Gió Mùa Đông

Chương 7




Lão Trần đi theo Lâm Đông cả quãng đường, cô không thể nhịn được nữa mà đi đến nói với anh ta: “Anh đừng đi theo tôi nữa.”

“Không được, anh Hà bảo tôi phải đi theo cô.”

Lâm Đông ngắt lời anh ta: “Tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mà cậu ấy đưa cho anh.”

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc, xin cô đừng làm khó tôi nữa.”

“Gấp năm lần.”

“Cô Lâm, chuyện này... thật sự không được đâu.”

“Anh không nói, tôi không nói thì ai biết được.”

“Nhưng lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì sao.”

“Thôi anh đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy đi. Anh cứ giả vờ như không biết gì đi, không được phép đi theo tôi nữa.”

“...”

...

Tần Thụ Dương đã đến lúc tám giờ, nhưng hiện tại anh đã gõ cửa rất lâu cũng không có ai trả lời. Vào thời điểm này ngày hôm qua, lẽ ra cô phải dậy từ lâu rồi mới đúng chứ. Tần Thụ Dương nhớ lại đêm qua lúc gọi điện là Lâm Đông đang mua kẹo hồ lô, chắc là cô vào trong nội thành rồi, thế này thì không biết là đêm qua có về nhà không nữa.

Thế nên anh gọi điện cho Lâm Đông, sau hai tiếng tút tút thì cuộc gọi được nhận.

“Xin chào.”

“Chào cô, tôi là Tần Thụ Dương, thợ sửa ống nước hôm trước. Tôi đã đến trước cửa nhà cô rồi.”

“Xin chờ một chút, tôi sẽ ra ngay.”

“Được.”

Cô cúp máy.

Tần Thụ Dương ngồi trên bậc thang trước cửa đợi Lâm Đông, chợt phát hiện mình không lưu số điện thoại của cô.

Tên cô là gì ấy nhỉ?

Tiểu Đông.

Anh cầm điện thoại di động, nhìn dãy số trên màn hình, ngẫm nghĩ lại rồi gõ hai chữ: Xương mèo.

Sau khi sửa xong, anh nhìn dòng chữ này, đột nhiên không hiểu tại sao lại bật cười.

Tiếng chim vang vọng trên đầu.

Tần Thụ Dương ngồi nhàn nhã nhìn bốn phía, trong khu vực hoang vu này, ngoại trừ căn nhà này ra, còn lại chỉ có cây cối, nước, hoa dại, cỏ dại và các loại động vật nhỏ.

Anh buồn chán, xóa đống tin nhắn rác trên điện thoại và gọi cho mẹ.

“Thụ Dương à, sao giờ lại gọi cho mẹ thế? Công việc ở công trường không bận hả?”

“Không bận đâu mẹ, con đang nghỉ ngơi. Gần đây mẹ ngủ có ngon không?”

“Con không cần lo lắng cho mẹ đâu, hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé.”

“Con biết rồi ạ.”

“Đừng cố sức quá đấy.”

“Vâng ạ.” Anh cúi đầu nhìn những ngọn cỏ mọc ra từ những kẽ nứt của gạch đá, đung đưa nhẹ nhàng trong gió nhưng không bao giờ rơi rớt. Cũng giống như con người vậy, cố chấp mà thẳng đầu, thẳng lưng, không bao giờ bỏ cuộc: “Mẹ ơi, dạo này mẹ ăn uống có tốt không thế?”

“Mẹ khỏe lắm, con đừng lo lắng.”

“Mẹ còn đủ tiền dùng không? Để lát nữa con gửi thêm cho mẹ.”

“Đủ rồi, đủ rồi. Con không cần gửi tiền cho mẹ đâu. Con cứ dùng đi, ăn nhiều một chút, đừng tiết kiệm quá nhé.”

“Con không tiết kiệm đâu, con khỏe lắm đấy.”

“Thê bây giờ con nặng bao nhiêu cân rồi?”

“Không biết nữa, chắc như cũ thôi, dù sao thì con cũng không gầy.”

“Con gắng ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng, mua một ít xương ống về nấu canh. Món đó là bổ dưỡng nhất đấy. Ngày nào con cũng phải làm việc nặng nhọc, đừng hủy hoại sức khỏe của mình. Mà tốt nhất là tự mình nấu ăn, mặc dù hơi bận rộn nhưng vẫn tốt hơn đồ ăn bên ngoài vừa không dinh dưỡng lại còn không sạch sẽ.”

“Con biết rồi. Mẹ nhắc đi nhắc lại mấy câu này suốt ngày rồi đó, con sắp cõng chúng trên lưng luôn rồi.”

“Con chỉ biết hứa suông thôi. Những lời mẹ dặn con, con đã làm được mấy cái rồi?”

“Con thật sự biết rồi mà.” Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt: “Nếu ở nhà buồn chán thì mẹ cứ đi theo đoàn du lịch ra ngoài thư giãn chút cho vui.”

“Giờ nhà mình làm gì còn dư tiền như thế nữa? Không đi đâu hết. Con tưởng bây giờ không cần trả nợ giống trước đây à.” Đột nhiên hai bên im lặng vài giây. “Mẹ không muốn ra ngoài, mẹ chỉ muốn ở nhà cả ngày rồi xem TV và nghỉ ngơi thôi. À đúng rồi, gần đây mẹ nuôi một con mèo nhỏ, dễ thương lắm. Cái bụng thì tròn vo, nằm lăn lộn trên mặt đất là y như một cục bông luôn, buồn cười cực kỳ.”

Nghe mẹ nói như vậy, Tần Thụ Dương bỗng nhiên cảm thấy âu sầu: “Con sẽ sắp xếp thời gian rồi về thăm mẹ.”

“Nếu con bận thì đừng lo cho mẹ. Tiền xe đắt lắm. Để đó mà mua đồ ăn ngon và mấy bộ quần áo mới.”

“Dạ.”

“Con đã có bạn gái chưa?”

“Con chưa có ạ.”

“Nếu gặp được người con thích thì cũng có thể tiến tới hẹn hò yêu đương được rồi, con không còn nhỏ nữa đâu.”

“Không cần gấp đâu ạ, lần nào gọi điện thoại mẹ cũng hỏi con. Nào có dễ kiếm người yêu như thế chứ.”

Được rồi được rồi, mẹ sẽ không thúc giục con nữa. Thôi thôi, con cứ làm việc đi. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Vâng ạ, lần sau con gọi lại cho mẹ.”

“Con nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, tối đi ngủ sớm chút và ăn nhiều đồ ăn ngon nhé. Mẹ xem dự báo thời tiết thấy nói chỗ của con sẽ giảm nhiệt độ đấy, nhớ mặc ấm vào.”

“Vâng ạ.”

“Vậy mẹ tắt máy đây.”



“Dạ mẹ.”

Năm giây sau.

“Con tắt máy trước đi.”

Anh nói “Ôi” rồi cúp điện thoại.

Đỗ Minh nhìn số điện thoại của con trai trên màn hình, đôi mắt đỏ hoe. Đột nhiên có người phụ nữ lớn tiếng gọi bà: “Dì ơi, Tiểu Bảo lại ị, dì tới đây nhanh lên.”

“Tới đây!”

Bà ấy cất điện thoại rồi vội vã ra khỏi phòng vệ sinh, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì con trai không nghe được.

...

Ngoại trừ tiếng mưa rơi, nơi này rất yên tĩnh, im lặng đến mức trống trải, im lặng đến mức tĩnh mịch, im lặng đến mức tuyệt vọng, từng cơn gió hiu quạnh đều xuyên thẳng vào trái tim, lạnh lẽo vô bờ.

Bụp...

Một giọt mưa rơi xuống trước chân anh, để lại vệt nước lớn trên mặt đất.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy gió cuốn mây đen bay đến đây, mây đen dày đặc, khoảng thời gian chưa đến mười giây, mưa to trút xuống.

Tần Thụ Dương chạy tới bên cạnh xe máy, lấy dụng cụ để dưới mái hiên rồi đứng sát cửa. Một lúc sau, tóc anh đã ướt đẫm. Anh lắc đầu để giũ hết hạt mưa trên tóc, nhìn con đường mà nãy mình đi đến, không biết cô gái kia đi đến đâu rồi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng anh lại quên mang theo áo mưa, gió vùng hoang vu này đúng là lạnh thấu xương, mỗi lần thổi qua người chỉ cảm thấy cả người run lên từng đợt. Một lúc sau, những cái hố gồ ghề trên mặt đất đã chứa đầy nước, những vũng nước in trên bầu trời tối tăm, giống như những bức tranh sơn dầu bị những hạt mưa rơi xuống khiến chúng hoàn toàn thay đổi.

Phía xa xa, một bóng đen chậm rãi đi tới. Một tay Lâm Đông cầm ô, một tay xách mấy túi lớn, tao nhã bình tĩnh dạo quanh mấy vũng nước.

Tần Thụ Dương nhìn cô từ xa, dáng vẻ vẫn như cũ, bước đi vô cùng xinh đẹp.

Người con gái này có khuôn mặt xinh đẹp nhưng không đến mức lộng lẫy, ngực cũng bình thường, dáng người thiên về kiểu hơi gầy. Còn nếu xét về khí chất, lúc đi đứng hay khi đứng yên luôn có một khí chất gì đó vô cùng đặc biệt.

Tần Thụ Dương chạy đến trước mặt cô, nước mưa rơi vào mặt khiến anh phải nheo mắtt: “Để tôi xách giúp cô.”

Lâm Đông giơ ô lên, lạnh lùng nhìn anh: “Không cần.”

Tần Thụ Dương nhìn đôi bàn tay bị siết đến mức đỏ bừng của cô, nói: “Để tôi giúp cô.” Anh cầm lấy chiếc túi từ trong tay cô, tay anh hơi trĩu xuống, thực sự rất nặng.

Lâm Đông lại lấy lại một cái túi nhỏ, bên trong giống như là một cái hộp: “Cái này để tôi tự cầm.”

“Không cần, nó không nặng.”

Cô túm láy chiếc túi không chịu thả, im lặng nhìn anh: “Đưa cho tôi.”

Tần Thụ Dương buông ra, Lâm Đông cẩn thận ôm chiếc túi to trong tay, hai người cùng nhau đi về ngôi biệt thự.

Anh thuận miệng hỏi: “Sao cô lại đi bộ thế?”

“Mưa to ngập hố lớn nên taxi không chịu vào trong.”

“Sao cô lại ở một mình?”

“Cậu đi rồi.”

Anh ta đi rồi

Đi rồi.

Nghĩ là... Ở nơi hoang vắng này, một nam một nữ...

Tần Thụ Dương đột nhiên cảm thấy da đầu ớn lạnh.

Đi tới cửa, Lâm Đông cất ô, lấy chìa khóa mở ổ khóa lớn, đẩy cửa bước vào, Tần Thụ Dương cũng đi theo đằng sau.

Lâm Đông quay đầu lại hỏi: “Không đưa xe vào sao?”

“Cứ để nó ở ngoài cửa đi.”

Cô nhìn dụng cụ đặt ở cửa, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Máy cưa điện.”

“Có hay không?”

“...” Tần Thụ Dương bỗng không biết nói thế nào: “Cũng bình thường.”

Lâm Đông không nói nữa, dẫn anh đi qua hành lang dài. Khi đến gần căn nhà bên cạnh, cô dừng lại, chỉ vào cái cây đè lên mái nhà: “Cái cây kia kìa. Đống gạch ngói trong sân là do cái cây đấy làm vỡ xuống đấy.”

Tần Thụ Dương nhìn mấy mảnh ngói vụn nhỏ ở trong sân, cảm thấy hơi mơ hồ, đây mà gọi là gạch rải đầy đất à?

“Đưa cho tôi.” Lâm Đông cầm lấy túi lớn nhỏ trong tay anh: “Đợi lát mưa tạnh rồi sửa nhé?”

“Không cần đâu, tôi đi lên trước nhìn thử xem.”

“Ồ.” Lâm Đông đang muốn rời đi.

Tần Thụ Dương ngăn cô lại, nói: “Cô có áo mưa không? Tôi quên mang theo.”

Thấy cô không nói gì, anh nói: “Nếu phiền quá thì thôi.”

Lâm Đông xoay người rời đi: “Tôi đi tìm xem sao.”

Tần Thụ Dương đứng ở hành lang chờ cô, những chiếc ghế gỗ dưới mái hiên đều ướt đẫm nước mưa, màu sẫm lại, tỏa ra mùi gỗ nồng nặc, xen lẫn mùi đất sau cơn mưa và mùi cỏ tươi mát. Mang theo mùi hương rất nồng nàn.

Anh đợi hơn mười phút.

Sau đó, Lâm Đông lấy một chiếc áo mưa màu đen đưa cho anh: “Cái này là của ba tôi, chắc anh mặc vừa đấy.”

“Cảm ơn.” Anh cầm lấy áo mưa và mặc quần vào trước.

“Đây là di vật của ông ấy, anh cẩn thận đừng làm hỏng.”

“...” Sao không nói sớm! “Thôi bỏ đi.”

“Anh mặc đi.”

“Thôi không cần đâu.” Anh đang định cởi nó ra.



“Mặc vào, không được cởi ra. Nếu anh bị bệnh thì tôi lại phải chịu trách nhiệm nữa.”

“...”

Chiếc áo mưa này vừa đúng y dáng người của Tần Thụ Dương. Lâm Đông nhìn rồi đánh giá anh từ đầu đến chân. Tính ra thì đây là lần đầu tiên cô nhìn anh nghiêm túc như vậy.

Tần Thụ Dương thay quần áo xong, vô tình bắt gặp ánh mắt của cô.

Ánh mắt này... Là ánh mắt kiểu gì thế?

Có cảm giác giống như cô đang chuẩn bị gọi mình là ba vậy.

Lâm Đông dời mắt, nhấn mạnh một lần nữa: “Đừng làm hỏng đấy.”

“Tôi sẽ chú ý.”

Sau khi Lâm Đông rời đi, Tần Thụ Dương vào nhà kiểm tra, phát hiện trần nhà không bị dột. Anh lại dựng thang, ra sân sau tìm một tấm ván dài rồi trèo lên mái nhà để kiểm tra mức độ hư hỏng. Cũng may mắn là chỉ có vài viên gạch bị cành cây rớt trúng cho nên anh chỉ cần tìm một ít gạch mới để thay thế là được.

Mưa rất to, giống như từng cột nước vậy.

Anh cưa bỏ thân cây lớn, dọn sạch ngói vụn và cành cây trên mái nhà rồi nhảy xuống khỏi thang gỗ, động tác rất nhanh nhẹn.

Khi Tần Thụ Dương đang tìm ván gỗ, anh vô tình thấy sân sau có mấy viên ngói thừa chất trên tường. Tần Thụ Dương định đi lấy một ít đến đây, khi đi ngang qua bếp, anh chợt ngửi thấy một mùi lạ, giống như mùi thức ăn cháy.

Cô đang nấu ăn à?

Hay là quên chưa tắt lửa?

Cô gái kỳ lạ này, đúng là ngốc nghếch mà. Đừng gây tai nạn gì đấy nhé.

“Cô không sao chứ?” Anh ngó đầu vào hỏi.

Không thấy trả lời.

Tần Thụ Dương đặt gạch xuống, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lâm Đông đang cầm đũa, đầu cô cúi sát vào cái nồi như sắp chui vào trong đó.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, anh đang định rời đi thì Lâm Đông bỗng ngăn anh lại: “Tần Thụ.”

Anh quay người lại.

Lâm Đông ho nhẹ: “Anh đến đây một lát.”

Anh bước tới.

Lâm Đông chỉ vào nồi: “Mùi hương này có phải hơi là lạ không?”

Tần Thụ Dương tiến lên nhìn xem thử, trong nồi có một đống mì trộn lẫn với nhau, anh ngạc nhiên nhìn cô: “Cô đang nấu gì vậy?”

“Nấu mì.”

“Cô gọi đây là nấu mì á hả?” Anh không nhịn được mà bật cười.

Lâm Đông im lặng không nói gì.

“Cô từng thấy người khác nấu mì chưa?”

“Chưa.”

Tần Thụ Dương bất đắc dĩ, kiên nhẫn hướng dẫn: “Nước ít mà mì lại nhiều, cô cho mì nhiều vào thế làm gì? Cô ăn hết được hả?”

Lâm Đông nhìn mì, nhìn anh, rồi lại nhìn mì, nghiêm túc trả lời: “Không.”

“Mì của cô nhũn thành cháo luôn rồi.” Anh hướng dẫn cô: “Đổ mì ra trước đã.”

Lâm Đông tìm được một cái bát lớn.

“Nhỏ quá.”

Cô lại tìm một cái khác: “Như vậy đủ chưa?”

“Cô nghĩ thế nào?” Tần Thụ Dương chỉ vào chậu rửa: “Rửa nó đi, dùng cái đó.”

Lâm Đông cầm cái chậu rửa sạch, sau khi rửa xong bèn lấy một chiếc khăn rồi quấn quanh quai nồi. Hai tay Lâm Đông nhấc nó lên, định bụng đổ chỗ mì đó ra chậu. Nhìn động tác của cô cồng kềnh không chịu được.

Tần Thụ Dương không nhịn được nữa: “Để đó tôi làm cho, cô ra đằng kia đứng đi.”

Lâm Đông cũng nghe lời, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Tần Thụ Dương xắn tay áo, rửa tay sạch sẽ rồi cầm đũa khuấy đáy nồi. Lớp đáy đã cháy dính vào nồi, thảo nào lại có mùi nồng nặc như vậy.

Một tay anh cầm quai nồi, đổ mì vào chậu, sau đó đổ bớt nước sôi ra khỏi chậu rồi dùng đũa khuấy đều, nước súp trong vắt làm sợi mì loãng ra, nhìn ngon hơn rất nhiều.

“Không có biện pháp khác, cô chịu khó ăn tạm đi.”

“Ồ.” Lâm Đông múc một ít mì vào bát nhỏ, ăn một miếng, khó nhọc nuốt xuống: “Cái này khó ăn quá đi.”

Tần Thụ Dương nhìn dáng vẻ của cô, không khỏi bật cười: “Trước đây cô chưa từng nấu ăn à?”

“Chưa từng.” Câu trả lời rất tự tin.

“Vậy cô nấu ăn làm cái gì?” Tần Thụ Dương khẽ cười nói: “Nhưng mà biết mở chốt gas an toàn thì cũng coi như có thiên phú.”

“Tôi mở bừa, trùng hợp là nó mở ra và lên lửa thôi.”

“...”

“Có bỏ muối không?”

“Bỏ một ít.”

Anh liếc nhìn cô rồi mỉm cười: “Ngay cả mì cô còn không biết nấu, thế thì người đàn ông của cô sống như thế nào được?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Người đàn ông nào?”

Tần Thụ Dương cúi đầu nhìn cô: “Còn người nào nữa? Là người lúc trước tôi thấy đó, hai người không phải là một cặp vợ chồng à?”

“Ai nói với anh như thế?”