Edit: Cải Trắng
Gió đêm thoảng qua làm rèm cửa phất phơ, bóng hình cô đơn dưới ánh đèn
Xa cách đừng quên mất nhau, cùng nhau ngắm chân trời
Trăng như sương, nước mắt tuôn chảy, thấm ướt chiếc áo đơn bạc
Tiếng chuông vang lên đầy buồn bã
Đêm yên tĩnh, lác đác vài ngôi sao trên bầu trời
Tỉnh mộng nước mắt lại tuôn rơi.
1.
Đã hửng sáng, khuôn mặt tuấn tú ấy chìm trong giấc ngủ say. Tấm rèm trắng tinh nhẹ bay theo gió, như những nụ hoa đang nở rộ, tỏa ra hương thơm mát lạnh thanh thanh. Đó là mùi hương Mục Hoằng Dịch quá đỗi quen thuộc, mùi thuốc sát trùng.
Anh nghĩ, đó là mùi hương duy nhất anh cảm nhận được ngoài Lận Yên.
Dường như, anh đã mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, không có tình cảnh Lận Yên tức giận bỏ tới Pháp.
Hai người vẫn đang học cùng trường đại học. Mỗi ngày, sau khi tan học, Lận Yên sẽ quấn lấy anh đi tới nhà ăn nhưng lúc nào cũng ghét bỏ đồ ở đó không ngon.
Thế nên, cuối tuần cô rất thích quấn lấy anh, đi ăn hết thứ này tới thứ khác.
Trong mơ, anh cũng không lên vùng núi cứu trợ và để mình mất đi vị giác. Anh thành công trở thành một bác sĩ Đông y, có riêng cho mình một đỉnh núi trồng đầy thảo dược.
Mỗi mùa hoa kim ngân nở rộ, Lận Yên sẽ quấn lấy anh, cùng nhau lên núi hái thuốc.
Cô luôn thích tươi cười, không có nhiều phiền não.
Trước căn nhà của hai người sẽ treo đầy chuông gió được làm bằng vỏ sò đủ màu sắc. Mỗi vỏ sò đều được tự tay Lận Yên khắc lên trăm bông hoa nhỏ.
Gió nhẹ thổi, chuông gió khẽ rung, người thì hôn nhau, hoa nở rộ.
Trong giấc mơ ấy, giữa hai người không có hiểu lầm như tám năm trước, luôn hạnh phúc sống bên nhau. Tám năm giày vò không có, Lận Yên cũng không bị ám sát, hình ảnh cô ngã trong vũng máu không xuất hiện, càng không phải nằm trong phòng phẫu thuật.
Từng giấc mơ đã bị đập tan. Vậy, giấc mơ cuối cùng có thành sự thật không?
Khi ấy, Lận Yên nhón chân lên, hôn nhẹ vào sườn mặt anh. Cặp môi đỏ giương lên đầy đắc ý như vừa làm một chuyện kinh thiên động địa.
Mục Hoằng Dịch bừng tỉnh, cúi đầu nhìn cô. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong sáng tới lạ. Hàng lông mi dài, đôi môi hơi nhếch, đuôi lông mày nhẹ nhướn.
Có vẻ Lận Yên vẫn chưa thỏa mãn nên bổ nhào lên người anh, ôm lấy cổ, dựa cả cơ thể vào anh. Đôi môi anh đào phả từng hơi thở thơm mát lên phần cổ Mục Hoằng Dịch, cô nói: “Je t’aime!”
Mục Hoằng Dịch từng học tiếng Pháp. Câu này, anh được nghe rất nhiều lần trong vô số phim điện ảnh. Nó nghĩa là em yêu anh!
Nếu trên thế giới này có ba chữ đủ để bao hàm tất cả, Mục Hoằng Dịch nghĩ, câu “anh yêu em” là đủ.
Mà cô lại chưa bao giờ mở miệng nói.
Câu nói kia, hai người đều không nói.
Anh đã từng viết câu nói kia dưới ngòi bút, khắc từng nét chữ vào bức ảnh.
Chẳng biết từ khi nào, Diệp Lam đã bước vào. Thấy hàng lông mi Mục Hoằng Dịch run rẩy, bà hỏi: “Hoằng Dịch, con tỉnh chưa?”
Là mộng, rồi sẽ phải tỉnh lại.
Khi hai hàng lông mi tách ra, bạn sẽ phát hiện, đó chỉ là một giấc mơ.
Mục Hoằng Dịch dần mở đôi mắt nhập nhèm mệt mỏi. Anh mới ngủ chưa tới hai tiếng đồng hồ.
Thấy Diệp Lam, anh hoảng hốt, hỏi: “Mẹ về từ lúc nào thế?”
Diệp Lam thường ở Đức, hiếm khi quay về.
“Mẹ về từ sớm. Chuyện công việc không nói với con được. Là Lận Thần gọi điện cho mẹ.”
Diệp Lam là người của bộ ngoại giao nên tính chất công việc luôn được bảo mật nghiêm ngặt. Kể cả bà có ở trong nước, cũng không thể báo cho Mục Hoằng Dịch biết được.
Lận Thần gọi cho Diệp Lam nói khái quát chuyện của Lận Yên. Lúc ấy, bà lập tức bắt xe tới bệnh viện và tới nơi khi Lận Yên đang ở trong phòng phẫu thuật.
Bà đứng ngoài phòng phẫu thuật đợi rất lâu. Một tiếng? Hai tiếng? Hay ba tiếng?
Bà không biết. Đối với việc tối qua, bà chỉ nhớ duy nhất một chuyện là khi Lận Yên được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, mấy người đứng chờ bên cạnh đều kích động muốn vây lại hỏi thăm tình hình Lận Yên.
Ai ngờ, Mục Hoằng Dịch quát: “Đừng chạm vào cô ấy! Cách xa cô ấy ba mét ngay!”
Cuối cùng, chẳng ai dám tiến lên, đành lôi kéo trợ lý hỏi thăm tình hình.
Cố Hiểu Thần mặc bộ đồ phẫu thuật y chang bước ra từ bên trong. Thấy Diệp Lam, cô hơi kinh ngạc, sau đó cũng tiến lên chào hỏi: “Dì Lam, dì về nước rồi ạ?”
“Tình huống của Tiểu Yên ra sao rồi?” Diệp Lam sốt sắng hỏi.
Cố Hiểu Thần rũ mắt, nhẹ nhàng đáp: “Tuy phẫu thuật rất thành công nhưng không tránh khỏi việc để lại một số di chứng về sau.”
“Di chứng?”
“Dì Lam, dì đừng lo lắng quá. Tiểu Yên may mắn lắm đó, cậu ấy không bị tổn thương nội tạng bên trong.” Cố Hiểu Thần lảng tránh việc đề cập tới di chứng.
Diệp Lam gật đầu, không truy hỏi tới cùng.
“Xin lỗi em.”
Ngay lúc Diệp Lam định mở cửa phòng bệnh, bà lại bị giọng nói nghẹn ngào của Mục Hoằng Dịch quấy nhiễu, ngăn chặn.
Xin lỗi em?
Diệp Lam sững người.
Con mình kiêu ngạo tự đại tới mức nào, bà biết. Từ khi sinh anh ra tới nay, bà chưa từng nghe anh nói ba từ “xin lỗi”. Hiện giờ, ba chữ này được thốt ra khỏi miệng anh, làm bà như chứng kiến một kỳ tích.
“Lận Yên, xin lỗi em. Anh xin lỗi, rất xin lỗi em…” Ngoài xin lỗi ra cũng chỉ có ba chữ xin lỗi đầy vô dụng. Giọng anh nghẹn ngào, tràn ngập hối hận.
Thông qua khe hở nhỏ, Diệp Lam thấy sắc mặt Lận Yên tái nhợt dưới ánh đèn yếu ớt.
Mục Hoằng Dịch ngồi cạnh giường, cầm tay Lận Yên bằng cả hai tay, vùi đầu, làm người ta thấy anh rất ảm đạm, tự trách.
Mục Hoằng Dịch dùng cả ba cánh tay đỡ lấy đầu mình. Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống ở nơi không ai nhìn thấy, men theo ngón cái rơi xuống mu bàn tay Lận Yên rồi chảy dọc khuỷu tay.
Đến tận giờ, Lận Yên vẫn không học được cách trưởng thành.
Còn anh, lại có mong ước xa vời là cô trưởng thành.
Loại mong ước đó xa vời, ích kỷ biết bao nhiêu.
Bừng tỉnh khỏi cơn mê, anh mới biết thứ mình yêu là sự vô tư, không quá phức tạp của Lận Yên.
Dáng vẻ ảm đạm, tang thương của con trai làm khóe mắt Diệp Lam ẩm ướt.
Bà là người nhìn hai đứa trẻ này lớn lên. Có thể tâm tư của Mục Hoằng Dịch rất sâu nhưng bà vẫn nhận ra được sự đặc biệt của Lận Yên đối với anh.
Tình cảm nảy mầm trong lòng anh chẳng biết đã lớn lên tự khi nào. Nó lớn dần lên, một đường thẳng băng.
“Em tỉnh lại đi. Anh không cầu em phải làm gì nữa. Chúng ta sẽ đi Khẩn Đinh, tới Pháp, đến những địa phương em từng ghé, dừng chân ở góc đường, bước vào quán café em yêu thích, được không?”
Giọng nói anh trầm bổng, rõ ràng.
Rõ ràng rất dễ nghe nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác đau lòng tột đỉnh, chua xót, sợ hãi.
Diệp Lam bám vào cửa, nhìn dáng vẻ hèn mọn của Mục Hoằng Dịch, lặng yên rơi nước mắt.
Đoạn tình cảm ấy đã tra tấn cả hai suốt tám năm. Khi họ sắp đi tới điểm kết lại phải nhận thêm một đả kích.
Đối mắt Diệp Lam chứa chan cảm xúc phức tạp hệt như đêm qua.
Mục Hoằng Dịch không bất ngờ gì khi biết Lận Thần gọi điện thoại cho Diệp Lam. Anh đưa tay sờ trán Lận Yên, vẫn sốt cao không giảm.
“Mẹ có mang ít cháo ngao cho con. Con ăn đi.” Diệp Lam đặt hộp giữ nhiệt lên mặt bàn, mở ra múc cho Mục Hoằng Dịch một bát cháo.
Mục Hoằng Dịch không nhận, ngẩn ra nhìn Lận Yên như thể trong thế giới của anh chỉ còn lại mình cô.
“Con không đói, mẹ đi về trước đi. Ở đây không cần mẹ phải quan tâm.”
Diệp Lam không đồng ý với Mục Hoằng Dịch: “Tiểu Yên tỉnh dậy đói bụng thì phải làm sao?”
“Con sẽ bảo y tá mang cháo đi hâm nóng.”
“Con bé muốn đi vệ sinh thì sao?”
Dứt lời, căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Mục Hoằng Dịch im lặng nhìn Diệp Lam. Ánh mắt ấy rất sạch sẽ, nghiêm túc.
Sau vài giây, anh mấp máy bờ môi mỏng: “Con với Tiểu Yên… đã kết hôn.”
“Cái gì?” Diệp Lam kinh ngạc mở to mắt, không tin được phải hỏi lại: “Kết hôn?”
“Ừm, dì Phương không nói cho mẹ biết à?” Dựa theo tính cách của Văn Phương, anh cứ tưởng bà sẽ thương lượng việc tổ chức tiệc rượu với Diệp Lam. Cho dù hai người họ không cần thì hai bà ấy chắc chắn không bỏ qua.
Diệp Lam lắc đầu: “Mẹ chưa thấy Văn Phương nhắc tới chuyện này. Lận Thần biết không?”
Mục Hoằng Dịch nhíu mày, ánh mắt nhìn Lận Yên trở nên không dám chắc: “Chắc là biết.”
Anh không biết Lận Yên có nói cho Lận Thần biết không nhưng bọn Liễu Duệ thì có nhắc tới.
Diệp Lam cuống quýt lấy di động gọi cho Lận Thần, ai ngờ bên kia lại thông báo đang tắt máy.
Lúc này, cả Văn Phương lẫn Lận Thần đều ở trên máy bay, di động tắt nguồn.
Gọi cho Lận Thần không được, Diệp Lam gọi sang cả Văn Phương nhưng vẫn nhận được thông báo tắt máy.
“Tiểu Yên xảy ra chuyện, hẳn là họ đang gấp gáp lên máy bay quay về.” Mục Hoằng Dịch tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Lam nhíu mày: “Con kết hôn lúc nào?” Sao không nói cho mẹ biết?
Câu phía sau mới là trọng điểm nhưng bà không thốt thành lời. Mục Hoằng Dịch là con trai của bà, bà hiểu hơn ai hết.
Tay Mục Hoằng Dịch khựng lại nhưng anh vẫn giữ im lặng.
Bầu không khí im lặng bất chợt làm Diệp Lam nhíu mày. Ngay khi bà định tiếp tục hỏi, Mục Hoằng Dịch đã đánh đòn phủ đầu.
“Mẹ không định về à?” Nói xong, Mục Hoằng Dịch móc chìa khóa ra, đưa cho bà: “Tới nhà con mà nghỉ, đừng ở khách sạn.”
Cuối cùng, Diệp Lam đành tức giận lườm Mục Hoằng Dịch, nhận ngay chìa khóa mà không thoái thác. Đúng là bà đã cả đêm không nhắm mắt rồi.
Diệp Lam đi chưa được bao lâu, mọi người đã tụ họp hết về bệnh viện.
Cố Hiểu Thần cũng không chợp mắt cả một đêm nên lập tức quay về văn phòng mình nghỉ ngơi. Cô sợ phía Lận Yên xảy ra tình huống khẩn cấp nên không dám về nhà.
Lý Viêm Nguyên và Liễu Khê thì tới đúng lúc Sa Khinh Vũ cũng từ cục cảnh sát đến.
Ba người gặp nhau ở cửa lớn bệnh viện.
“Khinh Vũ, cậu không bị thương chứ?” Vừa xuống xe, Liễu Khê đã bắt gặp vẻ mặt mệt mỏi của Sa Khinh Vũ.
Sa Khinh Vũ lắc đầu. Bộ quần áo màu đỏ của cô dính đầy bùn đất, đầu bù tóc rối.
Thấy Sa Khinh Vũ quá đỗi suy sụp, Liễu Khê lo lắng: “Hay là cậu về nhà nghỉ ngơi một lúc đi.”
Sa Khinh Vũ vẫn lắc đầu. Ngẩng lên nhìn tòa nhà bệnh viện trung tâm thành phố, đôi môi khô nứt của cô mấp máy: “Tớ phải vào thăm Tiểu Yên, đợi cậu ấy tỉnh lại. Nếu không, tớ không yên tâm. Nếu không vì tớ… cậu ấy sẽ chẳng bị thương!”
Sa Khinh Vũ cực kỳ hối hận. Đáng lẽ, cô không nên giao hộp đen cho Lận Yên, đẩy cô ấy xuống vực sâu.
Giọng nói nặng nề của Sa Khinh Vũ làm Liễu Khê rất đau lòng. Cô nàng vội vàng an ủi: “Cậu đừng tự trách bản thân. Sao ai có thể ngờ chuyện này xảy ra.”
“Không, là tớ quá xúc động. Hoằng Dịch đã nhiều lần dặn dò tớ không được nói cho Tiểu Yên, cũng không được để cô ấy tiếp xúc với đồ hay nhân vật liên quan mà tớ lại cố chấp nói hết.” Sa Khinh Vũ lắc đầu, quyết ôm hết mọi tội lỗi về mình: “Chắc chắn Hoằng Dịch rất hận tớ!”
Sa Khinh Vũ nói tới đây, Liễu Khê cũng hết cách. Bất đắc dĩ, cô nàng quay qua Lý Viêm Nguyên, cầu xin sự giúp đỡ.
Lý Viêm Nguyên ôm vai Liễu Khê, mở miệng: “Bây giờ cậu có tự trách cũng không giải quyết được gì. Đầu tiên, cậu lên xem Tiểu Yên thế nào đi. Biết cậu ấy không có việc không phải tốt hơn à?”
Liễu Khê gật đầu lia lịa, kéo Sa Khinh Vũ đi vào bệnh viện.
Sa Khinh Vũ tới cửa phòng bệnh đúng lúc Cố Hiểu Thần vừa kiểm tra thân nhiệt cho Lận Yên. Dáng vẻ chật vật của Sa Khinh Vũ làm Cố Hiểu Thần nhíu mày, vẫy tay: “Cậu tới đây, để tớ kiểm tra cho.”
“Không cần.” Sa Khinh Vũ từ chối không chút do dự, hỏi: “Tiểu Yên sao rồi?”
“Sốt cao không giảm.” Cố Hiểu Thần nói xong, làm ngơ luôn câu từ chối của Sa Khinh Vũ, kéo cô tới một giường bệnh khác, giăng rèm trắng.
“Tớ không cần thật mà.”
Cố Hiểu Thần đeo ống nghe lên, mắt điếc tai ngơ với câu nói của Sa Khinh Vũ: “Đừng nhúc nhích.”
Đến nước này, Sa Khinh Vũ không tiện thoái thác.
Lận Thần và Văn Phương tới được bệnh viện đã là giữa trưa. Sáng nay, Lận Thần đã tới thành phố nhưng không lập tức tới bệnh viện mà đến cục cảnh sát. Văn Phương từ Nga bay về phải đổi chuyến bay ở Bắc Kinh nên chậm hơn.
Hai người một trước một sau tới đúng lúc tất cả đi ăn cơm, chỉ còn Mục Hoằng Dịch trông Lận Yên.
Đã một ngày một đêm anh chưa thay quần áo. Trên người anh vẫn là bộ trang phục xanh sẫm dùng khi phẫu thuật, nhàu nhĩ. Râu dưới cằm anh dài ra rất nhanh chỉ sau một đêm, cứ như có người cho nó uống thuốc tăng trưởng.
“Hoằng Dịch, Tiểu Yên thế nào rồi?” Văn Phương vội vàng chạy tới. Nhìn Lận Yên yếu ớt nằm trên giường bệnh, bà không kìm được nước mắt.
“Dì Phương, cháu xin lỗi. Là cháu không chăm sóc tốt cho cô ấy.” Chuyện anh có thể làm, hình như chỉ có xin lỗi.
Văn Phương lắc đầu: “Đứa trẻ ngoan, cháu đừng nói thế. Nói cho dì biết đi, Tiểu Yên thế nào rồi? Bao giờ nó tỉnh lại?”
Mục Hoằng Dịch nhìn chằm chằm Văn Phương hồi lâu rồi chuyển ánh mắt sang Lận Thần vừa vào cửa.
“Cháu không nói chính xác được.” Mục Hoằng Dịch đáp.
Đây là lần đầu tiên, anh làm một cuộc phẫu thuật không dám chắc. Lần đầu tiên, anh không căn được bao giờ bệnh nhân tỉnh lại. Lần đầu tiên, anh gặp nhiều thứ không chắc chắn như vậy.
Lận Thần chỉ dừng tầm mắt trên người Lận Yên vài giây rồi nói: “Hoằng Dịch, chúng ta nói chuyện đi.”
Anh muốn tới bên cạnh ôm em.
Muốn thế giới dừng lại ở tên của em.
Em có thể tới bên cạnh anh, nắm tay anh không?
Dù qua bao biến đổi lớn lao trong cuộc đời, anh vẫn yêu em.
I owe you (Anh nợ em)
I miss you (Anh nhớ em)
I need you (Anh cần em)
I love you (Anh yêu em) Mục Hoằng Dịch và Lận Thần đi tới cuối hành lang bệnh viện, mở cánh cửa nhỏ ở đó ra, làm vang lên tiếng kẽo kẹt.
Lận Thần đứng dựa vào bệ cửa sổ chỗ cầu thang. Đây là khu vực được phép hút thuốc. Thế nên, anh lấy từ trong túi ra bao thuốc, vươn hai ngón tay thon dài kẹp điếu, đưa một điếu cho Mục Hoằng Dịch.
Mục Hoằng Dịch ngẩn ngơ nhìn điếu thuốc lá một lúc, không nhận mà nói: “Tiểu Yên từng hỏi em tại sao lại hút thuốc.”
Lận Thần không ép anh nữa mà thả điếu thuốc đó vào trong bao, ngậm một điếu trong miệng, lấy bật lửa ra, bấm.
“Cậu trả lời em ấy thế nào?” “Em nói em hút thuốc độc.”
Lận Thần quan sát Mục Hoằng Dịch mất một lúc mới tổng kết thành câu: “Em ấy còn nhỏ.”
Đúng vậy! Ở trong mắt Lận Thần, Lận Yên vĩnh viễn là một đứa trẻ không bao giờ lớn. Lúc trước, cô không nói câu nào đã bỏ đi Pháp, đâu phải không ai tìm cô, mà là không ai dám đi tìm.
Bởi vì, Lận Thần nói: “Nếu em ấy không về, đừng ai đi trêu chọc em ấy.”
Mặc dù, anh không biết giữa Lận Yên và Mục Hoằng Dịch xảy ra chuyện gì nhưng luôn bảo vệ cô theo bản năng. Cô không muốn trở về thì mãi mãi không cần trở về nữa. Nếu cô đã chạy trốn tới một nơi không có Mục Hoằng Dịch thì hãy để Mục Hoằng Dịch mãi mãi chẳng xuất hiện.
“Lần này là ngoài ý muốn.” Một lúc sau, Mục Hoằng Dịch mở miệng giải thích với Lận Thần.
Lận Thần im lặng rít một hơi thuốc, nhả khói. Cả khuôn mặt tuấn tú chìm trong làn khói mờ ảo.
“Chuyện của Vương Quốc Cường là em xử lý không chu toàn.” Mục Hoằng Dịch tiếp tục nói: “Lúc đó, em không nên cãi nhau với cô ấy. Anh cũng đừng trách Khinh Vũ, cậu ấy… là muốn tốt cho bọn em thôi.”
Khinh Vũ?
Nhắc tới cô, Lận Thần ngước mắt lên.
Lận Thần lạnh lùng quan sát Mục Hoằng Dịch một lúc lâu. Anh vẫn còn mặc trang phục xanh sẫm dùng khi phẫu thuật, mặt dính vài vết máu, mái tóc hỗn độn không được chải gọn, tổng thể trông hơi suy sụp.
Hình như, đây là lần đầu tiên Mục Hoằng Dịch có hình ảnh thế này.
Mà cũng không phải.
Tám năm trước, Mục Hoằng Dịch từng sụp đổ nhưng không chật vật như vậy. Có điều, nó cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.
Có đôi khi, Lận Thần thấy, chỉ cần đụng tới chuyện liên quan đến Lận Yên, Mục Hoằng Dịch sẽ để lộ ra vẻ mặt mất bình tĩnh.
Hút hết điếu thuốc, Lận Thần dập lửa, vứt vào thùng rác, nói: “Khinh Vũ quá to gan!”
“Cậu ấy…”
Lận Thần cắt ngang lời Mục Hoằng Dịch: “Em ấy biết động cơ của Vương Quốc Cường rồi phải báo cho tôi mới đúng. Tiểu Yên là em gái tôi, tôi để ý tới sự an toàn của nó hơn bất kỳ ai khác.”
Mục Hoằng Dịch im lặng.
Một lúc sau, Lận Thần sửa sang lại cổ áo, vừa chỉnh vừa nói: “Những chuyện còn lại để tôi giải quyết.”
Anh hiểu Mục Hoằng Dịch. Từ trước tới nay, Mục Hoằng Dịch chỉ thấy máu trên bàn phẫu thuật chứ chỗ khác tuyệt không chạm vào.
Nhìn về phía Lận Thần, đôi mắt Mục Hoằng Dịch trở nên u ám. Đột nhiên, anh mở miệng nói: “Anh, em xin lỗi. Em đã không bảo vệ tốt cô ấy.”
Trong vòng 24 giờ, Mục Hoằng Dịch đã nói xin lỗi ba lần, người nào người nấy đều là người thân của Lận Yên.
Từ trước tới nay, Lận Thần là người không nói cười tùy tiện, luôn bày ra dáng vẻ xử lý việc công. Dù là chuyện của Văn Phương hay là Lận Yên, anh đều đối xử công bằng.
Còn lần này, anh vì một tiếng gọi “anh trai” của Mục Hoằng Dịch mà hơi nhếch môi.
Tám năm giày vò của hai người cũng kết thúc rồi.
Ngay khoảnh khắc Lận Yên quay về, anh đã biết Mục Hoằng Dịch sẽ một lần nữa hãm sâu vào vũng bùn.
“Cậu đã gọi tôi một tiếng anh trai rồi thì câu xin lỗi này bỏ đi.”
Mục Hoằng Dịch cười nhẹ. Dường như, đã rất lâu rồi anh không được nói chuyện với Lận Thần như này.
Sau đó, Lận Thần hỏi: “Kết hôn mà không nói với tôi một tiếng có phải hơi quá đáng không?”
Mục Hoằng Dịch híp mắt, ngay cả râu ria bên khóe môi cũng không làm giảm sức hấp dẫn của nụ cười: “Anh biết là Tiểu Yên…”
Từ trước tới nay, Lận Yên không thường kể lể với Lận Thần. Bởi vì, đó là thói quen của cô. Dù cô không nói, Lận Thần vẫn có thể biết rõ cô muốn gì nên dần dà im lặng luôn.
Giọng nói của Mục Hoằng Dịch nghe vừa bất đắc dĩ lại tràn ngập cưng chiều. Lận Thần nghe xong, hơi rũ mắt, nét mặt thản nhiên không hề có cảm xúc lạ. Rồi, anh rút điếu thuốc thứ hai ra ngậm bên miệng, không châm lửa ngay mà rút thêm điếu khác cho Mục Hoằng Dịch. Lần này, Mục Hoằng Dịch nhận.
“Tôi đã sớm có dự cảm cậu sẽ trở thành em rể.” Lận Thần nói bằng giọng chắc nịch.
Mục Hoằng Dịch hơi híp mắt, đốt điếu thuốc lên, hút: “Là sao?”
“Tính cách Tiểu Yên rất quật cường. Con bé đã chấm cậu thì không dễ dàng từ bỏ đâu.” Lận Thần giải thích. Anh rít một hơi thuốc rồi bổ sung: “Suy nghĩ của cậu ra sao, tôi không chắc. Nhưng Tiểu Yên thì xác định cậu rồi.’
Mục Hoằng Dịch gật đầu: “Nhìn thì như cô ấy đuổi theo còn em chạy. Chứ thật ra, em đã sớm rũ bỏ sự kiêu ngạo trước mặt cô ấy.”
“Con nhóc này rất khó dạy bảo. Sau này cậu phải tốn nhiều tâm tư rồi.”
“E là em sẽ chiều cô ấy thành hư.”
Lận Thần nheo mắt. Sương khói mờ mịt làm ánh mắt anh trở nên mơ màng. Khuôn mặt điển trai ẩn đi sau làn khói, chỉ để lộ đôi mắt trầm tĩnh.
Mục Hoằng Dịch quay về phòng bệnh đúng lúc Sa Khinh Vũ đang sám hối bên giường Lận Yên. Thấy anh, cô sửng sốt, khó khăn lắm mới thốt ra được ba chữ “tôi xin lỗi”.
“Tôi xin lỗi. Đáng lẽ, tôi không nên để cậu ấy rời khỏi mình. Tôi đã đồng ý với cậu rằng sẽ bảo đảm an toàn cho cậu ấy nhưng cuối cùng lại làm cậu ấy bị thương.” Nước mắt Sa Khinh Vũ thi nhau rơi xuống: “Tôi rất đáng chết! Rõ biết cậu ấy sợ xe, sợ tốc độ quá nhanh mà còn làm vậy. Tôi thật đáng chết vì làm cậu ấy bị thương.”
Mục Hoằng Dịch yên lặng nhìn cô.
“Nếu Tiểu Yên…”
“Không có gì là nếu như!” Mục Hoằng Dịch bình tĩnh cắt ngang lời Sa Khinh Vũ, di chuyển tầm mắt sang khuôn mặt tái nhợt của Lận Yên, hơi rùng mình: “Hẳn là cậu biết lý do cô ấy tới nhà cậu.”
Câu nói đột ngột của Mục Hoằng Dịch làm Sa Khinh Vũ nhíu mày. Cô hiểu ẩn ý trong lời anh. Anh đang tự trách bản thân.
Nước mắt vẫn còn rảo quanh nơi hốc mắt. Một Sa Khinh Vũ không tùy tiện rơi nước mắt cũng có lúc yếu đuối. Cô cắn môi: “Xin lỗi cậu, tôi không nên nói cho cậu ấy biết những chuyện kia…”
Cô không nên làm theo ý mình. Những việc đó, đáng lẽ phải để Mục Hoằng Dịch tự nói cho Lận Yên biết. Vốn dĩ, cô không nên nhúng tay. Nhưng, cô không chịu được. Không thể nhìn nổi bọn họ tiếp tục giày vò lẫn nhau như tám năm trước, không thấu hiểu đối phương. Cô thật sự hi vọng mọi người đều hạnh phúc. Đặc biệt là Lận Yên.
“Có lẽ, cậu đã đúng. Cô ấy có quyền được biết.” Mục Hoằng Dịch nói với giọng điệu rất bình thản nhưng vẫn để cho người khác cảm thấy những lời này rất nặng nề.
Lận Yên là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, anh biết rất rõ điều này mà vẫn gạt cô quá nhiều chuyện. Từ nhỏ tới lớn, chuyện gì của anh Lận Yên cũng đào ra được, mặc kệ anh có che giấu hay không.
Trừ việc, anh yêu cô.
Tuy bên tòa soạn rất bận nhưng Lộ Giang vẫn trích ra chút thời gian tới thăm Lận Yên.
Cô nàng ôm theo một bó hoa hồng Lận Yên thích, là loại hoa hồng phấn.
Lộ Giang mở cửa phòng bệnh đi vào đúng lúc thấy Mục Hoằng Dịch đang cẩn thận lau tay và mặt cho Lận Yên.
Nghe tiếng, Mục Hoằng Dịch quay lại.
“Bác sĩ Mục.” Lộ Giang lên tiếng chào hỏi trước, đặt hoa lên trên bàn, nói mục đích của mình khi tới đây: “Tôi tới thăm chị Lận.”
Mục Hoằng Dịch di chuyển tầm mắt, dừng lại trên bó hoa hồng. Bó hoa hồng nở rộ đẹp vô cùng. Bỗng nhiên, anh mở miệng nói: “Cô ấy thích nhất là hoa hồng.”
Cũng chẳng biết từ khi nào, Lận Yên đã thích hoa hồng.
Lộ Giang tìm bình hoa cắm vào, nói: “Đúng thế! Trong nhà của chị Lận lúc nào cũng được cắm một bó hoa hồng. Chị ấy thích hoa hồng phấn nhất.”
Mục Hoằng Dịch vắt khăn, đặt chậu nước cùng khăn lau về vị trí cũ rồi đưa một chai nước khoáng cho Lộ Giang.
“Cảm ơn anh.” Dù có xảy ra bao nhiêu lần, Lộ Giang vẫn thấy mình được yêu thương đâm sợ hãi.
“Nhà cô ấy? Ở Pháp à?” Mục Hoằng Dịch ngồi xuống cạnh giường, duỗi tay mân mê vài sợi tóc của Lận Yên.
Hỏi mấy câu rất nhẹ nhàng bâng quơ.
Lộ Giang tự biết mình nói sai, gật đầu một cách cứng ngắc: “Ừm, ở Pháp.”
Sau, ánh mắt Mục Hoằng Dịch trở nên âm u, môi mím chặt.
“Lần trước cô nói cô ấy tới bưu cục lấy bưu kiện…” Mục Hoằng Dịch xoay người, chăm chú nhìn Lộ Giang, nói: “Là bưu kiện gì?”
“Hai ngày trước khi về nước, chị Lận có nhận được một phần bưu kiện. Nhận rồi, chị ấy vội vàng quyết định về nước. Chuyện này tôi cũng nghe người khác kể lại nên không biết nội dung của bưu kiện.”
Nghe tới đây, Mục Hoằng Dịch ngoái đầu nhìn Lận Yên. Nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, anh thấy sắc mặt Lận Yên vẫn tái nhợt. Cô nằm im trên giường bệnh, cánh môi khô nứt, chỉ có tiếng hít thở đều đều là chứng minh được cô còn tồn tại.
Sốt cao không giảm. Suốt 24 tiếng đồng hồ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lộ Giang vừa mới đi, Liễu Khê và Lý Viêm Nguyên lại tới.
Hai người mở cửa, bắt gặp Mục Hoằng Dịch mặc nguyên bộ xanh sẫm của phòng phẫu thuật, ngây ra nhìn Lận Yên.
“Tiểu Yên sao rồi?” Liễu Khê vừa vào cửa đã hỏi.
Mục Hoằng Dịch dùng tăm bông được thấm ướt, chấm lên môi Lận Yên, hỏi mà không thèm ngoái đầu: “Tại sao cô ấy lại đột ngột quyết định về nước?”
Cánh tay đang khép cửa của Liễu Khê khựng lại. Cô nàng hỏi: “Cậu không biết à?”
Cô nàng cứ tưởng Mục Hoằng Dịch với Lận Yên đã kết hôn nên biết chuyện này rồi.
Anh biết?
Mục Hoằng Dịch mím chặt môi, nét mặt u ám tới độ thể hiện rõ ý ra bên ngoài, không cần nói.
Cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, Liễu Khê lôi Lý Viêm Nguyên ra chắn trước mặt mình.
Lý Viêm Nguyên cười trông rất lưu manh: “Sao thế? Cậu muốn ép hỏi à?”
Mục Hoằng Dịch không nói gì, đặt tăm bông lên bàn, chỉnh lại chăn cho Lận Yên. Nhưng lông tơ Liễu Khê dựng đứng hết cả lên.
Bình thường trông Liễu Khê có vẻ đanh đá, mà nhóm người này ai cũng có thể bắt nạt cô nàng. Một khi đã bị bắt nạt, cô nàng còn không thoát được.
Quả nhiên, đến bạn trai cũng chẳng đáng tin cậy. Lý Viêm Nguyên lôi Liễu Khê đang trốn sau lưng ra, dụ dỗ: “Khê Khê, nói đi em.”
Liễu Khê quay đầu lườm Lý Viêm Nguyên. Hắn vô tội nhún vai.
Sự kiên nhẫn của Mục Hoằng Dịch đã chạm tới giới hạn. Anh ngước mắt lên, quan sát một lượt, rồi dừng lại ở đôi mắt đầy sợ hãi của Liễu Khê.
Liễu Khê run rẩy đầu hàng: “Nói nói nói, tôi nói là được chứ gì.”
Đột nhiên, giọng của Mục Hoằng Dịch đề cao, lạnh lùng chất vấn: “Cậu sớm đã biết?”
Liễu Khê cắn môi: “Cũng không sớm lắm. Là lần trước tôi đi Milan nên thuận đường ghé qua Pháp, sau đó…”
Còn chưa nói hết câu, ánh mắt lạnh băng của Mục Hoằng Dịch đã soi tới, làm cô nàng lập tức quay lại chủ đề chính: “Tấm bưu thiếp kia mãi không thể tới tay người nhận là do nguyên nhân từ phía bưu cục. Trước về nước hai ngày, Tiểu Yên mới cầm được nó. Tôi đoán việc cậu ấy về nước có liên quan tới tấm bưu thiếp cho nên thử điều tra nội dung, kết quả…”
Mục Hoằng Dịch nghe rất nhập tâm, tới khúc này thì ngỡ ngàng hiểu ra.
Liễu Khê lập tức ngậm miệng: “Ha ha, là… như thế đó!”
Liễu Khê vừa nói vừa cẩn thận lùi ra phía sau, thẳng tới khi cầm được nắm chốt cửa. Sau đó, cô nàng vội vàng chuồn mất.
Cô nàng không nói cho Mục Hoằng Dịch biết là do có lòng dạ xấu xa, muốn xem kịch. Ai biết mình sẽ bị vạch trần chứ.
Lý Viêm Nguyên thấy Liễu Khê lặng lẽ chuồn mất cũng cấu kết làm việc xấu, trốn mất dạng theo cô nàng.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng hô hấp yếu ớt của Lận Yên.
Mục Hoằng Dịch nhìn cô, cổ họng nghẹn ứ.
Anh nhớ, lúc mình gặp Lận Yên ở quán café của anh Văn, hỏi về tấm bưu thiếp, cô đã khóc.
Đầu ngón tay anh chậm rãi lướt qua khuôn mặt mềm mại. Ánh mắt anh dừng trên đôi môi khô nứt đã mất đi sắc hồng hào thường ngày.
Anh cúi người, chống hai tay ở hai bên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô nứt ấy, muốn dùng đầu lưỡi nếm thử hương vị ngọt ngào còn sót lại.
Hàng lông mi Lận Yên nhẹ rung. Cô cảm nhận được đôi môi đang nhấm nháp từng chút một cánh môi mình nhưng không tài nào mở mắt ra được dù đã cố hết sức.
Và, bên tai cô không ngừng vang lên giọng nói của Mục Hoằng Dịch.
Anh nói: “Chúng ta sẽ đi Khẩn Đinh, tới Pháp, đến những địa phương em từng ghé, dừng chân ở góc đường, bước vào quán café em yêu thích, được không?”
Khẩn Đinh?
Muốn tới Khẩn Đinh sao?
Lận Yên cố gạt sức nặng như đeo chì ở mí mắt mà không được.
Hứa hẹn lớn lên bên nhau.
Anh đạt được sự tin tưởng của em.
Đã nói cùng nhau đi du lịch.
Hiện tại, đấy là việc tùy hứng nhất mà anh kiên trì.
3.
“Ai da, Sương Sương, hôm nay bản tin đầu lại là bản thảo của cô đó.” Mấy người đồng nghiệp trong tòa soạn bắt đầu khua môi múa mép.
Trịnh Sương Sương cầm gương nhỏ dặm lại lớp trang điểm, đắc ý cười: “Ăn may thôi.”
Sa Khinh Vũ tức giận đi tới tòa soạn đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện ấy.
Cô siết chặt hai tay lại. Bản thảo về Vương Quốc Cường cô viết cả một buổi tối lại bị loại.
Hôm nay, tin tức ở trang đầu là của Trịnh Sương Sương, nội dung nhắc tới một ngôi sao nam ngoại tình. Bài báo có hình chỉ rõ sự thật nữa! Tuy lực ảnh hưởng của nó rất lớn nhưng không đủ sức để được lên trang đầu báo. Tờ báo của bọn họ là tổng hợp tin tức chứ không phải mấy cái báo lá cải giải trí, tùy tiện dùng một tin ngoại tình để làm tin ở trang đầu.
“Đâu thể ăn may được nhiều lần như thế. Giờ thời thế thay đổi rồi đó! Trước, Khinh Vũ là người nhận thầu trang đầu, hiện tại tới lượt cô.”
Câu gió chiều nào theo chiều ấy cấm có sai.
Trịnh Sương Sương cười tươi hơn bao giờ hết. Cô ta ngắm mình trong gương hồi lâu, nghĩ xem có nên đổi kiểu tóc không. Đến lúc gập gương lại, lập tức thấy khuôn mặt tức giận của Sa Khinh Vũ.
Trịnh Sương Sương cười quyến rũ: “Ồ, Khinh Vũ quay về rồi.”
Dứt câu, mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Sa Khinh Vũ tức giận nhìn Trịnh Sương Sương, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Thấy thế, mọi người lập tức ngậm miệng.
Đúng lúc này, chủ biên cầm theo tờ báo hôm nay, hấp tấp chạy vào phòng phóng viên, cười không khép được miệng: “Sương Sương, tờ báo hôm nay hot lắm đó. Tiếp tục theo bản tin này đi, mọi người đều đang đợi diễn biến tiếp theo đó.”
Đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Chủ biên nói xong, phát hiện bầu không khí không ổn, quay đầu gặp ngay Sa Khinh Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, chủ biên kém một bậc.
Từ trước tới nay, Sa Khinh Vũ luôn dựa vào thực lực để nói chuyện. Bình thường, cô gần như bao hết trang đầu tờ báo. Cô có thể đào ra vô số bí mật dưới nắp quan tài, tạo ra vô số kỷ lục cho tòa soạn.
Tuy chức vụ nhỏ nhưng chủ biên khá kiêng kỵ cô.
“Chủ biên, tại sao ông không đăng bản thảo của tôi?” Sa Khinh Vũ nhìn chủ biên bằng đôi mắt sắc bén.
Hôm nay, cô mặc một bộ váy đen liền thân, tôn lên dáng vẻ thướt tha yêu kiều. Ngoại hình làm người khác nóng bỏng mắt nhưng giọng điệu lại lạnh như băng.
Thân hình chủ biên khá thấp, đã thế, hôm nay Sa Khinh Vũ còn đi giày cao gót nên càng nhìn càng thấy giống Bạch Tuyết đứng cạnh người lùn.
“Khinh Vũ, cô đừng làm khó chủ biên nữa. Cái bản thảo đó của cô, ai to gan lắm mới dám đăng!” Chủ biên chưa nói gì, Trịnh Sương Sương đã tranh mở miệng trước: “Cô không xem lại xem nhân vật trong bài báo là ai mà dám nộp bản thảo lên.”
Bản thảo của Sa Khinh Vũ nhằm thẳng vào hội trưởng của ngân sách, Vương Quốc Cường. Mặc dù có băng ghi âm, video làm chứng nhưng chẳng ai dám đắc tội với Vương Quốc Cường.
Sa Khinh Vũ xem như không nghe thấy lời của Trịnh Sương Sương, chỉ nhìn chằm chằm vào chủ biên.
Bị khinh thường, sắc mặt Trịnh Sương Sương tái đi, hơi xấu hổ.
“Chủ biên, bản thảo đó tôi phải lăn lội tới chết đi sống lại mới có, hơn nữa…” Tiểu Yên còn nằm trên giường bệnh đấy!
Nhưng, cô không thể nhắc tới Lận Yên.
Sa Khinh Vũ biết, nếu mình đề cập tới Lận Yên, cô ấy sẽ trốn không thoát khỏi sự theo đuôi của truyền thông. Từ lúc về nước tới giờ, Moyra luôn thành đề tài bàn tán, độ hot rất cao. Mỗi lần quần chúng chuẩn bị quên cô ấy đi thì có một sự kiện lớn hơn nổ ra, chờ cô ấy bị phê bình.
Thế nên, Vương Quốc Cường mới không từ bỏ ý đồ.
Cuối cùng, chủ biên nói với giọng điệu hết sức bất đắc dĩ: “Khinh Vũ, lần này tôi không cắt bản thảo của cô đi mà là cấp trên.”
Ông biết, Sa Khinh Vũ luôn giữ nguyên vẹn trái tim ban đầu, vì sự thật mà nỗ lực không ngừng. Nhưng chân tướng thường là… đòn đánh trả trí mạng. Có thể hiểu nôm na nó là họng súng ngắm thẳng vào mình, làm không tốt thì đừng hòng thấy được ánh mặt trời ngày mai.
“Cấp trên?” Sa Khinh Vũ ồ một tiếng đầy nhạo báng, cô ghét cái ác như kẻ thù: “Nếu báo chí cần cấp trên phê chuẩn thì quần chúng nhân dân chẳng bao giờ biết được sự thật, mọi thứ đều bị chỉnh sửa như photoshop.”
“Khinh Vũ à…”
“Tại sao lại là cô ta?” Sa Khinh Vũ kích động chỉ vào Trịnh Sương Sương, cắt ngang lời chủ biên: “Tại sao bản thảo của cô ta được lên trang đầu? Bởi vì cô ta có người bên trên che chở sao?”
Trịnh Sương Sương bị nhắc, mặt mày tái nhợt, trừng mắt với Sa Khinh Vũ.
Mọi người ai cũng biết Trịnh Sương Sương là “lính nhảy dù” nên thỉnh thoảng lại có người đến nịnh nọt cô ta. Trong đó, bao gồm cả chủ biên.
Đây là chuyện mà Sa Khinh Vũ không thể nào chịu đựng nổi. Nơi này như thiên đường bị vài con quỷ ở địa ngục xông vào. Có điều, khi quay đầu, cô mới nhận ra mình đã xông vào cấm địa của địa ngục.
Muốn “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” là chuyện rất khó.
Lời Sa Khinh Vũ nói chọc giận chủ biên tới độ sắc mặt trắng bệch dần tối sầm lại: “Sa Khinh Vũ! Tòa soạn này có phải nhà cô mở đâu, tin của ai lên trang đầu không tới lượt cô quyết định! Tin tức cô đào ra có giá trị, tăng thêm không ít độ nổi tiếng cho tòa soạn nhưng không có nghĩa tin ở trang đầu mãi là của cô!”
Mỗi chữ của chủ biên đều là lời vàng ý ngọc.
Sa Khinh Vũ lạnh nhạt nhìn chủ biên. Cô không quan tâm tới việc tin của ai được đưa lên trang đầu, chỉ để ý tới mức chân thật của báo, của chân tướng.
Việc này liên quan tới Lận Yên, cô không thể không truy hỏi xem bản thảo đã đi về đâu.
Mọi người hay nói, bình yên là dấu hiệu của cơn bão sắp ập tới, mà đây thì sấm chớp nổ đùng đoàng trước khi bão đổ bộ.
Bỗng nhiên, trợ lý chủ biên chạy vội vào, nói gì đó bên tai chủ biên. Ông kinh ngạc mở to hai mắt: “Ngài Lận?”
“Đúng thế.” Trợ lý gật đầu: “Anh ấy đang đợi ở văn phòng của ông.”
Chủ biên nhanh chân chạy về, vừa đi vừa mắng trợ lý: “Sao cô không nói sớm? Không biết gọi điện thoại cho tôi à?”
Nhưng, họ còn chưa tới cửa phòng phóng viên, Lận Thần đã mở cửa đi vào. Lúc nào anh cũng mặc âu phục đen, sơ mi trắng, quần âu thẳng tắp, không có điểm nào là xuề xoàng.
Trịnh Sương Sương đứng đối diện với Sa Khinh Vũ, quay mặt ra cửa nên khi cánh cửa vừa được mở ra, cô ta đã thấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Sương Sương là sửng sốt. Tiếp theo, cô ta hỏi người bên cạnh với giọng điệu không dám chắc: “Đó là Lận Thần thật sao?”
Người bên cạnh gật đầu khẳng định: “Chính xác một trăm phần trăm.”
Người nọ vừa dứt câu, Trịnh Sương Sương đã uốn éo đi ra, cười khanh khách chào hỏi Lận Thần: “Ngài Lận, trùng hợp quá.”
Trịnh Sương Sương rất thích mặc đồ màu đỏ, hấp dẫn ánh nhìn của người khác, quyến rũ vô cùng.
Nghe vậy, hai mắt chủ biên phát sáng. Ông kích động nói: “Sương Sương quen ngài Lận à?”
Trịnh Sương Sương gật đầu, nói: “Lần trước tôi may mắn được phỏng vấn ngài Lận.”
“Thế sao?” Chủ biên cười càng tươi hơn. Ông đảo mắt nhìn về phía Lận Thần. Khuôn mặt anh giữ nguyên nét lạnh nhạt, không nói cười gì.
“Hóa ra ngài Lận tới đây để tìm Sương Sương.” Chủ biên làm bộ như vừa hiểu ra.
Ánh mắt Lận Thần chỉ dừng lại trên người Trịnh Sương Sương đúng nửa giây rồi rời đi ngay. Anh không nói gì.
Trịnh Sương Sương ngượng ngùng, trợ lý bên cạnh khóe miệng co rúm, chủ biên thì lấy khăn tay lau mồ hôi.
Trong chốc lát, bầu không khí im ắng.
Một lúc sau, chủ biên mở miệng: “Ngài Lận đại giá quang lâm tới đây là có chuyện gì thế?”
Đôi mắt thâm trầm của Lận Thần hơi rũ xuống. Giây sau, anh ngẩng lên nhìn bóng dáng Sa Khinh Vũ, hé môi nói: “Tìm cô ấy.”
“Cô ấy” ở đây là ai chẳng cần nói cũng biết. Mọi người nhao nhao nhìn Sa Khinh Vũ.
Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, một tia sáng lóe lên trong mắt Sa Khinh Vũ. Cô quay người, tôn kính nói: “Anh Thần.”
“Ừm.” Lận Thần gật đầu, chầm chậm đi về phía cô, hỏi: “Vì sao không đăng lên?”
Sa Khinh Vũ biết ngay Lận Thần tới đây để khởi binh vấn tội.
Có điều, nếu đã tới đây, hẳn anh đã biết nguyên nhân tại sao tin của Vương Quốc Cường không được đăng lên.
Xem ra, anh tới đây để giết gà dọa khỉ.
“Em xin lỗi.”
Lận Thần ngắm khuôn mặt được trang điểm đậm của Sa Khinh Vũ. Cô thích dùng màu mắt khói tím để tạo cảm giác vừa thần bí vừa khí phách.
Anh trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Có đăng hay không không quan trọng. Mười giờ hôm nay, tin tức sẽ lên.”
Tin tức sẽ lên?
Sa Khinh Vũ hiểu ngay ý Lận Thần. Năng lực của anh, cô không khinh thường được.
Dù vậy, cô vẫn tránh không được cảm giác kinh ngạc. Chuyện liên quan tới Lận Yên, ắt Lận Thần sẽ quản nhưng cô không nghĩ tốc độ của anh lại nhanh thế này. Một kế hoạch bí mật luôn được vận hành mà cô chẳng biết gì.
Đứng im được một lúc, Lận Thần giơ tay trái lên, xoa đầu Sa Khinh Vũ, nghiêm túc dặn dò: “Đừng suốt ngày chạy theo tin tức mà cả đêm không ngủ.”
Sa Khinh Vũ thôi cắn môi, thở dài: “Em biết rồi.”
Sợ Lận Thần đâu phải do cô nhát gan.
Từ nhỏ, nhóm người bọn cô đã vừa kính vừa sợ Lận Thần. Bởi vì anh không nói cười tùy tiện, hay nghiêm túc răn đe bọn cô. Thế nên, mỗi lần gặp rắc rối, họ không dám nói cho Lận Thần biết. Vì chỉ cần anh biết, họ chẳng còn quả ngọt mà ăn.
Lận Yên có là em gái ruột Lận Thần thì vẫn bị dạy dỗ nghiêm khắc.
Lận Thần đi rồi, đồng nghiệp và chủ biên vẫn còn trợn mắt há mồm nhìn Sa Khinh Vũ.
“Này này này…” Chủ biên líu lưỡi.
Cốt truyện xoay chuyển quá nhanh, làm mọi người mất một khoảng thời gian mới phục hồi tinh thần.
“Không ngờ nha Khinh Vũ. Cậu quen biết cả ngài Lận à?”
“Đúng thế đúng thế, anh ấy còn xoa đầu cậu nữa.”
“Đúng đó, anh ấy rất quan tâm Tiểu Khinh Vũ của chúng ta nữa. Còn bảo cô ấy đừng thường xuyên thức đêm.”
Câu “đừng thường xuyên thức đêm” được nói với giọng điệu rất mập mờ.
Dường như, Sa Khinh Vũ đã quen với việc người khác nhìn mình nên chỉ lẳng lặng nhìn chỗ Lận Thần vừa đứng.
Trong ký ức của cô, Lận Thần luôn là một người rất nhạt nhẽo, khuôn mặt chẳng có tí cảm xúc gì. Dù đó là một câu rất ấm áp thì anh cũng giữ nguyên dáng vẻ xử lý việc công mà nói.
Mà câu “đừng suốt ngày chạy theo tin tức mà cả đêm không ngủ” kia lại có cảm giác rất dịu dàng.
Cô gặp ảo giác hả?
Nhớ lại cái xoa đầu vừa rồi của Lận Thần, Sa Khinh Vũ cứ thấy quái quái.
Em có chút rung động với anh.
Nhưng sợ nhìn vào đôi mắt ấy.
Một chút rung động lại thêm chần chờ.
Nó làm em không kìm lòng được.