng thẳng này kéo dài chưa được bao lâu, Tống Duy Bồ đã thay đổi giọng điệu, trở về phong cách ôn tồn dẫn dắt của anh.

“Hơn nữa trong thời gian đó em cũng có thể tiếp tục tìm nhà phù hợp cho mình, em cứ xem như em ở nhà tôi để đổi gió đi.”

Đổi gió?

Mộc Tử Quân rơi vào trạng thái suy nghĩ.

Tạm thời ở lại đây cũng không phải là không thể…

“Ở nhà tôi, nếu em có đi đến hiệu sách cũng gần hơn…”

… thích hợp đến quá mức…

“Về sau em có việc gì muốn bàn bạc với tôi cũng tiện hơn…”

… suy nghĩ thế này có hơi tỉ mỉ rồi nhỉ!

“Tống Duy Bồ à.”

Mộc Tử Quân đặt ngang đôi đũa lên bát canh đậu tương, bình tĩnh lên tiếng:

“Thực ra những căn nhà tôi đi xem lúc chiều cũng không đến nỗi tệ như anh nói, đúng chứ?”

Trong nháy mắt, Tống Duy Bồ dừng việc tẩy não cô lại, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Mấy căn nhà đó cũng thực sự…”

Anh khựng lại, lúc lên tiếng lần nữa giọng điệu trở nên quả quyết hơn.

“Chất lượng không bằng nhà tôi.”

Mộc Tử Quân: …

***

Cô vừa đến Melbourne được ba tháng, hành lý mang theo bên người chỉ cần một chiếc vali là có thể chứa đầy. Chủ nhà vừa hay không có ở nhà, cô đặt một vài thứ không mang đi được để trong ngăn tủ khóa lại. Lúc ra ngoài, Tống Duy Bồ đã gọi sẵn xe đợi cô bên ngoài.

Mộc Tử Quân chần chừ một lát mới hỏi anh: “Tôi còn có một cô bạn người Malaysia, cô ấy phải làm sao đây?”

Dựa theo tính cách của Tống Duy Bồ, cô gần như dự đoán được anh sẽ cảm thấy mình đang lo chuyện bao đồng. Nhưng không ngờ anh lại ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gõ ngón tay lên điện thoại.

“Tối nay em nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy mau chóng chuyển nhà đi. Ngày mai tôi sẽ dẫn cảnh sát và bạn tôi đến đây, sắp tới có lẽ gã sẽ không dám nữa, với lại…”

Anh khựng lại, sau đó bổ sung thêm một câu: “Em nhớ hỏi cô bạn đã chuyển đi kia nhé, nếu như cô ấy đồng ý thì có thể đến giúp chúng ta làm chứng.”

Anh mở cốp xe đặt hành lý của Mộc Tử Quân vào trong, sau đó hai người mới lên xe. Thế gian đúng là kỳ diệu, trước kia là anh đưa cô đến nơi này, giờ cũng là người đón cô đi. Mộc Tử Quân ấn mở cửa sổ, nhìn tòa nhà kia dần biến mất trong tầm mắt, chợt nhớ đến dáng vẻ cuồng loạn của cô bạn cùng nhà sáng sớm hôm nay, trong lòng cô có chút sợ hãi.

Chủ nhà tùy tiện đến nước này, rõ ràng đã dám chắc rằng cô ấy sẽ không báo cảnh sát, đối với những du học sinh chưa đầy hai mươi tuổi mà nói, tinh thần thể lực đều chỉ vừa đủ để chống đỡ cuộc sống học tập bên này, theo bản năng sẽ trốn tránh những trình tự xã hội phức tạp kia.

Vậy nên họ chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, thế là ai cũng có thể bị hãm hại. Duy trì cuộc sống cơ bản còn như thế, nói chi đến việc cô ấy còn có một công việc gian nan phải làm.

Thực ra nghĩ kỹ lại, nếu như không phải cô vừa đến Melbourne đã gặp được Tống Duy Bồ, e rằng quá trình tìm kiếm Kim Hồng Mai sẽ không thể nào thuận lợi được như vậy.

Trong lòng cô nhất thời có hàng vạn ưu tư, cô thôi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, chuyển hướng nhìn sang Tống Duy Bồ, muốn cảm khái với anh một phen.

Mộc Tử Quân: …

Tống Duy Bồ lại ngủ mất rồi.

Từ nhà cô đến nhà Tống Duy Bồ cũng không xa, nhưng vì có hành lý nên mới phải gọi xe. Chiếc xe chạy vào phố người Hoa, Mộc Tử Quân đánh thức Tống Duy Bồ dậy, hai người kéo vali đi qua con đường nhỏ sau cùng mà xe không chạy vào được.

Trước đây cô từng đến nhà Tống Duy Bồ hai lần, nhưng chỉ đến phòng khách và phòng của Kim Hồng Mai, không ngờ trong nhà còn có phòng ở thứ ba. Trong phòng trông cũng khá sạch sẽ, chỉ có hơi ngột ngạt một chút, Tống Duy Bồ bèn mở cửa để thoáng khí.

Hướng phòng và diện tích phòng so ra vẫn kém hơn phòng của Tống Duy Bồ và Kim Hồng Mai, nhưng lại tốt hơn nhiều so với căn phòng tầng một cô ở trước đó. Mộc Tử Quân thay vỏ chăn và ga giường của mình, đẩy vali vào trong góc tường, lúc quay đầu lại, xung quanh cô chỉ là căn phòng trống với bốn bức tường.

Cô bất giác lại đồng cảm với tâm trạng của Kim Hồng Mai lúc ban đầu khi mới đến phố người Hoa. Theo lời Đường Minh Hạc nói, lúc bà ấy mới đến đã sống trong khách sạn Trường An. Vậy sau đó làm sao bà có được ngôi nhà này? Làm sao bà có được mặt tiền cửa hiệu dưới tầng, thậm chí là cả hiệu sách trên tầng hai của sòng bạc?

Năm đó lúc bà mới vào đây, căn phòng nhất định còn trống trải hơn so với cô bây giờ. Cô đã gặp được Tống Duy Bồ, Tống Duy Bồ đã giúp đỡ cố rất nhiều. Vậy Kim Hồng Mai có từng gặp được ai không?

Trần Nguyên Cương, Đường Minh Hạc, hai người họ đều nhận được ân huệ của bà, vậy có ai từng giúp đỡ bà không? Tống Duy Bồ giúp cô vì cô trông giống Kim Hồng Mai, vậy Kim Hồng Mai…

Mộc Tử Quân trải chăn đệm xong, lúc quay đầu lại, Tống Duy Bồ đã đẩy một cái bàn vào phòng cô. Cạnh bàn đặt sát tường, mọi thứ đều đã sắp xếp đâu vào đấy, phòng khách để không đã lâu cuối cùng cũng có người vào ở. Tống Duy Bồ lại nói với cô về những chú ý trong phòng bếp và nhà vệ sinh, trời bên ngoài đã tối đen.

Đi tìm nhà suốt cả buổi chiều còn bận rộn chuyển nhà đi, Mộc Tử Quân có thể cảm giác được mình đã đói đến mức tuột đường. Cô giục Tống Duy Bồ xuống lầu ăn cơm, anh gật đầu rồi lại bảo cô đợi một chút, anh đi vào phòng bếp lấy ra một cái đĩa.

“Về sau em nhớ đừng dùng cái đĩa này.” Anh nói, sau đó bóc một quả chuối đặt vào trong đĩa bẻ thành ba khúc, anh ló đầu ra cửa sổ đặt đĩa chuối lên trên bệ.

“Cái gì thế?” Mộc Tử Quân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, cô hoàn toàn không thấy gì cả.

“Nhà anh nuôi con gì sao?”

“Không phải tôi nuôi.” Tống Duy Bồ nói, từ trên cửa sổ đi xuống: “Chuột possum, buổi tối thường sẽ đến đây, nếu không có đồ ăn chúng sẽ kêu.”

Trước đó Do Gia từng nhắc đến với cô, chuột possum là động vật thành thị thường gặp nhất ở nước Úc, đến đêm chúng thường nhảy lung tung trên mái nhà và trên cây, kêu lên những âm thanh khàn khàn khó nghe.

Con vật này rất sợ người, không biết sao Tống Duy Bồ lại cho nó ăn như nuôi mèo hoang vậy. Vẫn chưa đến lúc chúng ghé nhà, Mộc Tử Quân đi theo Tống Duy Bồ đi đến phố người Hoa ăn cơm rồi trở lại, ai nấy tự trở về phòng ngủ của mình.

Bỗng nhiên đi vào nhà lạ, cô tưởng rằng mình sẽ không quen, nhưng lúc thật sự nằm xuống lại cảm thấy mọi thứ rất tự nhiên.

Nói chung cũng chỉ ở tạm thời mà thôi, cô còn phải tìm nhà mới, ở đây một thời gian chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.

Tống Duy Bồ ngủ phòng sát vách phòng cô, trong phòng không có tiếng động gì cả, mọi thứ đều im ắng. Mộc Tử Quân lại nằm trên giường trằn trọc một lúc, lúc không nhịn được nữa mới ngồi dậy, rón rén đi ra ngoài phòng khách.

Cô kéo bức màn ra, nhìn thấy trên bệ ngoài cửa sổ có một bóng dáng nho nhỏ đang vục mặt xuống tập trung ăn chuối. Cô vịn tay trên cửa sổ nhìn đến xuất thần, ánh đèn trong phòng khách chiếu len lỏi ra bên ngoài phòng, con chuột đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen láy sáng rực đó nhìn cô.

Cô thành thật nghĩ, trông dáng vẻ thực sự không đẹp mắt mà.

Một người một chuột bốn mắt nhìn nhau, nó giật mình nhảy về sau, trong miệng còn ngậm miếng chuối vừa gặm, vội vàng bật nhảy lên sang nóc nhà bên cạnh.

Nó vừa ngậm và mang theo nên có rời đi giữa chừng cũng không tính là lỗ. Mộc Tử Quân nhìn theo bóng lưng nó chạy đi đến khi biến mất trong màn đêm, chợt cô hiểu ra một vài điều.

Kể từ khi Kim Hồng Mai qua đời, Tống Duy Bồ chắc hẳn… đã một mình trải qua cuộc sống rất khó khăn.

Ngày đầu tiên đến Melbourne thay đổi chỗ ngủ, Mộc Tử Quân cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Ngày mai là thứ bảy, cô ngủ một giấc đến 9 giờ, lúc tỉnh dậy đã nghe thấy hai giọng nam đang nói chuyện trong phòng khách.

Hai người đều nói tiếng Anh, một người là Tống Duy Bồ, giọng nam còn lại cô không biết. Mộc Tử Quân từ trên giường ngồi dậy, nghĩ đến cảnh đi rửa mặt phải đi qua phòng khách, cô có hơi chần chừ.

Nhưng lúc cô mặc quần áo đã tạo ra tiếng động, trong phòng khách giọng nói của Tống Duy Bồ chợt khựng lại. Rất nhanh, cô đã nghe thấy tiếng Tống Duy Bồ bảo đối phương xuống lầu đợi.

Tiếng bước chân đi kèm tiếng đóng cửa, cô nín thở lắng nghe, cô đẩy cửa phòng ngủ mở ra một khe hở thò đầu ra ngoài. Tống Duy Bồ bưng cà phê ngồi tựa vào bàn từ từ nhấm nháp, hai người đưa mắt nhìn nhau, cô nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”

Tống Duy Bồ dường như đang cân nhắc xem phải giải thích người nọ với cô thế nào.

“Thực ra người này em cũng biết.” Anh nói.

“Tôi biết sao?” Mộc Tử Quân nghiêng đầu suy nghĩ.

“Thậm chí em từng thảo luận về người này với tôi.” Tống Duy Bồ nói, rồi lại liếc nhìn thời gian trên điện thoại: “10 giờ cảnh sát sẽ đến chỗ chủ nhà cũ của em, em tranh thủ đi, tôi sẽ lái xe đưa hai người đến đó.”

Hôm qua anh nói là bạn bè học khoa Luật…. nghe có hơi quen tai, nhưng nghe qua cũng không nhớ ra được là ai, cho nên Mộc Tử Quân cũng chỉ gật đầu, sau đó gửi tin nhắn cho cô bạn người Singapore kia. Hôm qua hai người có liên lạc với nhau, đối phương nói lúc nào đi thì gọi cô ấy, cô ấy có thể đến được.

Mộc Tử Quân rửa mặt trong nhà vệ sinh, trong lòng thầm nghĩ, ở trước mặt cảnh sát có phải mình càng hốc hác sẽ càng tốt hơn hay không, tốt nhất nên tỏ ra mình cả đêm không ngủ, thế nên cô dứt khoát không trang điểm nữa, chỉ chộp lấy chiếc hoodies màu xanh đi theo Tống Duy Bồ xuống lầu.

Dù sao thì mấy lần trước xuất hiện ở trước mặt anh cũng như thế này, sau này cô cũng không cần thiết phải duy trì hình tượng nữa.

“Mộc Tử Quân.” Tống Duy Bồ ở đằng sau bỗng nhiên gọi cô, cô quay đầu lại, anh ném cho cô một miếng bánh mì, sau đó cầm lấy chìa khóa trên bàn đi lái xe ra.

Mộc Tử Quân gặm bánh mì đi theo anh xuống bên ngoài cửa hàng, sau đó lại đi vòng ra gara ở đằng sau. Trong gara ngoài chiếc xe bán tải của anh còn một chiếc mô tô màu đen, ở giữa thân xe có chỗ linh kiện được sơn màu xanh sáng rất nổi bật. Có một chàng trai đang đứng bên chiếc mô tô, dáng người xấp xỉ với Tống Duy Bồ, mặc áo sơ mi quần tây nghiêm túc, cả người toát ra khí chất gần như muốn in ba chữ  “L-A-W” trên trán, hơn nữa bởi vì khí chất quá rõ ràng, rất có tiềm năng làm “tên khốn”.

Khoan đã.

Có lẽ là đã giới thiệu Mộc Tử Quân với anh ấy rồi nên Tống Duy Bồ không nói nhiều với anh ấy nữa, chỉ vẫy tay ra hiệu Mộc Tử Quân đi tới, chỉ vào ký hiệu khoa Luật, nói qua loa một câu: “Steve.”

Steve.

Steve đây sao?

Mộc Tử Quân chỉ “à” một tiếng, hình tượng người không ra gì trong lời Đường Qùy nói chợt hiện ra trước mắt cô. Cô liếc nhìn Steve rồi lại nhìn Tống Duy Bồ, anh nhướng mày ra hiệu: “Cậu ấy đến để giúp em can thiệp chuyện với chủ nhà.”

Mộc Tử Quân: …

Cô chỉ đang đơn phương giải quyết mối thù cũ giữa Đường Quỳ và Steve.

Đối phương bắt tay cô một cách trang trọng, cũng nói tiếng Trung rất lưu loát: “River có nhắc qua với anh, em tên là Kiri đúng chứ? Lúc nhỏ anh là hàng xóm của cậu ấy trong phố người Hoa, hiện giờ đang học Luật ở trường mình.”

Mộc Tử Quân gật đầu, cô cũng khá bất ngờ với trình độ khẩu ngữ của anh ta: “Hoa kiều các anh nói tiếng Trung không có áp lực à?”

“Những người sinh ra bên này sẽ có hơi mất công một chút. Anh muốn làm luật sư song ngữ xuyên quốc gia nên đã luyện tập rất lâu, bây giờ đã tiến bộ hơn nhiều.”

Phía sau xe của Tống Duy Bồ chất đồ gì đó, anh nhảy lên trên dọn dẹp, sau đó ngồi xổm trên xe nhìn hai người trò chuyện.

“Chỉ đi gặp cảnh sát thôi, cậu có cần ăn mặc thế này không?” Tống Duy Bồ hỏi.

“Chiều nay tôi còn có lịch thực tập ở công ty luật mà.” Steve nghiêm túc giải thích: “Hơn nữa ăn mặc lịch sự thế này, chủ nhà của cô ấy sẽ cảm thấy tôi rất chuyên nghiệp.”

Mộc Tử Quân cảm thấy Steve đến giúp cô, cô cũng khích lệ: “Đúng là rất chuyên nghiệp, em cảm thấy nam sinh mặc chỉnh tề thế này sẽ có cảm giác rất chuyên nghiệp, siêu đẹp trai, siêu ngầu luôn.”

Steve nhận được sự khẳng định thì kiêu ngạo ngẩng cao đầu, Tống Duy Bồ đánh giá anh ấy từ trên xuống dưới, không nói lời nào đã nhảy xuống xe, ném chìa khóa cho anh ta.

“Sao vậy?” Trên nét mặt Steve lộ vẻ nghi hoặc.

“Nhìn cậu mặc chỉnh tề có cảm giác rất chuyên nghiệp.” Tống Duy Bồ đi thẳng đến mở cửa ghế phụ: “Rất thích hợp làm tài xế.”

Mộc Tử Quân và Steve: …

Lúc ba người đi qua đó, cảnh sát đã chờ ở trước cổng tòa nhà thuê cũ của cô. Tống Duy Bồ nói với cảnh sát đương sự không muốn gặp lại chủ nhà, Mộc Tử Quân dứt khoát không xuống xe, có một nữ cảnh sát lên xe tiến hành hỏi chuyện cô và cô bạn Singapore cùng nhà.

Hai cô gái từ ghế sau khom lưng rướn người về phía ghế lái nhìn Tống Duy Bồ và Steve đang nói chuyện với cảnh sát giúp họ. Dáng người hai người đều rất cao, đứng trước cảnh sát vóc dáng cao lớn cũng không hề yếu thế. Lần đầu tiên Mộc Tử Quân nghe thấy cô ấy lên tiếng với giọng điệu thân thiện: “Đẹp trai quá, muốn tìm một anh để hẹn hò.”

Phụ nữ trên toàn thế giới lúc động lòng đều như nhau, Mộc Tử Quân hắng giọng nói: “Người bên trái cô cứ tùy ý.”

Bạn cùng nhà nhìn cô: “Anh bên phải thì sao?”

Tầm mắt Mộc Tử Quân do dự trên người Tống Duy Bồ vài giây, cô nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh ấy… anh ấy có vẻ không thích phụ nữ.”

Bạn cùng nhà thở dài thất vọng, sau đó ánh mắt thiêu đốt ấy lại dời về phía Steve đứng bên trái. Mộc Tử Quân chột dạ nhìn về phía Tống Duy Bồ, nhận ra đối phương đang nghiêng  đầu nhìn sang bên này, còn vẫy tay với cô.

Chủ nhà đã bị một nam cảnh sát đưa đi thẩm vấn, Mộc Tử Quân xuống xe, nữ cảnh sát nói với cô bây giờ có thể đem toàn bộ hành lý còn lại đi, đợi đến khi điều tra lục soát có kết quả, phía cảnh sát sẽ cưỡng chế chủ nhà trả lại tiền đặt cọc.

Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, Mộc Tử Quân thở phào một hơi, cô lên xe lấy chiếc vali trống xuống, bảo Tống Duy Bồ đợi một lát, cô đi đến phòng mình thu dọn đồ đạc.

Anh đưa mắt nhìn cô bước vào phòng, một bóng dáng bước tới đứng bên cạnh anh. Anh quay đầu lại, Steve liếc mắt nhìn về phía Mộc Tử Quân vừa biến mất, nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Đừng cười như thế.” Tống Duy Bồ đổi sang tiếng Anh, giọng điệu không được tự nhiên cho lắm: “Cũng không phải tôi chưa từng nhắc với cậu về chuyện của cô ấy.”

“Đúng là có nhắc tới.” Steve lấy ra một tờ giấy trắng được gấp gọn trong túi quần, “nhưng lúc đó cậu chỉ bảo tôi giúp cậu tìm thông tin ghi chép của một cửa hàng ở Melbourne được chính quyền thành phố lưu lại năm 1942, chứ không có nhắc…”

Steve đưa tư liệu về cửa hàng quần áo có đóng dấu “Hồng Mai Diệp” vào trong tay Tống Duy Bồ.

“Không có nhắc đến việc cậu lấy danh nghĩa chủ cho thuê, chịu trách nhiệm công việc của một người bạn trai.”

Tống Duy Bồ im lặng xem tư liệu, sau đó gấp gọn bỏ vào trong túi áo, Steve vẫn còn cười rất thô thiển, anh liếc mắt nhìn sang, thản nhiên nói: “Năm đó sao cậu không bị đánh chết đi cho rồi?”

“Tôi còn phải cảm ơn cậu năm đó đã đứng ra nữa đấy.” Steve nói rất bỉ ổi: “Trước đó tôi có học một lớp tiếng Trung, cậu biết hành vi của cậu ở Trung Quốc gọi là gì không?

Steve khựng lại một lát rồi chuyển sang tiếng Trung: “Học tập theo tấm gương Lôi Phong?”

Tống Duy Bồ: …

Màn thể hiện của Steve cũng không kéo dài được quá lâu, Mộc Tử Quân đã đi ra ngoài, Steve đã trở lại với nụ cười hiền lành và vô hại trước đó, còn ân cần giúp cô đặt vali lên sau xe bán tải. Lúc ba người lên xe, cô bạn cùng nhà kia xuống xe, lúc đi ngang qua Steve còn ngượng ngùng xin số điện thoại của đối phương.

Tống Duy Bồ ngoảnh mặt làm thinh, chỉ cười khẩy một tiếng.

Trên đường trở về sẽ do Tống Duy Bồ lái xe, Mộc Tử Quân ngồi ghế phụ, cô thắt dây an toàn xong mới quay sang hỏi Tống Duy Bồ: “Anh cười gì vậy?”

“Tôi cười bạn cùng nhà của em quá ngây thơ.”

Anh và Mộc Tử Quân đã thắt dây an toàn xong, Steve ngồi ghế sau vẫn đang thong thả uống nước. Anh cũng chẳng thèm đợi, một chân đạp ga lái đi ngay khiến Steve giật mình sặc nước, phun ướt một bên quần tây.

Công ty luật nơi Steve thực tập nằm bên bờ đối diện sông Yarra, Tống Duy Bồ lái xe đưa anh ấy qua đó, sau đó lại đưa Mộc Tử Quân về nhà. Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, anh đỗ xe bên ngoài gara để rửa xe, Mộc Tử Quân đợi anh ở bên cạnh.

Vòi rửa xe treo trong gara, anh nối vòi xịt với nguồn nước rồi kéo ra ngoài. Trong nháy mắt cột nước phun mạnh ra ngoài, bắn ra tung tóe vô số giọt nước lên đầu xe, thậm chí ánh sáng còn khúc xạ ánh ra những dải màu cầu vồng trong sương nước.

Mộc Tử Quân chắp tay sau lưng lùi về sau, dựa người vào chiếc xe mô tô bên cạnh. Cô quay đầu nhìn xe, rồi lại cất cao giọng hỏi Tống Duy Bồ: “Anh còn biết lái mô tô à?”

Cách lớp sương nước, anh gật đầu với cô.

Mộc Tử Quân tiếp tục chắp tay sau lưng đi quan sát gara, đi khắp một vòng quay lại, cô hỏi anh:

“Steve này khác hẳn với Steve trong lời Đường Quỳ nói, anh ấy có giống đàn ông cặn bã đâu.”

Nói rồi cô bổ sung thêm một câu: “Anh ấy là bạn thân của anh sao?”

“Cũng được coi là thế, nhưng cũng không thân đến thế đâu.” Anh nói.

Mộc Tử Quân không phản bác, cô thầm nghĩ, đoán chừng hai người chỉ ở mức độ khá thân nhau. Tống Duy Bồ tắt nước, đi đến bên góc kia, giơ tay chỉ vào một chỗ cách đó không xa: “Trước đây cậu ấy sống cùng ba mẹ ở chỗ đó.”

Tòa nhà gạch đỏ họ sống ở phía trước là quán cơm, trước đây là một căn hộ bốn tầng có màu be rất thấp, vẻ ngoài có hơi cổ kính. Mộc Tử Quân chắp tay nhìn sang, lúc quay đầu lại đã thấy Tống Duy Bồ tắt vòi phun, đứng khom lưng lau cửa sổ xe.

Xe bán tải khá cao, cửa sổ xe càng cao hơn, Tống Duy Bồ dứt khoát chống cánh tay quỳ trên đầu xe, một tay cầm ống nước, tay kia ngoắc Mộc Tử Quân tới.

Cô ngơ ngác đi sang.

“Em vào trong xe đi.” Anh nói: “Tôi ở bên ngoài không nhìn rõ được cửa xe bẩn ở chỗ nào.”

Từ bên ngoài chỗ sáng rất khó nhìn thấy chỗ tối thông qua cửa kính, nhưng nếu từ chỗ tối nhìn ra chỗ sáng thì vết bẩn sẽ hiện rõ ràng hơn. Mộc Tử Quân tự nghĩ mình cũng không giúp đỡ được gì thực tế cho anh, thế nên cô nghe theo lời anh chui vào ghế lái. Lúc ngước mắt lên, Tống Duy Bồ đang khuỵu một gối ở đầu xe, một tay chống vào cửa sổ, cách một tấm kính anh ở đó đợi cô ngồi ổn định.

Ánh nắng ngoài cửa chói chang, anh rửa xe nên đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc một áo thun trắng dài tay dường như cũng phản chiếu hình ảnh lên mặt kính. Cô chần chừ một lát, sau đó duỗi tay chỉ vào một vệt xám loang lổ rõ ràng nhất.

Trong nháy mắt ống nước đã phun mạnh tới, cửa kính vang lên tiếng động, dòng nước lao tới cuốn trôi vết bẩn xám xịt kia đi. Mộc Tử Quân bật cười, cảm thấy mình giống như đang chơi trò chơi tiêu diệt vậy, ngón tay lại chỉ vào một chỗ khác, Tống Duy Bồ lại đổi chân quỳ xuống, vòi phun lại kéo nghiêng qua bắn ra bọt nước lên trên mặt kính, sau đó lại ngưng tụ thành những vệt nước.

Hai người một trong một ngoài làm việc rất hiệu quả, đến cuối cùng chỉ còn một mảng vết bẩn có hơi ngoan cố. Cô dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên mặt kính, Tống Duy Bồ phun nước hai lần nhưng không có tác dụng gì. Cô cũng nôn nóng, nhổm người dậy đặt đầu ngón tay trên mặt kính muốn vẽ ra cho anh một phạm vi chính xác hơn.

Có lẽ là anh thực sự không nhìn thấy rõ, mà Mộc Tử Quân đã chỉ vào cùng một chỗ tận ba lần. Vào khoảnh khắc cô đặt đầu ngón tay vào mặt kính, anh cũng đưa tay ra, cách một tấm kính, áp tay mình vào ngón tay cô.

Cô sững sờ, trái tim đột nhiên đập loạn xạ, ngoài mặt vẫn vờ trấn tĩnh ra hiệu cho anh chỗ kính bị bẩn. Tay anh cũng vẽ ra một vòng tròn men theo hình dáng đầu ngón tay cô vẽ ra, sau đó anh cầm vòi nước phun vào vị trí rất gần tâm vòng tròn, gần như để vòi sát mặt kính.

Nước từ trong vòi chợt phun mạnh ra ngoài, lấy vòng tròn làm trung tâm bắn ra thành những bọt nước lớn từ từ phủ khắp toàn bộ cửa kính xe. Tất cả những gì Mộc Tử Quân nhìn thấy trước mặt chỉ là những tia sáng mặt trời vỡ vụn trước vệt nước bám trên mặt kính. Cô đợi một hồi lâu, cho đến khi cửa xe đã sạch sẽ hoàn toàn, bọt nước từ từ chảy xuống, bóng dáng Tống Duy Bồ hiện ra rõ ràng trong tấm mắt, anh vẫy tay ra hiệu cho cô xuống xe.

Cảnh tượng mặt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời đó cứ đọng lại mãi trong đầu không tan đi, Mộc Tử Quân gian nan mở cửa xe đi ra bên ngoài. Có lẽ là vì cô bước đi chậm chạp, Tống Duy Bồ nhảy từ trên đầu xe xuống mà vẫn chưa đi ngay, anh quay đầu hỏi cô: “Em sao vậy?”

Đầu thuyền rung lắc mạnh, thuyền trưởng choáng váng. Mộc Tử Quân xua tay, ngơ ngác nói:

“Anh không cần lo cho tôi đâu.”

“Tôi đột nhiên có hơi… say sóng mà thôi.”

***

Cầu thang bên ngoài phòng thông với bệ cửa sổ, Mộc Tử Quân đi theo anh lên lầu, nhìn anh cầm lấy cái đĩa của chuột possum xuống, sau đó mở cửa để cô vào. Cô còn chưa ngồi yên trên ghế sô pha, anh đã đưa một tờ giấy trắng được gấp gọn cho cô.

“Gì vậy?”

“Hồng Mai Diệp.”

Cô ngây người một lát, sau đó mở tờ giấy đó ra ngay lập tức.

Trên mặt giấy là hai tấm ảnh đã được in ra, bất kể nét bút mờ nhạt hay là kiểu bố trí chữ viết trong ảnh cũng đều cho thấy chúng đã lâu đời. Cuối trang còn có dòng chữ viết hoa bằng tiếng Anh được viết bằng bút máy, hai chữ cuối cùng là hai từ đơn rất rõ ràng, là “Ye” (*).

(*)Mr.Ye: Ông Diệp

Mộc Tử Quân lướt nhanh qua, thấy hai bức ảnh lần lượt là đăng ký kinh doanh và mua nhà, tên cửa hàng rõ ràng là “ROSE & LEAVES”, dễ nhận ra được đây là tên tiếng Anh của Hồng Mai Diệp.

Mặt sau còn có thông tin, cô lật qua xem, phát hiện còn có một bản chứng nhận chuyển nhượng quyền tài sản. Lần này không còn dùng tên tiếng Anh để ký tên nữa, hai chữ ký một trước một sau, một dòng là “Kim Hồng Mai” được viết từng nét nhẹ nhàng, dòng còn lại là “Diệp Nhữ Thu” bằng ngòi bút mạnh mẽ.

Ba chữ phía sau được viết bằng nét chữ rất đẹp đẽ, có thể thấy được tính cách con người không hề kém cạnh.

Kim Hồng Mai, Diệp Nhữ Thu, Hồng Mai Diệp…

Mộc Tử Quân nhìn chằm chằm vào cái tên này hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Duy Bồ, lời nói có hơi ngập ngừng.

“Anh… “ Cô do dự hỏi: “Có xem cái này chưa?”

“Chưa xem nội dung.” Tống Duy Bồ nói: “Steve vừa mới đưa tôi, sao vậy?”

“Không có gì.” Mộc Tử Quân cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình bây giờ là thế nào.

“Vậy anh… trước đây anh có từng nghe bà ngoại anh nhắc đến một người tên là Diệp Nhữ Thu không?”

Cô luôn hỏi anh rằng anh có nghe được đôi câu vài lời nào từ manh mối tìm được hay không, nhưng mỗi lần như thế câu chuyện lại kết thúc trong cái lắc đầu của anh, lần này cũng không ngoại lệ. Mộc Tử Quân nhớ đến đêm đó anh đã nói “Tôi hối hận vì đã không nói chuyện với bà nhiều hơn”, hối hận vì sự thiếu hiểu biết của mình.

Vừa tiếc nuối cũng vừa nảy sinh lòng thù địch với người đàn ông họ Diệp này. Trên tờ giấy là nét bút rắn rỏi của đàn ông… một cái tên rất hay, cả tên tiếng Anh và tiếng Trung đều được viết rất đẹp, chuyển nhượng tài sản cùng với cách đặt tên như “Hồng Mai Diệp” bằng cách kết hợp từ tên của hai người…

Suy cho cùng, đứng từ góc độ của Kim Hồng Mai mà nói, chính ông nội cô là người đã thất hứa trước. Những năm chiến tranh loạn lạc rời bỏ quê hương, không thể trách bà ấy về việc bà ấy muốn sống quãng đời còn lại như thế nào được.

Cũng chỉ vì sai thời điểm, lỗi là tại thời gian.

Mộc Tử Quân lấy điện thoại ra chụp lại hai mặt của tờ giấy kia, sau đó trả lại tờ giấy cho Tống Duy Bồ. Anh đọc kỹ nội dung bên trong, vẻ mặt rõ ràng cũng đã hiểu được đại khái.

Nhìn thấy Kim Hồng Mai ra ngoài khiêu vũ hữu nghị với những ông cụ người Hoa là một chuyện, nghiên cứu những món nợ phong lưu của bà ngoại thời trẻ lại là một chuyện khác. Tống Duy Bồ không biết vì sao, từ ấn tượng đầu tiên đập vào mặt, anh đã cho rằng Kim Hồng Mai và ông Diệp – người viết chữ rất lỗi lạc này sẽ không có cái kết có hậu, chắc chắn là bà ngoại anh đã đá người ta.

Mộc Tử Quân ngồi đó, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi, Tống Duy Bồ cảm thấy anh có trách nhiệm phải an ủi cô.

Thế là anh lên tiếng: “Đừng để trong lòng, ông nội của em không phải là người duy nhất bị đá đâu, bọn họ đều là khách qua đường mà thôi, nợ phong lưu của bà ngoại tôi chắc chắn vẫn còn rất nhiều.”

Mộc Tử Quân: …

An ủi hay quá, lần sau đừng có an ủi nữa.