Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 60





Sau khi Nguyễn La tới bệnh viện, viên đạn trên bả vai Chu Chi Nam đã được lấy ra, đang ở trong phòng bệnh.

Anh nằm thẳng trên giường, mái tóc rối bù, cả người không còn vẻ mạnh mẽ khôn khéo như ngày thường mà có chút mỏi mệt.

Người chưa tới gần nhưng đã nghe thấy tiếng khóc.

Chu Chi Nam nghe thấy liền mở bừng mắt, chuẩn bị đối mặt với quỷ khóc nhè Kiều Kiều mà anh yêu.

“Chu Chi Nam, chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô ngồi ở mép giường bệnh, chép miệng oán trách. Rõ ràng buổi sáng anh nói đi lấy đồ, nửa tiếng sau sẽ trở về mà, sao lại xảy ra chuyện này chứ.

“Trình Mỹ Trân nổi điên, tập kích anh trên đường. May mà mạng anh lớn, nếu không cũng không còn cơ hội để nhìn thấy em.”

Chỉ là mấy câu nói nhẹ nhàng tựa như vô tình, nhưng Nguyễn La nghe xong nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.

“Anh đừng nói mấy lời như vậy, Chu Chi Nam.”

“Em không nhận nổi.”

Anh nhận ra mình nói không đúng, chân mày cau lại, bị Nguyễn La thu vào trong mắt, còn giễu anh: “Anh ít nhíu mày lại đi, anh muốn nhăn thành ông già luôn sao?”

Bàn tay cô vươn vào trong chăn muốn nắm lấy anh, lại phát hiện Chu Chi Nam đang nắm chặt tay thành nắm đấm, trong tay anh cầm thứ gì đó.

Nguyễn La muốn mở tay anh ra: “Đây là cái gì?”

Chu Chi Nam không cho, nắm càng chặt hơn, may chỗ bị thương là ở đầu vai bên kia nên bàn tay này vẫn có thể dừng sức được.

“Chu Chi Nam, oắt con, anh lại muốn giấu em chuyện gì.”

Anh thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện cùng bất đắc dĩ, mở tay ra.

Là một chiếc hộp nhung vuông.

Trong nháy mắt, Nguyễn La cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô loáng thoáng nghĩ ra trong đó chứa gì nhưng lại không dám mở ra, chỉ ngơ ngẩn nhìn chiếc hộp, đôi mắt to chớp chớp.

Không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của cô, Chu Chi Nam thở phào nhẹ nhõm, cười cười: “Cũng đã đưa cho em rồi, sao còn không mở ra xem?”

Cô nhẹ nhàng coi nó như trân bảo, từ từ mở ra, trong chiếc hộp màu đen ấy có một chiếc nhẫn đang lẳng lặng nằm đó.

Không phải là nhẫn kim cương vừa mới được lưu hành một thời gian ở Bến Thượng Hải hiện nay, bởi vì anh đã từng đưa cho Nguyễn La một chiếc kim cài áo đính kim cương, mặc dù rất đắt nhưng nó lại bị Nguyễn La nói trông chẳng khác gì mảnh vỡ thủy tinh giá rẻ; cũng không phải nhẫn phỉ thủy rộng và vuông đã từng phổ biến trong những thế hệ cũ, Nguyễn La cũng từng nói trông thật lỗi thời.

Anh nhớ rõ những gì cô thích hay không thích, hài lòng hay không hài lòng, thứ mà anh đặc biệt chuẩn bị hôm nay —— là một viên mã não tròn có màu hồng trong, với những đường vân gợn sóng mơ hồ ở trên mặt đá, viên đá được khảm trên một chiếc nhẫn đơn giản.

Nguyễn La thích.

Cảm xúc cô dao động, nước mắt như muốn trào ra, duỗi tay che miệng.

Khiến cho Chu Chi Nam không biết cô đang muốn khóc hay muốn cười.

“La Nhi, anh thừa nhận trước đây thái độ của anh đối với hôn nhân quả thực không đủ trang trọng, có lẽ sau này vì em mà anh đã học được cách quý trọng. Lúc em mất đi người thân, đó là lần đầu tiên anh muốn cưới em, cùng em lập giao ước, nhưng vẫn chưa có gì là chắc chắn. Lần đó anh đã có một khao khát mạnh mẽ là muốn cho em một mái nhà chân chính, là bến cảng, là nơi để trở về. Anh đang học cách để làm một người chồng, vì yêu mà kết hôn, muốn mãi mãi ở bên em. Em có nguyện ý cho anh cơ hội này không?”

Nguyễn La khóc thành tiếng, cô nằm bên mép giường, cọ nước mắt lên cổ tay anh. Chu Chi Nam cũng không thúc giục, lẳng lặng đợi cô bình tĩnh lại.

Nhưng đợi tới khi cô bình tĩnh lại, cô lại nói: “Có ai lại cầu hôn trong phòng bệnh chứ, thật không có nghi thức, Chu Chi Nam, anh cảm thấy em dễ dỗ vậy à.”

Anh chấp nhận sự vô cớ gây rối của cô, giúp cô lau khô nước mắt: “Còn không phải do em cứ nhất định muốn đoạt lấy sao, bây giờ kẻ ác lại tới cáo trạng trước, đúng là cô bé vô lý nhất bến Thượng Hải.”

Nguyễn La không thèm nhìn anh, cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, lại cẩn thận duỗi một ngón tay ra sờ lên mặt mã não sáng trong ấy, nghĩ thầm hẳn là đắt lắm.

Giây tiếp theo, Chu Chi Nam dùng một tay cướp lấy chiếc nhẫn, chỉ chừa cái hộp cho cô.

“Kiều Kiều, đồng ý anh đi.”

Cô xấu hổ, nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Em đồng ý.”

Cô muốn cúi đầu, nhưng tay lại thành thật duỗi ra, Chu Chi Nam đeo lên ngón áp út của cô, vậy mà lời cầu hôn đã thành công “viên mãn”.

Cô nhìn ngắm một hồi, nụ cười treo mãi trên môi. Trông thấy vậy, trong lòng anh rất ngọt ngào, cảm thấy cho dù có bị trúng đạn cũng không phải chuyện lớn gì.

“Chu Chi Nam, cái này đắt lắm đúng không?”

Thô quá.

“Rất đắt, khối mã não này được cất khóa trong tủ sắt quanh năm.”

“Vậy em phải cẩn thận một chút mới được, cái này còn đáng giá hơn cả anh.”

Anh bật cười trước sự ngốc nghếch của cô: “Làm sao đáng giá được bằng em chứ, em là vô giá, là tấc đất tấc vàng của thành phố Thượng Hải này.”

Nguyễn La vẫn không ngừng hỏi: “Sao anh biết rõ kích cỡ ngón tay em vậy, thật là vừa vặn.”

Anh tự mình tới đó không biết bao nhiêu chuyến, sửa đổi không biết bao nhiêu lần sáng nay mới có được kích cỡ phù hợp. Anh chỉ cần nắm thử là biết có phù hợp hay không, càng đừng nói là Chu Chi Nam còn ngày ngày đêm đêm âu yếm đôi bàn tay của cô.

“Trực giác.”

Xí, có quỷ mới tin, lại giả vờ.

Khi tình cảm đã nồng nhiệt, Chu Chi Nam âu yếm vuốt má cô, chân thành hỏi một câu: “La Nhi, chúng ta tới nước Anh tổ chức hôn lễ được không?”

Nguyễn La sửng sốt: “Hả?”

“Chúng ta quay về nước Anh đi. Không, là anh đưa em đến nước Anh. Em có muốn không?”

Những gì Thượng Hải để lại trong chúng ta, thực sự không có quá nhiều tiếng cười. Ngược lại, Dân Quốc năm thứ 29 ở Bến Thượng Hải toàn là những chuyện tệ hại. Chúng ta có nên đổi một nơi khác để sinh sống hay không, anh cũng không muốn làm việc vất vả như trước nữa, tự tạo áp lực và trách nhiệm cho bản thân quá nhiều.

Chu Chi Nam muốn làm người bình thường một lần, sống một cuộc sống lười biếng qua ngày. Cùng với người trong lòng mình đi khám phá những niềm vui bình dị trong cuộc sống.

Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không được bắt nạt hay phụ em.”

Người đàn ông thở dài bất đắc dĩ: “Tiểu tổ tông của anh, có cho anh mượn lá gan anh cũng không dám.”

Ngoại trừ trên giường.

Buổi tối, Nguyễn La tiễn đám người Lục Hán Thanh đi, một mình ở lại chăm sóc Chu Chi Nam. Phòng bệnh cũng đủ lớn, còn có ghế sô pha mềm, cô chuẩn bị qua đêm trên đó.

Chu Chi Nam đau lòng dỗ cô về nhà, nhưng người ta không chịu nghe theo, còn nói mấy lời hoang đường như xa anh liền không thở nổi, thế nên anh cũng không còn cách nào khác.

Đêm đã khuya, còn muốn làm chuyện xấu.

“Kiều Kiều, nhanh lên một chút.”

Chu Chi Nam dựa vào giường, hai tay cô đang nắm lấy vật cực lớn ở dưới háng anh vuốt ve lên xuống.

Tay cô đã đau nhức mà anh vẫn chưa có ý định bắn: “Chu Chi Nam, là anh nhanh một chút mới đúng.”

“Anh nhanh thế nào được?”

Nguyễn La:?????

Mặt cô đỏ bừng lên: “Cái này còn phải để em dạy anh sao?”

Đôi tay cô vì xoa nắn mà trở nên đau nhức, nhưng chỗ đó vẫn cứng rắn như cũ, phía trên thỉnh thoảng phun ra chất lỏng, tựa như đang yên lặng thị uy với Nguyễn La.

“Không nhanh được.”

Nguyễn La đầu hàng, thấp giọng nói: “Em ngậm cho anh nhé, được không?”

“Được.” Anh sảng khoái đồng ý, thật khiến cho người ta có cảm giác như rơi vào bẫy vậy.

Cô vén tóc ra sau tai, ngồi bên mép giường cúi người xuống, cái miệng thơm mùi đàn hương mở ra ngậm lấy nơi to lớn đó. Vừa rồi cô dùng tay vuốt ve lên xuống, lúc này cảm thấy thứ đó ở trong miệng lại nóng thêm mấy phần, còn ở trong miệng cô run rẩy.

Chu Chi Nam dựa vào giường nhìn sườn mặt của cô, cô đang ở cố gắng phun vào nuốt ra nơi đó của anh, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch. Nếu không phải bởi vì bả vai bị thương kìm hãm lại, ắt hẳn anh sẽ lập tức nâng cô lên rồi thúc eo đâm xuyên vào.

Nguyễn La trước tiên là nuốt vào nhả ra, dùng nước miếng làm ướt, nhưng lúc nhả ra không để ý nên vật lớn đó liền đập vào mặt cô.

Bị Chu Chi Nam buồn bực trách cứ: “Em cố ý.”

Cô ấm ức, rõ ràng cô không hề nhúc nhích, là thứ đó đập vào cô đấy chứ. Cô mang theo nghi ngờ tiếp tục liếp mút nơi mà cô không thể ngậm vào hết, còn phải chăm sóc hai túi thịt kia nữa, ngậm tới độ hô hấp của anh càng thêm trầm nặng.

Mãi tới tận nhiều năm sau, Nguyễn La mới biết anh có thể khống chế phần dưới thân run rẩy, mới chợt hiểu ra người cố ý chính là anh, là Chu Chi Nam.

Một lúc lâu sau, anh đau lòng cho cái miệng đau nhức của cô. Cô gái nhỏ đơn thuần, liếm láp từng chút một đem lại cho anh khoái cảm sung sướng tột độ, mặc dù bản thân đã cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn cố nén, mày khẽ nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, nhưng vẫn bị Chu Chi Nam thấy được. Kiều Kiều ngốc nghếch của anh không hề biết, cô kiên nhẫn hầu hạ anh như vậy có thể khiến anh sung sướng suốt đêm.

“La Nhi ăn, ngậm nhanh một chút, anh sắp bắn rồi, hửm?”

Cô chớp chớp mắt gật đầu, tăng tốc độ phun ra nuốt vào, còn chưa tới mấy chục cái, Chu Chi Nam đã nghẹn ngào nói với cô: “Nhả ra.”

Nguyễn La biết anh muốn bắn, hai tay lại vuốt ve túi thịt của anh để gia tăng khoái cảm, không có ý định nhả ra.

Giây tiếp theo, tinh dịch đặc sệt bắn đầy miệng cô. Đây là lần đầu tiên cô làm vậy nên không cẩn thận nuốt phải một chút, mùi vị này thật không thể nuốt nổi. Cô che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra ngoài.

Chu Chi Nam nằm yên, cười đắc ý.

Đợi tới khi cô súc miệng xong quay lại thì thấy anh đang gian nan duỗi tya muốn lấy đồ để lau: “Em lấy cho anh.”

Cô cầm lấy khăn tay luôn mang bên mình tiến lên định lau cho anh, nhưng khi tới gần lại có chút xấu hổ, trong một thoáng ngơ ngẩn chỉ đứng yên tại chỗ.

Chu Chi Nam ra vẻ không để ý, khẽ thở dài: “La Nhi, không sao đâu. Anh có thể tự lau mà, chỉ là miệng vết thương sẽ bị tràn ra chút máu thôi.”

“Anh…ngồi dựa vào đó đi, để em.”

Anh là người thông minh, biết Nguyễn La ăn mềm không ăn cứng.

Vừa mới nãy cũng thế, anh ghé lại gần tai cô, mặt dày nói những lời không biết xấu hổ: “Chúng ta cũng đã không làm hơn tháng nay rồi, anh rất muốn.” Rõ ràng hôm qua vừa mới làm, cứ nhất định phải động dục ở bệnh viện, bị ánh mắt sắc bén của Nguyễn La làm cho lui lại. Anh ngửa đầu ra đằng sau, khuôn mặt đau khổ, khiến người ta cảm thấy lúc này không phải đang đầu hạ mà như đã vào giữa thu. Lại còn thở dài nói: “Nhân sinh đúng là vô thường, vết thương bên ngoài thì dễ lành, nhưng nỗi cô đơn trong lòng lại không sao tả xiết.” Sau khi nghe xong, Nguyễn La vươn tay kéo quần anh xuống, bắt đầu ra tay…

Sau khi dọn dẹp xong, Nguyễn La dựa vào mép giường, kêu Chu Chi Nam nằm xuống, cô vỗ nhẹ dỗ anh đi ngủ.

Chu Chi Nam bảo cô cùng lên giường ngủ với anh, mặc dù thói quen ngủ của Nguyễn La khá tốt nhưng cô lại quen với việc được anh ôm ấp, sợ lại xảy ra chuyện, quả quyết từ chối.

“Em có thể chăm sóc anh, giống như ngày thường anh nuông chiều em vậy. Nếu như anh thấy không yên tâm thì mau chóng khỏe lại đi, như vậy nỗi bất an của chúng ta mới có thể được loại bỏ.”

“Kiều Kiều, em thật tốt.”

Hiếm khi Nguyễn La thấy được vẻ thẹn thùng của anh, nhịn không được hừ lạnh trêu ghẹo: “Hừ, Cẩn Tranh của anh cũng tốt lắm mà, sao chưa thấy tới thăm anh nhỉ?”

Từ xưa đến nay chế nhạo người yêu cũ đều là hành vi chung của phái nữ.

Chu Chi Nam cười nhẹ: “Trên đời hiếm có người phát điên vì tình, phần lớn là bởi vì lợi ích sử dụng. Em cũng không phải là không biết, lần trước cô ấy đến nhà họ Chu có cầu xin anh. Bây giờ chuyện của chú Lương đã giải quyết xong, có lẽ đang sắp xếp hôn sự cho cô ấy.”

“Anh cũng biết khá nhiều đấy.”

Nụ cười của anh càng sâu hơn, nhưng lời đã tới bên miệng lại thu về. Cuối cùng, dưới ánh đèn bàn màu vàng ấm áp mờ tối, Chu Chi Nam nói một câu: “Rất yêu em.”

Bị cô giữ đầu đặt xuống một hôn thật mạnh, mút ra tiếng rất lớn, “Em cũng yêu anh.”

“Bạn nhỏ Chu Chi Nam, mời đi ngủ.”